Hết người này rồi người kia đẩy cửa văn phòng của Thẩm Thu Thủy.
Có đủ loại người đến, nhưng đều không có ngoại lệ, đối với Thẩm Thu Thủy thì đây đều là những người đã dần xa lạ, những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ân oán với Thẩm Thu Thủy, mà đêm qua đều bị cùng một người tìm tới, mà khi người đó tới cửa thì chỉ hỏi có một vấn đề.
Thẩm Thu Thủy đâu!
Đối mặt với những lời buộc tội gay gắt này, Thẩm Thu Thủy giải thích và xin lỗi với từng người một.
Thẩm Thu Thủy đã phải dùng suốt nửa buổi sáng để xin lỗi, những người này cũng không phải do Thẩm Thu Thủy chọc tức!
Mãi đến mười một giờ trưa, Thẩm Thu Thủy mới được rảnh rỗi, tuy rằng suốt buổi sáng cô đã phải xin lỗi mọi người, nhưng trên môi Thẩm Thu Thủy vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này Thẩm Thu Thủy mới hoàn toàn hiểu được Tê Thiên đã làm gì trong hai giờ tối qua khi cô không nghe điện thoại! Anh không chỉ đi tìm Thẩm Bằng Bân để hỏi chuyện.
Thẩm Thu Thủy đang ngồi trên ghế chủ tịch, cô thậm chí còn không để ý rằng dưới vẻ ngoài nghiêm túc. của mình, một đôi chân dài đang đung đưa dưới ghế như thể một cô bé đã có được con búp bê yêu quý của mình vậy.
Thẩm Thu Thủy còn chưa kịp nghỉ ngơi được vài phút, đã có người gõ cửa văn phòng, thư ký bước vào: "Sếp Thẩm, bên kia..."
“Mở họp đúng không.” Thẩm Thu Thủy đứng dậy, chỉnh lại chỗ tóc mái trên trán.
Thư ký khẽ gật đầu.
Thẩm Thu Thủy nở nụ cười tự tin rồi sải bước về phía phòng họp.
Trong phòng họp, những người do Thẩm Sơn dẫn đầu đã sẵn sàng gây rắc rối cho Thẩm Thu Thủy, lấy thân phận của Tề Thiên làm tiền đề!
Khi Thẩm Thu Thủy bước vào phòng họp, các thành viên cấp cao của Thẩm thị thuộc phe Thẩm Bằng Bân đều nhìn về phía Thẩm Thu Thủy.
Hôm nay Thẩm Bằng Bân không xuất hiện.
Thẩm Thu Thủy đi đến phòng họp còn chưa kịp ngồi xuống, Thẩm Sơn nhịn không được lên tiếng làm khó dễ: “Sếp Thẩm, suy nghĩ thế nào rồi?”
Những gì Thẩm Sơn làm là muốn nói với những người khác rằng bây giờ không cần phải nể mặt Thẩm Thu Thủy.
Thẩm Thu Thủy không để ý đến Thẩm Sơn, ngồi xuống ghế, bảo thư ký pha một tách cà phê, chờ cà phê được mang đến, Thẩm Thu Thủy chậm rãi nhấm nháp cà phê, ước chừng uống hết một tách cà phê, lúc này mới thông báo: “Cuộc họp bắt đầu."
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thẩm Sơn.
Thẩm Sơn lại lên tiếng: “Sếp Thẩm, cô xem xét chuyện ngày hôm qua như thế nào?”
Thẩm Thu Thủy tỏ vẻ nghỉ hoặc: "Chuyện hôm qua? Chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Thẩm Thu Thủy giả ngu, Thẩm Sơn lại nói: "Về chuyện của Tề Thiên, chồng chưa cưới của sếp Thẩm cô đó."
“Chồng chưa cưới của tôi làm sao vậy?” Thẩm Thu Thủy cầm cốc cà phê lên nói với thư ký: “Lần này cho ít đường.”
Cách Thẩm Thu Thủy phớt lờ Thẩm Sơn cả hai lần liên tiếp khiến Thẩm Sơn cảm thấy khó chịu như khi đã chuẩn bị sức lực toàn thân nhưng lại đấm vào bông.
Thẩm Sơn biết mình không thể tiếp tục như vậy, nếu không nhịp điệu cuộc trò chuyện sau đó sẽ hoàn toàn bị Thẩm Thu Thủy khống chế.
Thẩm Sơn nháy mắt ra hiệu với một thành viên cấp cao của Thẩm thị.
Người giám đốc điều hành cấp cao này của Thẩm thị lập tức hiểu ra và nói với Thẩm Thu Thủy: "Sếp Thẩm, chồng chưa cưới của cô là một tên tội phạm lao động cải tạo, điều này sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của Thẩm thị chúng ta..."
"Bùm"
Thẩm Thu Thủy đập tay xuống bàn, âm thanh lớn cắt đứt lời nói của giám đốc điều hành cấp cao của Thẩm thị.