Long Vương Xuất Thế

Chương 117: C117



Lúc này Tề Thiên mới quay lại ghế sô pha ngồi xuống.

Có thể thấy Thẩm Bằng Bân cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ hoảng sợ trong mắt đã bớt đi rất nhiều, hắn ta không muốn trải qua chuyện vừa rồi một lần nữa.

Tê Thiên hỏi: “Tại sao anh lại quay trở về tranh giành nhà họ Thẩm với Thẩm Thu Thủy?”

"Mục đích của tôi không phải là nhà họ Thẩm." Thẩm Bằng Bân lắc đầu, "Mà là món đồ bố của Thẩm Thu Thủy đã để lại ở nhà họ Thẩm, thứ đó ở trong từ đường của nhà họ Thẩm, nếu muốn mở từ đường ra, thì cần phải là người đứng đầu nhà họ Thẩm, và có hơn một nửa số người lớn tuổi trong gia tộc đồng ý thì mới được, cho nên tôi cần phải lấy được vị trí người đứng đầu nhà họ Thẩm.”

Tê Thiên lại hỏi: “Là thứ gì?”

"Tôi không biết." Thẩm Bằng Bân lắc đầu, "Tôi chỉ có quyền hạn như vậy, thứ đó là thứ mà tập đoàn Thanh Đằng muốn có được, nó rất quan trọng đối với tập đoàn Thanh Đăng."

Tề Thiên gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Còn có chuyện gì thì cứ nói tiếp đi.”


"Thật sự là tôi đã nói hết mọi chuyện rồi." Thẩm Bằng Bân nhanh chóng nói, "Những gì tôi biết cũng không nhiều lắm, tập đoàn Thanh Đằng cũng chỉ mới đến tìm tôi một năm trước, để hợp tác với tôi, địa vị của tôi ở Thanh Đằng không cao lắm." Tề Thiên thở dài: “Anh chỉ biết đến đây thôi sao?”

Thẩm Bằng Bân liên tục gật đầu: "Đúng! Chỉ có bấy nhiêu thôi!"

Vẻ mặt Tề Thiên bất đắc dĩ: “Vậy nếu đã nói xong, thực xin lỗi, anh không còn lý do gì để sống.”

Sắc mặt Thẩm Bằng Bân đột nhiên thay đổi: "Không! Cậu không thể giết tôi! Tôi là anh trai của Thẩm Thu Thủy!"

"Thẩm Bằng Bân, tôi thật sự rất ngạc nhiên khi nghe được lời nói trẻ con như vậy từ miệng anh." Tê Thiên cười nói: "Cho tôi một lý do không giết anh."

Thẩm Bằng Bân suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên như: năm được một cọng rơm cứu mạng, kích động nói: "Tập. đoàn Thanh Đằng muốn đối phó với Thẩm Thu Thủy, họ đã lên kế hoạch chuyển hoạt động kinh doanh của mình đến Thiên Ngân, đến lúc đó họ sẽ tìm một cách khác để chèn ép Thẩm thị, tôi có thể làm tay trong cho cậu ở tập đoàn Thanh Đằng! Thật sự, tôi không lừa cậu đâu!”

Tề Thiên đã nghe được tin tức này từ cố vấn của mình, coi như là tin tức tương đối bí mật, Thẩm Bằng Bân có thể nói ra vào lúc này, đã cho thấy Thẩm Bằng Bân đang rất sợ hãi.

Tê Thiên nhìn Thẩm Bằng Bân, suy nghĩ.

Thẩm Bằng Bân nhìn Tê Thiên bằng ánh mắt chân thành, cầu mong Tề Thiên sẽ tin tưởng hắn ta.

Cứ như vậy qua mấy phút sau, Tề Thiên bước ra khỏi cửa, đóng sầm cửa lại.

Thấy Tê Thiên không đáp lại mình, Thẩm Bảng Bân lập tức tái mặt, lao ra cửa và hét lên: "Tê Thiên! Thật đấy, xin hãy tin tôi! Tôi thực sự vẫn còn có íchl"

Bên ngoài phòng riêng, chị Hồng đang đợi Tê Thiên.


Sau khi nhìn thấy Tề Thiên đi ra, chị Hồng đi tới hỏi: "Xử lý người này như thế nào, có cần tôi..."

Nói đến đây, chị Hồng làm động tác cắt cổ. Tề Thiên lắc đầu: “Để người này sống đi, tôi giữ hắn †a lại có việc cần dùng, để hắn ta kêu gào ở bên trong đi, chờ kiệt sức rồi nói tiếp.”

"Đã hiểu." Chị Hồng gật đầu, "Tôi xử lý những người đó trước."

Chị Hồng nói xong liền bước sang một bên. “Đúng rồi.” Tề Thiên đột nhiên gọi chị Hồng lại. Chị Hồng quay đầu lại.

Tê Thiên ném một tấm thẻ đen cho chị Hồng, trên tấm thẻ có một đôi răng nanh, dù chỉ là hình ảnh nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh, giữa những chiếc răng nanh có một số điện thoại.

"Liên hệ số điện thoại này, tối nay xuất phát, muốn người hay thì cứ nói rõ ràng trong điện thoại, tôi cần cô dùng thời gian ngắn nhất để thu phục khu vực xung quanh, đừng làm tôi thất vọng."

Chị Hồng cẩn thận cất tấm thẻ, vẻ mặt kích động gật đầu: "Được! Tôi sẽ đi làm ngay!"

Tề Thiên đi tới quầy bar, yêu cầu bartender pha một ly rượu, rồi chậm rãi thưởng thức, nghe âm thanh trong phòng riêng dần dần biến mất, Tê Thiên lại gọi thêm một ly rượu nữa rồi mới quay lại phòng riêng.

Trong phòng riêng, Thẩm Bằng Bân cạn kiệt sức lực ngã xuống đất, bộ dạng hiện tại của hắn ta không hề giống như thiếu gia của nhà họ Thẩm.


“Uống cái này đi.”

Tề Thiên đưa ly rượu mà bartender vừa pha chế cho Thẩm Bằng Bân.

Thẩm Bằng Bân lê thân thể yếu ớt của mình, nghi hoặc nhìn thứ trong ly, sau đó không chút do dự, trực. tiếp cầm ly lên uống cạn.

"Mỗi tuần tìm tôi lấy thuốc giải độc một lần."

Tề Thiên ném chiếc ly đi.

Thẩm Bằng Bân sửng sốt một lát, sau đó ánh mắt sáng lên: "Cảm... cảm ơn..."

"Từ giờ trở đi, tôi cần anh nói cho tôi biết không sót một chữ nào về tất cả quyết định mà tập đoàn Thanh Đằng giao cho anh."