Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 146: Bước Vào Hoá Kình



"Tống giáo quan, đã nhường nhịn rồi!"

Tống An Nhiên như một cây đại thụ bị đốn ngang, đổ gục xuống bất động, lồng ngực chỉ khe khẽ thoi thóp, không còn gì dáng vẻ của một cao thủ luyện võ đã nhiều năm. Rõ ràng y đã thọ thương không nhẹ.

Rắc rắc! Vương Siêu co duỗi tay chân, cả người như mãng xà rướn đuôi phóng lên, một cú bật nhảy đã vọt xa ba bốn mét, hai mắt rực sáng đảo qua mấy người còn lại, Bạch Tiên Dũng, Vương Vân Liên, Đới Nỗ.

"Còn ai ra nữa không? Tôi tiếp từng người một cũng được!" Hắn cười ha ha hai tiếng, tinh thần vẫn phấn chấn như trận đại chiến vừa rồi không hề tiêu tốn chút sức lực nào.

Cao thủ có mặt vốn cả thảy tám người, sau một hồi đấu đá thì Dư Bản Lương bị đá bay, Y Mãn Xuyên trúng một quyền Hải Đế Băng chết ngất, Mã Hóa Tuấn vừa gãy tay vừa bị ném lên mái nhà, Trần Thiên Lôi đọ chùy pháp bị chấn thương nội tạng, Tống An Nhiên thì bị quấn chặt đến mức nghẹt thở... Chưa đầy nửa giờ đồng hồ đã có năm cao thủ liên tiếp bại trận.

Vương Siêu liên tiếp giành chiến thắng, khí thế mỗi lúc một tăng, hiện tại đang đạt đến đỉnh cao chưa từng có. Nhất là sau khi thi triển sát kỹ "Cự Mãng Triền Thân", một tay chẹt cổ Tống An Nhiên, tay kia thúc cùi trỏ ghì chặt lồng ngực đối phương, đồng thời áp sát cơ thể, dùng xương hông thúc vào huyệt đạo ở thắt lưng, hai chân cuốn chặt khóa chết mọi khớp xương, toàn thân phát lực thít từ trên xuống dưới. Một loạt động tác phức tạp triển khai thành thục gần như cùng một lúc, bằng tất cả các bộ phận trên người.

Chiêu thức này không phải lối đánh trong quyền pháp mà chỗ nào cũng mang vẻ quỷ dị thâm hiểm, khác xa với sự linh hoạt quyết liệt Vương Siêu thi triển trước đó. Điều này khiến cho ba cao thủ còn lại trong lòng không khỏi e dè, thậm chí có đôi chút sợ hãi.

Võ công Tống An Nhiên hết sức cao cường, cơ bắp mạnh mẽ, nhất là khi thi triển "Hùng Ưng Hợp Hình" thì bộ vị càng vững chãi như đại sơn. Với khả năng dĩ nhu chế cương siêu việt của y, bình thường dù cả người bị ôm chặt thì chỉ một cái chấn nhẹ cũng đủ khiến đối thủ văng ra. Nhưng công lực Vương Siêu lại cao hơn một bậc, một cây đại thụ cũng bị hắn xiết cho tróc vỏ huống chi con người...

"Giỏi lắm!" Vương Vân Liên cúi xuống Tống An Nhiên, giơ tay ấn nhẹ mấy yếu huyệt. Cổ họng Tống An Nhiên lập tức sôi lên ục ục, há miệng thổ ra một cục đờm đặc quánh, mắt mở lớn, thần thái dần tỉnh táo trở lại.

"Vương huynh, đừng nghe hắn hư trương thanh thế! Chiêu vừa rồi của hắn rất quỷ dị nhưng khi cuốn lên người tôi thì không hề thi triển ám kình gì đã nhảy ra, rõ ràng thể lực đã giảm sau khi đấu quyền với Trần sư phụ..." Tống An Nhiên vừa tỉnh lại liền nói ngay với Vương Vân Liên.

"Cũng chưa chắc!" Vương Vân Liên nhỏ giọng bác lại: "Bất luận thế nào hắn cũng trẻ hơn chúng ta, dù bị thương cũng rất dễ hồi phục. Chúng ta tuổi đã lớn cả rồi, không phải thời đỉnh cao hai ba mươi nữa, huống hồ khí thế của hắn đang hừng hực như vậy, nếu đấu tiếp tình hình e sẽ không có gì lạc quan..."

"Ài... Không biết đâu ra lại có một cao thủ như thế, trẻ như vậy mà võ công đã xuất thần nhập hóa... Lẽ nào trăm năm sau lại có một Dương vô địch?" Tống An Nhiên chợt cảm thán.

"Võ công hắn tuy cao, nhưng cách hai chữ Vô Địch vẫn còn dài lắm. Có điều hôm nay chúng ta không thể tranh hùng với hắn nữa rồi..." Vương Vân Liên thốt lên một câu rồi bước tới, nhìn thẳng vào Vương Siêu.

Vương Siêu nhìn vị Trưởng môn Ý Quyền, cơ mặt bất giác khẽ giật nhẹ: "Sao, Vương sư phụ muốn thử võ công của tôi?"

"Khỏi cần, ta thừa nhận võ công anh cao cường, đủ sức khai tông lập phái..." Vương Vân Liên khoát tay: "Văn sợ già, võ sợ trẻ! Xem ra mấy người chúng ta không nhận già không được rồi... Chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt, thế nào? Vương sư phụ, anh cũng không nên ép người quá đáng, có thể đến khi anh bằng chúng ta, đồ đệ chúng ta sẽ tìm anh đòi thử võ công chưa biết chừng!"

"Cũng tốt, tôi chờ là được chứ gì!" Vương Siêu đưa mắt nhìn quanh...

Mấy lời Vương Vân Liên nói ra đúng là kín kẽ, đẩy nguyên nhân đấu võ thất bại sang tuổi cao lực kém. Trong lòng Vương Siêu hiểu rất rõ, mấy cao thủ này tuổi tác đều chưa quá năm mươi, cơ thể còn hết sức tráng kiện, không hề đến mức không nhận già không được!

Đỉnh cao của quyền sư đúng là ở vào thời đoạn từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, nhưng chỉ cần chưa quá năm sáu mươi thì thể lực vẫn có thể duy trì. Nhất là những quyền sư trên bốn mươi, với kinh nghiệm phong phú của mình họ thậm chí còn đáng sợ hơn những cao thủ trẻ tuổi. Nếu là người tinh thông dưỡng sinh chi đạo, không hút thuốc uống rượu, không phàm ăn tục uống, không mê luyến nữ sắc, tâm trạng ý cảnh lúc nào tự tại như nhật nguyệt sớm mọc tối lặn thì việc duy trì thể lực liên tục ở trạng thái đỉnh cao cũng không có gì là hiếm lạ.

Trong lịch sử, quyền sư quá sáu mươi, thậm chí đến bảy mươi mà vẫn có khả năng giao đấu mạnh mẽ cũng không ít. Tuy biết đó chỉ mà những lời bào chữa giữ thể diện của Vương Vân Liên nhưng Vương Siêu không có ý định tranh cãi, huống hồ mấy câu nói của ông ta còn có hàm ý sâu xa hơn, "Đồ đệ chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm anh lấy lại thể diện cho chúng ta!"

Điều đó không hề khiến Vương Siêu e dè. Trận chiến hôm nay, tuy không đánh chết người nhưng đối thủ của hắn đều là nhân vật có thân phận cao cả, mặc dù đã lên sàn đấu thì thân phận chỉ là thứ yếu nhưng sự việc vẫn khó mà vẹn toàn được.

"Hôm nay ta đắc tội quá nhiều người rồi!" Tự đáy lòng, Vương Siêu không khỏi thở dài một tiếng: "Mã trưởng phòng, hôm nay tôi chỉ là tìm ông lấy lại hồ sơ, không hề có ý đấu võ đọ tài, bảo tôi ép người quá đáng tôi cũng không có gì để nói. Chúng ta đều phụng sự cho đất nước, hy vọng việc hôm nay chỉ là ân oán cá nhân, không dính dáng đến việc công! Các vị giáo quan sư phụ, nếu còn muốn thử võ công thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, cũng có thể cử đồ đệ đến thử sức!"

"Hồ sơ của anh và bạn anh, tôi sẽ trả ngay. Chuyện hôm nay đúng là ân oán cá nhân, việc công việc tư tôi rất rạch ròi..." Sắc mặt Mã Hóa Tuấn đã hoàn toàn bình tĩnh, ra lệnh: "Tiểu Đàm, dẫn Vương Trung tá đi lấy hồ sơ, chìa khóa đây!" Nói đoạn quăng một chùm chìa khóa về phía mấy nhân viên đứng ngoài cửa.

"Vậy thì được, đa tạ!" Vương Siêu cởi bỏ bộ quân phục đã bị chấn nát bươm, hai chân cũng để trần, vắn tắt: "Chiều nay tôi sẽ đến nhận!" Nói xong quay đầu rời đi.

Hơn ba mươi nhân viên an ninh tự động rẽ ra làm hai, dõi mắt nhìn nam nhân tựa như chiến thần từng bước chậm rãi ra ngoài tòa viện rồi biến mất tăm ảnh...

Vương Siêu bắt một chiếc taxi về khách sạn, thay một bộ đồ mới, nghỉ chừng hai tiếng lại sức rồi quay trở lại trụ sở Quốc An. Lần này lại thuận lợi một cách bất ngờ, không những lấy hồ sơ nhanh chóng mà cũng không gặp bất cứ một trở ngại nào. Suốt dọc đường, nhân viên Quốc An đều nhìn hắn như nhìn một quái vật, ánh mắt ai nấy đều sợ sệt pha chút kính ngưỡng.

Đêm xuống, bóng tối dần buông, nhà nhà đều đã lên đèn. Vương Siêu lại không có chút tâm trạng ngắm nhìn cảnh sắc lung linh bên ngoài, cũng không có hứng thú đi dạo đường phố Thủ đô, chỉ ngồi trên giường chìm sâu trong suy nghĩ...

Trong vòng buổi sáng một mạch đánh bại năm đại cao thủ, nhưng trong lòng hắn lại không hề cao hứng, trái lại còn dấy lên nỗi ưu tư... Bại tướng của hắn đều là những người có thân phận không đơn giản, không phải giáo quan Cảnh vệ Trung ương thì cũng là huấn luyện viên Tổng bộ võ cảnh, còn có cả giáo quan Đặc cảnh, tuy hắn không đánh chết ai nhưng làm họ bẽ mặt trước bao nhiêu người ngoài, hiển nhiên đã kết thành thù oán.

Với thân phận mấy người đó, sau này có ngầm giở trò quỷ không cũng chưa dám chắc!

"Cưỡi hổ bao giờ chẳng khó xuống, không thể vì e ngại thân phận đối thủ mà để xuôi tay chịu bại! Tính ra thì thù hận ta đã kết không ít... Triệu Quân, sư huynh Trương Uy, Từ Chấn, Diệp Huyền, Liễu Sinh Thanh Tử, Liễu Sinh Thủy Minh, Cung Thành Bản Thần và cả giới võ thuật Nhật Bản. Đánh chết Đoàn Quốc Siêu là kết thù với Thiếu Lâm, đả bại mấy cao thủ hôm nay là mang ân oán với cả Bắc Kinh rồi... Thù trong nước, thù ngoài nước, đúng là thật rắc rối...!"

Vương Siêu thở dài một tiếng, mắt vô tình liếc đến thanh cổ kiếm cạnh giường: "Phải rồi, còn tay Giang Hải kia nữa! Hắn đã nói ba năm sau quay lại lấy kiếm, chắc chắn là đang đi tôi luyện báo thù..."

Hắn nhìn xuống hai bàn tay mình. Hai bàn tay đã phế đi rất nhiều nhân mạng, nhưng mỗi một mạng người trong đó đều không phải là vì bản thân động sát khí mà lần nào cũng bị ép phải ra tay. Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, nếu không giết người thì người sẽ giết mình!

Luyện công dưới nước, thân hình linh động, có nước cũng xem như không. Đánh quyền trên cạn, thân hình nặng nề, không nước lại như có nước!

Vương Siêu chợt cảm thấy không việc gì phải để tâm đến những ân oán thù hận kia, dù sao thì kể từ khi xuất đạo người hắn đắc tội cũng đã quá nhiều. Cổ nhân chẳng đã nói đó sao, nợ nhiều không đè người, rận nhiều không cắn người!

Tâm trí Vương Siêu chuyển sang hồi tưởng lại lúc đấu chùy với Trần Thiên Lôi, chân khí cơ thể vận khởi theo yếu quyết pháo chùy, bất giác thông suốt ý cảnh "thực thực hư hư" của khí và nước.

"Thân phải nhẹ, ý phải trầm. Hùng kinh điểu thân, có thể trường sinh!" Một chiêu "Hùng Ưng Hợp Hình" do Tống An Nhiên thi triển ra cũng hiện lại trong đầu. Gấu vốn là động vật nặng nề lóng ngóng, trong khi chim lại mau lẹ thanh thoát, một tĩnh một động, hình như đạo lý dưỡng sinh đều có cả trong đó.

Vương Siêu chợt đứng phắt dậy, tay nắm thành quyền, toàn thân thả lỏng, cả biểu hiện nét mặt và hạ bộ đan điền cũng thả lỏng hết cỡ, chậm rãi tạo thế Thái Cực, rồi Hình Ý thế, Bái Quái thế... Tay hắn vươn ra co lại không theo một quy tắc nào, cũng không hề có một ý cảnh nào thực sự uy mãnh, nhìn chẳng khác một lão bà tập Thái Cực trong công viên.

Những thế tay ấy, khi Vương Siêu thong thả đánh ra lại mang theo một cảm giác mềm mại dị thường. Cứ thế động tác liên tục thi triển, không khí bốn bề dường như biến thành nước biển, áp lực cô đặc vây bủa khắp người đến từng thớ thịt nang lông, khiến Vương Siêu không thể thở ra hơi.

"Tuyệt thiên nhân, tuyệt thủy nhân, thiên nhân chỉ tại trung tầm!" Bất chợt trong đầu Vương Siêu lóe lên một câu nói trong Quyền Kinh. Thiên nhân chính là chỉ hơi thở, con người giao hòa với đất trời rõ rệt nhất là mỗi lần hít thở. Thủy ngân, trong thuật ngữ quyền kinh là chỉ vận động. Ý nghĩa của câu Quyền kinh này ám chỉ trong quá trình luyện quyền, phải cẩn thận đoạn tuyệt hít thở, sau đó qua thi triển thế quyền để tìm lại hơi thở.

Hai tay Vương Siêu mỗi lần động lại tạo ra một vòng tròn, toàn thân theo thế tay lúc duỗi lúc co, khi đóng khi mở hệt như mũi miệng lúc hô hấp. Một quyền đánh ra, lỗ chân lông toàn thân đồng loạt co lại cộm lên, gân xanh xuất hiện khắp người...

"Phù!Xuỵt!" Nhữngng tiếng hô hấp nặng trịch từ mũi miệng Vương Siêu truyền ra, xuất quyền thở khí, thu quyền hít khí. Theo nhịp hô hấp mà xuất quyền thu quyền, lỗ chân lông trên người cũng khi mở khi đóng, mỗi lúc một khốc liệt hơn. Đến một lúc, mỗi lần hắn vận khí đẩy mở lỗ chân lông thì bên trong như đang đun nước sôi vậy, từng cụm hơi nước bốc lên ngùn ngụt...

Toàn thân Vương Siêu bao phủ bởi một lớp sương mù trắng, chính là mồ hôi dưới tác động của tâm lực và cơ bắp đã trực tiếp chuyển hoá thành hơi nước bốc lên.

Người có cơ thể cường tráng, vào mùa đông sau khi vận động dữ dội, mồ hôi trên đầu toát lên cũng sẽ bốc khí trắng một thời gian rất ngắn. Nhưng Vương Siêu thì là lỗ chân lông toàn thân đều bốc hơi, hơn nữa cơ thể lại không vận động kịch liệt, chỉ là thong thả chậm rãi múa vài đường quyền như dưỡng sinh, dựa vào việc đóng mở lỗ chân lông mà tạo nên hiện tượng dị thường đó.

Tác phẩm nổi tiếng của Quán trưởng Dân Quốc Thiên Tân Quốc Thuật Quán Tiết Điên "Tượng hình quyền pháp chân thuyên" cũng miêu tả: "Tám vạn bốn nghìn lỗ chân lông trên toàn thân đều bốc hơi, đó là hô hấp thực thụ của tinh thần, không có chân truyền khó mà thâm nhập đạo lý ấy, không có quyết tâm khó mà đạt cảnh giới ấy!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Cảnh giới ấy chính là "Hóa kình" trong quyền thuật. Từng lỗ chân lông trên người, không chỗ nào là không thể điều khiển, muốn cương có cương, muốn nhu có nhu, cảm giác tinh thần đạt đến độ nhạy bén vô sánh.