Nhìn thấy Lưu Mộc Bạch ném lại một câu rồi lập tức bỏ chạy mất dạng, Vũ Vận Long rất không cam lòng ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Công phu chạy bộ Thái Cực Quyền "Phiến Thông Bối" được toàn lực xuất ra. Tay chân liên tục vũ động, thân thể giống như đại bàng, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất roài chợt biến mất theo phương hướng của Lưu Mộc Bạch.
Công phu Thái Cực Quyền "Phiến Thông Bối" của hắn, so với Thôi Trường Bạch, Cung Thành Lương thì còn cường đại hơn nhiều. Bởi vì trong lúc chạy giống như đại bàng giương cánh, có vẻ giống như bay lên, trong sự nhẹ nhàng còn mang theo xung lực vô cùng, vừa đi vừa cuốn theo bụi mù.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng hắn cũng không thể không lui. Bởi vì đạn không có mắt. Phía đối phương có ít nhất bốn mươi người, ai cũng đều được trang bị vũ trang đến tận răng, tạo thành một phiến hỏa lực dày đặc, khó có thể đột phá.
Không chỉ có hỏa lực dày đặc, mà nhất là trong đó còn kèm theo cao thủ như Vương Siêu. Mặc dù bây giờ bởi vì thể lực tiêu hao mà bị ép phải bỏ chạy. Nhưng cũng không biết chắc trong thời gian này hắn đã khôi phục lại thể lực hay chưa.
Quan trọng hơn, lần này bọn họ tới để bắt Trần Ngả Dương, sự việc tưởng chừng dễ như trở bàn tay, nhưng lại không tính đến trường hợp Vương Siêu xuất hiện ở đây, cũng không có mặc áo chống đạn và vài thứ khác, cho nên đối phó với hỏa lực dày đặc thì không khỏi có chút cố kỵ.
Ngay cả Vương Siêu trên chiến trường cũng phải mặc áo chống đạn, mũ chống đạn, chân mang xà cạp. Cho nên khi đến Mĩ liền cùng Ba Lập Minh yêu cầu Wily mang ra áo chống đạn nặng mười sáu kg, càng huống chi là bọn hắn? "Các ngươi phân ra, không chế cửa biển, đồng thời giám sát thật kỹ một ít tổ chức ngầm vừa nhập cư trái phép vào. Bây giờ hãy bí mật phái người đến phi trường!"
Người đuổi đến đúng là Trần Ngả Dương, phía sau còn có một đoàn vũ trang hạng nặng. Hơn nữa đây đều là những chiến sĩ hàng đầu ở Singapore. Mặc dù là quân đội tư nhân của hắn, nhưng hắn chính là huấn luận viên quân đội cao cấp ở Singapore, hơn nữa cùng chính phủ Lý gia có giao tình thâm hậu, cho nên mượn trang phục cùng quân lính cũng không có gì khó.
Nguyên nhân cũng bởi vì như thế cho nên Singapore mới được coi là địa bàn của hắn. Bây giờ tự nhiên có người đến địa bàn của hắn bắt hắn! Như thế sao không khiến cho Trần Ngả Dương tức giận? Bất quá tức giận thì tức giận, nhưng tâm tình hắn thì lại phi thường tỉnh táo. Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt phát quang, phát ra một loạt mệnh lệnh, muốn đem một ít con đường trọng yếu ở Singapore phong tỏa.
"Không được đâu. Hai người bọn họ là những cao thủ tuyệt đỉnh, cho dù tìm được cũng không thể bắt được. Hơn nữa bọn họ khẳng định còn có đường bí mật để chạy thoát, như vậy truy tìm chỉ phí công mà lại không hiệu quả. Bất quá ta nghĩ bọn họ sẽ không dám quay lại đâu".
Vương Siêu dùng tay cản Trần Ngả Dương lại. Trên mặt hắn lộ ra một tia không được hồng nhuận. Đồng thời Trần Ngả Dương còn kinh ngạc phát hiện, trên trán Vương Siêu còn có những hạt mồ hôi tinh mịn. Trong vòng hai mét quanh thân có hơi nước bốc lên, cả người giống như một cái lò khí.
Đây chính là dùng sức quá mạnh cho nên có hiện tượng sắp sửa thoát lực.
Trần Ngả Dương thật không ngờ, cư nhiên có thể gặp được hiện tượng này trên người Vương Siêu, có thể thấy chỉ trong chốc lát mình rời khỏi, Vương Siêu đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào!
Trận chiến này đích xác rất kinh hiểm, cũng nguy hiểm đến cực điểm!
Nguy hiểm khiến cho "thần" như Vương Siêu trong vài giây cũng cảm giác được ranh giới giữa sự sống và cái chết! Vô luận là Lưu Mộc bạch hay Vũ Vận Long, Maiti đều không hề nghi ngờ chính là vương trong võ giả. Đơn đả độc đấu thì Vương Siêu cũng không dám khinh thị, càng huống chi là ba người cùng tiến lên!
Đích xác, một chiêu cương mãnh "Phượng Hoàng Điểm Đầu" đánh gục Maiti vừa rồi, thể lực Vương Siêu đã tiêu hao đến cực hạn, chỉ có thể rút đi để tránh mũi nhọn.
Hô….
Sau khi Vương Siêu ngăn cản Trần Ngả Dương đuổi theo, thì thở ra một hơi thật dài rồi… hít sâu, hơi thở mới dần dần điều hòa lại.
"Nếu như đang ở trong nước, thì ta chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Cũng may là không để cho ba người này tạo thành thế vây công, cho nên mới còn sống trở về. Thật đúng là không tiếc ba người vây công một mình Vương Siêu ta. Tin tức của tên Phi Thiên Thần Viên Liễu Viên Phi kia quả thật chính xác. Quả nhiên là không hề cấm kỵ điều gì, Nghiêm Nguyên Nghi ơi Nghiêm Nguyên Nghi, ta thật sự đã coi thường một người phụ nữ như ngươi".
Trải qua vây công lần này, Vương Siêu không thể không có một nhận thức mới về năng lực của Nghiêm Nguyên Nghi.
Vương Siêu thật không ngờ được, Nghiêm Nguyên Nghi dĩ nhiên có thể điều động được ba cao thủ Bão Đan tới bắt Trần Ngả Dương để đối phó với mình! Đây thật sự là một năng lực quá mức kinh thế hãi tục. Nhất là bên phía đối phương vẫn còn hai người chưa xuất trận, chính là Triệu Quang Vinh và Nghiêm Nguyên Nghi.
Một thế lực tụ tập đến năm cao thủ Bão Đan! Năm vương giả trong quyền pháp, đây thật sự là một điều khó tin.
"Bất quá chuyện xảy ra rất hoàn hảo, lần này chung quy có thể giải quyết bớt một người, sau này áp lực sẽ giảm đi rất nhiều" Trong lòng Vương Siêu tự hỏi, xoay người cùng Trần Ngả Dương đi về viện.
Bây giờ cả viện đều bị rất nhiều người vây quanh, vừa rồi có tiếng đánh nhau mãnh liệt, giống như bom nổ, thực sự đã ảnh hưởng không ít đến cư dân xung quanh, khiến cho không ít người hiếu kỳ kéo đến. Bất quá Trần Ngả Dương trực tiếp dẫn người phong tỏa cả hiện trường, sau đó gửi cảnh sát của mình đến canh giữ.
Vương Siêu ngồi xổm bên người Maiti, cẩn thận nhìn một chút. Đầu đối phương đã nát bấy, não bên trong cũng bị chấn thành tương, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
"Phượng Hoàng Điểm Đầu" chính là một sát chiêu trong thất tinh Bát Quái Chưởng. Do chính tay Vương Siêu đánh ra thì không khác gì dùng sắt thép đánh vào. Maiti mặc dù là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng còn chưa luyện đến phòng ngự có thể bỏ qua quyền kình như Vương Siêu. nguồn TruyenFull.vn
"Một người Ảrập có quyền pháp cao như vậy, khẳng định không phải là hạng vô danh, điều tra xem hắn là nhân vật gì?"
Trần Ngả Dương cũng không nhận ra Maiti. Bất quá vừa rồi hắn đánh vài chiêu với người này, liền cảm thấy bội phục đối với quyền pháp cao thâm của đại hán Ảrập này. Bây giờ mắt thấy đã bị Vương Siêu đánh chết, trong lòng hắn dâng lên một loại tâm tình khó hiểu, chính là cảm thấy thế sự vô thường.
Cho đến khi tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại, Trần Ngả Dương liền lập tức bắt tay vào việc điều tra thân phận của Maiti.
Xế chiều ngày thứ hai, dưới sự hợp tác điều tra giữa Đường môn và tập đoàn Trần Thị… thân phận Maiti rốt cục cũng được làm sáng tỏ. Hắn từng là thân vương của một vương quốc dầu mỏ ở Trung Đông, bây giờ đang là người lãnh đạo bí mật của vệ binh quốc gia.
"Quả nhiên có quan hệ thầy trò với Trung Đông Đường môn Ôn lão quỷ, việc này thật sự có chút khó giải quyết" Trần Ngả Dương sau khi đã quen thuộc với tư liệu về Maiti thì cảm thấy rất khó đối phó. Đánh chết Maiti, cũng chính là đắc tội với rất nhiều người ở Trung Đông, hậu quả như vậy rất khó cải thiện.
"Không cần lo, binh đến thì ngăn, nước đến thì lấp đất lại. Nếu muốn đối phó ngươi, hoặc làm liên lụy đến Đường môn chúng ta, ta hiển nhiên sẽ không để cho hắn còn sống trở về".
Vương Siêu thì cảm thấy cũng không có gì khó giải quyết.
Dù sao Trung Đông Đường môn đã bắt đầu nội chiến, hôm nay đánh chết Maiti, cũng chính là tiêu diệt được một trợ thủ đắc lực của chúng.
"Đại đường song long nước Mỹ toàn bộ đã bị chúng ta đánh chết, không đánh chết Trung Đông Maiti, như vậy thế lực các phương sẽ không khỏi mất thăng bằng" Trần Ngả Dương nhìn thấy bộ dáng Vương Siêu không hề lo lắng thì trong lòng cũng âm thầm than thở đại khí tiêu sái của hắn.
Đích xác, quyền pháp Vương Siêu đại thành, khí chất sau khi tu dưỡng đã mặc kệ tất cả nguy hiểm, kinh hiểm. Đều là bình tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác cho dù trời sụp, hắn cũng có lực lượng chống đỡ.
"Vài ngày sau ta sẽ trở vể Indonesia. Một ngày một đêm rồi vẫn chưa phát hiện hành tung của hai người Lưu Mộc Bạch, nói không chừng bọn chúng đã xuất cảnh. Bất quá cũng không loại trừ trường hợp bọn chúng ẩn núp chờ cơ hội".
Vương Siêu quyết định ở lại vài ngày quan sát, kiểm tra động tĩnh của Lưu Mộc Bạch và Vũ Vận Long.
Bằng không, Vương Siêu chân trước vừa đi, hai tên kia lại bước ra thì Trần Ngả Dương không nhất định có thể chống đỡ được.
Mặc dù quyền pháp Vũ Vận Long cao hơn một tí, nhưng Vương Siêu lại kiêng kỵ đối với Lưu Mộc Bạch hơn. Lần trước tại Bắc Kinh đấu thương, Lưu Mộc Bạch đã biểu hiện ra tính cách ẩn nhẫn, tàn nhẫn, giỏi về khống chế tâm tình bản thân, biết nắm bắt cơ hội, hơn nữa xem tình hình không đúng thì lập tức xuất hiện, không ngại ướt át bẩn thỉu.
Tính cách như vậy, thật sự là một quân nhân đặc chủng hoàn mỹ, là chiến thần trong quân đội. Lưu Thanh còn không bằng Lưu Mộc Bạch, đích thật là kém hơn rất nhiều.
Cho nên đối với người như vậy, Vương Siêu rất lo lắng. Sau khi thất bại thì sẽ ẩn núp, chờ cho đối thủ thư giản thì sẽ lại đánh một kích. Lưu Mộc Bạch chính là người như thế… am hiểu việc hí lộng người khác.
Bất quá ở Singapore đến một tuần mà vẫn không phát hiện tung tích thì Vương Siêu cũng an tâm.
Oa oa! Oa oa oa oa!
Vô số tiếng ếch kêu từ trong phòng truyền ra, ngày đêm không ngừng.
Vương Siêu ngồi ngoài cửa, lắng nghe thanh âm này. Hắn biết Trần Ngả Dương đang luyện khí công "Điếu Thiểm Kình" trong công phu Bão Đan.
Thì ra mấy ngày này, Trần Ngả Dương hình như đã tiến nhập vào một cảnh giới hư vô. Cả ngày tĩnh tọa, vận khí huyết, trong bụng phát ra tiếng oa oa như xé nát màng nhĩ, vang vọng cả tĩnh thất. Giống như là mùa xuân đã tới, bên trong hồ nước vang lên tiếng ếch kêu liên miên không dứt.
Vương Siêu thật ra biết, Trần Ngả Dương sau khi đánh ra chiêu "Phi Mã Đạp Yến" thì mới có cảm ngộ, theo sau lại cùng Maiti luận võ khiến cho kinh nghiệm tăng lên. Kinh nghiệm đó kết hợp với quyền pháp tu dưỡng của Trần Ngả Dương, đã đủ để cảm ngộ.
Đan kình không phải là luyện thành, mà chính là kinh nghiệm, nhận thức đạt đến trình độ nhất định thì phải cảm ngộ.
Trên thế giới này, thể lực đan kình chính là vương giả. Từ trên lý luận mà nói, chính là người tiến hóa thêm một bước nữa. Đan kình ít, mà cùng với cao thủ Đan kình luận võ lại càng khó xảy ra. Nhưng mà luận võ, không chết hoặc không bị thương thì cũng không có tác dụng. Trần Ngả Dương mặc dù lần này gặp phải nguy hiểm, nhưng chính thức đã chiếm được một phần kinh nghiệm quý giá.
Vương Siêu cũng biết, Trần Ngả Dương chính là một thiên tài trong quyền pháp, chỉ là ít có cơ hội cùng linh cảm. Bằng không, cũng không được Chu Hồng hội đánh giá cao như vậy. Bây giờ cơ hội rốt cục đã tới.
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trần Ngả Dương từ bên trong phòng đi ra, tiếng ếch kêu vang cũng đã biến mất. Cảnh vật đột nhiên trở nên thâm trầm yên tĩnh, khiến cho kẻ khác tâm thần cảm thấy kỳ ảo.
Nhìn thấy Vương Siêu ngồi trên ghế dài, Trần Ngả Dương đột nhiên hỏi.
"Không có gì. Ngươi luyện thế nào rồi?" Vương Siêu nhìn sắc mặt Trần Ngả Dương một chút, ngược lại hỏi một câu.
"Đã cảm ngộ được một chút về kình" Trần Ngả Dương suy tư một lúc rồi mới trả lời.
"Hiểu kình là tốt rồi, sau này trên cơ bản sẽ không còn khó khăn nữa." Vương Siêu đứng dậy: "Ta cũng phải quay về làm ít việc, bất quá trong mấy ngày sắp tới ngươi nên cẩn thận một chút."
"Ngươi yên tâm, Singapore là địa bàn của ta, nếu ta cẩn thận phòng bị thì bọn họ sẽ không có cơ hội đâu." Trần Ngả Dương cười cười.
Người luyện võ, sợ nhất là không hiểu về kình, luyện nhầm. Ngay từ đầu cho đến giai đoạn Hóa Kình, nếu luyện sai thì sẽ có khả năng tàn phế. Mà từ Hóa Kình đến Đan Kình, luyện nhầm sẽ chết, hơn nữa còn chết rất nhanh, không có cách nào cứu chữa.
Nếu Trần Ngả Dương đã nói mình hiểu được kình, như vậy sau này sẽ không khó khăn nữa.
Bất quá ăn cơm cũng chỉ có một cái miệng, võ công cũng phải từng bước luyện tập, nếu như lĩnh ngộ đột nhiên đến, thì công lực tăng mạnh cũng là chuyện có thể. Cho dù Trần Ngả Dương chính thức hiểu được Đan kình, thì cũng phải chậm rãi cân nhắc. Mấy tháng hoặc mấy trăm ngày ngưng tụ khí huyết, kích thích toàn thân, kích thích tiềm lực cải thiện thể năng. Thì thể lực mới có thể một lần nữa đột phá.
Hay nói cách khác, giống như là Trần Ngả Dương khí đánh nhau với Maiti đã đột nhiên nghĩ thông suốt một chút về cảnh giới Bão Đan, kế tiếp đang động thủ thì đối phương lại chết. Không gặp phải tiểu vũ trụ bộc phát, nên mới có hiện tượng công lực mạnh mẽ tăng tiến.
"Không đến mấy tháng nữa, nếu như bọn họ trở lại, ta tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ phải sợ hãi." Lông mày Trần Ngả Dương dựng thẳng đứng, hiển nhiên rất tự tin.
Vương Siêu gật đầu: "Vậy hôm nay ta sẽ trở về Indonesia."
Liên tiếp ở lại Singapore hơn mười ngày, Vương Siêu cảm thấy trận phong ba này đã lắng xuống, nên muốn trở về tổng bộ Nam Dương Đường môn ở Indonesia.
Nhưng khi hắn vừa đến tổng bộ, nước cũng chưa kịp uống thì Tạ Lỵ đã đi đến: "Siêu ca, có một người phụ nữ đợi người đã ba ngày, nói muốn gặp người, là bằng hữu của người".
"Bằng hữu của ta? Phụ nữ?"
Vương Siêu sửng sốt "Vậy ta đi gặp người đó đã."
Bước vào phòng khách của một căn biệt thự sát biển, Vương Siêu liền nhìn thấy một người phụ nữ có làn da bóng láng như mỡ, đích thật là người quen, Trương Đồng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Đồng xoay người lại, nhìn thấy Vương Siêu thì chắp tay: "Vương Siêu, tôi lần này đến đây, chính là muốn cậu trả lại cho tôi một nhân tình."
Đích thực năm đó Vương Siêu nợ Trương Đồng một nhân tình.