Giọng Chu Lạc Nhiên nhỏ lại: “Tôi, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu thôi. Sao cậu lại như vậy?”
“Ừ.”
“Tôi đã nói bọn họ đừng có bịa chuyện không thành có nữa rồi.”
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cậu ta, không mang theo bất cứ tình cảm gì: “Muốn tôi phải cảm ơn ân huệ của cậu à?”
“...” Cậu ta không nói nên lời.
Không phải thế. Cậu ta biết mình sai rồi mà...
Nhưng cậu ta biết rõ, cho dù có xin lỗi cô một ngàn lần nữa, thì cậu ta vẫn chỉ nhận lại được bộ dáng lạnh lùng này của cô mà thôi.
Đây cũng không phải là giải pháp... Bạch Chiêu Chiêu cực kì căm hận cậu ta. Nên cậu ta không thể cứ xin lỗi cô một cách khô khan như thế được. Vì vậy, Chu Lạc Nhiên hỏi ngược lại cô: “Cậu đã gặp Dầu Dừa chưa?”
Quả nhiên, khi nghe đến đây, vẻ mặt trấn định của cô hơi thay đổi: “Cậu có ý gì?”
“Hôm qua... bọn Con Gián đi nói với cậu ta rất nhiều chuyện. Không phải tôi bảo bọn họ làm như vậy đâu. Tôi cũng mới biết chuyện thôi!”
Ngay lập tức, Bạch Chiêu Chiêu không nhịn được mà lộ ra một chút khó xử.
Cô cố gắng duy trì tôn nghiêm của mình và dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “À, vậy sao. Các bạn học của tôi nhiệt tình thật đấy...”
Chu Lạc Nhiên hiểu ra, sau đó cậu ta mừng như điên: “Có phải cậu ta để ý không?”
Cô cúi đầu, dừng một lúc rồi mới nói: “Không liên quan đến cậu.”
“Sao lại không liên quan đến tôi chứ. Tôi thích cậu. Tôi không để ý.” Cậu ta nói thẳng ra.
Các bạn trong lớp ngơ ngác, mồm há hốc ra như đang nói “Đệt”, cứ như thế nhìn cậu ta tỏ tình trước mặt mọi người.
Nhưng Nguyễn Mộng Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt, cô ta không khóc, xem như đã có tiến bộ rất lớn.
“Cậu không để ý?!” Bạch Chiêu Chiêu đứng lên, đôi mắt trong veo nhìn cậu ta: “Cậu có tư cách gì mà không để ý? Cậu để ý hay không để ý thì liên quan gì đến tôi?”
“Tôi, ý tôi là... Tôi sai rồi. Tôi sẽ bù đắp cho cậu. Có được không... Cậu muốn tôi làm gì cũng được...”
Sắc mặt Chu Lạc Nhiên tối sầm đi, ngón tay đang nắm chặt mép bàn cũng trở nên trắng bệch.
Giằng co như thế mười mấy giây, cậu ta cuối cùng vẫn thua cuộc, sau đó cậu ta xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Trong lòng cậu ta cảm thấy rất chua chát, nhưng cậu ta cũng đã sớm đoán được kết quả sẽ là như vậy.
Vào tiết học, Bạch Chiêu Chiêu không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài. Cô ngược lại hoàn toàn không thể tập trung được.
Vẻ kháng cự của Diệp Chi Du tối hôm qua hiện lên rõ ràng trong đầu cô, khiến cô vô cùng để ý.
Là bởi vì bị những lời nói đó ảnh hưởng đúng không?
Con Gián đã nói những gì? Chắc chắn sẽ chẳng phải lời tốt đẹp gì.
Tinh thần của cô bắt đầu trống rỗng. Trong lớp học rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng những lời nói chói tai lại vang vọng ở bên tai cô:
“Buồn nôn muốn chết còn giả vờ ngây thơ...”
“Sao cái loại người thế này mà Diệp Chi Du cũng muốn thế? Bài thơ kia nói như thế nào nhỉ: Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một ít son môi vạn người nếm.”
“Hi hi hi hi. Thật ghê tởm.”
“Tớ còn nghe nói cậu ta đã phá thai hai lần rồi đấy.”
“Nói cho Diệp Chi Du biết rằng cậu ta lẳng lơ như thế nào sớm một chút, coi như là chúng ta đang làm việc tốt đúng không?”
Bạch Chiêu Chiêu mím môi lại rồi liên tục hít sâu và kìm nén nước mắt.
Cô đặc biệt để ý đến từ “Lẳng lơ” này.
Dù là đối với phụ nữ trưởng thành hay là trẻ vị thành niên, đối với người cởi mở hay là bảo thủ, “lẳng lơ” là một từ cực kỳ độc ác, mang hàm ý khiêu dâm mạnh mẽ. Giống như là chỉ cần nói ra từ này với một người phụ nữ, thì người nói từ đó có thể đứng trên đỉnh của đạo đức và ép cô ấy đến mức cả đời không thể thay đổi được.
Đối với một cô gái đơn thuần và chỉ mới tiếp xúc với thế giới tốt đẹp này như Bạch Chiêu Chiêu mà nói, thì lời buộc tội độc ác như vậy đặc biệt khiến cô tức giận, tức giận đến mức cả người rét run lên, nhưng cô lại không thể làm gì được.
Chịu đựng đến lúc tan học sẽ tốt thôi, chịu đựng đến lúc được nghỉ sẽ tốt thôi, chịu đựng đến lúc tốt nghiệp sẽ tốt thôi.
Cô tự tẩy não mình.
Nhẫn nhịn đi Bạch Chiêu Chiêu. Đừng bị bọn họ lừa. Cô phải thi vào trường đại học tốt nhất và thoát khỏi đống cặn bã này.
Diệp Chi Du biết bọn họ là loại người gì. Cậu sẽ không tin đâu.
Bọn họ gây chuyện thị phi, người bị ghét chính là bọn họ.
Sau này cô sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ. Đó chính là sự trả thù tốt nhất đối với bọn họ.
Nhưng không biết tại sao hôm nay phương pháp chiến thắng tinh thần của cô không được tốt lắm. Mặc dù cô đã rất cố gắng cổ vũ và gây tê chính mình, nhưng trong cổ họng cô vẫn nghẹn một cục.
Cuối cùng, cô quyết định hôm nay tan học thì nhất định phải đi hỏi Diệp Chi Du.
Cho dù cậu thật sự tin bọn họ thì cô cũng sẽ không trách cậu. Con người mà, sẽ luôn bị những lời đồn làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình. Cô sẽ thử giải thích với cậu. Cậu là một người hiểu lý lẽ như vậy, nên cậu sẽ tin tưởng cô mà thôi.
Nhưng không ngờ, lúc tới giờ ra chơi, cô lại bị gọi đến phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm.
Trong núi sách biển giấy, cặp kính của giáo viên chủ nhiệm phản chiếu ra ánh sáng, giọng điệu không mấy thiện cảm, oán hận thở dài: “Haiz, Bạch Chiêu Chiêu. Tôi thật sự phục em đấy. Em với Diệp Chi Du lại có chuyện gì thế hả?! Huấn luyện viên bóng chày chạy đến tìm tôi, nói tôi không biết xấu hổ!”
Vẻ mặt cô mờ mịt, không hiểu cái gì hết.
Giáo viên chủ nhiệm lại nói thêm: “Cậu ta đánh nhau với Chương Tử Cầu. Em có biết chuyện này không?”
“Em... không biết ạ...”
“Chương Tử Cầu nói, tất cả là tại em—” Âm cuối của giáo viên chủ nhiệm kéo dài, ánh mắt ấy liếc nhìn cô giống như đang ám chỉ điều gì đó.
Ánh mắt Bạch Chiêu Chiêu vốn dĩ còn đang ngơ ngác, thì đột nhiên dán chặt vào giáo viên chủ nhiệm, giọng điệu cũng lập tức trở nên bình tĩnh: “Tại em?”
“Không phải tôi đã nói rồi hả? Tôi hy vọng em kiểm điểm một chút! Không cần mang thêm rắc rối đến cho tôi.” Ông ta gào lên: “Tôi rất bận...”
Cô ngắt lời ông ta: “Em không hiểu. Thầy có thể giải thích một chút được không? Sao lại tại em?”
“... Nhất định là do em đã làm gì đó cho nên bọn họ mới đánh nhau đấy! Em thích nhìn con trai đánh nhau vì mình lắm hả?”
“Là Chương Tử Cầu nói đúng không? Em gọi cậu ta đến đối chất được không?”
Giáo viên chủ nhiệm phát hỏa: “Đối chất cái gì? Bây giờ tôi đang dạy dỗ em! Em lôi cậu ta vào làm gì?! Tôi sẽ dạy dỗ bọn họ sau!”
Hiếm khi thấy ánh mắt của Bạch Chiêu Chiêu không có ý nhượng bộ: “Tại sao? Thầy chỉ luôn dạy dỗ một mình em mà chưa bao giờ dạy dỗ riêng từng người Nguyễn Mộng Thần, Chu Lạc Nhiên, Chương Tử Cầu bọn họ. Mỗi lần thầy dạy dỗ dọ bọn họ thì đều là gọi cả đám đến, sau đó lại gọi một mình em đến. Chẳng lẽ thầy cảm thấy em chỉ có một mình nên dễ đối phó hơn à?”
Vẻ mặt giáo viên chủ nhiệm sửng sốt, ông ta không ngờ cô lại dám cãi lại như thế.
Hơn nữa, ánh mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm ông ta như vậy, khiến ông ta hoàn toàn không dám đối diện...
Giọng điệu của Bạch Chiêu Chiêu hơi bất đắc dĩ và cô đơn: “Có đôi khi em cảm thấy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ loại chuyện này, thật mệt mỏi. Thầy còn ép em phải vạch trần ra...”
“Không phải. Em, em nghe xem em đang nói linh tinh cái gì thế? Giáo viên xử lý như thế nào còn cần em chỉ dạy hả?” Giáo viên chủ nhiệm nổi điên, tức giận hét lên: “Bạch Chiêu Chiêu! Em quá đáng lắm rồi đấy. Tôi, tôi phải gọi mẹ em đến! Gọi bà ấy đến mà xem...”
Cô lại ngắt lời ông ta, bình tĩnh phân tích: “Hai nam sinh đánh nhau, thầy không đi phê bình bọn họ mà lại đi phê bình người không liên quan là em. Nếu thật sự phải gọi mẹ em đến thì thầy gọi luôn cả giáo quan và hiệu trưởng đến đi. Không biết thầy định giải thích như thế nào đây? Buộc tội không có căn cứ, khẳng định là không nói ra được đâu.”
“... ???” Giáo viên chủ nhiệm há hốc mồm, hoàn toàn câm nín.
“Thầy, Chu Lạc Nhiên vẫn luôn bắt nạt Chương Tử Cầu, ép buộc Chương Tử Cầu làm việc cho cậu ta. Thầy nên gọi cậu ta đến rồi hẵng đưa ra kết luận. Nếu không còn chuyện gì nữa thì em về đây.”
Cô rất mệt mỏi, nên cô cúi người qua loa một cái rồi rời đi.
Điều kỳ lạ chính là, cho dù cô đã chống đối gay gắt như thế, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại giống như là bị tức đến mức ngu người, nên ông ta không mắng cô, cũng không đuổi theo cô.
Tiết thể dục vào buổi chiều ngày hôm đó là trận thi đấu bóng rổ giữa lớp 12-2 và lớp 12-10. Mấy lớp khác cũng được sắp xếp đến xem.
Diệp Chi Du và Chu Lạc Nhiên là chủ lực của hai lớp. Hai hotboy đối đầu, đảm bảo tuyệt đối mãn nhãn.
Nhưng kết quả là Diệp Chi Du căn bản không đến.
Lớp 12-2 vẫn luôn dẫn đầu về điểm số, nhưng những tiếng la hét và cổ vũ ấy cũng không thể khiến Bạch Chiêu Chiêu có phản ứng.
Giữa trận, Chu Lạc Nhiên ném một quả ba điểm, nên chiếm được sự cổ vũ rất nồng nhiệt. Cậu ta kéo áo lên lau khắp mặt, ánh mắt mong chờ lập tức nhìn về phía Bạch Chiêu Chiêu.
Cậu ta muốn nhìn thấy dáng vẻ cô cổ vũ mình.
Nhưng lại thấy cô lẻ loi ngồi cạnh một đám người, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, chỉ nhìn chằm chằm tay mình.
Chu Lạc Nhiên cũng giật mình.
Đột nhiên cậu ta chẳng còn tâm trạng gì nữa.
Trong lòng như bị móng vuốt sắc nhọn cào một cái.
Rõ ràng lúc mới đến đây, cô không có như thế.
Lúc đó cô đứng trên bục giảng, trong đôi mắt tròn trịa là sự tò mò và thân thiện, bên môi còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cô nói rất rõ ràng và nói tiếng phổ thông rất tốt. Cô rực rỡ chói mắt, cũng rất thích cười.
Ngay cả lúc từ chối cậu ta thì cô vẫn cười ngọt ngào, dáng vẻ xin lỗi... rất đáng yêu...
Đã rất lâu rồi cậu ta không thấy cô cười.
Chu Lạc Nhiên đã quen làm theo ý mình, nên lúc này cậu ta lập tức ra dấu tay với trọng tài rồi lấy lý do vết thương ở chân vẫn chưa khỏi nên muốn kết thúc sớm.
Mọi người đều không hiểu tại sao, sau đó họ ồn ào oán giận—
Chủ lực của lớp xuống đài rồi, điều này có khác gì trực tiếp nhận thua đâu?
Chu Lạc Nhiên đội gió lạnh rời khỏi sân vận động, chạy thẳng đến cổng trường mua một cốc trà sữa nóng, sau đó lại chạy trở về.
Cậu ta phải lấy hết dũng khí mới dám đi tới bên cạnh Bạch Chiêu Chiêu.
Lúc này đã chẳng còn ai xem trận thi đấu nữa.
Cậu ta không thèm quan tâm đến ánh mắt quái dị của mọi người mà đưa cốc trà sữa cho cô rồi nhỏ giọng nói:
“Cậu ngồi ở đây lạnh lắm. Tôi mua trà sữa đường nâu cho cậu. Cậu uống đi.”
Biết cô sẽ không chịu nhận, câu ta chậm rãi cúi người xuống và đặt nó ở bên chân cô.
Bạch Chiêu Chiêu nhìn trà sữa rồi nhìn về phía cậu ta, không cảm xúc nói: “Chu Lạc Nhiên, sao lại tăng giá gà thế?”
Đột nhiên, sắc mặt cậu ta trở nên trắng bệch.
Đó là điều cậu ta từng nói.
Môi cậu ta động đậy nhưng chẳng nói được tiếng nào, càng không có mặt mũi nào mà nhìn cô, mắc kẹt ở đây. Cậu ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tát cho mình hai cái.
Cô lại nhận ra: “Thật ra tôi rất rẻ tiền, rất thích hợp với loại trà sữa rẻ tiền này.”
Lời nói này quá chói tai. Cậu ta cầm lấy cốc trà sữa, mở nắp ra một cách thô bạo, sau đó cậu ta ngửa đầu lên rồi rót toàn bộ vào trong bụng mình.
Chỉ hai, ba ngụm đã uống xong, cậu ta nhìn cô rồi nói: “Là tôi rẻ tiền, tôi rẻ tiền, được chưa? Tôi ngu ngốc, đần độn, làm vịt cũng không xứng (*).”
(*) Ở bên Trung nói một người con trai là vịt có nghĩa cậu ta là trai bao.
Cậu ta đã cực kỳ hạ thấp mình, nhưng Bạch Chiêu Chiêu vẫn không có phản ứng gì.
Cô chỉ ngơ ngác nhìn ngón tay mình, không biết đang nghĩ gì.
Tình hình chiến đấu kịch liệt. Chu Lạc Nhiên cúi đầu xuống, đứng bên cạnh cô giống như bị phạt.
Tiết thể dục kết thúc, không một ai quan tâm đến điểm số cuối cùng.
Tất cả bạn học đều đã biết, cậu chủ Chu ăn cỏ cũ. Dự là ngày mai toàn trường đều sẽ biết.
Cậu ta đứng chôn chân ở bên cạnh người ta, hèn mọn như một con chó, nhưng ngay cả một ánh mắt của người ta mà cũng không nhận được.
Sau đó, bọn họ phái người đến lớp 12-2 hỏi thăm: “Cậu chủ Chu có ý gì thế? Chẳng phải lúc trước cậu ta còn nói ai thích Bạch Chiêu Chiêu là đồ ngu à? Không ngờ người khác thích thì là đồ ngu, còn cậu ta thích thì là bình thường?”
“Sáng sớm hôm nay tôi thấy cậu ta ôm một bó hoa hồng to đến trường, không phải tặng cho Bạch Chiêu Chiêu đấy chứ?”
“Rốt cuộc là như thế nào? Các cậu buôn chuyện một tí đi chứ!”
Những người của lớp 12-2 càng không hiểu gì:
“Ai biết cậu ta định làm trò gì? Mẹ nó, đột nhiên diễn vai người bạn trai hiếu thảo rồi.”
Một thành viên trong nhóm cực kỳ căm tức: “Haiz, lúc trước tôi nói xấu Bạch Chiêu Chiêu không ít lần. Tôi sẽ không phải chết thảm đấy chứ...”
“Thật ra tôi cũng thế... Nhưng bản thân cậu chủ Chu còn nói khó nghe hơn ấy. Cậu ta không định giải quyết một thể đấy chứ? Mẹ, xấu số thật...”
“Có thể là do Dầu Dừa quá đẹp trai... nên cậu chủ Chu mới lo lắng.”
Lời nói này nhắc đến một nhân vật chính khác, bạn học ở bên cạnh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, hỏi: “Này, Dầu Dừa đâu? Hôm nay không thấy cậu ta ra sân.”
“Còn phải nói à. Hôm qua cậu ta đánh Con Gián trước mặt huấn luyện viên. Con ngươi của huấn luyện viên gần như nổ tung vì tức giận, sau đó bảo cậu ta tự kiểm điểm đi.”
Bọn họ dường như cố ý nói cho cô nghe, cố ý để cô biết.
Cô mím chặt môi.
Cô sẽ không nghĩ nhiều. Cô sẽ trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Chi Du rồi hỏi.
Bên ngoài sân vận động rất lạnh. Chu Lạc Nhiên thấy cô ăn mặc mỏng manh thì vội vàng đem áo khoác của mình khoác lên người cô. Nhưng cậu ta vừa mới chạm vào đầu vai cô thì cô đã vội vàng bước đi để né tránh.