Cầm theo tờ giấy ghi địa chỉ, Đồng Nghi loay hoay tìm đường đến chủ ngôi nhà mà cô sắp test việc. Hoá ra, nhà của họ nằm ở trong khu biệt lập cao cấp bậc nhất ở thành phố, nằm tách biệt với đường phố ồn ào và bụi bẩn.
Căn biệt thự trước mắt làm cô ngỡ ngàng. Hoá ra thứ khổng lồ mà cô chỉ xem trên tivi nay lại được tận mắt chứng kiến. Ngôi nhà à không phải nói là một toà lâu đài mới đúng, mọi thứ đều rất sang trọng, cao quý, ngay cả cái cổng chào cũng khiến người ta phải ngước dài cả cổ.
Cô rụt rè bấm chuông và được bác trung niên tự giới thiệu là quản gia đưa vào.
Bác chỉ tay vào đống thức ăn chất đầy trên bàn và ra lệnh:”Công việc của cháu chỉ có nhiêu đó, hãy nấu thử vài món. Thiếu gia của nhà này là người rất coi trọng khoản vệ sinh, tuyệt đối sạch sẽ, trang trí đẹp mắt. Không được quá mặn, quá nhạt, ngọt thì lại càng không. Cháu nắm được rồi chứ?”
Đồng Nghi tựa hồ như cô đang phải thực hiện một cuộc phỏng vấn cực kì khắc nghiệt. Tuy hơi run, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh mà gật đầu.
Lâu lắm cũng không nấu ăn cầu kì, thời sinh viên mà, lúc nào cũng gặm nhấm mì gói và bánh mì. Nhớ lại những công thức của mẹ truyền lại, cô bắt tay vào mọi việc. Đồng Nghi giống mẹ, nấu ăn chính là sở trường, mỗi khi cô vào bếp là cứ như đem hết tất cả tâm huyết tình yêu của mình vào từng món ăn, hương vị.
Bác quản gia bảo cô hãy chờ, để thiếu gia niếm thử.
Ngồi tại phòng khách mà tim cô cứ đập liên hồi. Ngó xung quanh thì đâu đâu cũng là người giúp việc, nếu tính cả những người đang dọn dẹp ngoài sân thì chắc hẳn phải bằng cả một lớp học. Đúng là nhà giàu có khác, chỉ việc ngồi im mà hưởng thụ.
Chờ hơi lâu nên cô bắt đầu đi vòng quanh cho bớt căng thẳng, vòng ra ngoài sân, đứng tại hồ bơi, cái hồ bơi gì mà còn rộng hơn cả cái sân cỏ chạy bộ của trường cô, bộ cho cả gia tộc bơi thi với nhau à?
“Nè cô!”
Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng tiếng gọi phía sau làm cô giật mình, mất thăng bằng mà cả người chúi vào hồ nước sâu thăm thẳm trước mắt.
Tưởng chừng sẽ bị ướt như chuột lột, ai ngờ vẫn an toàn. Ngước mặt lên thì nguyên một khuôn mặt điển trai, bóng loạn đập vào mặt. Thì ra anh chàng này đã đỡ được cô, nếu không...
Vội vàng rời khỏi bàn tay người lạ, vì người này ăn mặc sang trọng, nên cô chắc cũng là con cái gì của nhà này nên cúi đầu lễ phép:”Chào, chào anh, thật xin lỗi và cũng cảm ơn anh!”
“Em ngước mặt lên xem nào!”_Chất giọng ôn nhu ngọt ngào này thật khiến cho trái tim bao cô gái phải đảo điên.
Cô nghe theo, vội vàng gỡ bỏ đám tóc con loà xoà trước mặt mà nhìn trực diện người đó.
Nhật Hoàng đứng hình. Cô gái đứng trước mặt anh thật sự mang một vẻ đẹp vô cùng nhẹ nhàng, mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, môi đỏ mọng dù không qua bởi lớp son nào, làn da trắng ngần, chiếc áo sơ mi cô mặc tuy đã cũ kĩ nhưng nó lại không thể dìm nổi nhan sắc ấy.
Nhưng mà cô gái này, hình như anh đã từng gặp rồi.
“Đã có kết quả rồi, cô Đồng Nghi!”
Quản gia từ đâu bước ra thông báo, Đồng Nghi hồi hộp đến nỗi không chào hỏi anh mà bỏ vào. Nhật Hoàng ngoái đầu nhìn theo, anh nhớ ra cô là ai rồi.
“Cô được nhận rồi, từ ngày mai hãy đến đây làm việc.”
“Thật sao ạ?”_Đồng Nghi như vỡ oà, cô sắp thoát nạn kiếp chạy nợ rồi. “Ừ, cố gắng nha!”
“Dạ vâng, cháu nhất định sẽ cố gắng.!”
Sau đó, bác quản gia đưa cô một tờ giấy hợp đồng lâu dài. Cô đọc kĩ một hồi thấy không có gì bất thường nên đồng ý kí.
Một lúc lâu, tiếng giày chạm vào cầu thang vang lên, đồng loạt mọi người cùng nhau tay bắt tay làm việc, mặt mày ai cũng lấm la lấm lét, tỏ ra hoảng sợ. Chắc là ông chủ nhà này là một người cực kì nghiêm khắc, cô nghĩ vậy nên quyết định ra về.
“Đứng lại đó!”
Tiếng nói quyền lực ấy phát lên sau lưng cô, bất ngờ, cô nghe quen thuộc.
“Cô là người giúp việc mới đó sao??”
“Dạ vâng!”_Quản gia trả lời thay cô.
“Cô ta bị câm sao mà bác phải lên tiếng giúp vậy??”
Giọng nói đôi phần giễu cợt thật sự khó chịu. Cô hậm hực xoay lưng lại.
Cái gì thế này??? Người đứng trước mặt chẳng phải là thằng cha đụng xe vào cô mà chả thèm xin lỗi tiếng nào, đã vậy còn vứt cả xấp tiền như rác vào mặt cô hay sao?? Không chỉ có Đồng Nghi kinh ngạc mà ngay cả Nhật Khánh cũng há hốc mồm không tin nổi. Thì ra “xe đạp cà tàng” đó là người giúp việc mới của nhà hắn à? Chuyện thật như đùa í chứ, hoá ra Sài Gòn lại không rộng lớn như hắn nghĩ.
Cô thất thủ định bỏ chạy thì ngay lập tức bị hắn kéo lại.
“Đi đâu? Tôi còn chưa hỏi thăm xong mà?”
“Thiếu gia à, tôi còn phải về sớm học, học bài nữa!”
“À, thì ra là sinh viên. Phải bươn chải chắc cũng vất vả nhỉ?”
“Em quen cô ấy à?”_Nhật Hoàng khẽ hỏi.
“Không những là quen..”_Cúi xuống nhìn thẳng mặt cô_”...đúng không?!”
Đồng Nghi cắn môi, ông trời ơi, sao lại quá đáng như vậy chứ? Con còn chưa đủ khổ hay sao? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách xuống nước với hắn.
“Thiếu, thiếu gia à, chuyện quá khứ, hay là mình đừng nhớ tới nó nữa, hãy nghĩ cho tương lai đi!”
“Thật tiếc quá, trí nhớ tôi rất tốt!”_Vẫn giọng điệu đó, bỡn cợt mà khiến người khác thật đau tim.
Cái tên này, nếu không phải là cô đang ở trong trường hợp “ngàn cân treo sợi tóc”thì thề với ông bà rằng, chỉ với một cướt cô đã có thể khiến hắn bay tới tám ngàn dặm, sút lật mồm khiến hắn không còn răng ăn cháo, làm hắn phải cầu xin vì đã xúc phạm cô &₫)&&€$*+€ bla bla.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
“Tôi xin lỗi, nếu anh muốn có thể hắt nước vào mặt tôi giống như lúc đó!”
Đồng Nghi ơi là Đồng Nghi, thời thế đúng là thay đổi nhanh thật, mới tối đó cô vừa vỗ ngực tự xưng mình thà chết không chịu nhục, một lòng một dạ quyết giữ vững cái lòng tự trọng cao ngút ngời, mà giờ đây phải đi cúi đầu mà xin lỗi cái kẻ không xem mình ra gì, thật muốn đem mình đem chôn mấy ngàn mét.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng chỉ khiến tâm trạng tôi mệt mỏi thêm thôi.!”
Nghe đến đó cô bỗng vui mừng đến lạ.
“Nhưng, từ ngày mai công việc của cô sẽ thay đổi!”