Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt

Chương 47: Lại đắc tội



"Hai cô đang làm cái trò gì vậy?"

Nghe thấy tiếng nói, cả ba đồng lúc quay người lại. Trong khi Đồng Nghi còn chưa hiểu vấn đề thì hai cô người hầu kia đã run rẩy, tái sợ:"Đại...đại thiếu gia?"

Anh giữ yên khuôn mặt lạnh tanh, tuy so với nhị thiếu gia cũng còn chút ôn nhu, nhưng vẫn khiến người khác lạnh sống lưng:" Không muốn làm việc nữa à?"

"Dạ không, không phải, nãy giờ, chúng tôi chỉ là đang chào hỏi làm quen với nhau thôi.."_Bích Châu hoảng hốt, vội vã chạy lại đỡ lấy Đồng Nghi, còn thân mật nắm lấy tay cô.

"Có thật không?"_Anh nhìn cô.

Đồng Nghi cũng không muốn làm lớn chuyện, cô mỉm cười:"Dạ đúng, đại thiếu gia không cần bận tâm."

Anh cho hai tay vào túi quần, thu lại ánh mắt đáng sợ lúc nãy:"Em đi theo tôi"

Đồng Nghi tự chỉ tay vào bản thân:"Tôi...tôi á?"

"Đúng!"

Đồng Nghi lo lắng. Không lẽ người này muốn gặp riêng cô để trách mắng, mới ngày đầu đi làm đã gây sự. Tuy vậy, nhưng cô vẫn nghe theo. Bước chân rời khỏi.

Nhật Hoàng đưa trước mặt cô một hộp quà, nở nụ cười đẹp tựa ban mai:"Của em"

Đầu óc Đồng Nghi mơ hồ đón lấy, vừa mở ra cô lập tức đóng lại. Bên trong là đôi giày thể thao hàng hiệu đắt tiền mà cô thường thấy nó xuất hiện trong trang bìa nổi tiếng mà các idol hay mang. Chẳng hiểu chuyện gì, cô ngơ ngác:"Cái này, là sao ạ?"

"Từ hôm nay hãy mang đôi giày này để đi làm"

"Hả??"

"Em đừng hiểu lầm. Tất cả những người hầu ở đây, ngày đầu tiên đến đều nhận được quà. Em cũng chỉ là như vây"_Nhật Hoàng tránh ánh mắt cô.

À! Thì ra là như vậy. Quả là người có tiền, nó khác. Cơ mà, chỉ là tặng quà cho con hầu thôi, sao phải là món đắt tiền như thế.

"Tôi chọn đại size đó, không biết có đúng kích cỡ chân của em không?"

"Size 37! Đúng rồi ạ! Cảm ơn thiếu gia. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi làm việc"

"Ừm, em đi đi"

Sau khi bóng cô rời khỏi, trợ lý của anh xuất hiện.

"Làm tốt lắm"

"Đại thiếu gia quá khen, đó là trách nhiệm của tôi mà"

"Có đúng là đôi giày mà cô ấy thích không?"

"Thiếu gia yên tâm, tôi đã điều tra và theo dõi rất kỹ. Cô ấy đã từng ngắm đôi giày này rất lâu ở trung tâm thương mại, còn kích cỡ, chỉ cần nhìn vào đôi giày lúc trước cô ấy mang là sẽ biết"

"Vẫn tiếp tục ở bên cạnh, theo dõi, bảo vệ cô ấy. Nếu cô ấy có khó khăn gì, hãy báo cho tôi"

"Vâng, thiếu gia. Nhưng mà, có thể cho tôi, hỏi một điều được không ạ?"

"Hỏi đi?"

"Cô gái đó là ai mà khiến thiếu gia bận tâm như vậy?"

Nụ cười khẽ lộ ra trên mặt anh. Mãi một lúc sau anh mới trả lời:"Một cô gái đặc biệt"

[.]

"Làm lại từ đầu"

"Cái gì?"

Đồng Nghi phát hỏa, cái tên ôn dịch này lại còn cái kiểu dùng ngón tay tỉ mỉ kiểm tra, chỉ sót lại một chút bụi dính trên chân bàn mà bắt cô phải lau dọn lại cả căn phòng.

Nhật Khánh hất hàm:"Thái độ như vậy là sao? Cô không muốn làm nữa à?"

"Có, có chứ, thưa thiếu gia, tôi sẽ dọn lại"

Đồng Nghi cố ép cục tức vào trong, cầm thùng nước vùng vằng rời khỏi phòng. Đi được nửa bước, thì bàn chân cô mất đà, cả thân thể ngã nhào xuống nền gạch lạnh, thùng nước đang cầm cũng vì thế bay lên, đổ ập vào một chỗ.

Cô nhăn nhó đứng dậy, cả cơ thể ê ẩm. Ánh mắt cô vài giây sau lập tức mở to lên, mồm há hốc hoảng loạn. Nhị thiếu gia của cô bây giờ ướt sũng như chuột lột, miếng giẻ lau còn thật biết chỗ để đáp xuống, nằm yên vị trên đầu hắn.

Hắn bất động như pho tượng, đôi mắt gằn lên tia lửa:"TRẦN ĐỒNG NGHIIIIIII"

[.]

Sau khi ở trong phòng tắm cỡ nửa ngày, cuối cùng hắn cũng bước ra. Đưa mũi lại gần bàn tay hít một hơi, khẳng định cái mùi hôi như cống rác kia đã không còn trên người hắn mới lại gần cô.

Đồng Nghi giã lã tươi cười nhưng miệng méo xệch trông rất thảm:"Nhị...nhị thiếu gia, anh, anh ra rồi ạ? Buổi sáng mà tắm, rất tốt cho sức khỏe đấy"

"Cô còn lý lẽ?"

"Anh, anh đừng giận. Đó là tại lực hút của trái đất quá lớn. Tôi cũng là người bình thường, không thể cản lạ..."

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã dồn cô vào góc, tay đập mạnh vào tường. Hơi thở anh dồn dập liên tiếp phả vào mặt khiến cô đứng tim:" Đây là lần thứ hai, cô đổ nước vào người tôi. Cô tính sao đây?"

"Tôi...anh đừng làm bậy"

Hắn nhếch miệng, đưa mặt mình áp sát mặt cô hơn nữa. Vốn chỉ định dọa cô một chút, nhưng không ngờ, người con gái này ra tay thâm độc, một cước dùng đầu gối thúc mạnh vào hạ bộ của hắn khiến Nhật Khánh trợn tròn mắt, hai tay đỡ lấy phần dưới thân, đau đớn mà tách ra người cô.

"Tôi...tôi không cố ý. Tôi....à, đến giờ đi học rồi, tôi phải về. Tạm biệt thiếu gia"

Thế là cô hai chân bốn cẳng chạy biến ra khỏi phòng, còn hắn, vẫn còn khổ sở nhăn nhó:"Cô...đứng lại.....tôi....sẽ....giết....côooooo"

[.]

Đồng Nghi thấy mình đang ở trong một khu rừng lớn, xung quanh không một bóng người, mây mù che cả ánh trăng rọi sáng, để lộ khung cảnh tối tăm như mịt. Thay vào đó là những âm thanh tĩnh lặng, tiếng vo ve của côn trùng, của các loại sinh vật như ếch nhái kêu khục khặc vang ở bên ngoài khiến người ta có một loại cảm giác hết sức buông thả. Gió rít qua, lùa vào trong người cô khiến cho nhiệt độ càng giảm xuống thấp. Đồng Nghi mặc dù đã khoác áo, nhưng vẫn không sao ngăn nổi cái lạnh.

Cô đang lui cui mò mẫm trong bóng đêm, theo cảm giác đi về phía trước.

Chợt cô lại có cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm sau lưng mình. Một cảm giác như bị một người nào đó dõi theo mà mình không biết nên rất khó chịu. Cô lập tức quay đầu lại theo phản xạ tự nhiên, thì liền giật mình thảng thốt ú ớ không nói ra lời. Phía sau cô đang có một bóng người đen lùi lũi đứng trong đêm.

Đó là Nhật Khánh, hắn ta có chiếc mũi to đỏ, làn da trắng bệch, hàm răng nhấp nhô, từ từ tiến lại gần cô.

"Đi chết điiiiiiiii"

"Aaaaaaaaaaaa"

Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm thái dương. Dạ Tiên lay người cô:"Đồng Nghi sao vậy? Lại mơ thấy cái gì à?"

Cô ngước mắt nhìn xung quanh, hóa ra bản thân đang ở lớp học, Dạ Tiên đứng bên cạnh khiến cô cảm giác yên tâm.

"Thì ra chỉ là mơ"

"Sao dạo này cậu hay mơ thấy ác mộng thế? Công việc áp lực quá hả?"

"Không, không có"

"Vậy thì về thôi, lớp tan học rồi"

"Ừ"

Đồng Nghi trên đường trở về nhà, vẫn còn dư âm của giấc mơ lúc nãy. Bộ dạng Nhật Khánh với hàm răng nanh khiến cô lại rùng mình. Đó có phải điềm báo cô sắp bị hắn ta xé xác không. Nhật Khánh xưa nay nổi tiếng máu lạnh, không có tình người, liệu hắn ta có để yên khi bị cô làm cho nhục nhã vậy không? Lỡ như ngày mai đi làm, hắn ta phát điên lên rồi giết cô diệt khẩu thì sao?

Ôi mẹ ơi, cô có nên nghỉ việc không?