Mới đầu mẹ Quý còn lo lắng việc con trai đi đến nhà người khác, nhưng dần dần phát hiện tình cảm của Quý Trạch và Giang Hạo thật sự rất tốt, hơn nữa Giang Hạo lại nói ngọt làm người ta thích, tương đối yên tâm, cũng không rất phản đối.
Từ đầu tuần đến thứ sáu, Quý Trạch đều sẽ ngủ lại nhà Giang Hạo.
Hai người sóng vai ngồi dựa ở đầu giường, định không làm cái gì chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm, Giang Hạo cũng không cảm thấy buồn, mà là có loại cảm giác thoả mãn khó có được.
Có lẽ khi thích một người thì sẽ có cảm giác mâu thuẫn như vậy, cảm thấy trong lồng ngực chứa đầy đồ vật, thật phong phú thật hưng phấn, lại cảm thấy trong đầu trống rỗng, cần phải bổ khuyết.
Mỗi thời mỗi khắc đều muốn đem người kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy không buông tay. Như vậy trong lòng mới không phải vắng vẻ.
Bọn họ ngồi ở trên giường, Quý Trạch chơi di động, Giang Hạo nửa đem người ôm vào trong ngực, một tay cầm sách giáo khoa, là bị Quý Trạch bắt đọc sách.
Quý Trạch lướt đến một bài Weibo, là ảnh mèo con đang phơi nắng, thập phần đáng yêu mềm mại, đôi mắt màu biển sâu thẳm, bộ lông xoã tung mềm mại, ngây thơ đáng yêu. Phía dưới bình luận bấn loạn một đống, cậu cũng không tự giác nói: “Muốn nuôi mèo…”
Giang Hạo bên cạnh đang xem sách quay đầu nhìn cậu, đột nhiên mở miệng: “Meo ~ ” =)))))
“…” Quý Trạch sửng sốt, sau đó bật cười, “Cậu làm gì vậy?”
Giang Hạo nhún vai, cười tủm tỉm, lý lẽ đương nhiên nói: “Nuôi mèo cái gì, cậu có thể nuôi tôi a, tôi dễ nuôi, còn dễ thân lại có thể làm ấm giường, có phải rất tuyệt hay không?”
Quý Trạch đỡ trán. Sao thiếu niên dương quang trong sáng của trước kia mất tích rồi, giờ lại biến thành một tên cực kỳ dính người.
Giang Hạo còn nói: “Cậu cười rồi, tôi coi như cậu đã đáp ứng.”
Quý Trạch lập tức chuyển sang mặt than, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Giang Hạo bắt đầu các loại nhăn mặt bĩu môi mắt trợn trắng, tự hủy hình tượng, nhưng sức chịu đựng của Quý Trạch rất tốt, kiên định nhịn cười. Giang Hạo vươn tay gãi gãi ngay tại thắt lưng cậu, hắn phi thường quen thuộc, hiểu nên làm như thế nào để khiến cậu cười.
Quả nhiên, ngay lập tức Quý Trạch phì cười, hoàn toàn không nín được, chôn trong ngực Giang Hạo run rẩy không ngừng, cười đến mềm tay chân, khuôn mặt hồng hồng, thập phần câu nhân.
Giang Hạo đầu sỏ gây tội lại đột nhiên dừng tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi xong đời rồi.”
Quý Trạch thở dốc, nâng ánh mắt ngập nước nhìn hắn, cho rằng có chuyện gì xảy ra, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Hạo nhìn chằm chằm mắt của cậu, nghiêm túc nói: “Tôi không thể nghe cậu thở gấp.”
Sau đó, kéo tay Quý Trạch đưa xuống dưới chăn.
Sau khi Quý Trạch đụng tới gì đó mặt liền nháy mắt đỏ lên, như điện giật mà mãnh liệt lùi về phía sau, thẹn quá thành giận: “Mệt tôi còn tưởng rằng có chuyện gì! Cậu tìm đánh sao?!”
Giang Hạo ra vẻ ủy khuất, “Này cũng không phải tôi cố tình, tôi thích cậu như vậy, thân thể rất thành thật …”
Đầu óc Quý Trạch ong ong, ném di động tới một bên, xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, “Đừng ồn, đi ngủ!”
Giang Hạo lập tức dính lên, từ phía sau ôm trụ cậu, lên tiếng: “Cứ ngủ như vậy? Không làm chút gì đó sao?”
Quý Trạch co thành một đoàn, hồng giống như tôm nấu chín, mặt nóng đến lợi hại. Cậu đương nhiên là muốn, nhưng chỉ mới vừa chạm vào cái kia của đối phương mà đã phản ứng lớn như vậy, rất túng quẫn, chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống, thật mất mặt. Tên kia còn hỏi vì sao đỏ mặt thành như vậy, thật đáng yêu a cái gì đó, phiền chết.
Cậu muốn từ từ chậm rãi, nhưng Giang Hạo không nhất định sẽ để yên cho cậu lúc này, người mình thích nằm trong ngực, tản ra khí tức mê người, trước mắt hắn là cái cổ mảnh khảnh, trắng bóc, mái tóc tối đen nhếch lên, hình thành đối lập mãnh liệt.
Hắn cúi đầu tinh tế hôn xuống, khiến cho Quý Trạch một mảnh ngứa ngáy. Cậu run lên, theo bản năng rụt cổ, than thở: “Ngứa…”
Giang Hạo cười một chút, đem người trong ngực ôm càng chặt hơn. Quý Trạch lập tức cảm thấy có đồ vật cộm sau lưng cậu.
Nghĩ nghĩ, lại thản nhiên mà xoay người, đối mặt với hắn, liếm liếm môi nói: “Tôi giúp cậu.”
Giang Hạo ngây người một chút, sau đó thần tình kinh hỉ, “Không gạt tôi?”
Sau khi chấm dứt, hai người đều có chút thoả mãn.
Giang Hạo lại ôm lấy người, tham lam hỏi: “Tiếp theo là lúc nào? Cách ngày một lần, được hay không?”
Quý Trạch yên lặng mà liếc hắn một cái. Rõ ràng vừa mới làm xong… Bất quá, cậu cũng cảm thấy quyết định này được, không do dự liền gật gật đầu.
Thanh niên khí thịnh, huyết khí phương cương a.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên.
Hai người đều như trước không muốn đứng lên, lại qua một hồi lâu, Giang Hạo mới đứng dậy, nghĩ nên đi làm điểm tâm, buổi sáng không ăn đối thân thể không tốt.
Hắn ngồi ở bên giường mang dép, không vội đi, lại trở lại nhẹ nhéo nhéo mặt Quý Trạch, mềm mềm, đáy mắt không tự giác lộ ra nụ cười thản nhiên, thập phần ôn nhu.
Quý Trạch cảm thấy có bàn tay trên mặt, nhỏ giọng than thở cái gì liền nửa híp mắt, mơ hồ mà ngồi dậy, mới vừa rời giường cả người đều mềm nhũn, lười động, tùy ý mà tựa vào lưng Giang Hạo.
Giang Hạo nghiêng đầu nhìn cậu, thấy bộ dáng tín nhiệm toàn tâm ỷ lại này, nhất thời mềm lòng lại thỏa mãn.
Hắn sờ sờ đầu tóc hơi rối vì ngủ của Quý Trạch, ôn nhu lên tiếng: “Tôi đi làm bữa sáng, đừng ngủ, cậu đang dựa vào tôi, có thể ngã đó.”
“A ——” Quý Trạch miễn cưỡng lên tiếng, nhưng là không động, từ từ nhắm hai mắt tiếp tục ngủ.
Giang Hạo lắc đầu, nắm mặt của cậu nói: “Đi đánh răng, bạn nhỏ.”
Quý Trạch nửa ngủ nửa tỉnh mà nói thầm, bất mãn: “Đừng gọi tôi là bạn nhỏ, tôi thành niên rồi.”
“Vậy thì gọi là gì?” Bộ dáng mơ hồ kia làm khơi lên tâm tư trêu đùa hắn, “Bảo bối? Bảo bảo?”
Quý Trạch nhíu mày nhấp nhấp môi, tựa hồ đang tự hỏi, “…Vẫn là nên gọi bạn nhỏ.”
Trong lòng Giang Hạo mềm thành một bãi nước, khóe miệng nhếch lên, tâm tình tốt đến không thể tưởng tượng nổi.
“Cậu ngủ tiếp mười phút, tôi đi làm bữa sáng.”
Đỡ Quý Trạch muốn để cậu nằm về trên giường, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện hai tay cậu câu cổ của hắn không bỏ. Giang Hạo ngây ra, nhất thời nụ cười càng sâu. Không chỉ là hắn, Quý Trạch cũng trở nên thật dính người. Đại khái đây là bệnh chung của mấy người đang yêu, không chữa được, cũng không ai muốn chữa.
Giang Hạo bị ôm cổ, tự nhiên không thể đứng dậy, hai tay liền đặt tại gối đầu, cười tủm tỉm nói: “Nếu kông chịu buông tay thì tôi chỉ có thể ôm cậu đi thôi.”
Tuy rằng thật sự rất làm biếng, nhưng động tác ôm đi này thật sự là rất mất thể diện. Quý Trạch chậm rãi thu tay trở về.
Giang Hạo cười xấu xa: “Nếu chậm một giây nữa thì tôi mới không quản cậu buông tay hay không.”
Hắn cúi đầu hôn Quý Trạch một hơi, mới hiệu suất cực thấp mà xoay người đi buồng vệ sinh.
Chờ khi Quý Trạch rốt cục rời giường rửa mặt xong, đi phòng bếp tìm người, Giang Hạo đưa lưng về phía cậu làm bữa sáng.
“Thơm quá, ăn cái gì vậy?” Quý Trạch tò mò mà đi đến bên cạnh hắn thăm dò.
“Chỉ là món mì phổ thông mà thôi, nhưng mà tôi bỏ thêm tảo tía cùng dầu vừng.”
“Trách không được lại thơm như vậy.”
Quý Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm cái bát, hít hít cái mũi. Giang Hạo quay đầu nhìn thấy gương mặt trắng nõn hơi hồng của cậu, cảm thấy thật ngon miệng, khó hiểu cảm thấy có chút đói, giật mình, cúi đầu liền cắn một hơi.
Quý Trạch bị dọa, lập tức bụm mặt, khiếp sợ: “Cậu cắn tôi làm chi?”
Giang Hạo nhe răng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút đói.”
Quý Trạch cẩn thận mà lui ra phía sau, cảm thấy ánh mắt của hắn đang loé loé, nguy hiểm.
“Vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Giang Hạo nhìn bộ dạng kia của cậu, không nín được cười, “Sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không ăn cậu… A, không đúng, vẫn sẽ ăn, chẳng qua là một loại khác ý nghĩa khác, bạn nhỏ, sợ sao?”
Ngày nào cũng lưu manh, Quý Trạch bội phục, tay bụm mặt buông xuống, lườm hắn một cái, “Nói thật, cậu có thể bình thường một chút hay không?”
Lại chỉ vào mặt hỏi: “Này đã là lần thứ mấy rồi? Cắn cắn cắn, cậu là chó sao?”
Giang Hạo không hề để ý, lại bắt đầu không đứng đắn nói bậy: “A, lại bị cậu phát hiện ra một bí mật rồi, kỳ thật tôi là người sói, mỗi khi đến đêm trăng tròn thì sẽ biến thân.”
Cố ý giương nanh múa vuốt, tiến tới chỗ Quý Trạch, Quý Trạch sợ tới mức lập tức trốn. Nhưng khi Giang Hạo đến trước mặt cậu, hắn lại đột nhiên dừng lại động tác, nâng mặt của cậu nhìn kỹ, nhướng mày nói: “Cắn ra dấu răng luôn nè.”
Quý Trạch vừa nghe, lúc này giương mắt trừng hắn, tràn đầy trách cứ. Như vậy cậu làm sao có thể lập tức về nhà.
Giang Hạo cười: “Không có việc gì, rất nhanh sẽ hết, lần sau tôi làm nhẹ một chút.” Không thể về cũng là chuyện tốt, lại ở đây với hắn thêm một hồi.
Quý Trạch thiếu chút nữa muốn nổ: “… Còn có lần sau? Cậu thật sự là chó sao?!”