Hơn bảy giờ sáng, Mạnh Chiêu ra khỏi tòa nhà cục thành phố, bị ánh mặt trời chiếu híp mắt lại.
Tối hôm qua Mạnh Chiêu trực ban, hôm nay thay phiên nghỉ ngơi. Nói là trực ban, thật ra chỉ ngủ một đêm trong phòng trực ban, an ninh trật tự của thành phố Minh Đàm tốt đẹp gần một tháng qua, hiếm khi xảy ra tình huống đội hình sự xuất cảnh vào nửa đêm.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn đến: “Anh, em còn một trạm nữa là tới, anh đã xuất phát chưa?”
Tin nhắn của Mạnh Nhã Thù – em gái Mạnh Chiêu gửi đến, Mạnh Chiêu vừa đi về phía bãi đậu xe, vừa gõ ba chữ trên màn hình: “Vẫn chưa muộn.”
Gửi tin nhắn xong, anh đi đến bên cạnh xe của mình, kéo cửa xe ra, ném điện thoại vào ghế lái phụ. Mạnh Chiêu không vội vã ngồi vào ngược lại đứng thẳng người và ngước mắt nhìn về tòa nhà cách đó không xa.
Không biết từ khi nào, anh bắt đầu cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình như hình với bóng. Trên đoạn đường ngắn vừa đi vừa gửi tin nhắn, anh lại nhận ra sự tồn tại của ánh mắt kia.
Phán đoán bằng cảm giác, ánh mắt kia nhìn từ phía tòa nhà đó, nhưng bởi vì khoảng cách hơi xa, nên Mạnh Chiêu không thể nào phân biệt rõ phương hướng cụ thể.
Chẳng lẽ là đồng bọn của phần tử phạm tội nào đó định trả thù? Mạnh Chiêu suy đoán khả năng này. Trong bảy năm từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, anh vẫn luôn làm việc trong đội điều tra hình sự, tham gia phá các vụ án lớn án nhỏ đếm không xuể, nếu thật sự có ai tìm đến cửa trả thù, ngọn nguồn này cũng không dễ điều tra.
Nhưng, nếu thật sự là trả thù, người này cũng giữ được bình tĩnh quá đấy, ánh mắt này xuất hiện từ lúc nào nhỉ? Mạnh Chiêu không nhớ rõ thời gian cụ thể, nhưng nói ít cũng phải mấy tháng rồi.
Mạnh Chiêu từng được huấn luyện chống theo dõi, lại có tài năng hạng nhất ở phương diện này, độ nhạy cảm về ánh mắt con người rất cao. Cũng vì như thế, mới đầu cái nhìn này khiến anh cảm thấy cực kỳ bực bội, như gai đâm vào lưng, đến nỗi anh đã lục những hồ sơ vụ án mình tham gia phá án trong những năm này, song không tìm được đầu mối gì. Đến bây giờ, anh thậm chí đã hơi tập mãi thành quen với ánh mắt này.
“Nhìn gì thế?” Một chiếc xe dừng lại bên cạnh, đồng nghiệp kỹ thuật hình sự Trương Triều bước xuống xe, nhìn qua tòa nhà đó theo ánh mắt của anh, “Sao vậy? Muốn mua nhà ở đó hả?”
Đây chắc chắn là một câu trêu chọc, là một khu dân cư cao cấp có vị trí đẹp nhất, tương lai tốt nhất thành phố này, giá nhà ở tiểu khu Ngự Hồ Loan mấy năm gần đây cũng tăng mạnh. Với mức tiền lương hiện tại của Mạnh Chiêu, xem chừng phải không ăn không uống làm đến khi về hưu mới có thể mua được một căn nhà.
“Bán em đi có thể mua được không?” Mạnh Chiêu thu hồi tầm nhìn, cười một tiếng.
“Được chứ,” Trương Triều ra dáng quan sát Mạnh Chiêu từ trên xuống dưới, “Với dáng vẻ này của đội phó Mạnh, một căn hộ sang trọng[1] có là gì, nhìn thấy khu biệt thự kia không.” Trương Triều giơ tay chỉ, “Chú em tôi đoán giá cho chú, không lấy được một biệt thự xem như chú thiệt thòi.”
[1]
“Lượn đi.” Mạnh Chiêu cười mắng một câu, “Gần đây kỹ thuật hình sự rảnh lắm đúng không?”
“Đúng vậy, này, nói thật nhá,” Trương Triều khóa xe, đến khoác bả vai Mạnh Chiêu, “Sau khi chú chuyển đội trưởng chính tiền lương hẳn là có thể tăng lên nhỉ, lão Từ đã quan sát chú nửa năm rồi, vẫn không yên tâm à?”
“Em đâu đoán được tâm tư của ông ấy.” Mạnh Chiêu thấp người ngồi vào trong xe, khởi động xe rồi nói, “Em đi đây, còn phải đến trạm xe đón Tiểu Thù.”
“Em gái chúng ta về rồi à?” Trương Triều cao giọng lên, hô đằng sau đuôi xe Mạnh Chiêu, “Khen người ta chưa?”
“Định có ý với em gái em?” Mạnh Chiêu ngồi trong xe liếc anh ta một cái, “Mấy cô bạn gái khác của anh đồng ý?”
“Ê, nói lời này, đừng đổ oan cho anh…”
Mạnh Chiêu cười một tiếng, không trả lời lại nữa, và lái xe đi. Trương Triều đứng tại chỗ bị phun khói ô tô đầy mặt.
Với tư cách là bạn bè có giao tình mấy năm, Mạnh Chiêu biết rất rõ tính Trương Triều – Trương Triều là người phụ trách đứng đầu của phòng kỹ thuật hình sự, mặc dù kỹ thuật rất đỉnh, lại là tay chơi chính cống, bạn gái cũ xếp hàng có thể tạo thành một đội hình sự trinh sát, thế mà mỗi một người sau khi chia tay với anh ta đều giao tiếp hòa thuận với anh ta. Cũng là một loại bản lĩnh.
Đang là giờ cao điểm đi làm buổi sáng, hai hàng xe rõ ràng dừng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ của ngã tư đường.
Tính ra, khu Hoài An cũng mới phát triển như vậy mấy năm gần đây. Năm năm trước, nơi này vẫn được xem là khu vực biên giới thành phố Minh Đàm. Từ sau khi tin tức chính quyền thành phố muốn chuyển đến Hoài An, nơi này đã trở thành một miếng bánh thơm ngon của thành phố Minh Đàm, giá nhà cũng tăng lên theo đó. Đến năm ngoái sau khi chính quyền thành phố, cục thành phố lần lượt ổn định, giá nhà ở đây đã nhất kỵ tuyệt trần[2], ngồi tít trên cao quan sát cả thành phố Minh Đàm.
[2]
Có điều, phát triển khu mới luôn kèm theo xây dựng rầm rộ, khắp cả khu Hoài An có thể thấy được tòa nhà mới xây, còn có rất nhiều tiểu khu cũ kỹ đã bị viết chữ “Phá” lên, chờ đợi số phận bị phá dỡ ập xuống bất cứ lúc nào.
Mười mấy chiếc xe kẹt ở đầu đường chờ đi qua đèn xanh đèn đỏ, Mạnh Chiêu không có nhiều nhẫn nại, anh đánh tay lái rẽ phải vào một con đường nhỏ, đi tắt qua những con đường gần đó quanh co lái đến trạm đường sắt cao tốc.
Mạnh Chiêu thuộc tất cả tuyến đường ở thành phố Minh Đàm như lòng bàn tay, chuyện này cũng nhờ kinh nghiệm hai năm trước anh làm ở phòng cảnh sát giao thông thành phố. Lúc ấy Mạnh Chiêu đang trong quá trình đuổi bắt phần tử phạm tội, bởi vì ra tay mạnh quá suýt nữa phạm sai lầm. Trong cơn nóng giận, cục trưởng Từ đã điều anh đến Cục quản lý giao thông bên cạnh giúp đỡ cảnh sát giao thông duy trì trật tự giao thông trong một tháng.
Trong mắt của tất cả lãnh đạo ở cục thành phố, Mạnh Chiêu gì cũng tốt – mặt mũi đẹp trai, tài năng hạng nhất, đầu óc linh hoạt, nhưng có một điểm không tốt đó là, rất nóng tính.
Năm đó Mạnh Chiêu hai mươi hai tuổi mới tốt nghiệp đại học công an, vào cục thành phố, chỉ dựa vào vẻ ngoài đẹp mã này đã được rất nhiều lãnh đạo liếc mắt chọn trúng, muốn dự định làm con rể cho con gái nhà mình. Tiếc rằng sau đó, Mạnh Chiêu dần dần đến tuổi lập gia đình, một mạch lên tới đội phó Đội điều tra tội phạm, bộ mặt thật của anh cũng để lộ ngày càng triệt để. Năm ngoái, ba thực tập sinh được cục thành phố tuyển chọn tỉ mỉ, một người trong đó từng bị Mạnh Chiêu mắng khóc mấy lần, một người khác bị mắng thì nhờ quan hệ đã chuyển đến phòng hành chính, người còn lại bị dạy dỗ dứt khoát chuyển nghề, từ đó vĩnh biệt sự nghiệp điều tra tội phạm.
Cục trưởng Từ ưng ý Mạnh Chiêu làm con rể nhà mình nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhiều lần khuyên Mạnh Chiêu thay đổi tính tình, mỗi lần Mạnh Chiêu đều đáp lời cho có lệ. Nhưng hai năm trước trong quá trình đuổi bắt, anh dùng một đấm đánh gãy hai cái xương sườn của tội phạm cưỡng dâm toan đánh lén cảnh sát, suýt nữa dính vào thi hành pháp luật bạo lực, hoàn toàn chặt đứt tâm tư của cục trưởng Từ. Lỡ như chọn thằng con rể có khuynh hướng bạo lực về nhà, sau đó con mình bị ấm ức đi tìm ai nói lý lẽ đây?
Thế là, năm đó Mạnh Chiêu là ứng cử viên rể hiền nóng bỏng tay, trong nháy mắt trở thành nam thanh niên chưa lập gia đình sắp ba mươi tuổi.
Không chỉ có thế, vị trí đội trưởng Đội điều tra tội phạm đã để trống hơn một năm, theo lý thuyết không có ứng cử viên nào thích hợp hơn Mạnh Chiêu, nhưng trong lòng cục trưởng Từ không nuốt trôi cơn tức này, ông lấy cớ muốn quan sát Mạnh Chiêu, thật ra không chịu nhả ra để anh lên làm chức đội trưởng danh chính ngôn thuận này.
Xe dừng đến cửa trạm ra, vài phút nữa chuyến tàu cao tốc mới đến trạm, Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra giết thời gian, lướt xem tin tức ngày hôm nay.
Vừa mở ứng dụng tin tức ra, màn hình điện thoại đã nhảy ra một tin tức đẩy: “Nghe rợn cả người! Nền phát trực tiếp của nữ streamer kinh hoàng xuất hiện thi thể nam giả nữ!”
Vốn là truyền thông luôn thích dùng giọng điệu khiến người nghe sợ hãi này, nhưng nội dung đưa tin thường thường muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, không phải khuếch đại suy đoán thì là bản án cũ năm xưa. Đây vừa là chủ kênh vừa phát trực tiếp, có lẽ còn là mánh lới tin tức định thu hút nhãn cầu… Mạnh Chiêu nhấn mở tin tức đẩy kia, nhìn lướt qua nội dung sau đó hơi bất ngờ – không đúng, đây quả thực là ảnh chụp quay phim ngày hôm nay, hơn nữa, tướng chết này không khỏi chân thật quá.
Mạnh Chiêu nhíu mày lại, hai ngón tay phóng to trên màn hình, phóng đại tấm ảnh chụp hiện trường kia.
“Xác nam giả nữ” cái mác này dán không chuẩn cho lắm. Người chết thực sự đi một đôi giày cao gót màu đỏ, nhưng chiếc váy liền áo màu đỏ kia thật ra là đắp lên người xác chết.
Cũng vì lý do này, lực đánh vào thị giác của tổng thể hình ảnh này cũng không mãnh liệt đến vậy, đổi lại là tấm ảnh đặc tả gương mặt của người chết bên dưới khiến người ta hoảng sợ. Mí mắt đỏ chót, son môi bôi không đồng đều từ miệng kéo dài đến má, lại phối hợp với sắc mặt sưng vù tím bầm… Thoạt nhìn rất đáng sợ.
Truyền thông nào thất đức vậy, ảnh chụp của nạn nhân không qua xử lý đã đăng lên lộ liễu thế này? Mạnh Chiêu mắng một tiếng trong lòng.
Điện thoại rung lên, là thực tập sinh Trình Vận của chi đội gọi tới, Mạnh Chiêu nhấn nghe máy, trong lòng suy đoán cuộc điện thoại có lẽ liên quan đến vụ án này.
Quả nhiên, giọng Trình Vận gấp rút hỏi: “Anh Chiêu anh về nhà chưa?”
“Chưa, anh đang ở trạm đường sắt cao tốc.”
“Anh mau xem tin tức em chuyển tiếp cho anh đi, sáng nay đã phát hiện một thi thể nam ở khu phá dỡ gần Ngự Hồ Loan…”
“Xem rồi,” Mạnh Chiêu ngắt lời cô, “Vụ án này do chúng ta quản?”
“Lẽ ra nên do phân cục quản, nhưng sáng nay chủ kênh kia cứ phát sóng mãi, khiến cho ảnh chụp của người chết bây giờ đã bị truyền đi khắp rồi, lại thêm chính quyền thành phố vừa chuyển tới không lâu, nghe nói lãnh đạo phía trên rất chú trọng, vừa nãy còn gọi điện thoại tới đặc biệt hỏi chuyện này, cục trưởng Từ có ý định để anh phụ trách vụ án này…”
Đầu bên kia điện thoại đang nói chuyện, cửa sổ xe bị gõ “Cộc cộc cộc.”
Mạnh Chiêu nhớ lại vừa rồi quên mở cửa xe, anh vừa nghiêng người, duỗi cánh tay dài mở cửa xe bên ghế phó lái, Mạnh Nhã Thù thuận theo mở cửa xe ngồi vào.
Trình Vận tiếp tục nói ở đầu kia điện thoại: “Anh Chiêu, em gửi định vị vào điện thoại anh nhé…”
“Không cần, anh biết ở đâu.” Mạnh Chiêu cúp điện thoại, quay sang nhìn về phía Mạnh Nhã Thù, “Không mang vali?”
Vừa ngước mắt đối diện với Mạnh Nhã Thù bôi phấn mắt đến mức đỏ bừng, trong đầu Mạnh Chiêu lập tức hiện lên tấm ảnh người chết bị hóa trang trong tin tức ban nãy, khóe mắt anh giật một cái, “Mắt em sao vậy?”
“Làm sao?” Mạnh Nhã Thù lập tức lấy gương nhỏ trong túi ra trái soi phải nhìn, tự cảm thấy trang điểm xinh đẹp, cô không hiểu, “Như này không đẹp à?”
“Tự dưng bôi mắt đỏ như con thỏ làm gì?” Mạnh Chiêu cảm thấy không thể nào hiểu được, anh khởi động xe, nhập vào dòng xe xuất trạm.
“Đây là phấn mắt màu nâu đỏ được chưa?” Mạnh Nhã Thù nhét gương vào trong túi, dựa vào lý lẽ biện luận, “Cách trang điểm của nhóm nhạc nữ thịnh hành nhất năm nay, trai thẳng không nên tùy tiện phát biểu cái nhìn về cách trang điểm của phụ nữ!”
Mạnh Nhã Thù em gái Mạnh Chiêu là blogger trang điểm có gần hai triệu fans, tất nhiên không thể cho phép trai thẳng như Mạnh Chiêu phê bình mù quáng về trang điểm.
“Được rồi,” Mạnh Chiêu lười tranh luận với cô, lái xe nói, “Tạm thời anh có việc, lát nữa cho em xuống gần Ngự Hồ Loan, em đón xe về đi.”
“Là vụ án kia à?” Mạnh Nhã Thù mở to mắt, “Cái vụ hot trên mạng?”
“Hot trên mạng gì cơ?”
“Không phải vụ án xác nam giả nữ kia ạ? Bạn cùng phòng em vừa gửi link cho em, nói nhìn giống một blogger âm nhạc, cô ấy còn tham gia nhóm fan của blogger kia, nghe nói bây giờ trong nhóm nổ tung rồi…”
Blogger âm nhạc? Thời buổi này, tin tức trên mạng có khi còn linh hoạt hơn cảnh sát.
Nhưng, nếu nhanh như thế đã có thể xác nhận thân phận của người bị hại, vụ án này không khó điều tra phá án lắm.
Mạnh Chiêu mở miệng nói: “Trên mặt anh ta không phải tự trang điểm đúng không.”
“Ai sẽ trang điểm cho mình xấu như thế.” Mạnh Nhã Thù nghiêm túc hẳn, “Hơn nữa, cho dù là phương hướng hay là độ mạnh, tự trang điểm và người khác trang điểm đều sẽ có khác biệt lớn.”
“Ừ, anh biết rồi. Em hỏi bạn cùng phòng ém địa chỉ trang chủ của blogger kia rồi gửi cho anh.”
Lúc trở về Mạnh Chiêu vẫn rẽ vào đường tắt trở về, dừng xe ở gần Ngự Hồ Loan, Mạnh Nhã Thù bước xuống xe, nói trước khi đóng cửa xe: “Anh, em gửi địa chỉ vào điện thoại của anh rồi đó.”
Mạnh Chiêu vừa định đáp một tiếng, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên chú ý tới một bóng người hiện ra trên gương chiếu hậu.
Người kia trạc tuổi anh, liếc nhìn một cái vóc người rắn rỏi, có lẽ vừa cho chó đi dạo về, mặc bộ đồ thể thao nhàn nhã, trong tay dắt con chó cỡ trung, trong đầu Mạnh Chiêu lập tức hiện lên một cái tên – Lục Thời Sâm?
Thấy Mạnh Chiêu không có phản ứng gì, Mạnh Nhã Thù quay đầu lại theo tầm mắt của anh: “Anh nhìn gì đấy?”
Lúc này Mạnh Chiêu mới lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt nói: “Không có gì, mau về đi.”
“Địa chỉ trang chủ kia,” Mạnh Nhã Thù dùng ngón tay chỉ màn hình di động, “Em gửi cho anh rồi.”
Mạnh Chiêu đáp một tiếng, lúc quay đầu xe không nhịn được lại nhìn thoáng qua hướng vừa nãy, người kia đã không ở trong tầm nhìn của anh nữa.
Chắc là không phải đâu, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, không phải Lục Thời Sâm ở nước ngoài à? Huống chi, một người ghét chó đến vậy, có lẽ cũng sẽ không nhàn nhã dắt chó đi dạo vào sáng sớm. Vả lại, hơn mười năm không gặp, ấn tượng của anh đối với Lục Thời Sâm vẫn dừng lại ở hồi cấp ba, trong tiểu khu người đến người đi này, anh không thể liếc mắt cái là nhận ra.
Chất lượng giấc ngủ trong phòng trực ban quả nhiên bình thường, không ngờ mới sáng sớm đã xuất hiện ảo giác không hợp thói thường như vậy.
Mạnh Chiêu mở trang chủ Mạnh Nhã Thù gửi tới, nhìn sơ qua một lát, anh gửi địa chỉ cho đồng nghiệp ở Cục thành phố, bảo anh ta điều tra giúp thân phận thực tế và tình hình gần đây của blogger này.