Lớp Vỏ Bọc

Chương 100



Đường núi uốn lượn.

Bé trai mười tuổi ngồi ở vị trí bên trái ghế sau, lẳng lặng nhìn vách đá ngoài cửa sổ.

Trong bất tri bất giác, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, vách đá đen như mực trước mặt cũng cách mình càng ngày càng gần, bé trai mở to hai mắt, biểu cảm ngày càng hoảng sợ, đột nhiên đầu xe bỗng thay đổi phương hướng.

Bánh xe trước phát ra tiếng ma sát chói tai, một giây sau “rầm”.

Trong lúc trời đất quay cuồng, chiếc xe phát ra tiếng va chạm to lớn.

Sau một hồi choáng váng, bé trai chậm rãi mở mắt ra, máu chảy từ trán xuống, trước mắt đỏ như máu, cậu mơ hồ nhìn thấy một cái tay vô lực rủ xuống ở ghế trước.

Bé trai nhỏ tuổi muốn hét lên, nhưng cậu lại không lại không dùng được sức, môi khép mở không phát ra âm thanh nào.

Ánh mắt của cậu dời lên trên, muốn nhìn rõ người ngồi ở ghế trước rốt cuộc là ai. Nhưng trong nháy mắt ánh mắt rơi trên mặt người kia, một cảm giác hoảng sợ to lớn lập tức nuốt trọn Lục Thời Sâm — đó lại là Mạnh Chiêu mặt mũi trần đầy máu tươi, mất đi ý thức!

“Mạnh Chiêu, tỉnh lại.”

“Mạnh Chiêu!”

Cánh tay trên người gần như siết chặt đến mức mình không thở được, Mạnh Chiêu tỉnh lại từ giấc ngủ.

Anh buồn ngủ mông lung mở mắt ra, vừa định giơ tay dời cánh tay kia đi, lúc này Lục Thời Sâm lại mở bừng mắt.

Hai người đối mặt, ánh mắt kia khiến Mạnh Chiêu tỉnh táo lại ngay tức thì.

Có lẽ là ánh sáng trong phòng lờ mờ, màu mắt luôn rất nhạt của Lục Thời Sâm lúc này trở nên đen kịt, Mạnh Chiêu nhìn rõ sự sợ hãi trong mắt hắn.

“Gặp ác mộng à?” Mạnh Chiêu khàn giọng hỏi.

Lục Thời Sâm không lập tức trả lời lại, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Chiêu, hồi lâu, như thể xác nhận điều gì đó, hắn siết chặt cánh tay, ôm chặt Mạnh Chiêu hơn chút nữa. Đầu hơi cúi xuống, dán vào cổ Mạnh Chiêu, động tác kia không hiểu sao khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến đứa trẻ ôm chặt đồ chơi không thả.

Mặc dù bị cánh tay kia siết hơi khó chịu, nhưng Mạnh Chiêu lại không nói gì, chỉ cười khẽ bảo: “Lớn thế này còn gặp ác mộng, mơ thấy gì rồi?”

“Vụ án này, dừng ở đây đi…”  Giọng nói của Lục Thời Sâm thấp đến mức như nói mơ, Mạnh Chiêu chỉ nghe rõ nửa câu đầu.

“Mơ thấy vụ án?” Mạnh Chiêu nhìn ánh sáng lờ mờ trong phòng ngủ, vươn tay vỗ vỗ Lục Thời Sâm, “Đừng sợ, không sao.”

Tay Lục Thời Sâm lần mò xuống dưới dọc theo lưng anh, một lời dịu dàng vừa rồi của Mạnh Chiêu lập tức tản sạch sẽ: “Này… mới sáng ngày ra, đừng giày vò tôi được không?”

“Tôi đánh cậu đấy…”

“Tôi ra tay thật này!”

“Đệch, cậu cẩn thận cánh tay cậu…”

Chân giường phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, trên tủ đầu giường, nửa cốc nước tối qua Mạnh Chiêu đặt ở đó bắt đầu lung la lung lay.

Nếu không phải kiêng kỵ cánh tay hắn vẫn đang bị thương… trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên suy nghĩ này, tiếp theo lại nghĩ, thôi bỏ đi, cứ vậy đi.

Cũng không biết tại sao, những lúc thế này, Lục Thời Sâm luôn lộ vẻ nóng lòng xác nhận gì đó, giống như… đang xác nhận hai người đều còn sống? Cũng bởi vậy, lúc này Lục Thời Sâm luôn lộ ra dã tính bừng bừng phấn chấn, nó khiến hắn trông gợi cảm hơn dáng vẻ lạnh lùng hờ hững ngày thường. Mặc dù Mạnh Chiêu không muốn thừa nhận điểm này, nhưng trong tiềm thức, thật sự anh hy vọng nhìn thấy Lục Thời Sâm như thế hơn.

Cốc nước vẫn đang lắc lư, còn có một phần đổ ra ngoài, hồi lâu, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn qua, rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp giấy. Vài phút sau, khăn giấy đã dùng bị vo thành cục ném vào trong thùng rác dưới đầu giường.

Sau đó bàn tay kia lại vươn tới, lần nữa rút mấy tờ khăn giấy, lau sạch nước vẩy ra xung quanh chén nước.

Người kia nằm trên giường chửi mát: “Lục Thời Sâm tiên sư cậu dám bắn vào trong nữa  ^&%&^*%^...”

“Dùng hết rồi,” Người vứt khăn giấy vẻ mặt bình tĩnh, như thể người bị chửi không phải hắn, “Hôm nay đi mua một hộp nữa.”

“… Có bao xa thì cút bấy xa cho tôi!”

*

Bảy giờ năm mươi phút sáng, Mạnh Chiêu bước vào cổng cục thành phố, vừa đi lên mấy bậc thang trước tòa nhà, anh bỗng nhiên lại nhận ra sự tồn tại của anh mắt kia.

Lục Thời Sâm đang nhìn mình hả? Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại, nhìn về phía Ngự Hồ Loan. Ánh nắng buổi sáng chói mắt, anh hơi híp mắt lại.

Lúc này, Trương Triều đi tới từ phía sau, vỗ bả vai anh, cũng nhìn sang theo tầm mắt anh: “Anh phát hiện sao cậu cứ thích liếc nhìn về hướng kia thế, nếu không phải cậu vừa ý nhà ở Ngự Hồ Loan, vậy là..”

Mạnh Chiêu thu lại tầm mắt, nhìn Trương Triều một cái.

“Vừa ý cô gái Ngự Hồ Loan?” Trương Triều xích lại gần, hạ giọng nói, “Cô gái nào, có ảnh không? Anh tham mưu giúp cậu.”

Mạnh Chiêu đi về phía trước: “Không có ảnh?”

“Vậy miêu tả xem?”

Mạnh Chiêu cười một tiếng, đuổi anh ta: “Trắng, cao, chân dài, giống như tiên nữ.”

Trương Triều chậc bảo: “Còn ở Ngự Hồ Loan, giàu nữa. Có ăn chắc theo đuổi được không?”

Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Ăn chắn chín mươi phần trăm.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến tầng hai, Mạnh Chiêu hất cằm về phía trước, “Vừa khéo, anh tiện thể mang mấy cái USB kia đi.”

“Được. Chắc chắn chín mươi phần trăm, vậy đây là tình huống gì?” Trương Triều giơ tay kéo cổ áo thun của Mạnh Chiêu một cái: “Tiên nữ ngang tàng phết.” Nói xong, anh ta vỗ bả vai Mạnh Chiêu một cái, cười một tiếng với anh, lộ ra hai hàm răng trắng, “Đi đây.”

… Tình huống gì? Mạnh Chiêu cầm điện thoại lên, giơ tay chụp một tấm ảnh chỗ Trương Triều vừa kéo cổ áo anh.

Cầm lấy nhìn một cái, quả nhiên, chỗ cổ áo gần sau vai có một dấu vết mập mờ màu đỏ sậm. Mạnh Chiêu lập tức “shh” một tiếng, tìm hai miếng băng dán cá nhân trong ngăn kéo, dán lên dấu vết kia. Sau đó anh rót cốc nước, ngồi trước máy vi tính, truy xuất video giám sát trong đường hầm ngày đó từ trong hệ thống.

Chiếc Hummer của Ngô Gia Nghĩa đang phóng nhanh trong đường hầm, đoạn đường thẳng trước mặt mọi thứ bình thường, Ngô Gia Nghĩa cũng đang liều mạng tăng tốc, định ngăn chặn Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu phía sau. Nhưng vào khoảnh khắc cua gấp này, chiếc xe kia tông thẳng vào vách đá không hề có điềm báo trước.

Không kịp rẽ trong lúc hoảng loạn chăng? Hay là nhận ra mấy giây sau sắp bị ép dừng, bởi vì không có cách nào đối mặt với khất nhục và tai ương lao tù tiếp theo nên lựa chọn tự tử?

Mạnh Chiêu trích xuất hình ảnh Hummer lao đến trước vách đá, phóng to ảnh chụp màn hình, nhìn chằm chằm vào kính chắn gió chiếc xe kia. Ánh sáng trong đường hầm lờ mờ, video giám sát không thể chụp rõ ràng vẻ mặt của Ngô Gia Nghĩa trong xe, nhưng nhìn từ hình ảnh mơ hồ, nháy mắt kia trên mặt Ngô Gia Nghĩa như là lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Vẻ mặt này… Rốt cuộc là dự đoán phản ứng s1nh lý của gen ở thời điểm sau khi chết? Hay là trong nháy mắt chiếc xe sắp đâm vào vách đá, đã xảy ra chuyện gì khiến Ngô Gia Nghĩa bất ngờ?

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm hình ảnh kia một lúc nữa, sau đó dựa vào thành ghế nhắm hai mắt lại. Vụ án lồng tối bị phá, đủ loại nghị luận xôn xao trên xã hội, mấy ngày gần đây, tất cả ánh mắt trên cả nước đều tập trung vào chuỗi danh sách lồng tối dài dằng dặc khiến người khiếp sợ kia và cái chết đột ngột của Ngô Gia Nghĩa –  người giàu nhất thành phố Minh Đàm. Mà sự kiện “Dì dọn phòng giết nhầm blogger âm nhạc” xảy ra vào khoảng nửa tháng trước, đã bị tất cả mọi người lãng quên từ lâu.

Nhưng không ai rõ ràng hơn Mạnh chiêu, từ lúc phát hiện vụ án lồng tối đến khi được phá, tất cả đều bắt đầu vào buổi tối Chu Diễn bị giết kia.

Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên cảnh tượng mấy ngày trước anh và Lục Thời Sâm lại đến trại tạm giam thẩm vấn Ngô Vi Hàm:

“Cái chết của Chu Diễn thật sự không liên quan đến tôi, tôi càng không biết chuyện Triệu Vân Hoa,” Ngô Vi Hàm đã mất đi sự che chở của Ngô Gia Nghĩa trông suy tàn lại chán chường, như là biến thành người khác, “Bây giờ gia đình tôi trở nên như vậy, không phải đều do những chuyện tồi tệ năm đó bị đào ra rồi sao?!”

“Gì cơ? Chu Diễn muốn lật lại bản án? Tôi không hề biết chuyện này!”

“Tôi đã nhận tội hết những gì nên nhận, những chuyện này không phải tôi làm các anh bảo tôi nhận thế nào?”

Mạnh Chiêu nghĩ đến những lời Ngô Vi Hàm đã nói, nhắm mắt thở dài một hơi…

Rốt cuộc Chu Diễn có bị Ngô Gia Nghĩa phái người giết không?

Trên bức tường bị quét vôi trắng là gì?

Dãy số nước ngoài cung cấp tin tức “Triệu Vân Hoa giết nhầm Chu Diễn” cho Lư Dương là ai?

Người gửi tin nhắn nhắc nhở “Phiếu điểm” cho mình là ai?

Người cung cấp địa chỉ căn cứ “Lồng tối” cho Lư Dương thật sự đã từng là nạn nhân sao?

Bởi vì vụ án của Chu Diễn liên lụy ra một loạt vụ án, dường như có mối liên hệ không nói rõ được không tả rõ được, tất cả những điểm kết nối này là gì?

Từ nơi sâu xa, Mạnh Chiêu ngày càng cảm thấy, hình như từ lúc bắt đầu đã có người núp trong bóng tối nghĩ trăm phương ngàn kế thúc đẩy vụ án này. Nếu người này thật sự tồn tại, vậy hắn sẽ là ai? Mục đích của người này là gì?

Trong đầu Mạnh Chiêu hiện ra một loạt gương mặt…

Người nhà và bạn bè của Triệu Đồng?

Kẻ thù của Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm?

Hay là, sứ giả chính nghĩa nào đó chỉ là không ưa những thứ này?

Cho dù là ai, muốn làm được chuyện này, thúc đẩy vụ án phát triển đến tận đây, đều cần năng lượng rất lớn, tuyệt đối không phải những gì một người bình thường cũng làm được.

Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu mở mắt ra, cầm lấy điện thoại trên bàn, tìm một ảnh đại diện trong Wechat, gửi đi một tin nhắn: “Chú Hồ, lúc nào có thời gian, có thể đến cục thành phố giúp cháu một việc không?”

Nửa tiếng sau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng ở cửa cục thành phố, nhìn thấy Mạnh Chiêu đi ra từ cục thành phố, chú hỏi: “Chuyện gì vậy Tiểu Mạnh?”

“Chú Hồ đến nhanh vậy, đi thôi, chúng ta vào trước lại nói,” Mạnh Chiêu dẫn người đàn ông vào trong cục, vừa đi vừa hỏi: “Dạo này chú bận không?”

“Bình thường, chắc chắn không bận bằng đội cảnh sát hình sự các cháu, lần này vụ án lồng tối vừa phá, Tiểu Mạnh, có phải cháu nên lên chính thức rồi không?”

“Đây đều là chuyện bên trên quyết định,” Mạnh Chiêu cười nói, nhanh chóng kết thúc tán gẫu và chuyển vào chủ đề chính, “Chú Hồ, chú từng tiếp xúc với Hummer chưa?”

“Hummer? Tiếp xúc không nhiều, xe đắt thế này, không có mấy người lái nổi, đến bây giờ kiểm tra cũng chỉ có mười mấy chiếc thôi.”

Mạnh Chiêu dẫn lão Hồ đến góc bãi đậu xe, chiếc Hummer báo phế của Ngô Gia Nghĩa dừng ở đó, tất cả những linh kiện và bộ phận hỏng hóc đều được đựng trong thùng bên cạnh: “Ngày nào chú cũng sờ xe, cháu muốn nhờ chú xem giúp chiếc xe này có gặp trục trặc gì trước khi xảy ra sự cố không.”

Lão Hồ nhìn chiếc Hummer đã bị đâm thành một đống sắt vụn kia, “Ôi trời” một tiếng: “Đâm mạnh thế này à, tốc độ xe phải đến bao nhiêu.”

Mạnh Chiêu đưa một đôi găng tay cao su đến, lão Hồ nhận lấy, vừa đeo găng tay vừa đi vòng quanh xe quan sát: “Đầu xe bị tổn hại nghiêm trọng như thế, chú phải kiểm tra từng linh kiện một, trong thời gian ngắn sợ là khó nhìn ra cái gì.”

“Chú cố gắng đi,” Mạnh Chiêu đưa một hộp thuốc lá vừa quơ được trong văn phòng trước khi xuống lầu, “Với kỹ thuật của chú, nếu cũng không nhìn ra vậy thì cũng không có ai có thể nhìn ra.”

Lão Hồ nhận lấy điếu thuốc, cười nói: “Nếu cháu nói vậy, chú lại phải nhìn ra gì đó rồi.”

Lão Hồ đốt một điếu thuốc và bắt đầu cúi người kiểm tra từng bộ phận, Mạnh Chiêu đứng bên cạnh nhìn chú kiểm tra.

Câu nói vừa rồi quả thực là anh tâng bốc lão Hồ, nhưng kỹ thuật của lão Hồ thật sự  không thể chê. Người này từ khi còn trẻ đã ở đội cảnh sát giao thông, chuyên phụ trách điều tra trục trặc của xe cộ, những chiếc xe sờ qua nói ít cũng phải chục nghìn, một chiếc xe dù đâm thành sắt vụn chú cũng có thể nghĩ cách phục hồi như cũ. Lão Hồ là bạn học của Mạnh Tường Vũ, hai năm trước Mạnh Chiêu bị phạt đến đội giao thông bên cạnh đã từng xử lý một vụ án giao thông gây chuyện, Mạnh Tường Vũ đã đánh tiếng với lão Hồ, bảo chú quan tâm Mạnh Chiêu một chút.

“Hôm nay chú còn gặp cậu cháu,” Lão Hồ vừa kiểm tra xe vừa nói, “Cậu cháu nói cháu bận đến mức chân không chạm đất, hơn một tháng chưa về nhà ăn cơm.”

“Vâng, ” Mạnh Chiêu gật đầu cười nói, “Đợt này quả thực hơi bận.” Nói xong, điện thoại anh rung lên, Lục Thời Sâm gửi một tin nhắn đến, “Tôi đến công ty một chuyến, giữa trưa và buổi tối không thể ăn cơm cùng nhau.”

“Bận rộn hơn nữa cũng phải có thời gian về nhà ăn cơm chứ, vụ án lớn như vậy, cậu cháu cũng lo lắng cho cháu.” Lão Hồ ngậm điếu thuốc nói không rõ, “Ông ấy lại ngại giục cháu về, sợ chậm trễ công việc của cháu. Đúng rồi, cậu cháu còn nhờ chú xem thử có cô gái nào thích hợp với cháu không, nói cháu ba mươi đến nơi rồi, mà chưa thấy gì cả, cũng không nóng ruột. Tiểu Mạnh à, không phải chú nói cháu, ngay cả chuyện cưới vợ cũng phải để cậu cháu nhọc lòng vậy thì không nói được rồi…”

Mạnh Chiêu vừa gửi tin nhắn cho Lục Thời Sâm, vừa hững hờ trả lời chú Hồ: “Công việc của đội cảnh sát hình sự bọn cháu có cô gái nào vui lòng gả cho.”

“Được, vậy đúng lúc buổi tối tôi đến nhà cậu ăn cơm, lâu rồi chưa đến.”

“Mấy giờ tối về? Tôi đi đón cậu?”

Lão Hồ vẫn lải nhải bên kia: “Chú nói này, tại ánh mắt cháu quá cao, người thường không lọt vào mắt cháu. Cháu nói đi cháu thích kiểu gì? Chú tìm giúp cháu.”

“Ăn cơm xong chắc phải trò chuyện một lát, tám giờ? Chưa chắc chắn, nếu không cậu làm xong thì về nhà trước đi.”

“Sắp về gửi tin nhắn cho tôi.”

“Được.”

Mạnh Chiêu gửi tin nhắn xong cất điện thoại, lúc này mới chú ý đến lão Hồ: “Chú Hồ, chú vừa nói gì?”

“Cháu nhìn cháu xem, giới thiệu bạn gái cho cháu cũng không để ý, hay là…” Lão Hồ nói được một nửa, đoạn nhặt một bộ phận trong thùng lên quan sát một lúc, “Xe này, đã bị điều chỉnh hơi nhiều rồi. Sở thích của nhà giàu thật sự không giống nhau. Cháu về trước đi, chú còn nhiều thời gian, chậm rãi kiểm tra là được, có tin tức sẽ thông báo cho cháu.”

“Được.” Mạnh Chiêu đáp.

Lão Hồ chụp mấy bức ảnh với các bộ phận kia, sau đó cất điện thoại tiếp tục kiểm tra Hummer.

“Làm phiền chú rồi,” Mạnh Chiêu giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Vừa khéo đến giờ cơm, gần cục bọn cháu có một quán cơm Tân Cương mới mở, cháu nghe cậu nhắc quê chú ở Tân Cương đúng không? Đi chú, đi thử xem hương vị có chính tông không.”

Ăn cơm xong, trở lại phòng làm việc ngồi, Mạnh Chiêu xem lại giám sát, lần này anh xem lại video bãi đậu xe ngầm và cư xá thông với đường hầm dưới lòng đất trong nhà Ngô Gia Nghĩa, hy vọng tìm được một vài manh mối ở đây.

Ba giờ ba mươi phút chiều ngày Ngô Gia Nghĩa chết, chiếc Hummer màu đen kia được người ta lái vào bãi đậu xe ngầm. Người lái xe đội mũ đeo khẩu trang, dường như cũng rất quen thuộc sắp xếp giám sát dưới bãi đậu xe ngầm, sau khi bước xuống xe đã hoàn toàn không bị giám sát chụp được bất cứ dấu vết gì.

Người này… do Ngô Gia Nghĩa phái tới sao?

Thật sự quá trùng hợp, như thể biết trước hôm nay Ngô Gia Nghĩa sẽ chạy trốn vậy.

Mạnh Chiêu nhớ lại toàn bộ chi tiết vụ án, cảm thấy những sự trùng hợp này quả thực khiến người ta không thể nào bỏ qua.

Tại sao Ngô Gia Nghĩa có thể bỏ chạy ngay lập tức sau khi bọn anh tìm được chứng cứ?

Tại sao con trai của Chúc Văn Tú bỗng nhiên xuất hiện?

Người lần trước tiết lộ việc mình đánh người với Ngô Gia Nghĩa là ai?

Những vấn đề liên tiếp tràn vào não Mạnh Chiêu khiến anh hơi đau đầu, trong lúc suy nghĩ, trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên một vấn đề anh không muốn đối mặt nhất, lẽ nào, trong cục cảnh sát có nội gián?

Mặc dù Mạnh Chiêu thật sự không muốn nghi ngờ đồng nghiệp sớm chiều ở chung, nhưng một loạt sự trùng hợp khiến anh đành phải nhìn thẳng vào vấn đề này.

“Chu Kỳ Dương!” Mạnh Chiêu nâng giọng lên.

“Dạ, anh Chiêu!” Tiếng bước chân của Chu Kỳ Dương theo đó vang lên, chạy tới hỏi, “Nhiệm vụ gì anh?”

“Lại đây.” Mạnh Chiêu vẫy tay với cậu, “Cậu kiểm tra ngược giám sát, nhìn xem chiếc Hummer này từ đâu ra.”

“Tuân lệnh.” Chu Kỳ Dương nhận lệnh, lại hỏi, “Anh Chiêu, vụ án lồng tối cũng kết thúc rồi, anh còn kiểm tra gì nữa?’

“Bảo cậu tra cậu cứ tra đi, quan tâm nhiều thế làm gì, à phải, anh Bân đâu, hôm nay anh ấy đến không?”

“Đến rồi,” Chu Kỳ Dương nói, “Bị cục trưởng Từ gọi lên tầng được một lúc lâu rồi.”

Mạnh Chiêu gật đầu nói: “Anh biết rồi, mau đi tra giám sát đi.”