Lớp Vỏ Bọc

Chương 131: Ngoại truyện 1



Vách núi rất cao, sóng biển dâng trào, Lục Thời Sâm cảm nhận được gió lốc như dao xẹt qua mặt mình, lúc hắn rơi thẳng xuống, rồi bị thủy triều cao vài mét hoàn toàn nuốt lấy, Lục Thời Sâm dang hai cánh tay theo bản năng, ôm lấy miếng gỗ nổi màu xám trước mặt.

Không có sự cứng rắn của miếng gỗ như trong dự đoán, xúc cảm ấm áp trong ngực khiến Lục Thời Sâm lập tức yên tâm, hắn mở mắt ra, tỉnh lại từ trong cơn mơ, cánh tay ôm Mạnh Chiêu siết lại.

“Lại gặp ác mộng à?” Mạnh Chiêu cũng tỉnh dậy. Gần đây anh tạo thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần cánh tay Lục Thời Sâm vừa siết lại, cho dù ngủ say đến mức nào anh cũng có thể tỉnh dậy ngay lập tức.

“Ừ.” Lục Thời Sâm nhỏ giọng đáp. Hắn kề sát trán với Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu cảm nhận được hơi thở của Lục Thời Sâm lướt qua chóp mũi mình.

“Nói chuyện một lát nhé?” Mạnh Chiêu thấp giọng nói. Anh biết, Lục Thời Sâm nhất định phải hoàn toàn tỉnh táo lại từ cơn ác mộng, nếu không sẽ dễ đi vào một vòng tuần hoàn ác mộng này đến ác mộng khác. Anh giơ tay lên bật đèn ngủ, ánh đèn vàng ấm phủ lên cơ thể hai người.

“Anh nhớ ra một chuyện xảy ra năm mười tuổi.” Lục Thời Sâm duỗi tay nắm lấy cổ tay Mạnh Chiêu. Mặc dù số lượng lớn ký ức đã hiện lên trong đầu, nhưng vì quá lộn xộn không trật tự nên Lục Thời Sâm phải mất một thời gian rất lâu để sắp xếp rõ ràng thứ tự xảy ra trước sau.

“Chuyện gì?”

“Năm mười tuổi, anh từng cứu một chú chó với một cậu bé.” Lục Thời Sâm kể, trong đầu hiện lên hoàng hôn của hai mươi năm trước.

Chạng vạng tối ngày đó, Lục Thời Sâm đeo cặp đứng ở cổng trường chờ mẹ Thời Tân đến đón mình. Buổi sáng mẹ đã nói với cậu, hôm nay rất bận có lẽ sẽ đến hơi muộn. Lục Thời Sâm không sốt ruột, cậu cảm thấy đứng ở cổng trường hóng gió rất thoải mái.

Mới đầu cổng trường còn có những bạn nhỏ khác, nhưng theo thời gian trôi qua, số người ở cổng trường ngày càng ít, cho đến khi trời tối lại, chỉ còn lại cậu và một bé trai khác đứng ở đó.

Đối phương cao ngang cậu, tóc cắt rất ngắn, lộ ra cái đầu tròn vo. Khi Lục Thời Sâm đang vô cùng buồn chán đứng tại chỗ, bé trai kia lại luôn lắc lư tới tới lui lui trước mặt cậu, lắc tới mức Lục Thời Sâm hơi hoa mắt. Lục Thời Sâm nhìn chằm chằm cái đầu của bé trai kia, hơi muốn duỗi tay sờ cái đầu tròn vo ấy, tóc xù xì, thoạt trông là cái đầu sờ vào rất thích.

Khi Lục Thời Sâm đang nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cậu bé kia bằng lòng cho cậu sờ đầu, cậu bé đi tới đi lui suốt kia bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía giữa đường cái.

Lục Thời Sâm nhìn sang theo ánh mắt cậu bé, cậu trông thấy một con chó đứng giữa đường, đang luống cuống hết nhìn đông lại ngó tây, hình như không biết nên chạy về hướng nào. Có lẽ lo lắng cho con chó kia quá nguy hiểm, bé trai trước mắt nhấc chân toan chạy ra giữa đường cái, lúc này, khóe mắt Lục Thời Sâm nhìn thấy một chiếc xe lao vùn vụt tới từ cuối đường.

“Cẩn thận!” Lục Thời Sâm giơ tay, nắm chặt cổ tay của bé trai kia.

Một giây sau, chiếc xe kia lao qua nhanh như bay, cho dù chạy qua cổng trường học cũng không thấy giảm tốc độ. Hai bé trai đứng ở cổng trường học chỉ kịp nhìn thấy dư ảnh của chiếc xe vụt qua, bọn họ nhìn thấy cơ thể của con chó vừa rồi đã bị xe cán qua, đau đớn giãy giụa giữa đường.

Bé trai vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu không phải vừa nãy người sau lưng giữ chặt mình, lúc này giãy giụa giữa đường cái, nói không chừng là mình liều lĩnh.

“Cảm ơn cậu.” Bé trai quay đầu nhìn Lục Thời Sâm một cái.

Lục Thời Sâm lắc đầu, nắm lấy cổ tay bé trai, nhìn hai bên đường nói: “Đi thôi, chúng ta đến xem con chó kia.”

Hai người đến gần con chó đáng thương kia, Lục Thời Sâm buông cổ tay bé trai ra, ngồi xổm xuống, dùng bàn tay nâng cơ thể chó con và bế nó lên.

Đi về ven đường, Lục Thời Sâm cúi đầu nhìn con chó nhỏ: “Phải nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện?”

“Ở đâu có bệnh viện chữa bệnh cho chó?” Bé trai ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, cậu bé nhìn thấy mẹ đi xe máy đến đón mình ở bên kia đường.

“Mẹ tớ đến rồi.” Bé trai quay đầu, nhìn Lục Thời Sâm, “Đưa cho tớ đi, tớ đưa nó đến bệnh viện.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm đặt con chó vào tay bé trai, bé trai cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, “Sau khi chữa khỏi tớ sẽ nói cho cậu biết, cậu ở lớp nào?”

“Lớp 4-1.”

“Lớn hơn tớ một lớp.” Bé trai gật đầu, “Tớ đi đây.”

Cậu nói xong, ôm con chó kia xoay người.

Cậu vừa xoay người thì Lục Thời Sâm lại nhìn thấy cái đầu xù xì tròn vo của cậu, cảm giác hơi ngứa trong lòng bàn tay lại hiện lên.

“Này.” Lục Thời Sâm cất tiếng gọi.

Bước chân bé trai dừng lại, nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Sao vậy?”

Tôi có thể sờ đầu cậu không? Lục Thời Sâm nuốt lời này vào, bởi vì cậu bỗng nhiên nhớ ra lúc nãy ôm con chó tay mình đã dính máu. Cậu lắc đầu: “Sau khi con chó được chữa khỏi, phải nói cho tôi biết.”

“Nhất định.” Bé trai cười với cậu một tiếng, đôi mắt cong lên, sau đó ôm con chó bị thương kia chạy đến ven đường.

Chờ lần sau, Lục Thời Sâm nắm chặt ngón tay, trong lòng nghĩ, lần sau cậu ấy tới tìm mình, mình nhất định phải sờ một cái xem.

“Sau đó thì sao?” Thấy Lục Thời Sâm kể đến đây thì dừng, Mạnh Chiêu lên tiếng hỏi.

“Sau đó, đã xảy ra vụ tai nạn xe kia,” Lục Thời Sâm dừng một lát, “Anh đã quên mất chuyện này.”

“Sao anh chợt nhớ ra rồi kể chuyện này cho em?”

“Bé trai kia có phải em không?”

“Tại sao anh nghĩ là em?”

“Anh không biết,” Lục Thời Sâm nói, “Anh nghĩ hẳn là em.”

“Đúng là em. Người kia thế mà là anh à?” Mạnh Chiêu nhớ lại chuyện xảy ra khi còn bé, càng cảm thấy khó tin, “Nhưng không đúng, lúc đó anh học lớp bốn, lớn hơn em một lớp mà.”

“Hồi nhỏ anh từng nhảy lớp một lần, sau tai nạn đã nghỉ học một năm, sau nữa thì chuyển trường. Phải rồi, về sau con chó kia thế nào?”

“Không cứu được.” Mạnh Chiêu thở dài, “Em buồn suốt một thời gian, vốn dĩ muốn đi tìm anh, để anh cùng buồn với em, nhưng hôm đó em đợi ở cửa lớp anh rất lâu cũng không nhìn thấy anh, về sau lại đến mấy lần vẫn không tìm được anh. Cho nên hồi tiểu học em luôn nghĩ anh là tên lừa đảo.”

Anh nói xong thấy Lục Thời Sâm vẫn không nói chuyện, bèn quay đầu nhìn hắn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Anh đang nghĩ, nếu những chuyện kia không xảy ra, chúng ta sẽ như thế nào.” Lục Thời Sâm nói xong giơ tay lên sờ tóc Mạnh Chiêu, ngón tay luồn vào trong mái tóc anh, chuyển chủ đề, “Hồi nhỏ tóc em luôn cạo ngắn như thế à?”

“… Lần đó mẹ em ra tay nặng quá, cạo trọc cho em luôn.” Mạnh Chiêu giơ tay kéo tay Lục Thời Sâm xuống, “Này, đừng sờ nữa.”

Lục Thời Sâm lại đặt tay lên tóc Mạnh Chiêu, nói nhỏ: “Hình như không được tròn như hồi nhỏ.”

Mạnh Chiêu: “…”

“Hay là do kiểu tóc?” Lục Thời Sâm vươn tay vén tóc trên trán Mạnh Chiêu lên, ngắm nghía mặt anh. Mặt mũi Mạnh Chiêu từ nhỏ đến lớn hình như không thay đổi gì, chỉ là trưởng thành theo tuổi tác, đường nét ngũ quan sâu sắc hơn, đường cong trên mặt rõ ràng hơn thôi, “Em có muốn cạo trọc lần nữa không?”

“Không thể.” Mạnh Chiêu từ chối mà không hề nghĩ ngợi, một lần nữa vươn tay kéo tay Lục Thời Sâm ra khỏi đầu mình, “Anh cứ nhớ nhung tóc em làm gì?”

“Ngày đó sau khi về anh đã mơ thấy em.”

“Hả?”

Lục Thời Sâm lại giơ tay chạm vào tóc Mạnh Chiêu, ngón tay luồn vào trong tóc anh: “Anh mơ thấy cái đầu tròn vo xù xì kia sờ rất thích.”

“Xéo đi!” Mạnh Chiêu cười mắng một câu, anh giơ tay nắm lấy cổ tay Lục Thời Sâm, có phần bất lực nói: “Đừng có sờ nữa được không, anh.”

“Tại sao?”

“Kỹ thuật này của anh…” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Dễ khiến người ta có phản ứng.”

“Kỹ thuật nào?” Bàn tay Lục Thời Sâm che sau đầu Mạnh Chiêu, lòng bàn tay xoa da đầu anh đầy ẩn ý, lại gần hôn vành tai Mạnh Chiêu một cái, “Thế này?”

“Lục Thời Sâm, anh cố tình đúng không?” Mạnh Chiêu liếc hắn một cái.

“Có lẽ chúng ta sẽ yêu đương sớm hơn.” Lục Thời Sâm nói.

Mạnh Chiêu phản ứng lại, Lục Thời Sâm đã nói tiếp câu “Nếu không xảy ra những chuyện kia, chúng ta sẽ như thế nào” vừa rồi. Mạnh Chiêu nhận ra, sau khi trí nhớ và tình cảm của Lục Thời Sâm khôi phục, có đôi khi tư duy sẽ trở nên hơi gián đoạn.

“Sẽ ư?” Mạnh Chiêu tự hỏi khả năng này, “Khi đó em cũng không thích con trai…” Thấy trong ánh mắt của Lục Thời Sâm hình như toát ra chút thất vọng, Mạnh Chiêu lập tức xoay chuyển lời nói, “Có điều, anh là ngoại lệ, mãi mãi là thế.”

Đáp án này rõ ràng khiến Lục Thời Sâm hài lòng, chút thất vọng kia lóe lên rồi biến mất, Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay của Lục Thời Sâm từ sau gáy anh chuyển xuống cổ, xoa chỗ tóc gáy của anh, mặt cũng lại gần, khẽ hôn yết hầu Mạnh Chiêu. Mạnh Chiêu ngẩng đầu lên, cơ thể kề sát Lục Thời Sâm.

Bên ngoài phòng ngủ, Lục Tiểu Đao ở phòng khách nghe thấy tiếng động trong cửa nên tỉnh lại từ trong giấc ngủ, nó bắt đầu dùng móng vuốt gõ cửa, nhưng lúc này hiển nhiên hai người trong phòng đều không lo để ý tới nó.

Đến khi Lục Tiểu Đao tự chơi chán ở phòng khách, lần nữa chìm vào giấc ngủ, hai người trong phòng cũng yên tĩnh lại, Mạnh Chiêu giơ tay tắt đèn ngủ, bàn tay rơi xuống vỗ về Lục Thời Sâm, giọng nói hơi khàn: “Ngủ đi, mơ thấy yêu đương năm mười bảy tuổi.”

“Ừ.” Trong bóng tối, Lục Thời Sâm đáp một tiếng, khóe miệng nở nụ cười khó mà nhận ra, sau đó siết chặt cánh tay ôm Mạnh Chiêu.

***