Lớp Vỏ Bọc

Chương 59



Sáng sớm, Mạnh Chiêu mở mắt ra, tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn giường đối diện, Lục Thời Sâm vẫn chưa dậy, nằm ngửa trên giường, lúc này đang hít thở đều đều, bên mặt được tia sáng lờ mờ phác họa ra đường nét lên xuống trôi chảy.

Từ trước đến nay Mạnh Chiêu không có thói quen ngủ nướng, nhưng lần này anh nằm trên giường nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm một lúc, mới nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.

Nhanh chóng rửa mặt xong, khi Mạnh Chiêu đi ra từ phòng vệ sinh, Lục thời Sâm đã tỉnh rồi.

Tối qua không kéo chặt rèm cửa, giờ này ánh nắng sáng tỏ xuyên qua khe hở, vừa vặn chiếu lên mặt Lục Thời Sâm. Có lẽ tia sáng kia hơi chói mắt, Lục Thời Sâm giơ cánh tay không bị thương lên đặt mu bàn tay lên mắt.

“Đi làm?” Lục thời Sâm lên tiếng hỏi, giọng nói hơi khàn.

“Ừ, dậy rồi à?” Mạnh Chiêu cầm áo khoác định ra ngoài, “Cậu muốn ngủ thêm lúc nữa, hay là tôi kéo rèm cửa ra?”

“Kéo rèm cửa sổ ra đi.” Lục Thời Sâm nói, cánh tay không bị thương kia hạ xuống, tìm nút bấm bên cạnh giường.

Mạnh Chiêu đi qua nhấn nút bấm trên giường bệnh giúp hắn, để nửa phần trên giường bệnh nâng lên.

Sau đó anh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, động tác trên tay dừng một lát, nói: “Đúng rồi, trước đó bệnh viện cần thông tin thân phận của cậu, lúc tìm tôi vô tình nhìn thấy thông tin bệnh án của cậu. Suy nghĩ một chút vẫn phải nói với cậu một tiếng, nếu cậu để bụng thì coi như không có chuyện này, tôi cũng xem như chưa từng thấy.”

“Thông tin bệnh án?” Lục Thời ngước mắt nhìn về phía anh, “Thấy gì rồi?”

“Thì… rối loạn nhận biết cảm xúc gì đó.”

“Cũng không phải là bí mật gì,” Lục Thời Sâm nói với giọng bình thản, “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.”

“Những thứ kia đặt cả vào đây cho cậu rồi,” Mạnh Chiêu cong ngón tay gõ gõ ngăn kéo đầu giường, “Trước đó cậu nói, những năm này bệnh đau đầu không có bất kỳ chuyển biến tốt nào, vậy rối loạn cảm xúc thì sao? Có vẻ tốt hơn hồi cấp ba nhiều rồi?”

“Đúng là tốt hơn một chút.” Lục Thời Sâm nói.

“Thật hả?” Xem ra cảm giác của mình không phải ảo giác, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi, “Biết nguyên nhân chuyển biến tốt không? Bắt đầu chuyển biến tốt từ khi nào?”

“Thời gian chắc là ngày 09 tháng 11 năm 09, nguyên nhân không rõ.” Lục Thời Sâm nhìn anh một cái, lại nói, “Làm sao, cậu biết trị bệnh, còn có ý định chữa bệnh giúp tôi?”

Thời gian này Mạnh Chiêu không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không thể đối ứng: “Chốc nữa đợi tôi nghiên cứu xem sao, nếu có thể chuyển biến tốt, nói không chừng cũng có thể hồi phục. Tôi đến cục trước, cho chuyện cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Mạnh Chiêu nói xong, lại rót cho Lục Thời Sâm cốc nước, gọi người chăm sóc vào, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, Lục Thời Sâm cầm lấy đồng hồ ở đầu giường nhìn một cái, lại nghiêng mặt sang nhìn ngoài cửa sổ.

Gần tám giờ… tính ra, thế mà ngủ gần chín tiếng rồi.

Trừ bỏ ký ức trống không mười năm đầu đời, trong mười chín năm còn lại, dường như chưa có một ngày ngủ lâu như thế.

Hơn nữa, còn ngủ rất say, hầu như không nằm mơ.

Trải nghiệm mới lạ. Lục Thời Sâm nghĩ.

Ngày 09 tháng 11 năm 09? Đi thẳng vào cục, Mạnh Chiêu bỗng nhiên nhớ ra, đó là ngày Mạnh Tường Vũ lật lại bản án thành công trong phiên tòa phúc thẩm.

Ngày đó đã xảy ra chuyện gì, khiến Lục Thời Sâm cảm thấy rối loạn nhận biết của mình có chuyển biến tốt?

Động tác cầm chốt cửa của Mạnh Chiêu dừng lại, nhất thời quên mở cửa.

“Cháo buổi sáng anh Chiêu, ” Trình Vận cầm cái cốc rửa sạch đi tới. “Anh ngẩn người gì đấy?”

“Không có gì,” Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần, lúc này mới đè chốt cửa xuống, đẩy cửa đi vào phòng, “Em tìm lời khai của Lâm Lang cho anh, nói tình huống cơ bản của cô ấy cho anh.”

“Ôi, Lâm Lang thật sự là gặp phải kẻ tồi tệ,” Trình Vận đặt cái cốc lên bàn, tìm ghi chép lời khai ra đưa cho Mạnh Chiêu, thở dài nói, “Tình huống trong nhà chị ấy anh cũng biết đó, cha mẹ chị ấy trọng nam khinh nữ, xem em trai chị ấy như bảo bối, địa vị ở nhà của Lâm Lang trên cơ bản chả khác gì người hầu cho em trai chị ấy. Hồi cấp ba Lâm Lang rất xinh, nên bị Ngô Vi Hàm lớp bên cạnh vừa mắt, Ngô Vi Hàm rất giỏi ngụy trang, mới đầu đối xử tốt với Lâm Lang, chị ấy sống đến mười bảy tuổi, lần đầu gặp người đối xử tốt với mình như vậy, thế là rất tin tưởng Ngô Vi Hàm, chuyện gì cũng nói với hắn.”

“Nhưng tên cầm thú Ngô Vi Hàm này, em đoán sau khi hắn biết tình huống gia đình Lâm Lang đã nổi lên ý đồ xấu, dù sao một cô gái xuất thân từ gia đình như vậy, cho dù xảy ra chuyện, người nhà cũng lấy tiền dàn xếp ổn thỏa. Hôm sinh nhật lớp mười hai của Lâm Lang, Ngô Vi Hàm đặc biệt tổ chức party cho chị ấy, anh nghĩ đi, một cô gái chưa bao giờ được người nhà cưng chiều như thế, lại có người dụng tâm tổ chức sinh nhật cho mình, vậy chắc chắn phải trang điểm xinh đẹp, ai ngờ đây là một cái bẫy do Ngô Vi Hàm bày ra.”

“Ngô Vi Hàm bảo Lâm lang uống rượu, lúc ấy Lâm Lang tràn đầy tin tưởng Ngô Vi Hàm, mặc dù không biết uống rượu, nhưng sau khi từ chối hai câu, Ngô Vi Hàm nói anh em của hắn đều ở đây, Lâm Lang như vậy khiến hắn rất mất mặt, thế là Lâm Lang đã uống. Bên trong rượu kia có thứ gì bây giờ chắc chắn không kiểm tra ra, sau khi Lâm Lang uống rượu thì không nhớ rõ chuyện sau đó, khi tỉnh lại, chuyện đã rồi, chị ấy cũng được đưa về nhà mình.”

“Cụ thể là ai đưa chị ấy về, Lâm Lang cũng không nhớ rõ, dù sao chắc chắn không phải Ngô Vi Hàm. Lúc ấy Lâm Lang muốn báo cảnh sát, nhưng cha me chị ấy lại không cho, mẹ của chị ấy còn lạ lùng hơn, mắng chị ấy rất khó nghe, còn nói Lâm Lang như vậy chắc chắn không gả đi được, bảo chị ấy tìm Ngô Vi Hàm đến kết hôn với mình. Nhà họ Ngô phản ứng cũng nhanh, đoán chừng sợ rằng sau khi báo cảnh sát chuyện sẽ khó xử lý nên không đợi mẹ Lâm Lang tìm đến cửa, đã chủ động cử người đến bàn điều kiện với cha mẹ chị ấy.”

“Sau khi bàn điều kiện xong, cha mẹ Lâm Lang lo lắng ngộ nhỡ con gái báo cảnh sát, những điều kiện nhà họ Ngô đã đồng ý sẽ bị hẫng, cho nên khoảng thời gian đó đã nhốt Lâm Lang trong nhà không cho chị ấy đi ra ngoài, sau đó nữa, Lâm Lang đã bỏ thi đại học, bản thân cũng không muốn ra ngoài.”

“Đợi cảm xúc của Lâm Lang ổn định lại, em đi hỏi chuyện của cô ấy xem,” Mạnh Chiêu lạnh lùng nói, “Hỏi cô ấy có muốn tố cáo cha mẹ mình giam cầm phi pháp không, nếu như muốn, anh giới thiệu luật sư giúp cô ấy.”

“Vâng.” Trình Vận gật đầu.

“Những người năm đó tấn công t1nh dục Lâm Lang cùng với Ngô Vi Hàm thì sao, hỏi chưa?”

“Lâm Lang cũng không nhận ra những người kia, chuyện đã qua mười năm, giám sát cũng không tìm được, hôm qua lấy lời khai muộn quá, cảm xúc của Lâm Lang cũng không ổn định mấy, nên bảo chị ấy đi về nghỉ trước. Lát nữa em sẽ bảo cô ấy nhớ lại đặc điểm của những người kia, lại đi điều tra đám bạn xấu chơi thân với Ngô Vi Hàm năm đó, chỉ cần có thể bắt được một đồng phạm, đồng phạm còn lại chắc cũng có thể thuận lợi bắt được.”

“Tốt, vậy chuyện này sẽ giao cho em, có tiến triển em nói với anh bất cứ lúc nào.” Mạnh Chiêu liếc xem ghi chép của Lâm Lang, trong đầu sắp xếp hành vi phạm tội những năm này của Ngô Vi Hàm.

Là người bị hại đầu tiên nhất của vụ án, Lâm Lang rất có thể cũng là bắt nguồn phạm tội của Ngô Vi Hàm, lúc này y vẫn chưa nghĩ đến việc có thể khiến một người biến mất một cách im lặng thông qua mất tích. Mà đến nạn nhân thứ hai là Hứa Ngộ Lâm, y đã bắt đầu giấu người vào trong mật thất dưới lòng đất ở viện dưỡng lão.

Mạnh Chiêu nghe Nhậm Bân nhắc qua, cha mẹ Hứa Ngộ Lâm rất cưng chiều con gái, Hứa Ngộ Lâm lớn lên trong môi trường được yêu chiều gấp bội này đã dưỡng thành tính cách ngây thơ không đề phòng với người khác. Nếu như lúc đó Lâm Lang bị tấn công t1nh dục, vậy Hứa Ngộ Lâm là bạn gái thứ hai của Ngô Vi Hàm, vô cùng có khả năng cũng gặp phải chuyện giống Lâm Lang. Nhưng chắc chắn Ngô Vi Hàm ý thức được, Hứa Ngộ Lâm và Lâm Lang có bối cảnh gia đình khác biệt, sau khi cha mẹ Hứa Ngộ Lâm biết chuyện này, chắc chắn sẽ không tùy tiện bị mua chuộc giống như cha mẹ Lâm Lang, mà xác suất cao sẽ lựa chọn báo cảnh sát.

Lúc này Ngô Vi Hàm có tâm trạng gì? Mạnh Chiêu phỏng đoán tâm trạng của một công tử bột mười bảy tuổi, chuyện của Lâm Lang khiến Ngô Vi Hàm ý thức được, cho dù y xảy ra chuyện gì, người cha Ngô Gia Nghĩa của y nhất định sẽ bỏ tiền bỏ sức đảm bảo y không sao. Cho nên, trong lúc bối rối cực độ, Ngô Vi Hàm có thể nhờ cha mình giúp đỡ không?

Hình thức ban đầu của căn tầng hầm kia chắc là một hầm trú ẩn, liệu Ngô Vi Hàm mười bảy tuổi có nghĩ đến việc giấu người vào phòng dưới lòng đất, giả tạo thành một vụ án mất tích không? Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên hình ảnh cha của Ngô Vi Hàm, Ngô Gia Nghĩa liên tục xuất hiện trên TV, vốn là doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy, phải chăng ông ta biết chuyện tầng hầm ở viện điều dưỡng này? Nếu như biết, ông ta đã dung túng cách làm của Ngô Vi Hàm, hay là tham gia vào cách làm này?

Đúng lúc này, Chu Kỳ Dương dẫn theo một người đẩy cửa đi vào: “Anh Chiêu, cảnh sát khu vực Văn Chiêu đã đến từ sáng, trong đêm họ đã kiểm tra được một vụ án mất tích của phụ nữ, rất giống với  một cô gái được cứu ra từ tầng hầm của viện điều dưỡng.”

“Đây là tài liệu hồ sơ vụ án,” Chu Kỳ Dương đi tới, mở tài liệu ra đưa cho Mạnh Chiêu, “Anh xem đi.”

Mạnh Chiêu nhận lấy hồ sơ vụ án lật xem, cảnh sát Lưu của phân cục ở bên cạnh giải thích: “Phân cục chúng tôi vừa nhận được tin tức, đã kiểm tra suốt đêm vụ án phụ nữ mất tích mười năm gần đây, bên dưới mắt phải của cô gái này có một nốt ruồi,  mặt mũi và tuổi tác đều tương ứng với tài liệu cục thành phố cung cấp, chắc là cô ấy.”

“Là vụ án được báo cáo tháng tư năm ngoái?”

“Đúng, vụ án này đến giờ cũng được một năm, cô bé này tên là Thiệu Kỳ, nhũ danh là Kỳ Kỳ,” Cảnh sát Lưu nhớ lại nói, “Lúc báo án người nhà của cô bé nói, thành tích của Kỳ Kỳ không tốt, không thích học, trước khi xảy ra chuyện nhao nhao đòi bỏ học làm streamer gì đó, còn nói có công ty muốn ký với cô ấy, đương nhiên người nhà của cô ấy không đồng ý, thế là Kỳ Kỳ đã cãi nhau một trận với người nhà, bỏ nhà đi rồi không trở về nữa. Lúc đó chúng tôi nhận được báo án, cũng điều tra một thời gian rất dài, mãi không tra được hành tung của Kỳ Kỳ.”

“Cô ấy nói có công ty muốn ký hợp đồng với cô ấy làm streamer?” Mạnh Chiêu liếc nhìn hồ sơ vụ án hỏi.

“Đúng, trước khi mất tích cô gái này đã phát trực tiếp trên các ứng dụng, nhưng cô ấy cũng không tính là phát trực tiếp chuyên nghiệp, chỉ hát mấy bài, tâm sự, tần suất phát trực tiếp cũng không cao lắm.”

“Lại là streamer? Từ Doanh Doanh cũng là streamer”, Chu Kỳ Dương nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Vụ mất tích của những cô gái này có liên quan đến phát trực tiếp Vân Nha và Ngô Vi Hàm không?”

Mạnh Chiêu hỏi cảnh sát Lưu: “Đã thông báo cho người thân của cô gái này chưa?”

“Thông báo rồi, mẹ cô gái đến cùng tôi, đang chờ dưới lầu.”

Mạnh Chiêu gấp tài liệu hồ sơ vụ án trong tay: “Chị ấy đã xem ảnh đúng không? Tôi đi với anh, dẫn theo chị ấy đến bệnh viện nhận người.” Nói xong, anh lại nhìn về phía Chu Kỳ Dương, “Tiểu Chu Dẫn người đi điều tra nghệ sĩ ký hợp đồng với Khoa học Kỹ thuật Vân Nha, xem có cô gái nào tên là Thiệu Kỳ không. Đúng rồi, đã thông báo cho cha mẹ Hứa Ngộ Lâm và Từ Doanh Doanh đến rồi hả?”

“Thông báo rồi,” Chu Kỳ Dương nói, “Bên bệnh viện có người của chúng ta phụ trách tiếp ứng.”

Đi xuống lầu, Mạnh Chiêu gặp được người phụ nữ đợi ở sảnh.

Người phụ nữ khoảng ba, bốn mươi tuổi, sắc mặt hơi tiều tụy, mắt sưng đỏ, thoạt nhìn mới khóc cách đây không lâu.

“Đây là cảnh sát Mạnh phụ trách vụ án này,” Cảnh sát phân cục giới thiệu hai người với nhau, “Đây là mẹ của Thiệu Kỳ.”

“Cảnh sát Mạnh, con gái của tôi sao rồi?” Vừa nhìn thấy Mạnh Chiêu, người phụ nữ đã vội vàng hỏi.

“Vẫn đang hôn mê, tính mạng cũng không gặp nguy hiểm,” Mạnh Chiêu giơ tay ra hiệu, “Chúng ta lên xe trước đi, đến bệnh viện bác sĩ sẽ nói chi tiết với chị.”

Mạnh Chiêu dẫn theo cảnh sát phân cục và mẹ của Thiệu Kỳ ngồi lên xe cục thành phố, lái đến bệnh viện.

Trên xe, anh hỏi mẹ của Thiệu Kỳ mấy câu đơn giản: “Trước khi Thiệu Kỳ mất tích, có nhắc đến một công ty lên là Vân Nha không?”

“Chưa từng nghe nói đến,” Người phục nữ lắc đầu, “Nó chỉ nói muốn ký hợp đồng, chưa nói sẽ ký ở đâu, chúng tôi cũng không hiểu mấy cái này, vốn không muốn cho nó ký nên không hỏi nhiều. Cảnh sát Mạnh, con gái của tôi có thể tỉnh lại không?”

“Bệnh viện đã thành lập đội ngũ chuyên gia, đặc biệt nghiên cứu phương án điều trị, sẽ dốc toàn lực chữa trị cho các cô ấy.” Mạnh Chiêu an ủi một câu, nhưng những cô gái này cuối cùng có thể tỉnh lại hay không, hay là từ đây giống như người thực vật, chỉ có thể nằm trên giường bệnh duy trì dấu hiệu sinh tồn cơ bản, không ai nói chắc được những điều này nên anh cũng không nhiều lời.

Mấy cô gái đều được sắp xếp trong phòng chăm sóc đặc biệt cuối phía đông tầng bốn, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào phòng bệnh, thấy cha mẹ Hứa Ngộ Lâm và mẹ Từ Doanh Doanh đã đến và đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

Mắt mẹ Hứa Ngộ Lâm sưng húp, lúc này đang không ngừng ch4y nước mắt, mặc dù Hứa Ngộ Lâm nằm trên giường bệnh đã hoàn toàn không cử động được, nhưng bà vẫn nắm chặt tay con gái, giống như sợ con gái đi lạc một lần nữa. Cha của Hứa Ngộ Lâm cũng ở bên cạnh im lặng giơ tay lau nước mắt, không ngừng than thở.

Người phụ nữ ngồi giữa phòng bệnh thoạt nhìn hơi mất tự nhiên, không lâu trước đây Mạnh Chiêu đã gặp bà ấy, biết bà là mẹ của Từ Doanh Doanh. Nghe đồng nghiệp nói, sau khi cha mẹ Từ Doanh Doanh nhận được điện thoại thông báo, có vẻ như cũng không tình nguyện tới đây, nhưng dù sao cũng là mẹ trên danh nghĩa pháp luật, dưới sự yêu cầu của cảnh sát cuối cùng vẫn đồng ý tới xem.

Mẹ của Thiệu Kỳ theo sau Mạnh Chiêu đi vào phòng bệnh, đầu tiên cô đứng một lúc lâu ở cửa, nhìn chằm chằm Thiệu Kỳ hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, giống như không dám đến gần con gái.

Mấy phút sau, cô mới chậm rãi đi về phía giường bệnh kia, cô ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, dùng tay vén tóc Thiệu Kỳ ra, sau đó cô rụt tay về rất nhanh, hai bàn tay ôm lấy nửa dưới gương mặt của mình. Nhìn ra được, cô đang cố gắng khống chế bản thân không thất thố.

“Chắc chắn là Thiệu Kỳ phải không?” Dựa theo quy định, Mạnh Chiêu nhất định phải xác nhận câu này.

Người phụ nữ gật mạnh đầu: “Phải.” Trong nháy mắt lên tiếng, cảm xúc luôn căng thẳng của cô dường như lộ ra một lỗ hổng, ngay sau đó đau khổ trút xuống, nghẹn ngào khóc ra tiếng, tiếng khóc giống như kéo ra từ trong l0ng nguc.

Mẹ của Hứa Ngộ Lâm bên cạnh vừa nghe tiếng khóc này cũng khóc theo.

Tiếng khóc kia khiến người nghe não lòng, Mạnh Chiêu có phần không đành lòng nhìn cảnh này nữa, anh đi ra phòng bệnh.

Bệnh nhân và người nhà đi ngang qua nghe thấy tiếng khóc này, bèn duỗi cổ muốn nhìn, Mạnh Chiêu nhẹ nhàng khép cửa lại, nhốt tiếng khóc trong cửa, thở dài một tiếng.

Sau đó anh đi đến bên cửa sổ, cong cùi chỏ lại nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

Dáng vẻ Triệu Vân Hoa khi chết lệ rơi đầy mặt vẫn đọng trong đầu anh, bây giờ tiếng khóc này sợ rằng không thể quên được trong thời gian ngắn.

Vụ án này tiến hành đến bây giờ, anh đã thấy quá nhiều người mẹ khác nhau.

Mẹ của Từ Doanh Doanh cay nghiệt, mẹ của Lâm Lang lạnh lùng, mẹ của Triệu Đồng cố chấp, còn có mẹ của Hứa Ngộ Lâm và Thiệu Kỳ đang khóc rống lúc này…

Mạnh Chiêu nhớ lại khuôn mặt mà những người mẹ này để lại trong tâm trí anh, sau đó nhớ lại những ký ức và hình ảnh liên quan đến Mạnh Tịnh trước năm mười tuổi.

Nếu bây giờ Mạnh Tịnh còn sống, bà sẽ là người mẹ như thế nào?

Không phải Mạnh Chiêu chưa từng được ai thương, năm đó Mạnh Tịnh rất bận, nhưng cũng cho anh rất nhiều tình yêu. Đến mức bà đã qua đời mười chín năm, Mạnh Chiêu vẫn có thể nhớ lại cảm giác được yêu mười năm đầu trong cuộc đời mình.

Người cậu Mạnh Tường Vũ và mợ Tống Ninh đối xử với mình cũng đủ tốt, gần như xem anh là con ruột, nhưng từ đầu đến cuối Mạnh Chiêu biết, tình cảm này cuối cùng vẫn khác tình cha mẹ máu mủ ruột rà. Mỗi lần trải qua thời điểm như thế nào, nghĩ đến Mạnh Tĩnh đã qua đời, anh vẫn sẽ không tự chủ được sinh ra cảm giác đau buồn.

Lúc này cảnh sát Lưu của phân cục cũng đi ra phòng bệnh: “Đội phó Mạnh, người nhà của nạn nhân tạm thời không ổn định cảm xúc, bây giờ chắc vẫn chưa thể phối hợp điều tra, anh xem phải làm sao?”

Mạnh Chiêu thu lại suy nghĩ của mình, đứng thẳng người: “Để họ ở lại đây đi, anh đưa phương thức liên lạc của họ cho tôi, sau đó cần phối hợp điều tra, tôi trực tiếp liên lạc với họ.”

“Được,” Cảnh sát phân cục đáp.

Để lại phương thức liên lạc, Mạnh Chiêu bảo anh ta về trước, mình thì đến khu phòng bệnh nhu cầu đặc biệt ở tầng hai.

Không giải thích được, bây giờ anh rất muốn nhìn thấy Lục Thời Sâm.

Anh đi đến trước phòng bệnh của Lục Thời Sâm, vừa định đẩy cửa đi vào, cửa lại được kéo ra từ bên trong, một cô gái trẻ tuổi đi ra từ bên trong.

Mạnh Chiêu đã gặp cô gái này – đối tượng tuyên dâm giữa ban ngày của Lục Thời Sâm, họ còn từng đến viện dưỡng lão thăm bà nội của Lục Thời Sâm.

Cô gái nở nụ cười tươi với anh: “Cảnh sát Mạnh.”

Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại, hai cánh tay đút trong túi, cũng nở nụ cười mang tính lễ phép với cô.

“Nghe nói gần đây đều là anh nhọc lòng chăm sóc ở đây, anh làm cảnh sát, chắc là rất bận đúng không?” Nhìn từ mặt mũi đối phương là con lai, nhưng nói tiếng phổ thông rất lưu loát, cô lấy sổ ghi chép trong túi ra, xé một tờ viết một dãy số đưa cho Mạnh Chiêu, “Đây là phương thức liên lạc của tôi, cần tôi giúp gì, anh cứ liên hệ trực tiếp với tôi.”

Mạnh Chiêu không nhận tờ giấy kia mà hất cằm vào trong phòng bệnh: “Cô nói thẳng với cậu ấy chẳng phải tốt hơn à?”

“Tôi đã nói với anh ấy rồi, cũng nói một tiếng với anh.”

Mạnh Chiêu nhận tờ giấy kia, bên trên viết tên và phương thức liên lạc — “Kiều Ngộ”.

“Được.” Mạnh Chiêu đáp một tiếng ngắn gọn.

“Vậy tôi đi trước.” Đối phương vẫy tay với anh.

Mạnh Chiêu đẩy cửa phòng bệnh ra, trên TV đang chiếu tin tài chính và kinh tế, Lục Thời Sâm đang dùng cánh tay không bị thương lướt xem nội dung trên màn hình ipad.

Trên bàn đặt một bó hoa tươi, trên cánh hoa có giọt nước chưa khô, còn có túi lớn túi nhỏ thuốc bổ, cùng với táo gọt vỏ cắt thành miếng đựng đầy trong bát sứ.

Chậc, đủ tri kỷ đấy. Mạnh Chiêu thầm nghĩ.

Thấy Mạnh Chiêu đi vào, Lục Thời Sâm ngước mắt nhìn anh: “Giờ làm việc sao quay lại rồi?”

“Đưa người nhà đến nhận người, thuận tiện đến thăm cậu.” Mạnh Chiêu ngồi bên giường Lục Thời Sâm, “Đúng rồi, viện dưỡng lão kia xảy ra vấn đề lớn như vậy, bây giờ người nhà đều đòi chuyển viện, cậu nói bà cậu cũng ở đây, có cần tôi tìm giúp nơi đáng tin chuyển bà cụ sang chỗ khác không?”

“Không cần,” Lục Thời Sâm nói, “Người của viện dưỡng lão chưa hẳn biết chuyện tầng hầm giấu người.”

“Cậu đoán đúng, nhân viên công tác của viện dưỡng lão nhìn qua còn không biết.” Mạnh Chiêu nói xong, dừng lại mấy giây, cuối cùng hỏi ra câu nói luôn nghẹn trong ngực, “Vậy cô ấy dùng thân phận gì đến thăm bà cậu?”

“Hử?” Lục Thời Sâm nhìn về phía anh.

Mạnh Chiêu cong ngón tay, gõ một cái lên bát sứ đựng táo kia, đầu ngón tay chạm vào miệng bát vang lên tiếng lanh lảnh.

“Cô ấy…” Lục Thời Sâm dừng một lát, “Bạn bè.”

“Bạn bè.” Mạnh Chiêu bắt chước giọng nói từ chối cho ý kiến ngày đó của Lục Thời Sâm.

“Làm sao?”

Một tay Mạnh Chiêu chống cằm, thân trên hơi nghiêng về phía trước, nhìn Lục Thời Sâm hỏi thẳng: “Cậu thích cô ấy hả?”

“Chưa từng nghĩ.”

Chưa từng nghĩ là sao? Mạnh Chiêu suy nghĩ câu nói này của Lục Thời Sâm, nghĩ đến rối loạn cảm xúc của hắn, lại hỏi: “Cậu nói có khả năng này không, thật ra cậu thích cô gái này, nhưng bản thân cậu không ý thức được?”

Lục Thời Sâm thản nhiên nói: “Không có khả năng này.”

Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm khó nhận thấy, ngay cả bản thân anh cũng không ý thức được: “Tôi nói cậu không thích con gái người ta, đừng cứ treo cô ấy như thế, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán hiểu không?”

Lục Thời Sâm không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Mạnh Chiêu.

Bị ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu kia nhìn chằm chằm, Mạnh Chiêu cảm thấy run rẩy, anh đứng lên: “Vậy, tôi trở về cục trước, cậu nghỉ ngơi đi.”