Lớp Vỏ Bọc

Chương 63



Nơi dấu chân biến mất…

Mạnh Chiêu nhìn tòa nhà thấp hai tầng trước mắt.

Bởi vì phía sau gần núi, phía trước lại có rừng cây che đậy, nhìn từ bên ngoài tòa nhà thấp này rất khuất.

Xung quanh yên lặng không tiếng người, từ bên ngoài không có cách nào phán đoán bên trong có người hay không.

Lục Thời Sâm đi tới, hai người nhìn nhau, đều không nói chuyện. Họ cùng lúc nghĩ đến tầng hầm ở viện dưỡng lão ngày đó, không ai có cách nào cam đoan, bên trong tòa nhà này có thể cũng cất giấu một lối ra bí mật không.

“Chắc chắn phong tỏa các chốt giao thông xung quanh chưa?” Mạnh Chiêu hạ giọng hỏi Chu Kỳ Dương.

“Đã thông báo phong tỏa toàn diện rồi,” Chu Kỳ Dương cũng hạ thấp âm thanh, “Đảm bảo một con chim cũng không bay ra được.”

“Được.” Mạnh Chiêu đi lên trước thử đẩy cánh cửa sắt kia, cửa bị khóa trái từ bên trong.

Cảnh sát phía sau dừng xe xong cũng đi qua theo.

Mạnh Chiêu tránh ra một bước, ra hiệu cho Chu Kỳ Dương mở khóa ra.

Không giống như khóa cơ lần trước ở tầng hầm viện dưỡng lão, có lẽ nơi đây cực kỳ khuất, cửa lớn tòa nhà này chỉ lắp một cái khóa chống trộm bình thường.

Loại khóa này đối với Chu Kỳ Dương mà nói dễ như trở bàn tay, cậu nhanh chóng dùng công cụ mang theo bên người mở khóa.

Trước khi bước vào trong nhà, Mạnh Chiêu tháo súng giắt sau thắt lưng xuống cầm trong tay, tay khác vươn ra ngăn Lục Thời Sâm lại, nghiêng mặt sang thấp giọng nói: “Bên trong có lẽ gặp nguy hiểm, cậu ở lại bên ngoài.” Lại nói với Chu Kỳ Dương, “Tiểu Chu, các cậu về trong xe, lần này trông kỹ, không cho phép thả cậu ấy ra giống như lần trước nữa.”

Sau đó anh quay người nhìn cảnh sát phía sau, gọi tên của bốn người: “Các anh ở lại bên ngoài tòa nhà, chia ra bốn góc tòa nhà, tiến hành giám sát tòa nhà này không góc chết, đảm bảo không ai có thể nhân lúc hỗn loạn trốn ra được, những người khác vào trong nhà với tôi.”

Mạnh Chiêu phân phó xong, duỗi tay đẩy cửa ra.

Anh đi vào trong nhà nhìn khắp bốn phía, sảnh tầng một trống trải, mấy gian phòng phân bố thưa thớt hai bên, nhìn qua đây là một căn biệt thự hai tầng độc lập. Trong phòng không có một ai, chẳng lẽ lại để bọn họ chạy trốn? Tất cả chốt giao thông xung quanh đã phong tỏa, bọn họ có thể trốn đi đâu?

Bí mật có thể khiến cho Lư Dương gặp đe dọa tính mạng, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Mạnh Chiêu nhanh chóng làm rõ mạch suy nghĩ điều tra, triệu tập tám cảnh sát khác lại.

“Bây giờ chúng ta chia làm ba nhóm, nhóm một Tiểu Đinh dẫn đội lục soát tầng một, nhóm hai và tôi lục soát trên tầng, nhóm ba điều tra trong phòng này có phòng dưới lòng đất hoặc đường hầm có thể giấu người không.”

Mạnh Chiêu ra lệnh xong, tất cả cảnh sát ở đây lập tức hành động, anh dẫn theo hai cảnh sát lập tức lên lầu.

Ngoài nhà, Lục Thời Sâm và Chu Kỳ Dương ngồi bên trong xe, hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra bên trong tòa nhà thấp.

Sự im lặng tràn ra trong buồng xe chật chội, Chu Kỳ Dương cảm thấy cậu nên nói gì đó với Lục Thời Sâm, nhưng bây giờ cậu thật sự không nghĩ ra nên nói gì. Trông Lục Thời Sâm cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm.

Trong lúc Chu Kỳ Dương vắt hết óc, muốn trò chuyện với Lục Thời Sâm về chuyện của Mạnh Chiêu hồi cấp ba, không ngờ Lục Thời Sâm lại mở miệng trước.

“Cậu rất giỏi mở khóa.” Lục Thời Sâm nói.

Im lặng lúng túng cuối cùng bị hòa tan, Lục Thời Sâm nói chuyện rồi, mà lại còn khen cậu một câu, Chu Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm: “Lúc đó tôi là cảnh sát kỹ thuật được cục thành tuyển dụng đặc biệt, mở khóa nằm trong phạm vi chức trách của tôi, cũng không có gì đáng khen.”

Giọng điệu của Lục Thời Sâm hờ hững: “Trong mọi người ở đây, chỉ có cậu là cảnh sát kỹ thuật?”

“Đúng rồi, những người được tuyển dụng đặc biệt vào như chúng tôi, cả cục thành phố tìm không ra mấy người.”

“Vậy tôi cảm thấy cậu không nên ở đây.” Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn về phía tòa nhà thấp ngoài cửa sổ xe, “Tình huống bên trong biệt thự rất phức tạp, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp cần cậu mở khóa, mà cậu lại không có mặt, dù chỉ là mấy chục giây ngắn ngủi, cũng có thể sẽ có người chết.”

Lục Thời Sâm nói lời này nghe rất có lý, Chu Kỳ Dương hơi dao động, nhưng vẫn lưỡng lự nói: “Nhưng mà đội phó Mạnh nói…”

Lục Thời Sâm ngắt lời cậu: “Đội phó Mạnh nói gì là chuyện của cậu ấy, cậu phải đưa ra phán đoán của mình.”

Chu Kỳ Dương: “Phán đoán của bản thân tôi…”

Thấy Chu Kỳ Dương vẫn không ngừng phân vân, Lục Thời Sâm tự vương tay đẩy cửa ra, bước xuống xe, đi thẳng về phía cánh cửa của tòa nhà hai tầng thấp kia.

“Được rồi, tôi không thèm đếm xỉa nữa,” Chu Kỳ Dương vốn đang lưỡng lự cũng lập tức xuống xe đuổi theo, “Anh Lục, anh đợi đã.”

*

Mạnh Chiêu cấp tốc dẫn đội lên tầng hai, so sánh với bố cục khoảng không ở tầng một, rõ ràng tầng hai lấy ánh sáng tốt hơn lại có vẻ chật chội và ngột ngạt.

Hai bên lối đi nhỏ khảm từng cánh cửa, giống như phân bố phòng trong khách sạn nhanh[1], nhìn sơ qua, toàn bộ tầng hai phải có ba mươi mấy căn phòng.

[1]

Mạnh Chiêu cầm súng, ra hiệu cho cảnh sát sau lưng mở cửa. Cửa không khóa, sau khi cảnh sát đẩy cửa ra, Mạnh Chiêu đi vào. Trong phòng không có ai, căn phòng rộng khoảng mười lăm mười sáu mét vuông, bên trong ngoại trừ một cái giường, còn đặt thiết bị khác như máy vi tính, micro và camera, đưa mắt nhìn giống như một căn phòng ngủ bình thường dùng để phát trực tiếp.

Nhưng sau khi đảo mắt một vòng, Mạnh Chiêu cảm thấy có gì đó không đúng.

Trên giường bày một vài thứ khác vụn vặn, mấy năm trước Mạnh Chiêu từng tham gia hành động truy quét mại dâm trong thành phố, liếc mắt nhận ra đó là đồ dùng tình thú. Trừ cái đó ra, trên đầu giường còn có hai, ba cây kim dài hơn mười centimet, một roi da rơi trên sàn nhà, Mạnh Chiêu ngồi xuống nhìn thoáng qua, bên trên lưu lại vết máu đỏ sẫm đã khô.

Roi da, kim dài… Đây là cung cấp phục vụ khiêu dâm phát trực tiếp?

Mạnh Chiêu đi ra ngoài, lại đi vào căn phòng bên cạnh, trên giường đặt vài cái kẹp lộn xộn, đầu giường còn đặt bật lửa và ngọn nến cháy một nửa.

Mạnh Chiêu dẫn người đi vào từng căn phòng một, ngoại trừ những căn phòng giống như phòng ngủ, còn có vài căn phòng được bố trí đặc biệt, bối cảnh cực kỳ giống như thật, không khác gì phòng học ở trường và văn phòng trong công ty, nghĩ đến những bối cảnh này dùng để làm gì, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi buồn nôn.

Đột nhiên, một tiếng chói tai truyền đến: “Cứu với…”

Tầng hai có người!

Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại, muốn nghe rõ âm thanh khác.

Nhưng sau tiếng thét đó, cả tòa nhà lại yên tĩnh trở lại.

Bởi vì tiếng thét chói tai kia rất ngắn ngủi, không có cách nào phán đoán vị trí chính xác nơi phát ra âm thanh, nhưng âm thanh kia giống như truyền qua cánh cửa, trong căn phòng nào đó trên tầng này, nhất định giấu người!

Mạnh Chiêu nói vào bộ đàm: “Tầng hai có người, tất cả mọi người nhanh chóng tới đây điều tra.”

Chưa đến một phút đồng hồ, tất cả cảnh sát đã lên tầng, phần lớn cửa đều không khóa, có thể mở ra dễ dàng.

Tìm kiếm từng căn phòng một, ở căn phòng cuối phía đông, cửa phòng đóng kín, Mạnh Chiêu cầm chốt cửa xoay thử, cửa đang khóa — hẳn là phòng này.

Một tay Mạnh Chiêu cầm súng, đưa mắt nhìn cảnh sát sau lưng.

Hai cảnh sát cấp tốc đứng hai bên anh, những người còn lại nhanh chóng hình thành vòng vây.

Tất cả mọi người ở đây ăn ý không lên tiếng, Mạnh Chiêu giơ tay đếm số: ba, hai, một… ba người đồng thời tung chân đá cánh cửa gỗ.

“Rầm” một tiếng, cửa bị phá tan.

“Tất cả đứng im!” Mạnh Chiêu cầm súng đi vào phòng, những cảnh sát khác thì lập tức xông vào bao vây căn phòng này.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng nhìn thấy cảnh trước mặt, Mạnh Chiêu cũng hơi khiếp sợ.

Căn phòng này rộng hơn những căn phòng khác trên tầng hai rất nhiều, có ba, bốn mươi cô gái chen chúc trong phòng, lúc này đều cúi đầu ngồi xổm, co ro cơ thể không dám lên tiếng.

Còn có hai người đàn ông đứng gần cửa, trong tay cầm một gậy gỗ to chừng cổ tay.

Một cô gái nằm rạp trên mặt đất, thái dương còn chảy máu, trên cánh tay tr4n trụi có vết bầm tím lớn.

Mạnh Chiêu quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông kia: “Bỏ vũ khí xuống!”

Hai người đàn ông vài phút trước còn cầm gậy đe dọa những cô gái trong phòng, lúc này đây sau khi nhìn thấy cảnh sát đã thả tay ra, ném gậy xuống đất.

Ánh mắt Mạnh Chiêu rời khỏi người hai người đàn ông, đảo mắt một vòng trong phòng, quần áo của ba bốn mươi cô gái đều hở hang, váy ngắn đến giữa hai đùi, thân trên thì hở một mảng ngực, có người ngồi xổm dán vào chân tường, có người ôm chân ngồi dưới đất.

“Đứng lên hết đi,” Mạnh Chiêu nói, “Đừng cúi đầu.”

Những cô gái trong phòng lần lượt đứng lên, hơi ngẩng đầu nhưng ánh mắt vẫn rũ xuống.

Mạnh Chiêu nhìn những cô gái này, nhìn từ chiều cao và mặt mũi, hầu hết họ đều mới mười tám mười chín tuổi, còn có mấy cô gái vóc người thấp bé, khuôn mặt non nớt, thoạt trông chỉ mới mười ba mười bốn tuổi.

Bởi vì quần áo hở hang, Mạnh Chiêu nhìn thấy trên người mấy cô gái có dấu vết bị đánh đập ngược đãi.

Mạnh Chiêu đi tới, duỗi tay đỡ cô gái nằm rạp dưới đất lên.

“Vừa rồi là em kêu cứu?” Mạnh Chiêu đè nén cơn phẫn nộ trong ngực, cố gắng để giọng điệu của mình ôn hòa hơn.

Cô gái gật đầu.

“Trông em còn trẻ,” Mạnh Chiêu hỏi cô gái, “Mấy tuổi?”

“Mười tám tuổi…” Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu.

“Mười tám tuổi? Đúng không?” Mạnh Chiêu quan sát cô gái, “Chúng tôi là cảnh sát, bây giờ em không bị bất kỳ kẻ nào đe dọa nữa, nói thật.”

Cô gái bỗng nhiên bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Mười ba tuổi.”

“Mười ba tuổi,” Mạnh Chiêu gật đầu, lại hỏi, “Vết thương trên người em là vì vừa mới kêu cứu nên bị hắn đánh?”

Cô gái gật đầu một cái, khóc dữ dội hơn.

“Vậy vết thương trên cổ thì sao?” Mạnh Chiêu chú ý đến trên cổ cô gái có vết xanh vàng, không giống như vết thương mới, “Cũng bị họ đánh? Tại sao đánh em?”

Cô gái khóc nói: “Em không nghe lời…”

Mạnh Chiêu đứng thẳng người, đi về phía một trong hai người đàn ông, giơ tay nắm chặt cổ áo hắn ta: “Vừa rồi tại sao đánh cô bé?”

Người đàn ông bị cảnh sát cầm súng trong phòng dọa sợ rồi, không rên một tiếng.

Mạnh Chiêu túm cổ áo hắn ta, kéo hắn ra hành lang: “Mày là người quản lý ở đây?” Thấy người đàn ông vẫn không mở miệng, anh nghiêm nghị nói, “Nói chuyện! Cứ phải để tao đánh mày một trận mới chịu nói hả?!”

“Tôi không phải,” Lúc này người kia mới lên tiếng giải thích, “Tôi chỉ làm thuê…”

“Làm thuê? Làm thuê chính là như này?” Mạnh Chiêu nhanh chóng giơ chân đạp một phát vào bụng hắn, đá hắn bay ra mấy mét.

Người kia nằm rạp trên mặt đất, dùng tay che bụng.

Mạnh Chiêu đi qua, đạp mạnh một phát lên người tên kia, sau đó anh ngồi xổm xuống, giơ tay dùng sức bóp cổ người nọ:

“Vết thương trên người các cô gái đều do mày đánh?”

“Mỗi ngày mày ép họ làm chuyện này?”

“Mày không có người thân hả?”

“Mày không có chị em gái sao?”

“Mày là súc sinh à mà làm thuê việc này cho người ta?!”

Nương theo từng tiếng chất vấn, Mạnh Chiêu tung từng cú đấm đánh tên súc sinh này.

Người kia bị anh bóp cổ đến mức sắc mặt tím xanh, tròng mắt trợn lên, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ.

Nhưng cơn giận của Mạnh Chiêu chưa tan, trên tay vẫn chưa thả lỏng. Đột nhiên, anh nhớ đến Mạnh Nhã Thù đã từng.

Nắm đấm của anh tạm thời bất động, nhưng cũng không phải anh muốn thu tay, mà là kéo căng cánh tay, tụ lực mức độ lớn nhất. Lúc này, cảnh sát bên cạnh thấy chuyện không đúng, bèn nhắc nhở một câu: “Đội phó Mạnh, bình tĩnh lại…” Nhưng bị Mạnh Chiêu quát to một tiếng: “Cút!”

Nắm đấm này tràn đầy tức giận của Mạnh Chiêu chưa có chỗ trút trong khoảng thời gian này, bây giờ một khi nắm đấm vung xuống, không ai biết sẽ có hậu quả gì. Nhưng Mạnh Chiêu đã không muốn suy nghĩ nữa, anh cần để cho những tên súc sinh này lập tức bị trừng trị…

Trong giây lát nắm đấm sắp vung ra, một bàn tay khác nắm chặt cánh tay anh.

“Tôi nói cút đi!” Mạnh Chiêu quay đầu quát, lại thấy Lục Thời Sâm không biết tới đây từ lúc nào.

Bàn tay không bị thương của Lục Thời Sâm nắm lấy cổ tay anh, khẽ lắc đầu với anh.

Gần như trong nháy mắt, Mạnh Chiêu bình tĩnh lại, bàn tay bóp cổ người kia lập tức nới lỏng.

Vừa rồi bị lửa giận làm đầu óc choáng váng, anh suýt nữa đã phạm phải sai lầm lớn, người trước mắt này gần như đã ngạt thở, nếu một đấm kia vung xuống, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Mạnh Chiêu buông người kia ra, lại liếc nhìn Lục Thời Sâm, sau đó đi vào trong phòng.

Bên trong phòng, ngày càng có nhiều cô gái khóc ra tiếng, nghe vào khiến người ta lo âu.

Còn có mấy cô gái mặt không biểu cảm ôm chân ngồi xổm, giống như đã bị giày vò đến chết lặng rồi.

Mạnh Chiêu nhìn về phía người đàn ông khác dán vào góc tường, cơ thể của người đàn ông bắt đầu run rẩy, có vẻ như sợ Mạnh Chiêu cũng sẽ đối xử với gã ta giống như lúc nãy.

Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, bình phục tâm trạng của mình, nhìn người đàn ông kia: “Chỉ hai người phụ trách trông coi nơi này?”

“Còn có một người nữa…?”

“Đi đâu rồi?”

“Chạy rồi.”

“Sao hắn biết mà muốn chạy? Nói rõ xem!”

“Tôi cũng không biết, có người chụp ảnh ở bên ngoài, anh Ngũ đuổi theo, một lúc sau anh ấy trở về nói cho chúng tôi biết gặp nguy hiểm, bảo chúng tôi trốn cho kỹ, còn nói sẽ tìm xe tới đón chúng tôi, nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa trở lại…”

“Chỉ một người hả?” Mạnh Chiêu đi về phía gã, “Không nói dối?”

Người đàn ông kia thấy Mạnh Chiêu đến gần, cơ thể run nghiêm trọng hơn, “Không có, thật sự không có…”

“Anh lại đây với tôi,” Mạnh Chiêu túm cổ áo người kia, lôi gã ra khỏi phòng, “Bình thường anh giám sát các cô gái đó ở đâu? Dẫn tôi đến!”

“Ở, ở tầng một…” Người kia bị anh kéo lảo đảo.

“Hai người đi xuống lầu với tôi!” Mạnh Chiêu kéo người kia xuống tầng một, Lục Thời Sâm và Chu Kỳ Dương cũng xuống theo.

Người đàn ông dẫn họ đến một căn phòng giám sát, Mạnh Chiêu ném người đàn ông kia cho hai cảnh sát khác, nhìn màn hình giám sát.

Màn hình được chia thành ba mươi mấy khung hình, mỗi một khung hình đều theo dõi một căn phòng tương ứng.

“Nền tảng các cô ấy phát trực tiếp ở đâu?” Mạnh Chiêu nhìn người đàn ông kia, “Mở ra trên máy tính cho tôi.”

Hai cảnh sát bắt giữ người đàn ông đến trước máy vi tính, người đàn ông cầm con chuột, tay run run mở trang web trên máy tính ra.

Trên màn hình xuất hiện một lồng sắt to lớn, bên trên hiển thị một chữ cái màu đỏ tươi — “cage”.

Xuống dưới nữa là một dòng tiếng Anh: “Wele to the paradise.”

Người đàn ông nhập mật khẩu tài khoản, nhấp vào đăng nhập, nhảy đến giao diện phát trực tiếp.

Nền tảng phát trực tiếp này cực kỳ tương tự giao diện của màn hình giám sát, ba mươi mấy ô, ranh giới rõ ràng giống như nhà tù, bởi vì bây giờ không có ai phát trực tiếp, tất cả các ô hiển thị ra hình ảnh căn phòng.

Mạnh Chiêu cầm con chuột, nhấn mở một phòng trong đó, sau đó nhấn một đoạn video đã quay lại.

Video bắt đầu phát, trên màn hình, một người đàn ông đeo mặt nạ đang bóp chặt cổ cô gái, biểu cảm của cô gái đau khổ giãy giụa cơ thể, nhưng động tác của người đàn ông kia ngày càng dùng sức, như muốn b0p ch3t cô gái đang sống, cùng lúc đó, xâm phạm t1nh dục dưới thân lại vẫn không dừng lại.

“Người này là anh?” Mạnh Chiêu lạnh giọng hỏi người đàn ông kia.

“Không phải tôi,” Người đàn ông lập tức lắc đầu, “Thật sự không phải tôi.”

“Đó là ai? Nói.”

Trên trán người đàn ông đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại không lên tiếng.

“Vừa rồi anh cũng nhìn thấy tôi đánh đồng bạn của anh rồi đấy, anh cũng muốn bị một lần đúng không? Nói trước, lần này tôi không đảm bảo có thể khống chế được cảm xúc của mình.”

“Là… là… ông chủ của chúng tôi dẫn đến, đều là khách hàng muốn chúng tôi phục vụ.”

“Ông chủ của các anh? Tên gì?”

Thấy người đàn ông lại không nói, Mạnh Chiêu đang định giơ tay bóp cổ người kia, đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên. Mạnh Chiêu thu tay lại, nhìn người kia một cái sau đó lấy điện thoại ra nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại nói: “Đội phó Mạnh, tìm được Lư Dương rồi…”

“Gửi định vị cho tôi,” Mạnh Chiêu lập tức nói, “Tôi đến ngay.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu nhìn người kia: “Đợi đó, trở về cục tôi tiếp tục thẩm vấn anh.”

Sau đó anh nhìn hai cảnh sát: “Các anh ở lại đây, cùng với tất cả mọi người trên tầng, kiểm tra triệt để mỗi một căn phòng trong tòa nhà này, chụp ảnh lấy bằng chứng, còn có, gọi điện thoại vào cục, bảo trong cục phái thêm mấy chiếc xe tới đón người, tôi đi xem tình huống của Lư Dương.”

Mạnh Chiêu xoay người, đi qua nắm chặt cổ tay Lục Thời Sâm nói: “Đi thôi.”

Đi ra khỏi phòng, Mạnh Chiêu lại nói: “Đã bảo cậu đợi trong xe rồi mà, tại sao cậu lại đi ra?”

“Đến nhìn xem.” Lục Thời Sâm nói.

Cơn giận vừa rồi vẫn chưa tan, Mạnh Chiêu lại không phát hỏa được với bệnh nhân Lục Thời Sâm này, đành phải ném lửa giận lên người Chu Kỳ Dương: “Tiểu Chu cậu bị gì vậy? Hai lần bảo cậu trông cậu ấy đợi trong xe, hai lần cậu đều không trông được!”

“Lỗi của em lỗi của em…” Chu Kỳ Dương vẻ mặt đau khổ nhận sai.

“Không liên quan gì với cậu ta,” Lục Thời Sâm nói, “Tôi muốn đi vào.”

Mạnh Chiêu không nói gì nữa, ra khỏi tòa nhà này, anh đi đến bên cạnh xe, kéo cửa ghế sau ra cho Lục Thời Sâm: “Lên xe.”

Lục Thời Sâm cúi người ngồi vào, Mạnh Chiêu đóng cửa xe lại, còn mình thì kéo cửa ghế trước ra ngồi xuống. Chu Kỳ Dương cũng ngồi lên xe.

Mạnh Chiêu lái xe, lái thẳng đến chỗ định vị kia. Cách nơi định vị khoảng trăm mét, Mạnh Chiêu dừng xe lại, nhìn Lục Thời Sâm ghế sau từ gương chiếu cậu, “Tôi xuống xem tình huống, Lục Thời Sâm lần này không cho phép đi ra ngoài nữa.”

Anh đẩy cửa xuống xe, thân trên thò vào trong xe nhìn về phía Chu Kỳ Dương: “Tiểu Chu cậu…”

“Anh Chiêu, em không làm được công việc này, em không chống đỡ được, năng lực của em không đủ,” Anh còn chưa dứt lời, Chu Kỳ Dương đã giành trước từ chối nói, “Nếu không em đi cùng anh, anh tìm người khác trông anh Lục?”

Mạnh Chiêu: “...”

Lục Thời Sâm vẫn nghiêm chỉnh ung dung ngồi trong xe, như không có việc gì mà nhìn Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu suy nghĩ rồi đứng thẳng người, kéo cửa ghế sau ra cúi người thò vào, một tay cầm lấy cánh tay không bị thương của Lục Thời Sâm, tay còn lại lấy còng tay trong túi ra, sau hai tiếng “cạch” vang giòn đã còng cổ tay Lục Thời Sâm lên tay vịn trên trần xe.

Lục Thời Sâm: “...”

“Xong rồi.” Mạnh Chiêu nhìn Chu Kỳ Dương, “Lần này có thể trông chừng rồi chứ?”

“Có thể…” Chu Kỳ Dương nói.

Nhìn Mạnh Chiêu đi xa, Lục Thời Sâm lại mở miệng: “Theo tôi được biết, cho dù ở trong nước, cảnh sát cũng không được phép ra tay với đối tượng tình nghi.”

Bây giờ Chu Kỳ Dương vừa nghe Lục Thời Sâm mở miệng là lại nhức đầu, nhưng cậu đành phải đáp: “Quy định chắc chắn là như thế, nhưng tính tình đội phó Mạnh của chúng tôi, nóng lên thì không ai khuyên nổi…”

“Cảnh sát không cho phép ra tay với đối tượng tình nghi, nhưng nếu đối tượng tình nghi ý đồ đánh lén cảnh sát, vậy hành động này có lý do chính đáng, nên làm như thế nào, cậu rõ ràng hơn tôi.” Lục Thời Sâm nói.

“Tôi biết, trước kia chuyện này cũng xảy ra rồi, anh em trong cục đều biết nói thế nào, ” Chu Kỳ Dương lấy điện thoại ra, “Tôi dặn lại họ một câu.”

Mạnh Chiêu đóng cửa xe lại, đi về phía mấy cảnh sát cách đó không xa.

Cảnh sát gọi điện cho anh cũng đi về phía anh, Mạnh Chiêu hỏi từ xa: “Lư Dương sao rồi?”

“Đội phó Mạnh, vừa rồi trong điện thoại tôi chưa nói xong anh đã cúp, Lư Dương chết rồi, chúng tôi vớt được xác của cậu ấy trong sông.”

Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại, trái tim rơi thẳng xuống.

Mặc dù trước khi chạy tới đã biết, tính mạng của Lư Dương sợ rằng đã bị đe dọa, nhưng bây giờ nghe tin tức này, anh vẫn không có cách nào bình tĩnh tiếp nhận sự thật đã định này.

Đầu tiên là Chu Diễn bị giết, sau đó Triệu Vân Hoa tự tử, mấy cô gái được cứu từ viện dưỡng lão vẫn hôn mê bất tỉnh, bây giờ lại phát hiện căn cứ phát trực tiếp giống như luyện ngục nhân gian. Lúc vừa nhận được điện thoại, Mạnh Chiêu nghe thấy câu “Tìm được Lư Dương rồi” nên vô thức tưởng rằng Lư Dương còn sống.

Anh quá hy vọng nghe được tin tức tốt.

Nhưng hiện thực chung quy vẫn tàn khốc, Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh lại: “Biết rồi, tôi đi qua nhìn xem.”

Xác Lư Dương đã được vớt lên, Mạnh Chiêu đi tới, ngồi xuống quan sát cái xác này.

Môi Lư Dương tím tái, toàn thân trắng bệch vì ngạt thở và thiếu oxy. Phần gáy có dấu vết bị bóp mạnh, bởi vì xác cũng không trôi nổi trong dòng sông thời gian dài nên giữa ngón tay vẫn còn lưu lại bùn cát mắc vào lúc giãy giụa.

Nhìn cái xác này, trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên cảnh tượng lần Lư Dương đến cửa cục thành phố.

“Tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng!” Khi đó Lư Dương lớn tiếng nói.

Trên thực tế, cậu ấy thật sự đã tra được chân tướng, nếu không có cuộc điện thoại đó của Lư Dương, điều tra dựa vào đoạn video kia, vẫn chưa biết phải điều tra bao lâu mới có thể tìm được nơi hoang vu vắng vẻ này.

Lư Dương làm thế nào phát hiện ra nơi này? Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên một nghi vấn.

Nhưng nhìn thấy cái xác trước mắt này, nghi vấn đó nhanh chóng bị suy nghĩ khác chiếm cứ vị trí.

Không quan tâm cái chết của Triệu Vân Hoa có phải do Lư Dương tạo thành hay không, nghĩ đến một sinh mệnh hoạt bát trong nháy mắt đã biết thành hài cốt vô tri vô giác, một cảm xúc đè nén bao phủ trong lòng Mạnh Chiêu.

“Mang về trước đi, xem có thể lấy được vân tay của hung thủ từ vết ấn sau cổ hay không.” Mạnh Chiêu thở dài đứng lên, “Ngoài ra, đi lấy bằng chứng dấu chân của hung thủ.”