Sau khi tan làm, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến bệnh viện làm thủ tục xuất hiện rồi ăn cơm ở gần đó. Khi lái xe quay về Ngự Hồ Loan trời đã tối đen, đèn đường bên đường dần dần sáng lên.
Mạnh Nhã Thù dắt chó đợi ở ven đường, đang chán chết dựa vào thân cây lướt điện thoại.
Mạnh Chiêu dừng xe lại, xuống xe đi về phía cô cùng Lục Thời Sâm.
Border Collie vui mừng chạy về phía Lục Thời Sâm khi vừa thấy hắn.
Phát hiện dây xích chó trong tay đã mất kiểm soát, Mạnh Nhã Thù mới ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại: “Anh, anh Thời Sâm, hai anh tới rồi?”
“Anh đã nói bảy rưỡi mà?” Mạnh Chiêu đi về phía cô, “Em đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Cũng chỉ vài phút,” Mạnh Nhã Thù đưa dây xích chó trong tay cho Lục Thời Sâm, “Anh Thời Sâm, trả sếp Lục lại cho anh, mấy ngày nay em cũng không bạc đãi nó, nó còn được em nuôi béo lên mấy cân ấy.”
“Cảm ơn, nhưng… em gọi nó là gì?” Lục Thời Sâm nhận lấy dây xích chó, con Border Collie dùng đầu thân mật cọ ống quần của hắn, cái đuôi vẫy rất vui vẻ.
“Sếp Lục ạ.” Mạnh Nhã Thù không rõ nội tình đáp.
Mạnh Chiêu nhìn Border Collie, nói sang chuyện khác: “Mạnh Nhã Thù em làm sao đấy, sao con chó này bẩn vậy, em thật sự không bạc đãi nó?”
“Vừa rồi lúc xuống xe bên cạnh có vũng nước, có chiếc xe chạy qua bắn lên người nó, anh xem còn bắn lên cả người em này.” Mạnh Nhã Thù cúi người chỉ chỉ vết nước bẩn trên bắp chân mình, “Em dùng khăn giấy lau cho nó, các anh về tắm lại cho nó.”
“Được rồi, em tới đây bằng gì?” Mạnh Chiêu hỏi cô, “Không lái xe?”
“Em đi cùng Lâm Lang,” Mạnh Nhã Thù chỉ bên kia đường, “Xe đậu ở đó.”
Mạnh Chiêu quay đầu, nhìn thấy cô gái đứng bên kia đường.
Bởi vì chênh lệch quá lớn với lần cuối cùng nhìn thấy Lâm Lang, Mạnh Chiêu gần như không dám nhận.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Lâm Lang như biến thành người khác. Tóc của chị được cắt tỉa, mặc áo len rộng và quần dài, mặc dù khí chất trên người vẫn có phần rụt rè, nhưng mới nhìn, chẳng những có thể hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh một cách không đột ngột chút nào, mà còn là một cô gái xinh đẹp.
Chị đứng ở đó, nhìn mấy người bên kia đường, hơi lưỡng lự giơ tay lên, vẫy tay với Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu cười một tiếng, cũng vẫy vẫy tay với chị.
“Ngoài em và Từ Yến, chị ấy vẫn không quen giao lưu với người khác cho lắm, nhưng chị ấy rất thông minh, những thứ em dạy liên quan đến quay phim và biên tập video chị ấy vừa học đã biết, hơn nữa chị ấy nhớ thông tin mỹ phẩm cũng nhanh.” Mạnh Nhã Thù nói, “Em vốn định dạy chị ấy làm beauty blogger nhưng chị ấy không quen xuất hiện trước ống kính, đúng lúc em cũng bận bù đầu nên để chị ấy làm trợ lý cho em trước, làm chung một thời gian em sẽ trả lương cho chị ấy.”
“Lên chức bà chủ rồi?” Mạnh Chiêu cười nói, lại khen cô một câu, “Làm tốt lắm.”
“Còn phải nói,” Mạnh Nhã Thù không tiếc khoe khoang, “Cũng không nhìn xem em là ai, đúng rồi anh, bố em nói lâu rồi anh không về nhà ăn cơm, bố nhớ anh lắm.”
“Bận hết đợt này anh sẽ đến.” Mạnh Chiêu đáp.
“Em đi đây.” Mạnh Nhã Thù cúi người xuống xoa đầu Border Collie, “Sếp Lục, lần sau gặp mặt đừng quên chị nhé.”
Nói xong thấy trên đường tạm thời không có xe, Mạnh Nhã Thù lại chào tạm biệt Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm rồi nhanh chóng băng qua đường.
Cô nói vài câu với Lâm Lang, có vẻ giao tiếp giữa hai người rất tự nhiên và trôi chảy. Sau đó hai cô gái đi sang hai bên xe, mở cửa xe bước lên lại vẫy vẫy tay với bên kia đường.
Nhìn mãi đến khi xe lái đi, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm mới dắt chó quay người đi vào Ngự Hồ Loan.
Mở cửa bằng thẻ ra vào, Lục Thời Sâm hỏi: “Chó của tôi đổi tên khi nào?”
“Chó của cậu chắc chắn cũng họ Lục,” Mạnh Chiêu thấy chuyện này không qua được nên đàng hoàng giải thích, “Gọi sếp Lục không sai mà.”
“Nói rất có lý.” Lục Thời Sâm thản nhiên nói.
Thấy Lục Thời Sâm lại dễ dàng chấp nhận lý do này như vậy, Mạnh Chiêu lần nữa cảm thấy khó có thể tin.
“Lục Tiểu Đao,” Lục Thời Sâm cúi đầu nhìn Border Collie, “Đi thôi.”
Mạnh Chiêu: “…”
Ban đêm Ngự Hồ Loan yên tĩnh mà đẹp đẽ, trên cây xanh trong vườn hoa treo đèn đêm trắng tinh lấm ta lấm tấm, hòa lẫn vào đèn neon màu trắng giống như mái nhà thác nước.
Có lẽ cửu biệt trùng phùng với chủ nhân nên Lục Tiểu Đao tỏ ra rất phấn khởi, chạy một mạch về phía trước, gần như là nó dắt Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu về nhà.
Ban ngày đã tìm người dọn phòng đến quét dọn trước, trong nhà Lục Thời Sâm nom sạch sẽ đến mức không có hơi người, giống như một ngôi nhà mẫu được trang trí tinh xảo chỉ được trung tâm bán hàng đặc biệt dành ra để xem.
Trước khi đóng cửa, Mạnh Chiêu đứng ở cửa ra ngoài, nhìn bốn phía trên hành lang.
Lục Thời Sâm cúi người, tháo dây xích của Lục Tiểu Đao xuống, “Nhìn gì vậy?”
“Có cần lắp giám sát ở cửa nhà cậu không?” Mạnh Chiêu đi vào nhà, trở tay đóng cửa lại, “Như vậy có thể an toàn hơn.”
“Không cần.” Lục Thời Sâm nói, “Tôi không thích sự riêng tư bị giám sát.”
“Cửa chống trộm này của cậu vẫn đáng tin cậy chứ?” Mạnh Chiêu nắm chốt nửa thử một cái. Từ khi sự an toàn của Lục Thời Sâm bị đe dọa, anh gần như có phần thần hồn nát thần tính.
Lục Thời Sâm ngồi xuống sofa: “Lo lắng cho tôi vậy à, không bằng cậu chuyển tới ở cùng tôi.”
Nghe vậy, động tác của Mạnh Chiêu dừng lại.
Buông chốt cửa ra, anh nửa đùa nửa thật nói: “Ý là bảo tôi làm cận vệ? Phải trả thêm tiền đúng không?” Nói đoạn anh ngồi xuống ghế sofa đơn.
“Không thu tiền thuê nhà của cậu.” Lục Thời Sâm nhìn anh.
Trên mặt Lục Thời Sâm trước sau như một không có biểu cảm gì, lúc này nhìn thẳng qua, có vẻ như không giống đang nói đùa.
Lục Tiểu Đao bên cạnh hắn mở to con ngươi đen bóng, cùng nhìn chằm chằm vào anh.
Mạnh Chiêu nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Đây tính là gì, ở chung à?” Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, Mạnh Chiêu dùng trò đùa giữa trai thẳng để lấp li3m cho qua, “Hay là bao nuôi?”
Nói đùa xong anh đứng lên: “Có việc gì cậu cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ chạy đến ngay.”
“Định đi hả?” Lục Thời Sâm không nhìn nữa, lại khôi phục vẻ mặt không có một gợn sóng trước sau như một.
Mạnh Chiêu rất mâu thuẫn, ở chung với Lục Thời Sâm dường như không thoải mái bằng ngày trước, nhưng mình cũng không muốn lập tức rời đi cho lắm. Cảm giác gần như rung động kia lại khiến anh nghi ngờ có phải là rung động không lại xuất hiện lần nữa.
Ánh mắt anh chuyển lên người Lục Tiểu Đao: “Chẳng phải còn muốn tắm cho con chó sao? Cánh tay của cậu vẫn chưa nhanh nhẹn, tôi tắm xong giúp cậu lại đi.”
Nói xong anh đi qua, cúi người sờ đầu Lục Tiểu Đao: “Đi, đi tắm nào.”
Lục Tiểu Đao nhìn về phía Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm nói: “Đi đi.”
Lục Tiểu Đao thích tắm rửa, sau khi có sự đồng ý của Lục Thời Sâm, nó lập tức chạy vào trong phòng vệ sinh.
Mạnh Chiêu đi sau nó, không tự giác thở phào nhẹ nhõm.
Tắm cho Lục Tiểu Đao cũng không tính là một chuyện dễ dàng, Lục Tiểu Đao rất thích nước, vừa thấy nước đã vui chơi, mà hở ra là lắc mạnh người vẩy nước. Mạnh Chiêu vẫn chưa tắm xong cho nó, quần áo trên người anh gần như đã ướt toàn bộ.
Lục Thời Sâm đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Mạnh Chiêu tắm rửa cho Lục Tiểu Đao, thỉnh thoảng nói cho anh biết đồ đạc để ở đâu.
Áo sơ mi cảnh sát màu lam trên người Mạnh Chiêu đã hoàn toàn bị ngấm ướt nước, dán vào người lộ ra đường cong cơ lưng xinh đẹp và vòng eo săn chắc.
Nhìn sống lưng bị ướt nhẹp của Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm lần nữa nhận ra duc v0ng của mình.
Tình cảm xuất phát từ đại não, mà duc v0ng lại đến từ bản năng.
Lục Thời Sâm trải qua lần mộng tinh đầu tiên ở thời thiếu niên đã ý thức rõ ràng được điểm này.
Nhưng có lẽ vì không có hứng thú với đồng loại là loài người, thành thử những năm này duc v0ng của hắn luôn rất mờ nhạt.
Mà lúc này hắn ý thức được, mình có duc v0ng với Mạnh Chiêu, đó là một sự h4m muốn không có cách nào tự điều khiển, tràn ngập sức sống đập lên, gần như sắp vượt lên lý trí chiếm thế thượng phong.
“Có cần sấy không?” Mạnh Chiêu tắm cho Lục Tiểu Đao xong, đứng lên hỏi Lục Thời Sâm, “Máy sấy ở đâu?”
Lúc đối mặt với Lục Thời Sâm, bởi vì phân biệt biểu cảm nhỏ đã thành bản năng, Mạnh Chiêu lập tức nhận ra được Lục Thời Sâm có chút không giống ngày thường.
“Có máy hong khô,” Giọng nói của Lục Thời Sâm hơi trầm, “Ở phòng khách.”
“Đi, đi hong khô.” Mạnh Chiêu giơ tay vỗ cổ Lục Tiểu Đao, Lục Tiểu Đao ướt sũng lại vẩy nước lên, lần nữa vẩy khắp người Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu: “…”
Không dễ gì đưa Lục Tiểu Đào vào máy hong khô, Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
“Này, tôi mượn dùng phòng tắm một lát, bị vẩy sữa tắm và nước lên người rồi, tôi cũng phải tắm cái.” Mạnh Chiêu giơ tay kéo cổ áo sơ mi ướt đẫm, “Tiện thể cho tôi mượn bộ quần áo.”
Nói đoạn anh nhìn về phía Lục Thời Sâm, cứ cảm thấy Lục Thời Sâm trước mắt có gì đó không đúng.
So sánh với Lục Thời Sâm của ngày thường mặt không biểu cảm như AI, Lục Thời Sâm lúc này không biết tại sao lại khiến anh cảm thấy có chút sinh động khó giải thích được.
Mà sự sinh động này khiến Lục Thời Sâm trông có vài phần gợi cảm lạnh lùng. Lúc đi ngang qua Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần.
Áo sơ mi ướt đẫm dán trên người cũng không dễ chịu cho lắm, Mạnh Chiêu đi đến phòng tắm, kéo áo sơ mi nhét trong lưng quần ra, cởi nút áo, đợi lát nữa Lục Thời Sâm đưa quần áo tới lại tắm.
Nhưng Lục Thời Sâm không nhúc nhích, chỉ đứng ở cửa nhìn Mạnh Chiêu.
“Làm phiền,” Mạnh Chiêu quay đầu, hơi bất lực nhìn Lục Thời Sâm lặp lại, “Có thể cho tôi mượn bộ quần áo mặc không?”
Lúc này Lục Thời Sâm mới lên tiếng: “Cậu có muốn giải quyết không?” Ánh mắt hắn khẽ đảo qua th4n dưới của Mạnh Chiêu, lại chuyển lên mặt anh.
“Giải quyết gì…” Nói còn chưa dứt lời Mạnh Chiêu đã ý thức được Lục Thời Sâm đang nói gì, bầu không khí vừa rồi khiến anh hơi mất tự nhiên đến nỗi anh không hề nhận ra mình có phản ứng.
Lục Thời Sâm đi về phía anh, cùng là đàn ông, Mạnh Chiêu bỗng nhận ra sự sống động đột nhiên xuất hiện trên người Lục Thời Sâm đến từ đâu — là duc v0ng.
“Tôi có thể giúp cậu.” Lục Thời Sâm đi đến trước mặt anh, thấp giọng nói.
Không biết có phải ảo giác không, Mạnh Chiêu lại cảm thấy giọng nói hơi trầm xuống này cũng gợi cảm, mỗi một chữ như thể đang khiêu khích thần kinh của anh.
Lâm lắm rồi chưa tự giải quyết, vốn là suy nghĩ hơi hơi ngoi lên lại vì câu nói này của Lục Thời Sâm mà vừa chạm là cháy.
Lý trí của Mạnh Chiêu đấu tranh một lát, đến giờ phút này anh vẫn định dùng trò đùa để hóa giải xấu hổ: “Tay cậu bị thương mà, giúp tôi giải quyết kiểu gì?”
“Không sao,” Nửa người trên của Lục Thời Sâm hơi nghiêng, giọng nói cực kỳ thấp, nói bên tai Mạnh Chiêu, “Hai bàn tay tôi đã dùng quen rồi.”
Yết hầu Mạnh Chiêu trượt lên xuống, trong thời gian ngắn duc v0ng và lý trí đánh nhau dữ dội trong đầu anh.
Người trước mặt là Lục Thời Sâm, nếu bước ra một bước này có thể tưởng tượng được hậu quả của sảng khoái nhất thời sẽ như thế nào.
Chỉ một lần thôi… trong đầu Mạnh Chiêu vang lên giọng nói này, duc v0ng rầm rầm chiếm giữ toàn bộ đầu óc, lý trí hoàn toàn bị đánh bại.
Anh nhận ra ánh mắt của Lục Thời Sâm rơi thẳng trên mặt mình, lại là ánh mắt có phần tìm tòi nghiên cứu kia.
Mạnh Chiêu hơi nghiêng mặt, nhắm mắt lại tránh né cái nhìn nóng bỏng này.
Đèn trần chói mắt, cho dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh đèn vàng sáng trên đỉnh đầu.
Mạnh Chiêu ngửa đầu lên, sau lưng dựa vào tường, ngực lên xuống, não trống rỗng.
Ngay sau đó cảm giác chạm vào man mát, mềm mại và ướt át rơi trên môi anh, đại não vừa mới quên tất cả lại ầm ầm nổ tung.
Mạnh Chiêu gần như mở mắt ra nhìn Lục Thời Sâm như giật mình tỉnh giấc.
Trong mắt Lục Thời Sâm chứa duc v0ng dày đặc, hầu như che giấu biểu cảm tìm tòi nghiên cứu kia.
Mạnh Chiêu xém nghi ngờ cảm xúc mềm mại vừa rồi là ảo giác, nếu không phải ảo giác thì có nghĩa là gì…
Lục Thời Sâm nhìn anh, tay trái vòng qua eo anh tìm kiếm lưng quần.
Nụ hôn như có như không vừa rồi đã không quan trọng nữa, động tác này khiến Mạnh Chiêu lập tức tỉnh táo lại: “…Khoan đã, cậu muốn làm gì?’
Lục Thời Sâm nhìn anh, giọng nói rất khàn: “Tôi nghĩ nên có qua có lại.”
Giờ phút này Mạnh Chiêu tỉnh táo đến mức không thể tỉnh hơn, anh vòng tay ra sau mình nắm chặt cổ tay Lục Thời Sâm, ngăn cản động tác của hắn: “Có qua có lại, tôi cũng nên dùng cách tương tự giúp cậu đúng không?”
Lục Thời Sâm nhìn anh, một lát sau mở miệng nói: “Cũng có thể.”
…
Mạnh Chiêu không biết mình làm thế nào đi ra khỏi nhà Lục Thời Sâm.
Hình như là viện cớ tăng ca rồi chạy trối chết, thậm chí không kịp thay quần áo.
Cảm xúc dính dính và trơn ướt kia vẫn dừng lại trong lòng bàn tay, còn có hầu kết lên xuống hơi thở hổn hển và lông mày nhíu lại của Lục Thời Sâm… phát lặp lại trong đầu Mạnh Chiêu không có cách nào dừng lại.
Tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nước mày, sao anh Lục Thời Sâm sao lại mất kiểm soát đến mức này… Mạnh Chiêu cảm thấy đầu óc rối loạn như mớ bòng bong.
Ban đêm gió không quá lạnh, đi mãi đến cục cảnh sát cũng không thể thổi anh tỉnh táo.
Đẩy cửa đi vào văn phòng, Mạnh Chiêu không bật đèn mà s0 s0ang ngồi xuống ghế của mình.
Không phải anh không nhận ra mình có những phản ứng khác thường với Lục Thời Sâm — rung động, còn có lần phản ứng s1nh lý kia, vốn nghĩ rằng còn nhiều thời gian có thể từng bước một thuyết phục bản thân quan hệ cùng giới này. Không ngờ Lục Thời Sâm ra bài không theo lẽ thường, mà bản thân anh cũng nhất thời vì h4m muốn mất kiểm soát…
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, “cạch” một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
“Tôi đã nói sao không khóa cửa.” Là giọng của đồng nghiệp Tiểu Tống, “Thì ra anh ở đây à đội phó Mạnh, sao không bật đèn?”
“Không sao, hơi mệt thôi,” Mạnh Chiêu ngồi thẳng người, “Vốn định nằm ngủ một lát.”
“Ơ, sao quần áo trên người anh bị ướt?”
“Vừa chạy bộ về.”
“Tổ chuyên án bận rộn thế à, chẳng phải thủ phạm chính đã đi vào rồi sao? Buổi tối anh còn muốn đến tăng ca,” Tiểu Tống đi đến bàn làm việc đối diện.
“Đêm nay phải đốc thúc người bên dưới truy quét mạt dâm mà?” Tiểu Tống cầm lấy cốc nước, “Anh cũng không biết em đã trải qua những gì, bây giờ hành động truy quét mại dâm ấy không chỉ phải quét nam và nữ, ngay cả nam và nam cũng phải quét, đêm nay em vừa vào nhà, anh đoán xem em nhìn thấy gì, hai người đàn ông tr4n truồng ôm lấy nhau! Trên TV còn đang chiếu phim! Đúng đúng đúng, lúc ấy em cũng có biểu cảm một lời khó hết như anh…
Mạnh Chiêu: “…”
Lúc này điện thoại của Tiểu Tống vang lên, cậu ta nghe: “Alo? Giao thức ăn à, anh đợi một lát, tôi xuống lấy…”
Cậu ta vừa nói vừa nghe điện thoại đi ra văn phòng.
Cậu ta vừa đi, Mạnh Chiêu ngả người dựa vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Nếu như nói đêm nay chỉ là duc v0ng điều khiển giải tỏa một lần, vậy nụ hôn kia có ý nghĩa gì…
Rốt cuộc Lục Thời Sâm nghĩ như thế nào? Nếu như là thích bắt nguồn từ rung động, tại sao không thể tiến tới từng bước một?
Hay là, rối loạn nhận biết cảm xúc chính là ra bài không theo lẽ thường như thế?
Đợi đã… Lục Thời Sâm thật sự cảm thấy đây là thích sao?
Mạnh Chiêu tiện đà nghĩ đến bàn tay sờ sau lưng anh kia, đó là ý gì… Lục Thời Sâm muốn đè mình?!
Phắc… Mạnh Chiêu cuộn ngón tay lại siết chặt nắm đấm, nghĩ như thế nào anh cũng không nên là người ở bên dưới chứ!
Bây giờ Lục Thời Sâm còn có thân phận cố vấn của cục thành phố, bắt đầu từ ngày mai sẽ phải ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, sau khi tối nay xảy ra chuyện lúng túng này, tiếp theo anh phải ở chung với Lục Thời Sâm như thế nào?
Bởi vì sảng khoái nhất thời, lại mang đến nhiều chuyện phiền toái như vậy. Đàn ông quả nhiên là động vật nửa người dưới… Mạnh Chiêu giơ tay lên, cào loạn một hồi trên tóc mình.
Đúng lúc này, Tiểu Tống đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào đã thấy Mạnh Chiêu sụp đổ dựa lưng vào thành ghế, mái tóc rối như tổ quạ, thoạt nhìn là trước đó không lâu đã bị cào điên cuồng.
Tiểu Tống đi tới tận tình khuyên bảo: “Đội phó Mạnh, công việc thỉnh thoảng phải thức đêm như đội cảnh sát hình sự chúng ta càng phải hết sức bảo vệ tóc của mình, vụ án khó khăn thế nào đi nữa, anh cũng không thể phân cao thấp với tóc được…”
“Em vừa xuống lầu lấy thức ăn ngoài, anh đoán xem em gặp được ai?” Cũng mặc kệ Mạnh Chiêu có cảm thấy hứng thú hay không, Tiểu Tống úp mở xong, lại tự hỏi tự trả lời nói, “Em gặp được cố vấn cục trưởng Từ mới mời cho chúng ta.”
Mạnh Chiêu lập tức mở mắt ra, ngồi thẳng người, nhìn về phía Tiểu Tống, “Cậu ta đến làm gì?”
“Sao anh phản ứng lớn vậy?” Tiểu Tống không rõ nội tình, nói tiếp, “Lúc đó em cũng muốn hỏi đấy, đêm hôm khuya khoắt cố vấn cũng đến tăng ca? Không ngờ anh ta đến đưa đồ, còn đưa cho anh.”
Tiểu Tống đặt túi giấy xách trong tay lên bàn Mạnh Chiêu, “Hình như là quần áo, sao anh ta biết quần áo anh ướt? Logo này… hàng hiệu à, chà cố vấn Lục này giàu dữ, nhưng anh ta đưa quần áo đắt thế này cho anh làm gì?”