Lớp Vỏ Bọc

Chương 94



Hai giờ ba mươi phút sáng, mưa nhỏ bên ngoài đã biến thành hạt mưa, đập xéo lên cửa, phát ra tiếng “lộp bộp” nhẹ. Tòa nhà của cục thành phố đèn đuốc sáng choang, mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt lái ra khỏi cửa, loa nhanh như bay đến Dược phẩm Lâm Giang.

Trên mặt bàn, hạt dẻ rang đường ăn hết gần một nửa đã nguội ngắt, trong thời gian chờ đợi người phụ trách Dược phẩm Lâm Giang bị gọi đến, Mạnh Chiêu thò tay vào túi, lấy một hạt dẻ ra bóc vỏ ăn, mặc dù hương vị không ngon bằng lúc mới mua, nhưng coi như vẫn được.

Anh lại bóc một hạt, đột tác dừng lại, rồi đưa tới bên môi Lục Thời Sâm, đợi Lục Thời Sâm ăn nó, anh ra vẻ tự nhiên thu tay về: “Cậu có muốn về ngủ một lát không? Thẩm vấn Trịnh Vịnh Niên xong, lại liên lụy ra Nhậm Hải và Dược phẩm Lâm Giang, lát nữa con trai của Chúc Văn Tú cũng sẽ được đón tới, đêm nay xem ra phải thức suốt đêm.”

“Tôi không buồn ngủ,” Lục Thời Sâm nói, “Đợi vụ án xong xuôi lại về cùng nhau.”

“Vụ án xong xuôi? Trước tiên nghĩ xem khi nào có thể xử lý xong đợt này đã.” Mạnh Chiêu đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài.

Lục Thời Sâm cũng nhìn đêm mưa ngoài cửa sổ, im lặng chốc lát hắn nói: “Đợt này… chắc sắp kết thúc rồi.”

Nhận ra dường như trong lời nói của Lục Thời Sâm có hàm ý, Mạnh Chiêu toan hỏi ra thì Lục Thời Sâm nhìn anh hỏi trước: “Lúc nào con trai của Chúc Văn Tú đến?”

“Chắc Nhậm Bân đã đón được người rồi,” Mạnh Chiêu nói, điện thoại của anh đúng lúc rung lên, cầm lên nhìn là Nhậm Bân gọi điện đến.

Nhậm Bân nói trong điện thoại: “Đội phó Mạnh, tôi đã đón được người, chúng tôi đã đến khu Hoài An, cậu xem trực tiếp đưa anh ta đến cục thành phố hay đến bệnh viện trước? Ý của anh Chúc là anh ta muốn đến thăm mẹ mình trước…”

“Vậy thì đến bệnh viện trước, ” Mạnh Chiêu nói, “Chúng tôi cũng qua đó.”

Trong bóng đêm, mưa nhỏ rả rích. Xe lái đến bãi đậu xe ngầm của bệnh viện, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đẩy cửa xuống xe, Nhậm Bân cũng dẫn con trai của Chúc Văn Tú đến rồi.

Ánh sáng dưới bãi đậu xe ngầm lờ mờ, cách xa mấy bước, Mạnh Chiêu đánh giá người đàn ông đi theo Nhậm Bân.

Người đàn ông khoảng bốn sáu bốn bảy tuổi, để đầu đinh, mặt chữ điền, mặt mũi xấu xí. Ngoại trừ làn da trên mặt hơi chảy xệ, nơi nhìn ra được dấu hiệu lão hóa, đường nét gương mặt cũng không khác biệt quá nhiều với gương mặt hai mươi năm trước trên hệ thống cảnh vụ.

Nhậm Bân dẫn người đi tới, giới thiệu nói: “Đội phó Mạnh, đây là Chúc Duệ con trai của Chúc Văn Tú.”

“Chào anh Chúc,” Mạnh Chiêu vươn tay về phía gã, “Mạnh Chiêu của đội điều tra tội phạm, đây là cố vấn Lục.”

Người đàn ông vươn tay, bắt tay với Mạnh Chiêu, có vẻ như không có ý định trò chuyện, gã hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Cảnh sát Mạnh, mẹ của tôi đâu? Bây giờ tôi có thể gặp bà ấy không?”

“Đi thôi,” Mạnh Chiêu buông tay ra, chỉ về phía thang máy, “Chúng ta đi thang máy lên, ở trên tầng bốn.”

“Được.” Người đàn ông lập tức gật đầu nói.

Mấy người đi đến thang máy, lên thang máy lại đi đến phòng bệnh cuối cùng ở tầng bốn, Mạnh Chiêu dừng bước trước cửa phòng bệnh, duỗi tay đẩy cửa ra: “Anh Chúc, mẹ anh ở trong phòng bệnh này.”

Người đàn ông đứng ở cửa, nhìn người mẹ nằm trên giường bệnh cách đó mấy bước, nét mặt giật mình lo lắng. Mấy giây sau gã mới mở rộng bước chân, chân mềm nhũn lảo đảo một cái suýt ngã, Mạnh Chiêu giơ tay đỡ lấy cánh tay gã.

Người đàn ông mượn lực đứng vững, chậm rãi đi về phía giường bệnh kia, nhìn Chúc Văn Tú không hề có ý thức nằm ở đó.

“Mẹ ơi,” Gã ngồi xổm xuống bên cạnh giường bệnh, trong giọng nói mang theo giọng nghẹn ngào, nức nở nói, “Mẹ…”

Nhìn người đàn ông ngồi xổm bên cạnh giường bệnh không ngừng rơi lệ, Mạnh Chiêu nói khẽ với Nhậm Bân: “Anh Bân, đến bệnh viện mượn một phòng họp, sau đó anh về cục làm việc khác trước đi.”

“Được.” Nhậm Bân đáp rồi đi ra ngoài.

Người đàn ông nhìn Chúc Văn Tú một lúc lâu rồi giơ tay lên lau nước mắt, quay đầu lại nhìn Mạnh Chiêu hỏi: “Anh cảnh sát, mẹ tôi chưa tỉnh lần nào à? Bà ấy có thể tỉnh lại không?”

“Rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không, bác sĩ tạm thời không thể chắc chắn,” Mạnh Chiêu nhìn gã nói, “Anh Chúc, tôi đã nói trong điện thoại, mẹ anh trở thành như vậy là do anh mà ra, cho nên tôi hy vọng anh có thể ổn định cảm xúc, mau chóng phối hợp cung mấp manh mối cho chúng tôi.”

Người đàn ông gật đầu lại giơ tay lau mặt, cố gắng khôi phục cảm xúc, sau khi nhìn Chúc Văn Tú trên giường bệnh một cái, gã quay đầu đối diện Mạnh Chiêu, trong ánh mắt trộn lẫn một chút thù hận, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải là Ngô Gia Nghĩa làm không!”

Đầu tiên Mạnh Chiêu ngẩn ra, sau đó đỡ người đàn ông trung niên khó khống chế cảm xúc này lên: “Anh đừng kích động, từ từ nói, anh biết những gì?”

Lúc này, Nhậm Bân đẩy cửa ra: “Đội phó Mạnh, mượn được phòng họp rồi, bây giờ các cậu qua đi.”

Mấy người ra khỏi phòng bệnh, đến phòng họp kia. Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi đối diện người đàn ông, hốc mắt người đàn ông hơi đỏ lên, cảm xúc vẫn hơi kích động.

Mạnh Chiêu nhìn gã hỏi: “Anh Chúc, tại sao anh nói mẹ mình bị Ngô Gia Nghĩa hại?”

“Chắc chắn là ông ta, ” Thù hận trong mắt Chúc Duệ rõ ràng hơn, thậm chí có phần hung ác, “Năm đó, ông ta hại mẹ tôi để thôn tính tài sản nhà chúng tôi, cũng ép tôi ra nước ngoài.”

“Nói cụ thể đi.” Mạnh Chiêu nói.

Chúc Duệ dừng chốc lát, rồi kể chuyện năm đó ra: “Hai mươi năm trước, Ngô Gia Nghĩa vẫn chưa có sản nghiệp lớn như vây giờ, sau khi mấy công ty dưới tay phát triển lớn mạnh, ông ta bắt đầu tiến quân vào thị trường bất động sản. Lúc đó công ty nhà tôi là doanh nghiệp bất động sản lớn nhất Nham Thành, bởi vì có mấy dự án đầu tư xuất hiện vấn đề, chuỗi vốn gặp phải nguy hiểm đứt gãy, thế là ông ta nhập cổ phần vào công ty bất động sản của chúng tôi, trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty. Vì khi đó việc kinh doanh của công ty rất ỷ lại vào vốn của Ngô Gia Nghĩa, thành ra toàn bộ quyền quyết định ở công tay hầu như đều nằm trong tay ông ta. Phong cách làm việc của ông ta cực kỳ ngang ngược, không những tiếp tục mở rộng quy mô dự án dưới tình huống nguồn vốn eo hẹp mà còn khất nợ tiền lương của nông dân công, đối với tiền lương của những nông dân công không ký hợp đồng hoặc là hợp đồng không chuẩn, có thể kéo dài thì kéo, có thể không trả thì không trả.”

“Nói cách khác, năm đó vụ án nông dân công đòi lương, không liên quan gì đến mẹ anh?” Mạnh Chiêu hỏi.

Người đàn ông đang nói lại thở dài một hơi: “Cũng không thể nói không hề liên quan, tất cả những chuyện này đều là kết quả do sự ngầm đồng ý của mẹ tôi mới dẫn đến, sau khi cha tôi qua đời, mẹ tôi cũng chỉ muốn giữ vững sản nghiệp này. Mà lúc đó tôi chỉ giúp đỡ mẹ tôi quản lý một vài chuyện, thấp cổ bé họng, thực sự không có cách nào.”

Suy nghĩ một lát, ánh mắt Mạnh Chiêu nhìn Chúc Duệ trở nên sắc bén hơn: “Hỏi anh một người, trong vụ án đòi lương năm đó, có nông dân công dẫn đầu tên là Trần Dục, anh biết không?”

Người đàn ông nhớ lại một lúc, trả lời: “Tôi có nghe nói, về sau nói là tự sát. Nhưng mà anh cảnh sát, chắc chắn anh ta không tự tử, là Ngô Gia Nghĩa giết!”

“Ồ? Anh có chứng cứ gì không?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Không có chứng cứ, nhưng cậu nghĩ lại xem, lúc đó anh ta đã tìm được một luật sư thưa kiện cho họ, hơn nữa hy vọng thắng kiện rất cao, không có dấu hiệu nào lại đột nhiên tự tử, điều này sao có thể? Vả lại nhìn thủ đoạn của Ngô Gia Nghĩa, dám chắc ông ta làm được chuyện giết người!” Giọng điệu của Chúc Duệ rất chắc chắn.

Mạnh Chiêu nhớ lại lời nói của Lục Thành Trạch, cách giải thích của hai người giống nhau, lại một lần nữa xác minh sự thật Ngô Gia Nghĩa thuê người giết người. Anh dừng lại một lát, nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm. Biểu cảm của Lục Thời Sâm cũng không có gì thay đổi, dường như luôn quan sát Chúc Duệ, trong thời gian Mạnh Chiêu dừng lại, hắn tiếp lời nói vừa rồi, nói với Chúc Duệ: “Có vẻ như anh hiểu rất rõ thủ đoạn của Ngô Gia Nghĩa.”

“Ông ta cũng không chỉ hại một nhà chúng tôi,” Chúc Duệ nói, “Năm đó vì vụ án nông dân công đòi lương mà mẹ tôi chịu áp lực dư luận to lớn, người dân đều chửi mẹ tôi là gian thương, vốn tim mẹ tôi đã không tốt, trong khoảng thời gian đó luôn khó thở. Về sau vì tin lời Ngô Gia Nghĩa đã đến bệnh viện tiêm thuốc nghiên cứu chế tạo mới nhất, ý thức mới ngày càng mơ hồ, thường xuyên chạy lung tung, thậm chí có lúc sẽ tim ngừng đập. Về sau đến bệnh viện tiếp nhận điều trị, Ngô Gia Nghĩa nói mẹ tôi mất tích rồi, chúng tôi tìm hơn hai tháng, dựa vào trạng thái đó của mẹ tôi chúng tôi đều cảm thấy bà chết rồi.”

“Khoan đã, là bệnh viện Lâm Giang đúng không?” Mạnh Chiêu ngắt lời Chúc Duệ.

“Đúng, là cái tên này, bệnh viện này liên quan đến Ngô Gia Nghĩa phải không?” Chúc Duệ vội vàng hỏi.

“Đúng.” Mạnh Chiêu gật đầu với gã.

Lục Thời Sâm tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Nếu anh đã hiểu rất rõ thủ đoạn của ông ta, lúc đó anh hoàn toàn không nghi ngờ Ngô Gia Nghĩa hại mẹ anh sao? Về sau tại sao anh không tiếp tục tìm mẹ anh, mà nhanh chóng ra nước ngoài định cư, đây cũng là Ngô Gia Nghĩa ép anh?”

Biểu cảm của Chúc Duệ phẫn nộ hơn: “Sao tôi có thể không nghi ngờ, nhưng tôi không có bất kỳ chứng cứ nào! Mà năm đó sau khi ý thức của mẹ tôi mơ hồ, Ngô Gia Nghĩa đã tìm đến tồi, bảo tôi nhượng lại tất cả cổ quyền của Văn Đỉnh, tôi không đồng ý. Sau khi mẹ tôi mất tích, cổ quyền đều thuộc về tôi, tôi chuẩn bị làm cổ đông lớn nhất tiếp quản tập đoàn bất động sản Văn Đỉnh, nhưng Ngô Gia Nghĩa lại đến tìm tôi lần nữa, bảo tôi nhượng lại cổ quyền với một cái giá rất không hợp lý. Ngày thứ hai sau khi tôi từ chối, khi đó con trai vẫn đang học tiểu học của tôi bỗng nhiên bị bắt cóc, bọn bắt cóc gọi điện nói với tôi, không được báo cảnh sát, nếu không con trai tôi sẽ chết ngay lập tức. Bọn bắt cóc không thèm đòi tiền chuộc với tôi, có thể thấy được cũng không phải vì tiền, tôi lập tức hiểu ngay xảy ra chuyện gì, sau đó cực chẳng đã chuyển cổ quyền cho Ngô Gia Nghĩa, hôm sau con trai tôi bình an trở về. Khi ấy tôi bị dọa sợ rồi, tiếp tục ở lại trong nước thật sự quá nguy hiểm, tôi chỉ muốn con tôi bình an, thế là tôi lập tức dẫn người nhà ra nước ngoài.”

Dừng một lát, Chúc Duệ nói tiếp: “Ngô Gia Nghĩa này đúng là lòng dạ độc ác, hơn nữa sau lưng ông ta còn có thế lực đen, tôi chỉ có thể làm vậy.”

Lục Thời Sâm hỏi: “Vậy sau khi anh ra nước ngoài, Ngô Gia Nghĩa vẫn tiếp tục giám sát gia đình anh?”

“Rất lâu trước đó tôi đã nghi ngờ, cứ cảm thấy có người đang lén theo dõi chúng tôi, cảm giác này rất kỳ lạ. Hơn nữa mỗi lần tôi muốn đi xa nhà với gia đình, cảm giác bị người theo dõi sẽ mạnh liệt hơn. Thậm chí có một lần tôi đến Boston công tác, nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc thường quanh quẩn gần nhà tôi, chuyện này không thể là trùng hợp được. Sau khi nhận được điện thoại của các cậu, tôi lập tức mua vé máy bay ngày hôm sau dự định về nước, nhưng trên đường đến sân bay tôi lại phát hiện bóng người kia, tôi lo lắng người nhà sẽ xảy ra chuyện nên lập tức quay về, tạm thời cắt đứt liên lạc với các cậu, sau khi thu xếp ổn thỏa cho người nhà, tôi mới về một mình, sau khi về nước thì gọi điện theo phương thức liên lạc các cậu để lại trong hòm thư cho tôi.”

“Đây là nguyên nhân anh đột nhiên mất liên lạc?” Lục Thời Sâm nhìn gã, “Không bị ai bắt cóc hoặc giam cầm?”

“Vậy thì không có.” Chúc Duệ lắc đầu.

“Thế à.” Lục Thời Sâm gật đầu như có điều suy nghĩ.

Lúc này Mạnh Chiêu đứng lên: “Anh Chúc, cảm ơn manh mối anh cung cấp, tôi sẽ điều tra rõ sự thật chuyện này sau đó sẽ tìm người thông báo cho anh, mong anh tạm thời đừng về nước, ở lại hỗ trợ điều tra, bây giờ chúng tôi phải đi xử lý chuyện khác quan trọng hơn.”

Chúc Duệ cũng đứng lên theo, dùng ánh mắt trông mong nhìn Mạnh Chiêu: “Cảnh sát Mạnh, xin cậu nhất định phải bắt được Ngô Gia Nghĩa, trả lại công bằng cho chúng tôi.”

“Nhất định.” Mạnh Chiêu nói, “Không chỉ anh, món nợ Ngô Gia Nghĩa nợ tất cả mọi người, tôi sẽ đòi lại giúp họ.”

Nói xong, anh nhìn Lục Thời Sâm: “Chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt của Lục Thời Sâm vẫn dừng trên mặt Chúc Duệ, nghe vậy hắn mới thu hồi ánh mắt đứng lên nói: “Ừ.”