Lột Xác

Chương 51: Cô là thật sự muốn mạng của ta



"Thật sự ngại quá, con của ta đụng trúng ngươi, nếu như bị thương ta sẽ cho ngươi.." Nói tới đây, Dương Vũ Đồng thấy rõ người trước mặt, không còn phát ra âm thanh.

Đồng dạng, nam tử bị cô gái đụng vào cũng không có nói chuyện, chỉ là kinh ngạc nhìn hai người trước mặt.

Ta nghi hoặc nhìn cô, trên mặt của cô bắt đầu xuất hiện hoảng sợ, ta bất an khẽ gọi: "Mẹ.."

Nam tử nghe được cô gái xưng hô với Dương Vũ Đồng có vẻ càng thêm kinh ngạc, ngay ở khi hắn muốn nói chút gì, Dương Vũ Đồng mất khống chế ôm chặt đứa trẻ, chỉ lo người đàn ông này trước mặt sẽ thương tổn nàng.

Nam tử thấy thế cũng chần chờ một chút, con mắt không tự nhiên chuyển qua một bên, lại liếc nhìn cô gái bị Dương Vũ Đồng ôm chặt lấy, vội vã chạy khỏi bên cạnh họ.

Cô đem ta ôm rất chặt, mãi đến tận trở lại trên xe mới thả ta ra, hộp mô hình cũng bởi vậy bị ép tới có chút biến hình, nhưng trên mặt cô vẫn cứ tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi, thật lâu không có bình phục về.

Ta không biết cô vì sao lại có phản ứng này, cũng không biết nên làm gì, theo tính thăm dò mà hỏi: "Mẹ, người vừa rồi kia ngươi quen biết sao?"

"Bốp!"

Lỗ tai vang lên tiếng "Ong ong", trên mặt truyền đến cảm giác nóng hừng hực, ta còn không thấy rõ tình hình, cô liền xông về phía ta đem ta đè ở trên chỗ ngồi hai tay gắt gao bóp lấy cổ của ta.

"Khụ khụ khụ khụ.." Khí quản bị đè ép khiến cho ta ho khan đến lợi hại, hình ảnh mơ hồ xuất hiện ở trong mắt của ta, khuôn mặt cô dữ tợn để ta cảm giác được giờ khắc này, cô là thật sự muốn mạng của ta!

Ta liên tục vỗ đánh hai tay cô bóp lấy cái cổ của ta, nhưng cường độ không giảm thiểu chút nào, thiếu khí khiến cho ta khó thở, bắt đầu ý thức mơ hồ, tứ chi còn có thể hoạt động dùng hết khí lực đánh đạp lung tung, nhưng vẫn không có để cô dừng lại cường độ trên tay.

"Mẹ.. Mẹ.." Không hề từ bỏ, ta vẫn đang dùng ý thức cuối cùng giẫy giụa.

Một đạo ánh sáng chói mắt chiếu rọi ở trên mặt của cô, là xe chở hàng lớn đi ngang qua.

Dương Vũ Đồng Bbị ánh sán mạnh chiếu xạ qua đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn nhóc con dưới thân bị chính mình bóp đến mặt đỏ tai xanh, lập tức buông hai tay ra, cô gái cuống quít che chở cổ của chính mình tham lam hô hấp lấy không khí ngồi dậy, viền mắt phản xạ ra ánh sáng lòe lòe, đau lòng đưa tay ra dự định đi lau đi vết nước, nhưng khi ngón tay chạm đến khuôn mặt của cô gái, cô gái theo phản xạ đem thân thể dựa vào phía sau, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Sau một khắc, phản ứng của cô gái càng là vượt ra dự liệu của Dương Vũ Đồng, nàng vậy mà hoang mang trốn xuống xe, bởi vì không có giẫm ổn mà ngã trên mặt đất, Dương Vũ Đồng suýt chút nữa dọa hư rồi, cũng vội vàng xuống xe đi ôm lên cô gái, nhưng cô còn chưa đi đến bên người cô gái, cô gái đã bò dậy chạy như bay đi xa.

"Tử Ngôn!.. Tử Ngôn!.." Một cô gái dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi chạy ở trên đường cái gào thét thu hút vô số ánh mắt của người đi đường, trang điểm tinh xảo đã sớm bị nước mắt phá hủy.

Dương Vũ Đồng không biết mình ở trong hơn hai tiếng này kêu cái tên này bao nhiêu lần, âm thanh đều khàn khàn, chính là không có thấy được bóng người nhỏ bé kia, ánh mắt sợ sệt của cô gái vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu của cô, tâm tình tuyệt vọng đã làm cho cô sắp hít thở không thông rồi.

Điện thoại trong túi truyền đến tiếng vang, còn tưởng rằng là đứa trẻ gọi điện thoại tới, Dương Vũ Đồng không thể chờ đợi được nữa móc ra nhìn cũng không nhìn liền nhận, nhưng sau khi một bên khác điện thoại truyền đến âm thanh, nhất thời, cô thì mất đi ý chí còn lại, sụp đổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc rống lên.

"Đồng Đồng? Ngươi làm sao vậy? Đừng dọa mẹ a!" Dương lão phu nhân của một bên điện thoại khác nghe được tiếng khóc của Dương Vũ Đồng, liền bắt đầu khẩn trương lên.

"Mẹ.. ô ô ô ô.." Dương Vũ Đồng đại khái cũng không nhớ tới chính mình có bao nhiêu năm không có khóc lóc kể lể với mẫu thân rồi.

"Xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết đi!" Dương lão phu nhân phía bên kia cũng gấp hỏng rồi, căng thẳng truy hỏi.

"Đứa trẻ.. Đứa trẻ không thấy rồi.."

"Cái gì gọi là đứa trẻ không thấy? Ngươi nói rõ ràng một chút."

"Ta cũng không biết vì sao lại như vậy! Ô ô ô.." Dương Vũ Đồng vừa khóc lóc vừa nói: "Ta thấy.. Thấy được Vu Tuấn rồi, sau đó.. Sau đó ta không khống chế được chính mình.. Suýt chút nữa đem Tử Ngôn.. Ô ô ô.. Tiếp đó, nàng liền chạy, ta tìm hơn hai tiếng cũng không tìm được nàng, mẹ, Tử Ngôn không thấy rồi, ta không tìm được nàng, ta không tìm được con của ta.. Ô ô ô.."

Nghe đến đó, Dương lão phu nhân nơi đó còn có thể bình tĩnh, hỏi vị trí hiện tại của Dương Vũ Đồng liền đem từ trên xuống dưới nhà họ Dương cũng gọi ra chạy tới.

Một đám người lại bắt đầu ở trên đường cái điên cuồng tìm kiếm, không buông tha bất kỳ địa phương nào, nhưng mà, lại qua hơn hai giờ, vẫn không có tìm được bóng người của cô gái, giữa lúc tất cả mọi người muốn từ bỏ báo cảnh sát, quản gia A Minh chu đáo chú ý tới tiếng mơ hồ trong hẻm nhỏ bên cạnh, cẩn thận đi tới, một bóng người nhỏ bé co lại thành một đoàn đang nức nở vùi ở cạnh thùng rác, tình cảnh này dù là ai nhìn đều sẽ đau lòng.

"Lão gia phu nhân, tiểu thư, tìm được rồi! Tiểu tiểu Tthư ở đây!" Một người làm kích động thét lên với ba người cách đó không xa.

Ba người sau khi nghe vội vả qua, Dương Vũ Đồng càng là xông lên trước đẩy ra đám người làm vây quanh ở bên cạnh đứa trẻ, thấy được bóng người nhỏ bé xuất hiện, thần kinh căng thẳng cuối cùng thả lỏng xuống, đem cô gái ôm thật chặt vào trong lồng ngực.

"A! A! A!.." Ta ở trong ngực của cô điên cuồng gào thét, dùng sức đẩy ra cô dùng bò rời khỏi một đám người trước mặt.

Ai cũng chưa hề nghĩ tới, cô gái vậy mà giãy dụa như vậy, do dự như một con như chim sợ cành cong.

Dương Vũ Đồng đối mặt hành động như vậy của đứa trẻ, trái tim hung hăng nhéo chặt, hận không thể tàn nhẫn cho mình hai bạt tay trừng phạt chính mình vừa rồi mất khống chế, dẫn đến đứa trẻ hoảng sợ như bây giờ.

Dương lão phu nhân thấy thế, cũng đau lòng lên, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của con gái ra hiệu cô lui về phía sau chút, chính mình liền đi tới hai bước hơi cúi người xuống, trên mặt tràn đầy từ ái, dịu dàng nói với cô gái: "Tử Ngôn bảo bối, bà ngoại ở đây này, không cần sợ hãi a, về nhà cùng bà ngoại có được hay không?"

Ta cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu nhìn bà ngoại, nụ cười hiền lành của nàng để ta không cách nào từ chối, hơn nữa ta của lúc này, thật sự rất cần một người như vậy đến động viên hoảng sợ của ta, nhưng khi bộ dáng của cô xuất hiện ở trước mắt ta, một màn đáng sợ vừa rồi lại xuất hiện ở trong đầu, cô muốn mạng của ta.. "A!.."

Dương lão phu nhân chuyển hướng Dương Vũ Đồng, không đành lòng nói: "Rời khỏi trước đi, nàng còn đang sợ ngươi.."

Tay của Dương Vũ Đồng sờ lên vị trí ngực, bóp vào thật chặt, nhìn đứa trẻ run rẩy kia, cô lựa chọn duy nhất chính là khuất phục, ở dưới sự dìu đỡ của má Lâm biến mất ở trong tầm mắt của cô gái.

"Tử Ngôn bảo bối," Ở khi Dương Vũ Đồng rời khỏi, Dương lão đầu cũng tới trước vài bước đứng bên người vợ lời nói nhỏ nhẹ với cô gái: "Đã muộn rồi, bảo bối có đói bụng hay không a? Ông ngoại còn chưa có ăn cơm, rất đói rồi, cùng ông ngoại về nhà ăn cơm có được hay không a?"

Cuối cùng không nhìn thấy bóng người của cô, tâm tình sợ hãi cũng biến mất xuống, ta nhẹ nhàng gật gật đầu với ông ngoại, nhưng thân thể lại không có hành động.

Bà ngoại chậm rãi đi tới trước mặt ta, "Tử Ngôn bảo bối có phải là đói bụng rồi, cho nên không đứng dậy nổi? Bà ngoại ôm lên được không?" Nói xong, nàng vươn tay ra với ta.

Ta cắn cắn môi gật gật đầu, cũng đem tay của mình vịn lên.