Khi vừa mới vào học cha mẹ Hàn Nhất ngày ngày khẩn trương, lo lắng con trai không thích ứng được với trường học, sợ nhóc học không được thành ra ghét luôn việc học.
Nhưng Hàn Nhất lại thích ứng với sinh hoạt của lớp 1 nhanh ngoài dự đoán. Ở lớp vóc dáng của nhóc là lùn nhất, tính ra thì nhóc nhỏ nhất trường rồi còn gì, các bạn khác thấy nhóc nhỏ như vậy nên theo nguyên tắc 'chiếu cố đệ đệ', mọi người đều đối xử với nhóc rất tốt.
Hàn Nhất vào lớp học thích ứng rất nhanh, mỗi ngày sáng sớm dậy đi học lại làm bài, nơi này không có bạn nhỏ ném loạn đồ vật, cũng không có việc vì tranh một món đồ chơi mà xô đẩy nhau, cũng không có việc bạn nhỏ vì không chịu ngủ trưa mà khóc nháo.
Sinh hoạt của lớp 1 làm cho nhóc thấy nhẹ nhàng lại thoải mái, có ca ca ngồi cùng bàn, các bạn khác trong lớp cũng rất tốt, Dư Bí Đao thường chơi game cùng nhóc, lúc trực nhật mọi người cũng sẽ không để nhóc động tay.
Còn học tập thì.... Hmm, Hàn Nhất vừa vào học thì đã lọt vào top 10 của lớp, mà toàn bộ giáo viên của trường không cần biết là dạy môn gì, khi về lớp dạy học sinh thì đều nói ---"Xem bạn nhỏ Hàn Nhất lớp 1A6 kìa mới có 4 tuổi, vừa vào trường học được 2 tuần mà đã lọt top 10 rồi!!! Người ta 4 tuổi đã lọt top 10, thi toán được 100 điểm, sao mấy đứa còn chưa chịu chăm chỉ học hành đi? Chờ về sau người ta nhảy lớp nữa học cùng lớp với mấy đứa không sợ thua kém người ta à?"
Điểm thi của lớp 1A6 vừa có liền bùng nổ cả trường, chủ nhiệm lớp vỗ bục giảng dạy: "Nhìn Hàn Nhất xem, top 10 kìa, người ta lại còn nhỏ hơn mấy đứa những 2 tuổi! Mấy đứa top 10 từ dưới đếm lên có thấy xấu hổ không vậy? Chẳng lẽ về sau để Hàn Nhất chỉ mấy đứa ghép vần với cộng trừ?"
Trịnh Hải Dương trong lòng im lặng lau mồ hôi, nghĩ thầm Hàn Nhất không gáy thì thôi đã gáy là kinh người, lập tức bao nhiêu cừu hận trên người cậu đều được kéo qua cho Hàn Nhất gánh.
Dư Bí Đao thấp giọng nói thầm: "Tiết tiếp theo là là ngữ văn mà."
Giáo viên dạy toán buông bút, ngẩng đầu ánh mắt sắc như đao: "Thế thì lên văn phòng thầy đọc sách ngữ văn cũng được."
Dư Bí Đao: QAQ
Đứa nhỏ Dư Bí Đao này nghịch ngợm vô cùng, con gái lớp này đều bị cậu ta kéo tóc giật ba lô, lại chơi thân với mấy đứa con trai trong lớp, còn có giao tình 'chơi game' cùng Trịnh Hải Dương, còn ngồi kế tiểu thần đồng Hàn Nhất (thật ra thì cách một cái lối đi), nên cậu ta nói với người khác rằng Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương là đàn em cậu ta.
Đương nhiên trong lớp không ai tin cậu ta, Trịnh Hải Dương là lớp trưởng cao cao tại thượng, Hàn Nhất còn là đàn em của lớp trưởng, thế Dư Bí Đao chắc chắn sẽ là tùy tùng của Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất. Hơn nữa, mọi người trong lớp đều cho rằng như vậy mới đúng.
Mẹ Dư Bí Đao có một sắc lệnh đanh thép cho con trai đó là mỗi ngày khi tan học cô phải thấy Dư Bí Đao đi cùng trịnh Hải Dương và Hàn Nhất ra cổng, nếu khi cô tới đón mà con trai lại không đi cùng Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất thì về nhà sẽ cho mông cậu ta nở hoa.
Vì thế mỗi ngày tan học Dư Bí Đao đều phải theo Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất ra ngoài, trước kia thì không vui, bây giờ thì thành thói quen nhưng cậu ta nói đặc biệt nhiều, Trịnh Hải Dương thầm nghĩ cậu sống hai đời mà số lời nói không nhiều bằng Bí Đao nữa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Dư Bí Đao chạy theo phía sau oán giận: "Hôm nay sao giáo viên môn toán sao lại khó khăn với tớ vậy chứ?"
Mỗi lần bị hỏi, Hàn Nhất với bổn phận là bạn cùng bàn kiêm em trai nên nhóc rất giữ gìn Trịnh Hải Dương, nhưng mà trong lòng nhóc thì đóng quảng cáo là chuyện gì đó rất đáng tự hào, giống Lâm ca ca là ngôi sao nhí, vì thế nhóc vừa kiên định lại tự hào gật đầu: "Ừa! Ca ca chính là cái 'gay' kia."
(╯‵□′)╯︵┻━┻ mau câm miệng lại a!!!!!
Đầu năm nay trên TV cũng không có mấy đài nên là cái quảng cáo kia cứ đập vào mắt mọi người thôi, quảng cáo kia từ ngữ đơn giản dễ đọc, tiệm gà rán ở bản địa lại nổi danh, cơ hồ là không ai không biết, càng nói chi đến cái quảng cao nổi danh kia.
Trịnh Hải Dương từ sáng đến khi ăn cơm trưa vẫn luôn đắm chìm trong 'Lớp trưởng, cậu là cái 'gay' kia à?", nhờ có Hàn Nhất nên lớp họ khá nổi, thành ra là tin tức cùng truyền đi nhanh, giờ toàn trường đều biết đến, có học sinh lớp khác nhìn thấy cậu cũng vừa kinh ngạc cảm thán lại tò mò hỏi: "Trịnh Hải Dương là cái 'gay' kia à?". Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Buổi chiều Trịnh Hải Dương đi vệ sinh, mới vừa kéo khóa chuẩn bị nhắm bắn, bên cạnh lại có một bạn nam thò qua, là lớp 1A5 bên cạnh, cùng học chung giáo viên môn văn với họ: "Trịnh Hải Dương, nghe nói cậu là cái 'gay' gì đó đúng không?"
Trịnh Hải Dương: "........................................" Rốt cuộc là có cho cậu đi vệ sinh một cách bình thường hay không!! Mau tránh ra ta muốn tè!!!
Trịnh Hải Dương nhìn cậu ta một cái, không muốn so đo với con nít, nhưng bị hỏi cả một ngày quả thực là phiền muốn chết, giận dữ nói: "Đúng vậy mình là 'gay' đó!!!!!!!
Mạch não của Trịnh Hải Dương và đám nhỏ kia rõ ràng là không cùng nằm trên một trục tung. Cái 'gay' kia cho cậu mất mặt cùng bối rối, nhưng đối với bọn nhỏ đó là một việc thật đáng hâm mộ.
Trịnh Hải Dương khỏ hiểu nghĩ thầm đàn ông trong nhà từ khi nào lại lãng mạn như vậy? Lễ tình nhân là ngày 14 rồi mà, chẳng lẽ là tặng hoa Tết muộn? Không đúng, bây giờ mới là năm 93, nhân dân Trung Quốc vẫn chưa ôm đồm ngày lễ của phương tây mà?
Cậu hỏi: "Nhà mới mua hoa ạ?"
Trần Linh Linh: "Không, là trong tiệm hoa, trong tiệm có hoạt động."
Thì ra ngày trước Hàn Trị Quân đi công tác ở Bắc Kinh, trong lúc vô tình thấy được một tiệm giày ở đó tung sự kiện Lễ Tình Nhân lên báo, hoạt động 'Lễ Tình Nhân May Mắn', lúc đó chi nhánh mới khai trương ở Bắc Kinh - Vương Phủ Tỉnh cũng đang cần được quảng bá thì anh thấy mấy cửa hàng gần đó cũng đang có hoạt động thu hút khách hàng, ba chữ 'Lễ Tình Nhân' được treo khắp nơi.
Hàn Trị Quân cảm thấy mới mẻ, anh là lần đầu tiên nghe nói đến Lễ Tình Nhân, kết quả là Hàn Đình Đình nói: "Anh lúa thiệt đó, Lễ Tình Nhân là ngày lễ truyền thống của phương Tây, năm nào cũng có, Valetine's Day, lãng mạn biết bao."
Sau Tết nửa tháng là mùa ế hàng của chuỗi gà rán, không có lời bao nhiêu, bởi vì trong nhà vừa đồ ngon hồi Tết xong thành ra là người ta có xu hướng tiết kiệm lại, hắn thấy cái ngày lễ này cũng được đó chứ, không thì tuyên truyền một phen xem thế nào?
Hàn Nhất: "Thế tụi mình cũng ăn mừng Lễ Tình Nhân à? Lễ Tình Nhân thì ăn gì?" Tết Nguyên Tiêu thì ăn nguyên tiêu (bánh trôi), thế Lễ Tình Nhân ăn gì? Ăn ca ca sao? A, có thể ăn ca ca không?
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm, quả người trung Quốc nào cũng mang gen tham ăn trong người: "Lễ Tình Nhân thì ăn chocolate, tặng hoa hồng."
Hàn Nhất lập tức quay đầu chạy ra tìm mẹ để kiếm hoa hồng: "Mẹ ơi con muốn hoa hồng."