Lột Xác Sống Lại

Chương 57: Tinh thần vững chãi (*)



Bắt đầu từ tháng 4, không khí nhà hoàn toàn thay đổi, Lâm Quân rời đi để lại việc kinh doanh tiệm gà rán cho em trai Trịnh Bình – Trịnh Khâu quản lý, bản thân Trịnh Bình cũng tọa trấn Bắc Kinh, nhưng dù vậy, ai cũng không thể bỏ qua áp lực cực lớn với con số 600 triệu sau lưng kia.

Lúc trước Trịnh Hải Dương như phát điên tìm đến Mễ Đại Thuận và Hồ Chí Văn khi Lâm Quân phát điên và giấu tài khoản, thành công ổn định công việc nghiên cứu của tập đoàn, một bước này đi rất chuẩn, hiện tại trong tập đoàn ngoại trừ bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra, những người khác đều bị giữ lại cổ phiếu, ngay cả các sinh viên của Hồ Chí Văn cũng không phát hiện có gì bất thường.

Trịnh Hải Dương cảnh cáo Hồ Chí Văn lần nữa, "Nếu ông dám chạy trốn, học sinh của ông sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm!"

Dù Hồ Chí Văn không hiểu chuyện trên thương trường, đầu óc ở lĩnh vực này vận động cũng không được nhanh nhạy lắm, nhưng chuyện lần này liên quan đến mấy trăm triệu, kéo theo cả khu nghiên cứu từ trên xuống dưới với nhiều đồng nghiệp và học sinh như vậy, hắn sẽ không làm bậy, còn nữa Trịnh Hải Dương cũng nhìn ra được, Hồ Chí Văn không phải kẻ lừa đảo, trong nội tâm hắn là một học giả có sự kiêu ngạo, lúc này chạy mất, thế tất cả nghiên cứu trong tay hắn đều thành công cốc, hắn luyến tiếc những thành quả nghiên cứu đó.

Hồ Chí Văn không biết Lâm Quân, Trịnh Bình bọn họ thu dọn tàn cục thế nào, bây giờ hắn chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Trịnh Hải Dương, cứ như trước ngày ngày cẩn trọng đến phòng nghiên cứu cho học sinh làm những việc giống hồi trước, nhìn như việc nghiên cứu và phát triển dự án năng lượng mặt trời vẫn đang tiếp tục tiến hành.

Vài ngày nay Trịnh Bình, Hàn Trị Quân đều không ngủ được, mấy người đàn ông lo lắng sốt ruột, mấy người phụ nữ cũng không tốt hơn là bao, Trần Linh Linh còn đang mang thai, Hàn Trị Quân muốn cô rời khỏi Bắc Kinh về Hải Nam dưỡng thai, để Trình Bảo Lệ mang mấy đứa nhỏ qua đó luôn, nhưng tháng 6 Hàn Nhất còn phải thi, không thể ảnh hưởng tiền đồ con trai.

Trần Linh Linh đặc biệt bình tĩnh ngồi trên sô pha: "Không cần lo, trời có sập còn có đám đàn ông các người, mấy người còn không sợ em sợ cái gì, đứa nhỏ còn chưa sinh ra gặp chuyện đã phải lo chạy trốn rồi, em không chấp nhận sinh ra cái đứa yếu đuối vô dụng này đâu."

Hàn Trị Quân bị bà xã nói đến cứng họng muốn khuyên không được mà không khuyên cũng không xong, lập tức tìm Trình Bảo Lệ để bọn họ đi khuyên, Trịnh Hải Dương ngồi trên sô pha đọc báo, lắc đầu nói: "Con ở Bắc Kinh, không đi Hải Nam đâu, nóng gần chết."

Hàn Nhất lập tức lắc đầu: "Con cũng không đi."

Trình Bảo Lệ đang hầm canh cho cả lớn cả bé trong nhà, từ trong phòng bếp thò đầu ra, nói: "Tôi cũng không đi, Dương Dương với ông xã đều ở đây, tôi đi làm gì."

Theo suy nghĩ của Hàn Trị Quân, lúc này đàn ông trên chiến trường, phụ nữ với con nít chẳng thể giúp được gì còn không bằng trốn đi Hải Nam, từ nhỏ hắn ở bên ngoài lăn lộn đã quen một khi xảy ra chuyện liền phải suy tính đến các loại trường hợp bao gồm cả tình huống tệ nhất, hiện tại tình huống tệ nhất mà hắn có thể nghĩ đến – kế hoạch quang phục phát điện bị bại lộ, ngân hàng đòi nợ, Lâm Quân phá sản, tập đoàn vì vấn đề danh dự mà cũng bị kéo xuống nước theo, rồi bọn họ không đủ tiền để lắp cái lỗ hổng này, rồi bị tống vào tù.

(Uyên: Trên 50 triệu đã được tính là án hình sự rồi nha mn)

Hàn Trị Quân khi biết Lâm Quân thiếu nợ lên đến 600 triệu lập tức nói chuyện cùng Trịnh Bình, bọn họ phải dự liệu đến kết quả tệ nhất, tính đưa vợ con ra nước ngoài trốn trước. Đương nhiên không ai hy vọng mọi chuyện diễn ra đến mức đấy.

Chỉ là ai ngờ 'vợ trẻ con thơ' của họ một đường giông bão không thèm đi đâu hết, Hàn Trị Quân thật sự sa mạc hạn hán lời.

Tình huống hiện tại chỉ là tạm thời giấu nhẹm xuống, làm như tất cả đều bình thường, khi Trịnh Bình và Hàn Trị Quân bàn kế hoạch, Trịnh Hải Dương ngồi một bên nghe, không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể tập trung tài chính, xem có bao nhiêu tiền đắp vào, tài sản cá nhân của Lâm Quân cũng phải đắp.

Lâm Quân đời này lên lên xuống xuống, bi thương cỡ nào mà chưa chịu qua, đền tiền lúc nào cũng có, nhưng chưa từng có tình trạng như thế này, cũng chưa từng có ai như bọn Trịnh Bình, Hàn Trị Quân lấy lợi nhuận của dịch Nguyên Sinh bổ khuyết cho kế hoạch quang phục của hắn.

Kỳ thật bọn họ đều hiểu rõ, một mình Lâm Quân không thể gánh vác việc này, nhưng nếu có thể cùng nhau ổn định tập đoàn mới là tốt nhất, huống chi Lâm Quân và tập đoàn có mối quan hệ chặt chẽ, Nhất Dương không cách nào phủi sạch quan hệ với hắn.

Hàn Trị Quân nhìn hắn nói: "Hiện tại không phải lúc để chú cảm động, chờ chuyện này qua đi tôi nhất định sẽ đập rớt đầu chú! Lấy hết tiền chú ra đây, mấy thứ không cần thiết cũng bán hết đi."

Lúc trước Trịnh Bình muốn làm thức ăn chăn nuôi, hiện tại thì 1: không có tâm tình, 2: tài chính không đủ, 3: không dám. Lâm Quân chính là một ví dụ điển hình cho kinh nghiệm xương máu, tương lai đâu ai biết được hắn có đập phí tiền vào cái đó hay không.

Mấy người đàn ông không dám để lộ chuyện của tập đoàn ra ngoài, hiện tại chỉ dám họp kín ở nhà Lâm Quân, người giúp việc nhà hắn cũng bị sa thải, nhiệm vụ mua thức ăn giao hết cho Mễ Đại Thuận.

~.~

Lâm Yến vừa mua đồ ăn trở về, trên tay cầm một hộp đồ ăn, lúc vào cửa mặt vô biểu tình, nhìn thấy Trịnh Hải Dương mới nâng mày lên một chút.

Trịnh Hải Dương đứng lên giúp cậu ta một tay, đám đàn ông còn đang ngồi trên sô pha vừa hút thuốc vừa 'họp bàn' aka nói chuyện phiếm, hai đứa nhỏ xuống bếp lấy đồ ăn ra, Lâm Yến nhỏ giọng hỏi Trịnh Hải Dương: "Em tới làm gì?"

Trịnh Hải Dương thở dài, lộ vẻ mặt 'ông đây là đấng cứu thế, là Jesus, là Ngọc Hoàng Đại Đế', nhỏ giọng nói: "Có em ở đây, tập đoàn sẽ không phá sản nổi đâu." Lâm Yến khịt mũi, mứt trợn trắng: "Ba ông đây thiếu nợ hơn 600 triệu, xem em cứu thế nào."

(Uyên: chém á chứ raw thế này [我老子在欠人六个亿之前, 比你还的。]: "Ba ông đây thiếu nợ hơn 600 triệu, nhiều hơn em nữa")

Trịnh Hải Dương khảy đũa hừ hừ nói: "Nói anh cũng không tin, chờ xem, hừ phàm nhân ngu xửng."

Gần đây tâm tình Lâm Yên vô cùng không tốt, trước kia nói chuyện đều phải đâm chọt một phen, trải qua lần này gần như là một đêm trưởng thành, cậu ta chưa từng nghĩ người cha không ai bì kịp cũng có hôm nay, cậu ta cũng có thể từ một thiếu gia giàu nứt đố đổ vách thành một ăn mày không xu dính túi. Mấy hôm nay cậu ta nói đặc biệt ít, trước kia cùng Trịnh Hải Dương nói tới hết hơi cũng được, gần đây lại trầm mặc, giờ phút này nghe được Trịnh Hải Dương giỡn như thế, cuối cùng cũng hiểu được ngày trước bản thân nói chuyện khó nghe cỡ nào.

Cậu ta đạp Trịnh Hải Dương một cái, xoay người đi mở cửa sổ, lại đi nói với ba vị đàn ông trong phòng khách nói: "Ăn cơm trước đã."

Năm người cơm nước xong xuôi, ném hộp cơm vào thùng rác, Lâm Yến cầm giẻ lau bàn, Trịnh Hải Dương ngồi bên cạnh một chân gác trên ghế, một tay để trên lưng ghế tay còn lại cầm tờ giấy đọc.

Lâm Yến thò lại gần nhìn thoáng qua, phía trên viết 4 chữ to bên cạnh còn có một vòng tròn bên trong là ngôi sao năm cánh – "Quốc lui dân tiến", phía dưới tràn ngập địa chỉ cùng số điện thoại thậm chí còn có số máy nhắn tin.

Lâm Yến khó hiểu: "Cái gì đây?"

Trịnh Hải Dương hướng cậu ta cười cười, đi về phòng khách, đưa tờ giấy trong tay cho ba cậu đang ngồi trên sô pha, xong lại ngồi trên cái ghế đơn bên cạnh.

Trịnh Bình vốn đang nói chuyện, bị con trai cắt ngang, thuận tay tiếp nhận tờ giấy, sửng sốt một chút, nhìn lên buồn bực nói: "Gì đây?" như Lâm Yến thấy trên đây đều là địa chỉ và số điện thoại, Lâm Yến xem không hiểu, nhưng Trịnh Bình thì rõ ràng, đây đều là địa chỉ của viện nghiên cứu năng lượng thậm chí là địa chỉ thông tin của nhà máy phát điện.

Trịnh Bình nhìn từ trên xuống, lại hỏi: "Con ghi cái này lại làm gì?"

Giờ phút này gương mặt Trịnh Hải Dương không giống một đứa trẻ thiên chân vô tà (*) chút nào, đó là kiểu thần thái lý trí hoàn toàn lặng im, chỉ người lớn mới có được, thành thục cùng khắc chế, cậu ngồi ở chỗ kia, không ai nhìn lướt qua có thể xem cậu như một đứa con nít được, thần thái của cậu lại bình tĩnh như một lẽ đương nhiên. Khí tràng vững vàng, ánh mắt thản nhiên, ngồi ở chỗ kia, ai cũng nhịn không được đặt sự chú ý lên người cậu, muốn tìm hiểu xem thâm ý trong ánh mắt đó.

(*) Ngây thơ, trong sáng.

Trịnh Hải Dương mở miệng: "Con có hỏi qua Hồ Chí Văn, nghiên cứu dự án như vậy bọn họ cũng quen biết không ít người trong lĩnh vực, hắn lăn lộn trong đó đương nhiên là quen thuộc."

Lâm Quân nhìn cậu, nhíu mày, nếu là thường ngày hắn nhất định sẽ không chỉ ngồi nhíu mày không đâu, hắn sẽ xua tay để thằng nhỏ kiếm chỗ khác chơi, trái lại bây giờ hắn cảm thấy Trịnh Hải Dương như biến thành một người khác, thậm chí hắn cảm thấy biến hóa này đến từ nội tâm, như cùng một thân xác nhưng lại đổi một linh hồn khác.

Đột nhiên Lâm Quân không dám coi thường Trịnh Hải Dương nữa, bởi vì bí thư của hắn - Mễ Đại Thuận hôm trước có nói, khi mọi người đang đòi hắn giao ra giá trị đầu tư hạng mục, không rảnh mà phân tâm, là Trịnh Hải Duơng tự mình chạy đi tìm con rùa đen rụt đầu Hồ Chí Văn kéo ra khỏi nhà đến phòng nghiên cứu tọa trấn.

Hiển nhiên, đứa nhỏ trước mắt này có điểm chú ý không giống bọn họ chút nào, không ai lưu ý đến phòng nghiên cứu sẽ thế nào, tự cậu đã có thể lấp một cái lỗ hổng. Trịnh Hải Dương tiếp tục nói: "Mượn tiền ngân hàng chỉ có vấn đề duy nhất là lãi suất, chúng ta có thể thuận lý thành chương trả tiền, liền nói tài chính tập đoàn gần đây dư giả, nhưng về phía nhà đầu tư kia phải làm thế nào? Bọn họ là đầu tư, không phải cho mượn tiền, thứ bọn họ muốn xem là hạng mục này về sau có sinh lời hay không, đâu thể hiện tại có tiền lập tức trả cho bọn họ ngay được."

Vấn đề này sáng nay bọn họ cũng có thỏa thuận qua, lúc ấy Trịnh Hải Dương chỉ ngồi bên cạnh nghe, mấy người đó lúc đó cũng bị hắn kéo vào kế hoạch quang phục này, cho nên mới đập tiền vào, điều bọn họ muốn là kiếm tiền, không phải như ngân hàng vay tiền lãi suất, bản chất hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Huống hồ bây giờ kiếm bọn họ trả tiền là một biện pháp vô cùng ngu xuẩn, mấy người đó đều là lão già đời, chỉ cần để lại chút dấu vết nhỏ bọn họ có thể lập tức đào đến gốc rễ luôn, dù kế hoạch quang phục có thành công hay không, thể nào cũng sẽ làm lớn chuyện kế hoạch quang phục thất bại.

Cho nên biện pháp trước mắt chỉ có thể làm yên lòng mấy vị nhà đầu tư kia, trước tận lực trả nợ cho ngân hàng, bổ khuyết lỗ hổng, sau lại nói rõ chuyện cho mấy vị kia, rồi trả tiền lại.

Đương nhiên Trịnh Hải Dương biết bọn họ nghĩ thế nào, vì thế trước khi Lâm Quân kịp mở miệng: "Biện pháp của mọi người không phải là không thể, trước trả tiền ngân hàng sau lại trả các nhà đầu tư, nhưng vấn đề số tiền lớn như vậy sao mà bổ khuyết được? Tập đoàn còn trụ được sao? Con biết mọi người nghĩ thế nào, nhưng muốn che dấu sự thật thì phải báo lỗ rất nhiều, tiếp tục làm những dự án khác, xong lại chống đỡ đến khi mọi người lấy danh nghĩa hạng mục khác tiếp tục vay tiền ngân hàng đúng không?"

Vấn đề này mọi người còn chưa có nghĩ ra giải pháp, thậm chí bọn họ chỉ vừa đề cập qua, lại không ngờ rằng đứa nhỏ này lại nhất thanh nhị sở (*) trình bày ra.

(*) Nhất thanh nhị sở: [一清二楚] /yī qīng èr chǔ/: hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.

Là do đường lui của bọn họ chỉ có một nên ngay cả đứa nhỏ mà cũng có thể thấy rõ ràng sao? Không, tuyệt đối không phải như vậy.

Hàn Trị Quân nghĩ, kiên nhẫn nói với cậu: "Con nói tiếp đi."

Trịnh Hải Dương liếc nhìn mấy người đàn ông trên sô pha, Lâm Yến từ bàn ăn chịu không được đi tới, kinh ngạc nhìn cậu, Trịnh Hải Dương lấy ra tờ báo mấy ngày gần đây, ném trên sô pha: "Khoan nói có tiền để trả ngân hàng hay không, mọi người lấy đâu ra tự tin mà cho rằng sau này họ còn cho mấy người mượn tiền? Nếu năm nay thị trường tư bản rung chuyển thì ngân hàng lấy đâu ra tiền cho mấy người mượn? Nếu thị trường sản phẩm sức khỏe mọi năm đắt khách năm nay lại ảm đạm thì sao? Nếu mọi người lấy tiền ngân hàng trả nợ cho nhà đầu tư thế tập đoàn không sụp sao?"

Trịnh Hải Dương đổ một đống vấn đề ra trước mắt bọn họ, cậu nghe xong một buổi sáng đã nhịn đủ rồi, cậu hiểu các bậc cha chú chỉ đang từng buốc ổn định đại cuộc, nhưng Trịnh Hải Dương minh bạch chuyện này không che dấu được bao lâu nữa, không cần bao lâu nữa thị trường sản phẩm sức khỏe như đi trên băng mỏng, chẳng mấy chốc sẽ có công ty rớt xuống thôi, có lẽ dịch Nguyên Sinh của bọn họ sẽ bị thế, rồi kéo theo cả tập đoàn xuống nước.

Vấn đề bị tung ra, mấy người đàn ông đều giật mình ngồi đó, Trịnh Hải Dương như mở ra một góc của chiếc hộp Pandora xấu xa, vận rủi sắp bám lên rồi.

Lâm Yến chấn động đứng ở đó, một câu cũng không nói được, Trịnh Hải Dương trước mặt tựa như một người xa lạ, mọi cử chỉ thần thái cậu ta đều chưa từng thấy qua. Trịnh Hải Dương còn không chờ mọi người phản ứng: "Cho nên, tiền ngân hàng chúng ta không thể trả! Không thể trả cũng không phải trả!" Một khi trả lập tức xảy ra tuần hoàn ác tính, Pandora một khi đã mở xui xẻo sẽ không thể tránh né, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự điêu tàn.

Lâm Yến đột nhiên mở miệng: "Kêu là kéo dài, nhưng kéo dài đến bao giờ?" Kéo thế nào được mà kéo? Ngân hàng không cần trả tiền sao? Các nhà đầu tư không cần thành quả sao?

Trịnh Hải Dương: "Em hỏi qua Hồ Chí Văn, cái hạng mục này không phải là không có thành quả, chỉ có điều thành quả này không thể lập tức đưa vào thương mại hóa, cho nên loại hình công nghệ cao này không thích hợp với thương nhân bình thường, biện pháp tốt nhất là chuyển toàn bộ cổ phần, thành quả nợ nần về cấp quốc gia!!!"

Trịnh Bình nãy giờ nghe con trai nói nhiều, có chút không kiên nhẫn, tuy con hắn thông minh thấu đáo, nhưng lúc này hắn lấy thân phận là người cha cảm thấy con mình chỉ đang có ý tưởng kỳ lạ thôi, hắn muốn mở miệng, Trịnh Hải Dương đột nhiên nhìn về phía hắn nói: "Chờ con nói xong ý tưởng của mình đã, nói xong mọi người tính làm sao cũng được!"

Trịnh Bình rốt cuộc khéo miệng lại, gật gật đầu, Trịnh Hải Dương tiếp tục nói: "Nếu cái hạng mục công nghệ cao qua tay cấp quốc gia, chúng ta từ bỏ cổ phần với thành quả, để Hồ Chí Văn mang theo phòng thí nghiệm của mình sang viện nghiên cứu quốc gia, vì dân vì nước mà nghiên cứu hạng mục quang phục, nợ nần tự nhiên đi theo, bởi vì chúng ta không cần thành quả, cũng đâu cần phải thương mại hóa. Nếu 10 – 20 năm sau thương mại hóa thành công thế cũng là lợi ích cho nước nhà."

Lâm Quân buồn bã nói: "Từ bỏ thành quả cùng cổ phần thuộc về chú thì cũng được đi, nhưng vấn đề làm sao quốc gia phải tiếp nhận chứ?" Người trẻ tuổi đi nước ngoài về quả nhiên lại có những ý nghĩ kỳ lạ không thực tế.

Trịnh Hải Dương chỉ vào tờ giấy kia nói: "Cho nên hiện tại chúng ta phải làm cho các ban ngành liên quan của quốc gia thấy được kế hoạch quang phục này là một kế hoạch năng lượng dựa trên tài nguyên cơ bản nhất nhằm tránh bị lũng đoạn."

(Uyên: Ý là để quốc gia thâu tóm cái dự án này để tránh sau này các tập đoàn khác chen chân.)

Lũng đoạn? Cái từ này vừa khiến cho mọi người ngây ngẩn, lũng đoạn? Quốc gia lũng đoạn tài nguyên?

Trịnh Hải Dương: "Con nói thế này mọi người có thể sẽ thấy kỳ lạ, nhưng năm nay, muộn nhất có thể cuối năm, nhất định sẽ có kế hoạch 'quốc lui dân tiến', đến lúc đó các xí nghiệp quốc hữu sẽ rời khỏi vòng cạnh tranh sản xuất nhường cho tư nhân, còn đối với các ngành độc quyền tài nguyên cơ bản (đầu nguồn như gió, nước,...) chắc chắn sẽ do nhà nước độc quyền, miễn chúng ta tìm cách đưa hạng mục này cho một chi nhánh nghiên cứu điện lực của quốc gia thì tuyệt đối có thể để quốc gia tiếp quản nó."

Trịnh Bình, Hàn Trị Quân và Lâm Quân đều kinh ngạc với 'ảo tưởng' của Trịnh Hải Dương, nhưng biện pháp này dù kỳ lạ, nhưng cũng không phải không thể, nếu quốc hữu xí nghiệp thật sự rời đi không cạnh tranh nữa, ngược lại còn bị lũng đoạn sản xuất tài nguyên thì đúng là kế hoạch quang phục này có thể qua tay cấp quốc gia! Dù sao thì Hồ Chí Văn cũng đâu phải gạt người, thật sự hữu dụng, chỉ là tạm thời chưa thể thương mại hóa.

Lâm Quân là người đầu tiên thấy cái giải pháp này khả thi, đứa nhỏ này lần nữa nghĩ ra được đường lui cho bọn họ, hắn nhìn Trịnh Hải Dương: "Nhưng tại sao quốc gia lại đột nhiên muốn rút vốn khỏi các ngành sản xuất?"

Gần đây xí nghiệp quốc hữu vẫn đầu tư vào các công trình tư nhân không ít, ví dụ như TV tủ lạnh đầu năm nay đều có vốn nhà nước, ngay cả ngành điện ảnh mấy năm nay cũng vậy, thượng vàng hạ cám (*) ngành nào mà không có.

(*) Thượng vàng hạ cám: là câu khẩu ngữ đã có từ xa xưa, dùng để mô tả những nơi có đủ mọi thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xĩnh nhất đều chẳng thiếu.

Vài năm gần đây, nhờ có khẩu hiệu 'Phấn đấu lọt vào top 500 thế giới." được mọi người nhiệt liệt hô vang, một số chính quyền địa phương thậm chí còn tập hợp các ngành công nghiệp khác nhau để xây dựng một 'tập đoàn' lớn, học hỏi từ nhiều tập đoàn của Hàn Quốc và Nhật Bản, đặc biệt là Hàn Quốc.

Trịnh Hải Dương nghĩ thầm đương nhiên biết chứ, bởi vì gió lốc tài chính năm 97 đã làm cho thị trường Đông Nam Á thành một mớ hỗn độn, các người lo đi thần tượng tập đoàn Daewoo của Hàn Quốc chuẩn bị đóng cửa đến nơi, tình hình mấy tập đoàn khác cũng chẳng khá khẩm hơn, sau khi cơn bão này tan liệu còn ai sao chép 'hình thức tập đoàn'.

Trịnh Hải Dương cũng nhớ 'nhất thanh nhị sở' (*), niềm tin của chính phủ sụp đổ, làm một cú quay xe mà không ai ngờ được, từ năm nay bắt đầu 'Quốc lui dân tiến', nhà nước bắt đầu độc chiếm mọi nguồn tài nguyên thượng nguồn như dầu mỏ, điện lực hàng không, tàu điện ngầm dần dần đều trở thành vốn sở hữu nhà nước.

(*) Rõ ràng.

Đây là một bước tiến lịch sử thuộc về Trung Quốc.

Trịnh Hải Dương chỉ vào bài báo, nói: "Xem báo đi, đồng Thái kim sau đó là Malaysia, tập đoàn Hàn Quốc cũng đâu thể trụ vững. Tài khoản vốn thâm hụt, nợ nước ngoài quá nhiều, khi các nhà đầu tư quốc tế bắt đầu bán tháo Hàn kim, Hàn Quốc khẳng định xong đời. Không tin thì kêu cô con ra mà hỏi, Daewoo chưa chắc đã trụ được."

"Con biết con nói chưa chắc mọi người đã tin, mọi người có thể bắt đầu tiết kiệm tiền, một bên tích một bên chờ, vào tháng 4, khẳng định có công ty sản phẩm sức khỏe tèo."

Hôm nay Trịnh Hải Dương cảm thấy như mình được đứng trên sân khấu thuộc về bản thân vậy, đứng trước mọi người thể hiện một mặt mà nhiều năm như vậy chưa thể hiện qua, đó là loại khí thế vững vàng tự tin được ẩn dưới ánh hào quang.

Sau khi Trịnh Hải Dương về nhà, Trịnh Bình cùng Hàn Trị Quân bọn họ ở lại hàn thuyên rất lâu, Lâm Yến ở cạnh cửa sổ nghe được lời bọn họ nói, hình như bị Trịnh Hải Dương thuyết phục, nhưng cũng chỉ là 'hình như' thôi, dù sao cũng tận mấy trăm triệu, không ai sẽ nghe theo lời một đứa con nít mới mấy tuổi đầu.

Lâm Quân cười nói với Trịnh Bình: "Con cừu nhà anh trâu bò thật, sau này nhất định sẽ làm nên việc."

Hàn Trị Quân: "Trước khoan lo cho con trai Trịnh Nhị, lo cho bản thân trước đi! Cho chú 10 ngày phải gom đủ 3000 vạn (30 triệu) đừng đụng vào tiền của công ty, tự nghĩ cách mà kiếm đi!"

Trịnh Hải Dương biết cậu nói nhiều như vậy, mấy người lớn cũng sẽ không nghe theo mà án binh bất động, chờ đợi thời cơ, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ cách để trả tiền cho ngân hàng trước.

Quả nhiên, không lâu sau, khi Lâm Quân làm đơn để chuyển khoản 30 triệu, vừa xong, chủ tịch ngân hàng liền gọi điện thoại cho Lâm Quân, đột ngột như vậy không thể bảo làm là làm được ngay, đây không phải số tiền nhỏ.

Tiền để trả đương nhiên móc từ tiền túi của Lâm Quân, Trịnh Bình và Hàn Trị Quân cũng không phải nhà từ thiện, nhưng khi chuyển tiền cũng không thể rút dây động rừng để người khác nghĩ rằng Lâm Quân sắp phá sản.

Lâm Quân lập tức ổn định đối phương nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ là tạm thời huy động vốn để đầu tư thôi, hahahahaha, tôi đầu tư nhiều tiền kiếm về cũng nhiều tiền, còn không phải đều gửi hết vào ngân hàng anh đó sao."

Người đó trong lòng thoáng yên tâm, dù sao thì trước kia cũng không phải chưa thấy Lâm Quân làm thế này, hắn nghĩ Lâm Quân là tỷ phú cơ mà có gì phải lo, sau lưng lại có một tập đoàn lớn, vì thế dặn dò xuống, giúp Lâm Quân xoay tiền.

Đến khi Lâm Quân xoay tiền đủ đã là trung tuần tháng 4 (giữa ), đang định dựa theo kế hoạch chuyển tiền vào tài khoản của viện nghiên cứu tập đoàn, sau đó lại dựa vào cớ "Tập đoàn đã kiếm được không ít" để trả lại ngân hàng, thì thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe lại bùng nổ.

Một công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe vừa ra mắt năm nay đang vướng phải một vụ kiện tụng hàng giả và Sanzhu đang đối mặt với tình huống tệ hơn bao giờ hết – một người khách hàng của họ chết sau khi sử dụng sản phẩm của họ.

Mấy năm nay thị trường sản phẩm sức khỏe vẫn luôn ăn khách nay lại trở nên ảm đạm hay nói đúng hơn là chết chắc, danh tiếng của công ty luôn là thứ mà người tiêu dùng quan tâm, thị trường bắt đầu một mảnh tối tăm sau đó thành tối mịt mù luôn.

Gió lốc dần nổi lên, không khác với suy đoán của Trịnh Hải Dương. Toàn bộ thị trường đều ế ẩm, đồng thời người dân bắt đầu hoài nghi công hiệu với tính an toàn của những sản phẩm này, thậm chí các cơ quan ban ngành cũng điều tra thị trường sản phẩm sức khỏe có đạt chuẩn hay không.

Cục diện này khiến Trịnh Bình và Hàn Trị Quân bọn họ khinh ngạc ngỡ ngàng, Trịnh Hải Dương đoán hoàn toàn chính xác, sụp đổ trước thế mà lại sản phẩm sức khỏe.

Trịnh Bình: "Có lẽ chỉ là trùng hợp."

Lâm Quân híp mắt, không tán đồng, "Trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao? Cũng không phải là tung xí ngầu, đây là thương trường, là chiến trường đấy."

Đúng vậy, đây là chiến trường của thương nhân, trên chiến trường sẽ có việc trùng hợp thế sao? Tất cả mọi thứ đều sẽ để lại dấu vết, có lẽ từ đầu Trịnh Hải Dương đã nhìn thấy những dấu vết để lại này.

30 triệu Lâm Quân để trong tài khoản công ty còn chưa trả cho ngân hàng, đã bị lời Trịnh Hải Dương đè xuống, theo hiểu biết của mọi người, Lâm Quân là một kẻ đầu tư mạo hiểm, khi Trịnh Bình hoài nghi con trai chỉ do trùng hợp, Lâm Quân đã tiếp thu lời của Trịnh Hải Dương.

Hắn híp mắt ngồi trong văn phòng của bản thân, trước mắt là chi tiết trả nợ mà Hàn Đình Đình đưa cho hắn, hắn cũng không đối chiếu, đầu tư bao nhiêu tiền bạc vốn liếng, bây giờ phải bỏ thêm càng nhiều tiền, hắn không cam tâm, hắn muốn chờ một chút, có lẽ sẽ thật sự chờ được 'một đường sinh cơ' trong miệng Trịnh Hải Dương.

~>~

Sau tin của sản phẩm sức khỏe, TV, báo đài bắt đầu bàn tán điên cuồng, đương nhiên dịch Đuôi Thảo Nguyên Sinh cũng bị ảnh hưởng, ban ngành thông tri tập đoàn, có lẽ cần phải kiểm tra tư cách sản xuất với thành phần bên trong.

Trịnh Hải Dương nghe được tin tức liền ngồi nhà làm một bản kế hoạch để đẩy dịch Nguyên Sinh lên, cậu căn bản không lo lắng dịch Nguyên Sinh không đủ tư cách hay không an toàn gì đó, nhìn Trịnh Bình bình tĩnh ngồi nhà liền biết, dịch Nguyên Sinh hoàn toàn không có vấn đề.

Dạo này Hàn Nhất điên cuồng học tập, dưới không khí áp lực trong nhà, Trịnh Hải Dương lại không thường về nhà, nhóc chỉ biết nhốt mình trong phòng đọc sách ôn bài.

Sắp tới Trịnh Hải Dương sẽ chỉ ở nhà, không đi ra ngoài nữa, vì thế Hàn Nhất liền dọn đống sách vở tới phòng của ca ca ở cách vách.

Hàn Nhất nhìn thấy trên giường toàn giấy viết viết vẽ vẽ gì đó tùm lum, hầu hết đều là tiếng Anh, anh nhóc hình như đã quen với việc dùng tiếng anh. Nhóc cầm tờ giấy lên nhìn nhìn, không hiểu được, sao cái này còn phức tạp hơn cả vật lý vậy.

Trịnh Hải Dương rút tờ giấy từ tay Hàn Nhất ra, xoa nhẹ cái đầu nhỏ nhỏ của nhóc, thả giấy về chỗ cũ, Hàn Nhất nhìn cậu hỏi: "Đây là gì vậy?"

Trịnh Hải Dương quay đầu: "Là kế hoạch đầu nhập thị trường của dịch Nguyên Sinh."

Hàn nhất: "Có ích gì?"

Trịnh Hải Dương: "Sự hữu ích của cắn nuốt, chẳng hạn trong một bể cá chỉ có hai con cá, anh là cá lớn, em là cá nhỏ.... Ok ok, em là cá lớn, anh là cá nhỏ, vậy em ăn anh, bể cá này lập tức thành của em rồi. Hiểu chưa?" Kỳ thật là tính chất biệt lập chiếm lĩnh thị tường.

Hàn Nhất nghĩ nghĩ, đã hiểu, hình như muốn để dịch Nguyên Sinh bán càng nhiều thì càng dễ đè bẹp những sản phẩm khác. Trong tay thằng bé là sách vật lý, đối với những thị trường đó, hoàn toàn dốt đặc cán mai, cứ như trời sinh không thấm được mấy thứ đó, chỉ có khoa học công nghệ mới có hứng thú.

Hàn Nhất nghĩ thầm khoa học công nghệ chỉ hợp với người thông minh, nhóc thích vật lý, nghĩa là nhóc thông minh, chỉ là nghĩ lại ca ca, ca ca có thể hiểu được nhiều thứ để kiếm tiền lắm nha, kiếm tiền thì có thể mua nhà, so như vậy, trong lòng thằng bé nghĩ, ưm, vẫn là người buôn bán có bản lĩnh nhất.

Trịnh Hải Dương lại bắt đầu ghẹo: "Thế nào, có phải thấy ca ca rất có bản lĩnh, thiệt là trâu bò?"

Hàn Nhất hừ hừ, mở sách vật lý ra, không để ý tới cậu, Trịnh Hải Dương ấn ấn cái đầu nhỏ, cười cười, cũng không nói gì, hai người tiếp tục làm việc của mình.