Lột Xác Sống Lại

Chương 64: Bảy năm vội vàng mà qua đi





chapter content


Chương 64: Bảy năm vội vàng mà qua đi.

Edit: Bảo Uyên

Beta: Vũ

----------------------------

Tốc độ trang trí cửa hàng nhanh hơn họ tưởng nhiều, từ đầu tháng 4 mọi thứ đều đâu vào đấy, hàng hóa cũng sắp xếp xong, không đốt pháo cũng không cắt băng khánh thành, cửa hàng cứ thế lặng lẽ khai trương.

Lâm Yến mướn hai người đến bán hàng, dù sao thì cậu ta cũng không ở tỉnh thành thường xuyên, Trịnh Hải Dương cũng có việc riêng, Hàn Nhất thì phải đi học.

Giá văn phòng phẩm bán trong cửa hàng không cao, ngoài văn phòng phẩm còn có một số đồ ăn vặt như mì cay, mì giòn, một số dụng cụ thể thao cho học sinh như bóng đá, nhảy dây, v.v.

Dư Đông lúc này vẫn còn đang học tiểu học, nghe Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương mở cửa hàng văn phòng phẩm, buổi chiều lập tức chạy đến mua một gói mì ăn liền cùng 3 gói sợi cay. Từ góc nhìn của Dư Đông thì nhóc ta có quan hệ với Hàn Nhất, lại quen biết với Lâm Yến và Trịnh Hải Dương, theo 'giao tình sâu xa' thì ăn không trả tiền là giữ thể diện cho huynh đệ, trả tiền là xa lạ.

Kết quả Hàn Nhất nghe xong giận tím người, nhóc còn trông chờ tiền văn phòng phẩm để mua nhà đó, Dư Bí Đao ăn 1 – 2 gói mỳ cũng đâu có gì, mấy gói sợi cay cũng đâu là gì, nhưng nhóc phải mua nhà đó!

Hàn Nhất thở phì phì đi tìm Dư Bí Đao, đào 200 tệ từ cặp sách nhóc ta đang để trong cửa hàng, lúc này mới đồng ý cho Dư Bí Đao tiếp tục ăn chùa uống chùa.

Trịnh Hải Dương nói với Hàn Nhất: "Nó có thể ăn được bao nhiêu chứ? Em keo kiệt quá nha."

Hai mắt Hàn Nhất phóng đao: "Thế anh trả tiền cho nó nha."

Trịnh Hải Dương nhìn trời.

Ban đầu chưa có ai biết về cửa hàng, Lâm Quân là người biết đầu tiên, nhưng hắn luôn quan niệm con nít thì phải nuôi thả, cho nên cũng không nói gì với Hàn Trị Quân với Trịnh Bình. Nhưng mà trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, Trịnh Hải Dương cũng chẳng có ý giấu diếm, nên về sau người lớn trong nhà cũng biết, còn nhanh như chớp chạy đến tham quan một phen.

(Vũ: Nuôi con chứ đâu phải nuôi gà đâu giời. (= = |||))

Trình Bảo Lệ còn cầm theo máy ảnh mới mua chụp chụp khắp nơi, cảm thấy thật là đặc biệt phải chụp lại hết, hiện tại con trai mở cửa hàng, là ông chủ nhỏ đó!! Trong mấy vị phu nhân, mình nhất định là người có mặt mũi nhất!!

Thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng, Trịnh Hải Dương về Trung Quốc đã được gần một năm thì cũng ổn định lại, thay vì tiếp tục đi học, cậu quyết định vào công ty chăm sóc sức khỏe của ba cậu, bắt đầu học quản lý sự vụ công ty.

Kỳ thật từ sau khi Trịnh Hải Dương về nước, về sau sẽ đi trên con đường nào, người trong nhà đã thảo luận qua nhiều lần, tự bản thân Trịnh Hải Dương cũng suy xét lung tung, đơn giản là hai con đường, hoặc tiếp tục đi học, hoặc dựa vào nền tảng sẵn có trên thương trường của người nhà học những thứ thực tế. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Quân cầm đầu bang phái [Con nít thì nên ra khơi làm ăn, tay làm hàm nhai], Hàn Đình Đình đứng theo phái [Trẻ nhỏ thì phải đi học] - đại khái cảm thấy Trịnh Hải Dương còn quá bé phải đi học thêm 2 năm nữa; mà hai vợ chồng Trình Bảo Lệ cũng rất rối rắm, năng lực của Dương Dương bọn họ thấy cả rồi, nhưng tuổi quả thật quá nhỏ, làm cha làm mẹ chỉ mong con cái tốt đẹp, dù là buôn bán hay học hành cũng thế, dù sao thì hiện tại trong nhà đang có tiền, có tài nguyên.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Hải Dương quyết định, trước ở công ty học mấy thứ thực tế, hiện tại người trong nhà đều có tiền, cậu cũng không cần phải nóng lòng thay đổi quỹ đạo nhân sinh gì cả, tế thủy trường lưu (*), chầm chậm mà tiến, từng chút một biến thành bộ dạng tốt nhất của bản thân. Nếu về sau cảm thấy tri thức không đủ, thì có thể đến trường lần nữa.

(*) Tế thủy trường lưu: Là chỉ đường nước chảy dài và thuận lợi, nói đến chuyện tình cảm là không vội vàng và nồng nhiệt, mà từ từ chậm rãi bồi đắp nên.

Quay đầu nhìn lại đã qua nhiều năm như vậy, quỹ đạo nhân sinh của nhà họ đã hoàn toàn thay đổi, mà Trịnh Hải Dương muốn biết qua thêm 5 – 10 năm nữa, cậu sẽ biến thành người như thế nào.

Vào giữa năm nay, Hàn Đình Đình chẳng những xin được bằng sáng chế cho loại băng vệ sinh mới mà còn chế tạo ra dây chuyền máy móc quy mô lớn cũng đăng kí độc quyền, tiếp theo chính là đầu tư rồi đẩy ra thị trường.

Quả nhiên như Trịnh Hải Dương đã đoán ngay từ đầu, Hàn Đình Đình rất trọng dụng hai vị học bá kia, cho bọn họ chiếm cổ phần, còn hứa hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ dùng lương cao mướn họ về làm, mà Hàn Nhất còn được chia hoa hồng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với một đứa nhỏ 9 tuổi thì thật sự không tồi chút nào, lương lai một năm nữa chắc chắn có thể mua được nhà.

Mà loại băng vệ sinh kiểu mới này càn quét cả thị trường, đẩy Hóa Phẩm Nhất Đình lên một tầm cao mới trong ngành hàng này.

Mùa hè đã đến, bộ phim Lâm Yến diễn XX cách cách cuối cùng cũng chiếu trên đài truyền hinh, các nhân vật trong bộ phim này rất nhanh liền nổi như cồn, Lâm Yến nhận được hợp đồng quay phần tiếp theo, lại vào đoàn làm phim quay tiếp.

Vòng xoay cuộc đời lại lặng lẽ quay. Năm 2000, ban đầu Lâm Quân cũng đã định đầu tư vào Internet, kết quả là năm đó bong bóng Internet toàn cầu vỡ vụn. Cổ phiếu của nhiều công ty mạng Internet Trung Quốc trên NASDAQS (National Association of Securities Dealers Automated Quotation System nghĩa là sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ). Sohu (một công ty truyền thông Internet của Trung Quốc thành lập vào năm 1996) rớt thảm thương chỉ còn vài chục xu, NetEase thậm chí còn tệ hơn, Internet ở Trung Quốc còn chưa kịp phát triển thì đã phải trải qua thời kỳ suy thoái.

Lâm Quân đã học được bài học qua kế hoạch quang phục, nên hiện tại làm cái gì cũng cẩn thận, ban đầu tính xông pha vào Internet cuối cùng lại thận trọng từ bỏ. Mà Trịnh Hải Dương đã mở cửa hàng online của bản thân trên Alibaba, lúc ấy mới chỉ bán vài sản phẩm bảo vệ sức khỏe và các loại đặc sản địa phương, sau mới mở cửa hàng bán quần áo, lúc đó cũng không phải là cửa hàng bán lẻ mà là buôn bán sỉ giữa các doanh nghiệp, bước đầu lặn lội trong Internet.

Trong 7 năm tiếp theo, ngành công nghiệp ăn uống của Hàn Trị Quân trở nên lớn mạnh, ngoại trừ Nhất Dương, hắn còn chuỗi của hàng buôn bán sủi cảo, bánh bao, bánh ú, và mì sợi. Công ty sức khỏe của Trịnh Bình vào năm 2000 mở ra hình thức tiêu thụ theo quà tặng, rất hot trên thị trường. Lâm Quân mở một công ty giải trí, tự mình làm chủ, lót đường cho con trai. Mà Cao Thính Tuyền trong suốt mấy năm làm bất động sản đã tự xây nên một tứ hợp viện (*) ở Bắc Kinh, khá tráng lệ, xem như là xa hoa một cách kiêm tốn. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

(*) Tứ hợp viện.

chapter content


========= *** ==========

ALO ALO đổi xưng hô nha, các bạn nhỏ đều lớn cả rồi

Trịnh Hải Dương – Anh

Hàn Nhất – Cậu

Hàn Thập – nhóc

Hàn Nhất sau khi tốt nghiệp lớp Thiếu Niên thì tính xuất ngoại, nhưng sau lại không đi, ở lại đại học S liên học lên thạc sĩ và tiến sĩ, nguyên do mà cậu không chịu đi xuất ngoại – từ chính miệng cậu nói là ---

"Em trai quá ngốc nghếch, hôm qua hỏi nó 6 + 6 bằng bao nhiêu, nó bảo là nó không biết, con cảm thấy con mà xuất ngoại, nó sẽ ngốc chết trong nước."

Hàn Thập QAQ

Hàn Thập dùng 7 năm này để chứng minh cho mọi người, cái gì gọi là 'đứa đầu quá thông minh, đứa thứ sẽ ngu lòi lol'

Trịnh Hải Dương dùng biện pháp năm đó đã dạy Hàn Nhất để dạy Hàn Thập, đứa nhỏ lại đ** thể thấm được, không niệm được thơ cổ, chữ cái tiếng Anh vừa học liền quên, toán cộng đến 10 dạy không dưới 20 lần, cuói cùng hỏi nó 1 + 1 bằng mấy, thằng bé khóc lóc trả lười: "Bằng... bằng... 10, huhuhuhuhuhuhuh."

Hàn Nhất tức đến độ hận không thể đánh nó một cái, có thể là do tương đối ngốc, ngốc tới một cảnh giới sẽ tiến hóa thành moe, vì thế tất cả mọi người đều đặc biệt thương nhóc, mặc dù người luôn khịt mũi coi thường với những con nòng nọc ngu xửng như Hàn Nhất cũng có thể kiên nhẫn giảng nhóc nghe.

Dù sao mỗi lần tụ lại ăn cơm, Hàn Thập đóng vai trò như hạt dẻ cười, dùng khả năng manh moe của mình khiến mấy người lớn chỉ đắm chìm trong danh lợi thoải mái cười to, thời gian trôi qua, Hàn Thập đã tự giác được bản thân tương đối ngốc.

Có một lần Trịnh Hải Dương dạy nhóc viết chữ, Hàn Thập tức giận ném bút đi, còn đá chân: "Không viết!!!"

Trịnh Hải Dương: "Tại sao lại không viết?"

Hàn Thập hô to: "Bởi vì em tương đối ngốc đó!!"

Vừa mới nói xong Hàn Nhất từ phòng bên tông cửa đi vào, nhấc thằng bé lên tính cho một trận, lười không muốn viết lại tìm lí do là bản thân ngốc?! Đúng là ngốc thật mới có thể nói như thế! Lý do bình thường mà mấy đứa nhỏ hay nói không phải là đau đầu, đau tay hoặc làm nũng sao?

Hàn Thập bị dọa, la hét gọi Dương Dương ca ca, Hàn Nhất búng đầu thằng bé: "Không muốn viết thì không biết làm nũng sao? Tại sao lại nói bản thân ngốc?"

Hàn Thập bị dọa liền nấc cục, vừa nghĩ cách vừa nấc cục, tiếp theo mềm mại nắm lấy tay anh trai: "Bởi vì em... ngốc ạ." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất: "....."

Trịnh Hải Dương: "........" Che mặt, thế giới ngốc manh chúng ta không hiểu được.

Thòi gian 7 năm trôi qua thực mau, Trịnh Hải Dương từ 12 tuổi vượt qua tuổi dậy thì, trưởng thành nên thiếu niên 19 tuổi; Lâm Yến năm đó quả thực rất nổi, bắt đầu từ màn ảnh nhỏ lại đi đến màn ảnh lớn của giới điện ảnh; Dư Đông Qua trong lần ôn thi đại học lần 2 bị giáo viên bổ túc bắt đọc một quyển phân số, khóc lóc xé sách ở nhà tạm biệt thanh xuân vùi đầu vào kỳ thi tuyển sinh đại học.

Mà Hàn Nhất lúc này đã chuẩn bị tốt nghiệp tiến sĩ, còn chưa qua tuổi dậy thì, 16 tuổi, năm tháng đẹp nhất của thanh xuân, khi những đứa trẻ khác đang chiến đấu hăng chuẩn bị cho kỳ thi chuyển cấp, thi đại học, thì cậu đã sắp giải thoát khỏi bể khổ.

A, đúng rồi, còn có Cao Kỳ Kỳ, con gái độc nhất của Cao Thính Tuyền, từ nhỏ đi học ba lê, thành tích cũng bình thường nhưng rất chăm chỉ, bởi vì từ nhỏ cô nhóc đã bị mẹ hù dọa, nói nếu không học tốt, về sau chỉ có thể cưới con rể về kế thừa gia nghiệp.

Cao Kỳ Kỳ mới mười mấy tuổi xem tổng tài văn hơi nhiều, cứ sợ hãi về sau cuộc đời mình sẽ máu chó như trong tiểu thuyết, lo lắng về sau chồng mình sẽ vì sản nghiệp trong nhà mới kết hôn, cuối cùng hại chết cả nhà lại còn đi ngoại tình, không kiếm được tiền lại còn đánh vợ đánh con, vì thế cô nhóc cắn răng liều mạng khắc khổ học hành, thế mà cuối cùng thi đậu được một trường.

Trịnh Hải Dương nói cô bé có chứng vọng tưởng bị hại, Cao Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, nói với anh: "Em cảm thấy lấy điều kiện hiện tại của em thì người theo đuổi em một là vì nhan sắc, hai là vì tiền, ba là cả hai. Anh nói xem, em có thể không sợ sao?"

Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, thế mà lại bị cô nhóc thuyết phục, gật gật đầu nói: "Có lý."

Cao Kỳ Kỳ hai mắt lấp lánh: "Dương Dương nếu không sau này anh cưới em đi, phù sa không chảy ruộng ngoài." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương lập tức quay xe: "Anh đi vệ sinh."

Cao kỳ kỳ: ".................." ( ╯‵□′) ╯︵┻━┻ quả thực vô tình tàn khốc vô cớ gây rối!!

~>~

Tác giả có lời muốn nói: Khóc mù, cuối cùng cũng có thể viết chuyện yêu đương, chơi lưu manh cùng sự nghiệp của họ rồi.

___end chương 64___