Sáng sớm Hàn Nhất đi đến trường liên hệ lớp trưởng ban chính quy, đưa chồng giấy đã sửa cho cô, hơn một nửa số luận văn đều bị cậu xé.
Lớp trưởng là một cô gái đeo kính có vẻ ngoài trầm tĩnh, vừa nhìn đống giấy vụn kia thì ngốc ra, chỉ thấy vị giáo viên nhỏ tuổi của họ lãnh khốc vô tình nâng cằm nói: "Xé đi là để bọn họ viết lại lần nữa, nhiều người nộp như vậy ai viết cái gì tôi đều nhớ cả, nếu còn sao chép như đợt trước thì cuối kỳ đánh rớt."
Lớp trưởng thật muốn quỳ giáo viên nhỏ, trong lòng điên cuồng nói khùm nói đin, kết quả Hàn Nhất như biết cô đang nghĩ gì, chậm rì rì nói: "Nếu thầy Yến mà chấm thì cả lớp mấy người đều không đạt tiêu chuẩn rồi."
Lớp trưởng: "........."
Hàn Nhất định trực tiếp đi luôn, nhưng nghĩ thế nào lại để lớp trưởng gọi một đám sinh viên lại, điểm mặt cả lũ rồi nói cho bọn họ nghe viết như thế nào trọng điểm ở đâu, một đám người lớn tuổi hơn cậu ngồi phía dưới điên cuồng gật đầu, vẻ mặt đầy sùng bái.
Hàn Nhất dành cả tiếng giảng luận văn cho đám sinh viên, nói xong bước tiêu sái về phòng thí nghiệm, trên đường đi móc ra cái Nokia cục gạch huyền thoại nhìn thoáng qua mới 10h30 sáng, không biết thế nào trong đầu thoáng qua gương mặt của Trịnh Hải Dương, nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vừa reo chuông Hàn Nhất lập tức có chút hối hận, cậu cũng đâu có việc gì để nói, gọi điện thoại cho anh làm gì? Nhưng đã quá muộn, đang định cúp điện thoại thì có người nhận máy, đầu âm thanh bên kia êm dịu như mặt hồ không chút gợn sóng: "Alo?"
Trịnh Hải Dương đang ở văn phòng ăn tối cùng Lão Dương và Tề Khang, khu văn phòng mới thuê còn rất lộn xộn, các dãy phòng làm việc đều đã được lắp đặt sẵn. Mà Lão Dương và Tề Khang là đối tác, hai người đều có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực bất động sản, Lão Dương giống Cao Thính Tuyền năm đó đi Hải Nam tìm cơ hội bất động sản, đáng tiếc là hắn tương đối xui xẻo, không bắt được thời điểm tốt nhất, đến khi hắn đi đãi vàng thì đúng lúc bong bóng địa ốc ở Hải Nam vỡ vụn; còn Tề Khang là giám đốc ở công ty của Cao Thính Tuyền, hiện tại cũng ra tự làm chủ.
Lão Dương và Tề Khang đều lớn hơn Trịnh Hải Dương nhiều, nhưng ba người bọn họ hoàn toàn không có khái niệm về tuổi tác. Họ bắt tay mở công ty bất động sản cùng nhau, ăn ý vô cùng, một người có kinh nghiệm phong phú, một người đanh đá chua ngoa nhạy bén với thị trường, mà Trịnh Hải Dương vừa lúc có thể làm về tài chính.
Buổi sáng ba người đến quét dọn vệ sinh, Lão Dương tìm người đến lắp wifi, bữa sáng còn chưa ăn, vẫn luôn bận rộn đến bây giờ mới được ăn cơm, Tề Khang đang cầm bánh bao thịt trong tay nói về vụ đấu thầu thì điện thoại Trịnh Hải Dương vang lên.
Trịnh Hải Dương đứng lên, đến mép giường (*) nghe điện thoại, Lão Dương và Tề Khang tiếp tục thảo luận, anh nhìn ra cửa sổ, nhận điện thoại nói: "Alo?"
(*) Raw để là mép giường lun, chỗ này có thể ở đó có giường chăng?
Ban đầu bên kia đầu dây không có âm thanh gì, cho đến khi Trịnh Hải Dương gọi thêm một tiếng, Hàn Nhất mới mở miệng: "Đang làm gì đó?"
Trịnh Hải Dương nghe được lời này thì thấy hơi kỳ quái, Hàn Nhất gọi điện tới không phải để nói chuyện gì, mà là hỏi anh đang làm gì? Anh nói: "Quét dọn vệ sinh ở công ty, đợi lát nữa người đến trang bị máy tính." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Nhất: "Có về nhà ăn cơm chiều không?"
Trịnh Hải Dương thắc mắc thằng bé sao thế? Buổi sáng mà gọi điện thoại hỏi anh buổi tối có trở về ăn cơm hay không?! Bây giờ còn chưa ăn cơm trưa mà?
"Hẳn là không, buổi tối còn có việc."
Hàn Nhất ở đầu bên kia lại hỏi: "Bữa trưa thì sao? Tới trường em ăn cơm?"
Trịnh Hải Dương nở nụ cười: "Cơm trưa em tự ăn đi, anh mới ăn cơm ở đầy rồi, vừa dọn dẹp xong."
Hàn Nhất hoài nghi nói: "Anh không ăn sáng?"
Trịnh Hải Dương: "Đúng vậy, làm sao vậy?"
Một câu "Làm sao vậy?" hỏi ra đầu dây bên kia lại im lặng, Hàn Nhất đứng cạnh bồn hoa trong lòng có chút buồn bực, đúng rồi, làm sao vậy? Cậu cũng muốn biết sao cậu lại nhàm chán gọi điện chi vậy?!
Hàn Nhất vội vàng nói: "Không có gì." Rồi ngắt máy, trở về phòng thí nghiệm. Lúc ấy ở đó không có ai, thật ra buổi sáng cũng chẳng có ai, sau giờ cơm trưa mới có người, Hàn Nhất một mình ngồi ở đó, ban đầu có hơi nhàm chán, chán chán đặt bút xuống lại nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy.
Cậu càng nghĩ lại càng cảm thấy sai sai, trước đây cậu không có việc gì cũng đâu gọi điện thoại cho anh? Vừa nãy trên đường sao cậu lại nghĩ đến việc gọi điện cho anh? Có phải là cậu không được bình thường không?
Nghĩ như vậy liền thấy không xong, suy nghĩ đó vừa lóe lên thì cũng giống như mọi thứ trong chiếc hộp Pandora bị khai mở đổ ra tứ phía. Chỉ biết càng nghĩ càng nhiều, đầu quả dưa của Hàn Nhất nhanh nhạy hơn người thường, nhờ xuất thân khoa học tự nhiên nên làm cái gì cũng có thói quen thực nghiệm luận chứng, cậu cảm thấy bản thân như vậy khẳng định có nguyên nhân, một động cơ nào đó.
Khi còn nhỏ đúng là cậu thích dính lấy anh thật, nhưng đó chỉ là sự ỷ lại của con nít với anh trai, này cũng hợp lý. Nhưng hiện tại do đâu? Từ lần trước Trịnh Hải Dương đến trường họ cùng nhau ăn cơm, cậu lập tức cảm thấy có một phản ứng hóa sinh đã xảy ra, nhưng cụ thể thứ gì thì cậu không rõ.
Cậu nghĩ mãi không ra, tự mình cảm thấy kỳ quái, càng nghĩ càng muốn gặp Trịnh Hải Dương, ngồi xuống chừng mười phút toàn là gương mặt của anh bay vòng vòng trong đầu.
Rốt cuộc mình đang làm gì thế? Hàn Nhất cạn lời với bản thân, giương mắt nhìn nhìn đồng hồ trong phòng thí nghiệm, sắp đến giờ cơm trưa.
Hàn Nhất đứng lên rời khỏi phòng thí nghiệm, đến nhà ăn mua bốn phần rồi xách ra khỏi trường học. Sau đó bắt một chiếc taxi tới văn phòng mà Trịnh Hải Dương mới thuê.
Khi Hàn Nhất lên tới, Lão Dương đang dùng máy tính thử Internet, Trịnh Hải Dương đang nhìn người ta lắp máy tính, thời điểm nhìn thấy cậu giật nảy mình.
Tề Khang tay cầm cái giẻ lau, nhìn Hàn Nhất vào cửa cười nói: "Đây không phải Hàn đại công tử sao?"
Hàn Nhất hướng hắn gật đầu, chỉ chỉ phần cơm trong tay nói: "Ăn cơm trưa." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Tề Khang chỉ bên trong: "Bên ngoài không có chỗ để, cậu để ở văn phòng anh cậu đi, chỗ đó sạch sẽ." Cả tầng đại sảnh gần như không có chỗ nào trống, thượng vàng hạ cám đều là linh kiện máy tính, trên bàn cũng toàn trang bị máy tính, Hàn Nhất nhướn mày nhìn Trịnh Hải Dương, rồi đi vào văn phòng.
Trịnh Hải Dương để người tiếp tục lắp máy tính, từ khu công cộng trở về văn phòng, liền thấy Hàn Nhất đang dựa vào trên ghế làm việc, chỉ mấy cái túi trên bàn: "Còn chưa ăn cơm đúng không?"
Trịnh Hải Dương bận cả buổi sáng, một tiếng trước mới kịp ăn lót dạ, căn bản không no, lúc này trong bụng lại đói meo, anh kéo túi ra nhìn, phát hiện là phần cơm của đại học S, lập tức quay đầu ra ngoài kêu: 'Lão Dương, Tề Khang ăn cơm đi."
Hai người từ bên ngoài chạy vào, họ đều bận cả buổi, cả người toàn mồ hôi, phân chia hộp cơm. Tề Khang không yên tâm để mấy người đó lắp linh kiện nên lại bưng hộp cơm ra ngoài, Lão Dương có thói quen ăn cơm có nhiều người, thích náo nhiệt, cũng cầm hộp cơm ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn dư lại Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất, cậu chưa động đũa, ngồi băn khoăn rốt cuộc gần đây bản thân chỗ nào không bình thường, Trịnh Hải Dương ăn cơm ngon vô cùng, nhà ăn của đại học S vẫn luôn hợp khẩu vị anh, đầu bếp làm ngon lại còn rẻ.
Trịnh Hải Dương ăn xong nhanh chóng đóng hộp cơm lại, ngước mắt lên nhìn cậu: "Sao vậy? Trên mặt anh có hạt cơm à?"
Hàn Nhất lắc đầu, dịch chuyển ánh mắt, vì trong lòng có điều nghĩ không thông nên không có tâm trạng ăn uống, khép hộp cơm lại không ăn.
Chiều Hàn Nhất không về trường học càng không về phòng thí nghiệm, gọi điện thoại xin nghỉ, ngồi ngốc ở chỗ Trịnh Hải Dương, giúp anh quét tước dọn bàn, cứ bận rộn mãi đến buổi tối Hàn Thập gọi điện kêu họ về ăn cơm.
Hàn Nhất cứ mãi thất thần đến mấy ngày sau, cứ luôn thất thần ở trường học, đến chỗ Trịnh Hải Dương thì ổn định hơn một chút, chỉ cần có thời gian đều ở chỗ anh, nếu có ở trường học thì cứ thường móc điện thoại nhắn tin hay gọi điện gì đó.
Loại trạng thái này đã giằng co được một tuần, Hàn Nhất càng ngày càng choáng bởi cái trạng thái không tên này, cậu hoang mang không biết chuyện gì xảy ra với mình. Cậu cảm thấy bản thân mình bây giờ cứ như biến thái đang theo dõi anh vậy, hận một ngày 24h không thể đặt đối phương vào tầm mắt mình. Đôi khi còn thích cãi nhau, chọc cho đối phương xù lông lên, nhìn Trịnh Hải Dương khó chịu vì mình trong lòng mừng thầm lại có chút mất mát, tình cảm phức tạp không thể lý giải hỗn loạn bên trong làm cậu cảm thấy bản thân điên rồi.
Cậu biết bản thân có chút chẻ chow, nhưng không khó chịu đến mức này chứ? Cậu không có việc gì làm chọc anh làm gì? Cậu chọc Trịnh Hải Dương xù lông lên thì no bụng chắc?
Đến Hàn Thập cũng nhìn không được, một buổi tối nọ nhóc lặng lẽ nói: "Anh, anh gần đây không uống thuốc sao? Anh Dương Dương thật sự tức giận nha, em thấy ảnh ném vỡ hai cái đĩa trong phòng bếp rồi đó."
Hàn Nhất im lặng ngồi trên sô pha không hé răng, chờ Hàn Thập chạy đi cậu lại nằm ụp lên sô pha hung hăng đấm cái gối dựa, không tiếng động phát tiết cảm xúc, nhưng những cảm xúc đó lại chịu không đi đâu mà nằm chật ních trong lồng ngực, căn bản không tìm được đường thoát ra.
Gần đây cậu còn bắt đầu chán ghét bản thân, cậu cũng không biết tại sao bản thân lại cứ chạy đi chọc anh tức giận. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Vừa nãy ăn cơm Trịnh Hải Dương múc phần canh thập cẩm cuối cùng cùng trứng cút cho Hàn Thập, Hàn Nhất thấy được liền duỗi đũa dài qua kẹp trứng cút đi trực tiếp chuyển hướng sang miệng bản thân.
Lúc đó Trịnh Hải Dương có chút không vui, biểu hiện gần đây của Hàn Nhất như bệnh thần kinh không uống thuốc không trị nổi, một cái trứng cút mà cũng giành với em trai ruột? Hàn Thập mới 8 tuổi đang cần bổ sung dinh dưỡng, làm anh trai không tự giác còn đi giành trứng cút?! Trong đầu có cái lỗ à?
Trịnh Hải Dương lập tức nhíu mày nói: "Ngày mai em muốn ăn thì để dì bảo mẫu làm nhiều chút, sao lại giành với Hàn Thập?"
Hàn Tập ngồi bên cạnh chớp mắt, nhìn anh trai mình ăn mất cái trứng cút của mình, còn lộ ra cái biểu tình chọc người.
Lúc Hàn Nhất làm ra hành động đó không thông qua đại não, nhai nhai trứng cút trong miệng không sao cả nhún vai nói: "Không đâu, em chỉ muốn ăn hôm nay, không phải mai mới ăn."
Trịnh Hải Dương: "......." Bị Hàn Nhất nào đó biểu hiện cực độ chọc người, Trịnh Hải Dương tức giận đến độ lúc rửa chén đập nát hai cái đĩa – cũng không phải cố ý, nhưng tuyệt đối là bị Hàn Nhất ảnh hưởng.
Gần đây anh vốn bận rộn nhiều việc, việc cần làm rất nhiều, chuẩn bị thông báo tuyển dụng còn phải canh chừng một khu đất, Lão Dương cùng Tề Khang bận như chó, kết quả Hàn Nhất mỗi ngày đều lảng vảng trước mặt, lượn qua lượn lại thì thôi đi, còn làm ra một loạt hành động chọc người bực tức, thường thường bị cậu chọc tới tức anh ách.
Trịnh Hải Dương cảm thấy bản thân sau khi trọng sinh tính tình đã đỡ hơn trước nhiều lắm, gần như không tức giận, cũng không dễ nổi nóng, nhưng bị Hàn Nhất làm cho nổi lửa mấy hôm nay – bệnh chẻ chow đúng lầ làm người thấy ghét mà! Bao nhiêu dễ thương năm đó không còn tí tương đồng, cứ như thoát thai hoán cốt biến thành một người khác vậy!! Sắp bị cậu làm cho tức chết rồi!
Trịnh Hải Dương dưới bếp rửa chén trong phẫn nộ, Hàn Nhất vốn đang nằm tựa trên sô pha, đấm đấm vào gối càng nghĩ càng tức, lại chạy lên lầu đập tường.
Qua mấy hôm, Bí Đao gọi điện hẹn Hàn Nhất đi ăn, vốn dĩ cậu cũng không định đi, hiện tại cậu chẳng muốn gặp ai cả nhưng suy đi xét lại mình cũng cần tìm người tâm sự, không nghi ngờ gì Bí Đao là đối tượng tốt nhất.
Bí Đao hiện đang đi học ở một trường đại học về khoa học công nghệ ở tỉnh hành, nghề chính là tìm người yêu, nghề phụ là thật tình đi tìm nơi liếm vết thương, đến nay đã quen được bốn người bạn gái, thất tình cũng đúng bốn lần luôn, phải đi tìm Hàn Nhất tâm sự tổng kết lại sự ảm đạm của hắn trong tình yêu.
Lần này Bí Đao quả nhiên thất tình vì đối phương chê hắn quá béo, muốn giúp hắn giảm cân, cho nên mỗi ngày Bí Đao đều chạy bộ 1 giờ, chạy suốt 2 tuần vẫn hoàn béo, trước là mập mờ, bây giờ là mập rõ ràng, béo vững chắc, tuy rằng thể trọng giảm không ít, nhưng vẫn là một anh béo to lớn.
Cô gái không thể chấp nhận bạn trai là một tên mập chết tiệt vô luận giảm thế nào cũng không sút cân được, vì thế quyết đoán chia tay, lần yêu đương thứ tư của hắn lại lần nữa kết thúc ảm đạm. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Bí Đao hẹn Hàn Nhất ở một quán ăn nhỏ, còn đặc biệt bao một phòng, Bí Đao vừa ăn vừa kể khổ, cuối cùng tổng kết nói: "Anh cũng đâu biết bản thân mình dù chạy bộ cũng không giảm cân được đâu, mẹ anh nói anh là trời sinh mập mạp. Ba đời nhà anh đều mập, di truyền rồi, không gầy nổi đâu, anh có nói cho cổ mà cổ không tin, cảm thấy anh không nỗ lực còn kiếm cớ, anh thật sự là oan gần chết. Ư ư ư, người con gái thật tốt, xinh đẹp lại thông minh, làm lớp trường còn biết khiêu vũ, tóc dài mắt to, ư ư ư ư, người bạn gái tốt như vậy biết đi nơi nào tìm thấy được người thứ hai."
Hàn Nhất uống nước lọc khuyên: "Yên tâm đi, anh khẳng định kiếm được người tiếp theo."
Bí Đao thất tình xong lấy đó làm động lực để ăn, chầu này gọi một đống thức ăn, Hàn Nhất nhìn thôi cũng thấy no rồi, hiển nhiên chẳng muốn ăn gì, gần đây anh cậu thường xuyên vội vã bận rộn việc trong công ty, nào còn sức để ý cậu, Hàn Nhất tự ngại bản thân chọc người ta, cũng không chủ động đi kiếm chuyện nữa.
Đã mấy ngày nay, Trịnh Hải Dương trở về ăn cơm, cậu lập tức tránh ở phòng thí nghiệm, gửi tin nhắn bản thân bận ở trường, không về ăn cơm.
Bí Đao xả một đống nước đắng, nói hết việc thất tình cộng thêm các loại cảm xúc không thỏai mái, cuối cùng giương mắt nhìn về phía Hàn Nhất mới phát hiện bất thường, giơ tay hướng cậu, nói: "Huynh đệ, làm sao vậy? Xem cậu mặt ủ mày cau nghĩ cái gì đấy?"
Hàn Nhất lắc đầu không nói, nhưng sau một hồi rốt cuộc nhịn không được muốn tìm người tâm sự, vì thế tổ chức từ ngữ trong đầu một chút: "Gần đây hình như ông đây có chút chọc phiền người ta."
Bí Đao đập bàn một cái: "Cậu gần đây chọc phiền chỗ nào! Cậu từ nhỏ đã làm phiền người khác! Nhảy lớp thì thôi đi, lại còn thi đậu lớp Thiếu Niên, mẹ anh từ đầu bảo anh phải noi theo anh cậu, anh cậu xuất ngoại rồi thì bắt đầu noi theo cậu. Anh lớn như vậy rồi nghe được từ miệng mẹ anh nhiều nhất không phải 'tiền' thì là 'con nhìn Hàn Nhất', phiền muốn chết."
Hàn Nhất vứt cho hắn ánh mắt hình viên đạn, Bí Đao câm miệng, làm động tác kéo khóa miệng lại, mời cậu nói tiếp.
Hàn Nhất có chút hữu khí vô lực, bị những cảm xúc gần đây làm cho trôi lên nổi xuống không ngừng, cậu cũng không nói thẳng là Trịnh Hải Dương, đỡ cho phải nghe cái miệng rộng của Bí Đao kể luôn cho mẹ hắn, cuối cùng lại truyền đến tai mẹ cậu cùng dì Bảo Lệ.
Cậu tiếp tục nói: "Gần đây, ông đây luôn chọc một người tức giận, chính là luôn nói mấy cậu chọc người đó sẽ nhịn không được muốn cùng người đó tranh luận, đối nghịch. Nhưng bản thân ông đây cũng không hiểu vì sao lại thế, cứ như không chịu nghe lí trí khống chế, mà ông đây nhịn không được, còn thấy ghét bỏ bản thân."
Bí Đao vốn tưởng là chuyện trong nhà, vừa nghe xong tinh thần đột nhiên tỉnh táo, duỗi dài cổ mở to mắt nhìn, hai mắt còn bắn ra tia sấng, bộ sáng đặc biệt hứng thú: "Cậu chờ một chút, trước đừng nói nữa, anh hỏi cậu đáp, được không?"
Hàn Nhất nhìn hắn, không hé răng, cam chịu, Bí Đao đưa đầu ngón tay: "Thứ nhất, cậu gần đây có phải muốn gặp người đó, gọi điện nhắn tinh cho người đó?"
Hàn Nhất không hề nghĩ ngợi gật đầu.
"Thứ hai, gần đây có phải cảm xúc phập phồng, vô luận làm cái gì cũng nghĩ đến gười kia."
Gật đầu tiếp. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
"Thứ ba, thời điểm cậu chọc tức người kia kỳ thật trong lòng cũng không quá vui vẻ, nhưng bởi vì người kia tức giận có chút sướng, do cậu muốn có chút sự tồn tại trước người đó?"
Hàn Nhất nghĩ nghĩ, xác thật là như thế.
Bí Đao thu tay lại, kéo ghế lại gần, vẻ mặt hưng phấn nói: "Cậu trừ việc muốn nhìn người kia, còn muốn nói chuyện và không muốn người đó để ý nhứng thứ khác. Nhưng cậu không khống chế được muốn chọc người đó, ánh mắt luôn hướng về người đó, muốn biết cả ngày người đó đang làm gì?! Thành thật trả lời anh, có phải hay không?!"
Hàn Nhất đến giờ vẫn chưa hiểu được chuyện gì, chỉ thấy Bí Đao càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt đỏ rực, cậu khó hiểu gật đầu, nói: "Đúng vậy, cho nên mới cảm thấy bản thân kì quái."
"Ai u uy!!" Bí Đao nâng hai móng vuốt thô tráng ra che mặt, lại lau đi mồ hôi do hưng phấn toát ta, tiếp theo vỗ bả vai Hàn Nhất, như tiền bối nói lời thấm thía: "Đồng chí Hàn Nhất, anh đại biểu Đảng cùng nhân dân trịnh trọng chúc mừng cậu, cậu có tài nhưng thành đạt muộn, tình đậu rốt cuộc bắt đầu."
Cái gì? (・_・) ・・・ CÁI GÌ???!!!! Hàn Nhất ngẩn người, nhất thời không load kịp, Bí Đao tiếp tục vỗ bả vai cậu, giờ phút này lại trở nên đặc biệt nhiều chuyện, nhướn mày nói: "Tới, nói anh nghe, là vị cu nương nào? Tên là gì? Học sinh trong trường à? Sinh viên khoa chính quy? Nghiên cứu sinh? Mợ, khẩu vị cậu không mặn vậy đi? Tìm người lớn hơn mình nhiều vậy tiến sĩ à?"
Hàn Nhất nghe được Bí Đao tổng kết lại rốt cuộc cũng phản ứng, cuốn quít đẩy hắn ra, trong lòng đột nhiên bắt đầu bồn chồn, vì hoảng loạn mà vô thức đứng lên, chiếc đũa rơi xuống mặt đất, cậu từ trên cao nhìn xuống: "Nói bừa cái gì thế?"
"Ai ai ai ai ai ai!!" Bí Đoa duỗi tay chỉ vào cậu, biểu tình 'ta hiểu mà', kéo cậu ngồi xuống, giảng đạo nói: "Em trai, bị anh nói trúng rồi chứ gì? Ai, cậu nha, từ nhỏ đã quá chú tâm học tập, cứ nhảy lớp, còn lên cái gì lớp Thiếu Niên, tuổi dậy thì đều bị hoang phế. Anh ở tuổi cậu mới lên lớp 11 thôi, anh tuy học tập không bằng cậu, nhưng mà về phương diện yêu đương anh đây vẫn có kinh nghiệm lắm."
"Để anh nói cho mà nghe, cậu đừng có mà không tin, cậu chính là điển hình của bệnh tương tư, đơn phương đó! Cậu khẳng định thích con gái nhà ai, nên mới cứ mãi nghĩ ngợi, còn muốn bắt nạt người ta, các loại mà cậu nói." Bí Đao đĩnh đạc nói, hiển nhiên là với loại chuyện yêu sớm thế này có lý luận phong phú cùng kinh nghiệm thực chiến, "Anh ở cỡ tuổi cậu cũng vậy, tuổi dậy thì, hormone xôn xao, vì là mối tình đầu lại còn đơn phương nên cái gì cũng không hiểu, nếu thích chỉ biết bắt nạt đối phương để gây chú ý, anh đây là người từng trải, anh hiểu."
Hàn Nhất bị Bí Đao liên hoàn pháo nả vào mặt, cái gì... cái gì thích, cái gì đơn phương! Cậu một câu cũng không nói được, nhưng cho dù như thế, nghe Bí Đao phân tích, thế mà giống tâm trạng hiện tại của cậu y xì đúc!
Đúng, trước kia cậu không như vậy đâu, mấy năm qua chưa từng như vậy, gần đây mới bắt đầu, cậu luôn dính lấy anh, còn muốn làm mấy việc chọc anh tức lên, luôn muốn nhìn đến anh, luôn đuổi theo âm thanh của đối phương, muốn ánh mắt của đối phương chỉ dừng ở bản thân. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Bí Đao đĩnh đạc nói, còn vỗ bả vai Hàn Nhất: "Anh nói cậu nghe, cậu đấy, hiện tại phải cân bằng lại đã, trước tiên cậu phải hỏi bản thân có thích người ta hay không. Nếu thích thật, cũng đừng trẻ con mà chọc người ta chán ghét, anh đây mối tình đầu chính là như vậy mà kết thúc bi thương. Đến giờ người con gái đó nhắc đến anh đều là các loại chán ghét, bởi vì khi ấy anh toàn bắt nạt người ta. Do lúc đó anh rất thích cô ấy, mà khi ấy đâu ai chỉ dạy nên anh cũng không hiểu. Bây giờ có hiểu cũng đã trễ, người ta chẳng để ý đến anh nữa rồi." Uống miếng nước, tiếp tục: "Nhưng mà, may mắn, cậu lớn lên đẹp trai lại thông minh bằng cấp cao, anh nói cậu nghe, chỉ cần cậu xác định mục tiêu, anh dũng tiến về phía trước, khẳng định có thể theo đuổi được."
"Hàn Nhất! Em trai! Hàn Nhất! Có nghe anh nói không thế?"
Hàn Nhất kinh ngạc một chút, đột nhiên rùng mình, như tỉnh dậy trong mộng, ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút bối rỗi cùng tầng sương mỏng nhợt nhạt, cậu nhanh chóng giơ tay: "Đừng nói nữa! Vớ vẩn gì không."
Chỉ số IQ bị khinh bỉ cũng không sao, đây là trời sinh nên đành hết cách nhưng đến cả EQ cũng bị kinh bỉ thì Bí Đao có chút tức giận. Dù sao đại học hắn cũng đâu làm gì ngoài việc bàn chuyện yêu đương: "Tin hay không thì tùy, dù sao anh nói mấy lời này, cậu khẳng định là thích người ta. Cậu trở về tự ngẫm lại xem, nhắm mắt lại có phải luôn thấy gương mặt đối phương, có nghĩ cũng là việc liên quan đến đối phương hay không!"
Nói hưu nói vượn! Hàn Nhất mắng trong lòng.
Nhưng hôm nay trở về, nằm trên giường, trong đầu Hàn Nhất đầy hình bóng Trịnh Hải Dương, bên tai vẫn còn lời nói Bí Đao: "Khẳng định cậu thích người ta, bằng không chọc người ta làm gì, cậu đây là muốn người ta chú ý đến cậu."
Toàn bộ hình ảnh của Trịnh Hải Dương cứ phiêu dạt trong đầu cậu, trong biển ý thức chỉ duy nhất một người, nhắm mắt lại mở, lại nhắm lại, thế nhưng đều là anh. Loại bỏ tạp niệm, ngồi dậy đọc sách chuyên môn, chữ trên sách thế mà bay lơ lửng hợp thành 3 chữ 'Trịnh Hải Dương'.
Lời của Bí Đao thật giống ma chú, mở ra chiếc hộp trong nội tâm Hàn Nhất, trong chiếc hộp lại gieo trồng một hạt giống nho nhỏ.
Hàn Nhất ở phương diện tình cảm vẫn luôn trực quan, không có nhiều loại loanh quanh lòng vòng, là con trai cậu càng dễ dàng phân tích nội tâm chính mình, thích hoặc không thích, chính là một mệnh đề đơn giản.
Hàn Nhất từ trên giường bò dậy, cổ học bốc khói, lồng ngực nhảy nhảy, trong lỗ tai đều là âm thanh tim đập, sau một hồi đấu tranh, cậu rốt cuộc trực tiếp ném ra một câu hỏi ---
"Mình thích ca ca? Mình thích Trịnh Hải Dương?" Không phải loại tình cảm giữa anh em, mà là thích như người iu, giống với Bí Đao cùng đối tượng đơn phương của hắn, như con trai với con gái? Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Nhất tĩnh tọa ở mép giường, sau khi hỏi ra vấn đề này, rất nhanh trong đầu đã có một đáp án.
"Đúng vậy."
Hai chữ này vừa mới hiện lên, trong lòng Hàn Nhất như có cuồng phong thổi qua, thời gian dài như vậy, mọi hành động trước đó đều rõ ràng nguyên nhân hệ quả, hết sức rõ ràng.
Bởi vì thích, cho nên luôn muốn đến nhìn anh; bởi vì thích, cho nên vớ mang màu gì đều bắt bẻ; bởi vì thích, cho nên thường thường đi tìm anh gây phiền toái, bởi vì nhớ muốn khiến cho anh chú ý, muốn cho anh nhìn mình; bởi vì thích, cho nên tính toán chọc anh phiền lòng, cũng là vì chú ý tới mình?
Rốt cuộc, Hàn Nhất cho nội tâm không thanh tịnh của bản thân một kết luận đơn giản --- MÌNH THÍCH TRỊNH HẢI DƯƠNG!
Thư phòng biệt thự bên cạnh xem bản quy hoach, nhận được điện thoại của Bí Đao.
Mới hỏi được hai câu, ăn cơm với gì, xong lập tức vào đề: "Cậu dạo này có cảm thấy em trai cậu rất không bình thường? Đặc biệt chọc người khác phiền."
Trịnh Hải Dương có hai thằng em trai, nhưng gần đây chọc người khác thì chỉ có một, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Bí Đao: "Cậu làm anh quá không quan tâm em trai rồi. Nói cậu nghe, Hàn Nhất cái kia!"
Cái kia? Cái nào?
Trịnh Hải Dương đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe được Bí Đao ở đầu bên kia nói: "Thằng bé yêu đơn phương, dạo gần đây xuân tâm manh động, bắt đầu đơn phương người ta."
Trịnh Hải Dương: "....................Hả?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Bí Bao tự nhận bản thân như địa ca che chở qua tâm tiểu đệ, không ngờ được bản thân vô tình trở thành 'đồng đội heo', tiêp tục nói, "Em trai cậu đơn phương ai rồi, cậu nhìn tuổi tác này xem, mấy cậu nhóc tuổi đang yêu có thể làm được mọi thứ đó."