Hàn Nhất nghe Cao Kỳ Kỳ nói muốn tới làm vào thời gian này thì rất khâm phục, nghe nói cô nương này đặc biệt những người có thể chịu cực khổ, lần này nghỉ hè thà đi thực tập chứ không chịu đến công ty ba cô, chỉ muốn kiếm một chỗ gian truân cực khổ. Cao Thính Tuyền đâu nỡ, sợ con gái cưng của mình chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, nên để cô đến tỉnh thành, đi theo Trịnh Hải Dương học hỏi chút việc.
Trịnh Hải Dương có thể nói không sao? Đương nhiên là không thể. Ngày trước anh ở công ty Cao Thính Tuyền học được không ít việc, giấy tờ công ty mới này cũng nhờ Cao Thính Tuyền, đến miếng đất mới cũng là hàng hít ké.
Bà nội Cao Kỳ Kỳ muốn qua đây, anh đương nhiên phải hầu hạ.
Hôm nay Cao Kỳ Kỳ tới, Trịnh Hải Dương còn tính mang theo Hàn Nhất đến đón, dù gì cũng có quen biết nhau, kết quả xe còn chưa đi xa, Cao Kỳ Kỳ gọi điện sang bảo đã tới nơi luôn rồi.
Trịnh Hải Dương dừng xe ở ven đường, cầm di động ngạc nhiên hỏi: "Chị đang ở đâu?"
Cao Kỳ Kỳ: "Chị tới rồi nè! Vừa đến nhà em ở tỉnh thành ấy, làm sao vậy?"
Trịnh Hải Dương dừng một chút, nghĩ thầm cô nương này thật hấp tấp, không mềm dịu tí nào, anh nói: "Chị đi sao không gọi trước cho em? Em đang tính đi đón chị đây."
Cao Kỳ Kỳ: "Chị đến từ sớm rồi, chị cũng không ngờ sẽ tới sớm vậy, em khoan hẵng đến đón chị nha."
Trịnh Hải Dương sửng sốt, trước kia Cao Kỳ Kỳ tới tỉnh thành đều là anh đón, sao bây giờ lại tự lập như vậy.
Trịnh Hải Dương tính để Cao Kỳ Kỳ sang ăn cơm tối, cô la lên: "Đừng!!! Chị tự có chân đi cần em đi đón làm gì?! Chị tự bắt xe qua là được rồi."
Trịnh Hải Dương: "Chị ấy tới rồi, bảo chúng ta không phải đi đón."
Hàn Nhất cũng thấy không ngờ được: "Chị ta thế mà không cần người đón á? Chị ta làm phẫu thuật chuyển giới rồi à?"
Trịnh Hải Dương vỗ đầu cậu một cái: "Suỵt! Đừng có nói lung tung."
Trịnh Hải Dương vẫn không an tâm, nghĩ lúc trước Cao Thính Tuyền ngàn dặn vạn dò, nâng con gái như hòn ngọc quý trên tay, tuy rằng viên ngọc này không có xíu tự giác nào, nhưng anh vẫn phải làm đến nơi đến chốn chứ, vì thế lại lái xe đến chỗ Cao Kỳ Kỳ.
Lúc đến Cao Kỳ Kỳ đã thu thập xong hành lý cả rồi, đang pha mì gói, khi mở cửa nhìn thấy bọn Trịnh Hải Dương còn trách cứ nói: "Không phải đã bảo hai người không cần đến à?"
Hàn Nhất vào trong, nhìn phòng bếp: "Chị đang ăn mì gói?!"
Trịnh Hải Dương giơ tay chỉ cho Hàn Nhất, cậu đến bàn bếp ném gói mì vào thùng rác, Cao Kỳ Kỳ trừng mắt vung tay: "Êy êy, chị còn chưa ăn đâu."
Trịnh Hải Dương kéo tay cô nàng, nói: "Đi đi, mang chị đi ăn cái gì ngon, sao lại ăn mì gói chứ?"
Trịnh Hải Dương lại lái xe mang theo Hàn Nhất cùng Cao Kỳ Kỳ về nhà mình, Hàn Nhất ngồi ở ghế phụ, cô nàng ngồi ở phía sau, thăm dò duỗi cổ ra phía trước nói: "Chị cũng đâu còn nhỏ nữa!"
Hàn Nhất đẩy đầu cô nàng ra sau: "Làm phiền chị có chút ý thức về giới tính của mình, chị không phải con nít thì cũng là con gái mà."
Cao Kỳ Kỳ không hề keo kiệt mà trợn trắng mắt nhìn cậu: "Con gái thì sao? Cô em có thể trở thành bà chủ nữ cường, thế mắc gì mà chị cứ phải luôn 'bị chăm sóc'?"
Trịnh Hải Dương biết trong lòng Cao Kỳ Kỳ đang nghĩ gì, cô nàng này hiện tại đang tâm cao khí ngạo, ngày thường được mọi người quan tâm, bây giờ trưởng thành muốn tự lập kiếm tiền nuôi sống bản thân, cô nàng sùng bái Hàn Đình Đình một lòng muốn trở thành một nữ cường.
Anh nói: "Ai nói bọn này chăm sóc chị? Chúng ta cùng nhau lớn lên, muốn dẫn chị về nhà ăn một bữa cơm thôi, chị nghĩ nhiều quá rồi đó."
Cao Kỳ Kỳ nghe mấy lời này, thở dài một hơi, cuối cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở lên, nói: "Vậy thì tốt!" Ngồi thẳng lên, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hải Dương, đặc biệt nghiêm túc nói: "Ai, em trai Dương Dương à, nói trước nha, tuy rằng chị thực tập ở chỗ em , nhưng không cần quan tâm đặc biệt chăm sóc chị đâu, chị là tới thực tập, em xem chị như thực tập sinh bình thường là được."
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất trao đổi ánh mắt, Cao Kỳ Kỳ quả nhiên khiến người khác phải lau mắt mà nhìn, con gái nhà có tiền có thể nói ra lời này đã không bình thường, Cao Thính Tuyền lại giàu có như vậy, ăn ở không thèm làm gì, sống trong nhung lụa có ba nuôi...
Trịnh Hải Dương nói: "Biết rồi, sẽ không 'đặc biệt chăm sóc' chị đâu."
Cao Kỳ Kỳ đến nhà Hàn Nhất, vừa vào cửa liền kêu: "Hàn Nhị Hàn Nhị, tiểu nhị ơi!! Chị Kỳ Kỳ yêu quý của em đã tới rồi đây!!"
Hàn Thập quả thật là một bé cưng người người yêu thích, dù ai tới cũng phải gọi nhóc, cậu nhóc từ trên lầu chạy xuống, nhào thẳng vào lòng Cao Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ tỷ tỷ!"
Uyên: Toi thích mấy cái xưng hô kiểu ca ca tỷ tỷ lém nên để nguyên nhe. (*^3^)/~♡
Cao Kỳ Kỳ 'thịt' Hàn Thập: "Có nhớ chị khum nè?!"
*Raw để chữ 'rou' lun ạ, nhưng ở dạng động từ ấy.
Hàn Thập: "Có ạ!"
Cao Kỳ Kỳ lại chơm một cái trên mặt Hàn Thập: "Moah! Ngoan quá!"
Buổi tối cô nàng ở lại ăn cơm, từ nhỏ cô đã hướng ngoại, trưởng thành rồi càng hoạt bát, khi ăn cơm cũng chưa hề dừng miệng lại, thật ra Hàn Nhất không thích con gái ồn ào quá, dù gì thì từ nhỏ nhảy lớp, các bạn nữ cùng lớn tương đối an tĩnh lại ngoan ngoãn, đều là học sinh giỏi, cũng không ai gào to được như cô nàng.
Nhưng ngồi trên bàn cơm, có Cao Kỳ Kỳ liền vui vẻ hơn nhiều, cùng một việc, người khác nói sẽ cảm thấy vô vị, nhưng nghe cô nàng nói ra lại nghe đặc biệt thú vị.
Ăn xong cô còn chủ động thu dọn chén đĩa, chủ động yêu cầu rửa chén, khi xắn tay áo lên Hàn Thập đứng cạnh bàn chớp chớp mắt nói: "Kỳ Kỳ tỷ tỷ nghỉ ngơi chút đi, để anh em rửa."
Cao Kỳ Kỳ nắn nắn gương mặt nhỏ của nhóc, nói: "Sao lại để anh em rửa mà em lại đứng yên không thèm động thế này? Em cũng là con trai mà?"
Hàn – lời lẽ chính đáng – Thập nói: "Bởi vì em còn nhỏ nha!"
Đương nhiên đâu thể để Cao Kỳ Kỳ đi rửa chén được, cuối cùng là Hàn Nhất rửa, Trịnh Hải Dương theo thói quen đi gọt trái cây, cô nàng theo sau quác quác: "Aiza, ăn trái cây sau bữa thật ra không tốt lắm đâu."
Trịnh Hải Dương: "Bà nội ơi, người há mồm quài không mệt sao? Mau đi nghỉ đi, lỗ tai con đau lắm rồi."
Cao Kỳ Kỳ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Buổi tối Cao Kỳ Kỳ ngồi chơi với Hàn Thập, cũng không vội trở về, Trịnh Hải Dương cũng trở về nhà tiếp tục làm việc, Hàn Nhất sửa sang một chút cũng tính chạy sang, kết quả bị Cao Kỳ Kỳ giữ lại, kéo đến kế cửa sổ, thần thần bí bí híp mắt nói: "Này, nghe nói em đang yêu sớm hả?!"
Hàn Nhất sửa lại: "Là yêu thầm."
Cao Kỳ Kỳ: "Giống nhau mà, chính là có người để thích."
Hàn Nhất nghĩ thầm giống nhau đâu chớ?! Nếu là giống nhau cậu còn không mừng điên.
Cao kỳ Kỳ lại nói: "Này, em đừng có chê chị nhiều chuyện nghe, có thể hỏi xíu không? Là người như thể nào? Ở trường em à?"
Hàn Nhất lời lẽ chính đáng: "Không thể báo cáo!!!!!"
Cậu nói lời cự tuyệt này xong tính chạy ra ban công, kết quả sau lời 'báo cáo' kia chưa tới 1s thì hỏi: "Em sẽ không thích Trịnh Hải Dương chứ?"
"Khụ..." Hàn Nhất xém tí nữa bị sặc nước miếng chết, mặt nghẹn đỏ mãnh liệt ho khan, đầu óc lại suy nghĩ thần tốc, cậu tưởng Cao Kỳ Kỳ chỉ nói hươu nói vượn thôi không ngờ đoán được?!
Sao mà đoán được?! Chị ta tới còn chưa được 24 giờ!!
Cao Kỳ Kỳ nhìn cậu ho đến nổ tim nổ phổi, rốt cuộc không đành lòng đi qua, giúp cậu vỗ lưng.
Hàn Nhất ho xong, ngẩng đầu lên, mắt đỏ lên, cậu vừa ho khan vừa nói: "Khụ...khụ.... Chị chị nói hươu nói vượn gì đấy?"
Cao Kỳ Kỳ cười cười: "Aiza, chị chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi?! Em cũng biết, người như chị đâu giấu được việc gì trong lòng, có gì nói đó thôi."
Hàn Nhất cuối cùng cũng thông khí, ngồi dậy nhìn cô, lời lẽ chính đáng nói: "Cái này có thể tùy tiện nói sao?!"
Cao Kỳ Kỳ vỗ vỗ cậu, cô nàng cũng đâu nghĩ Hàn Nhất đối với chuyện này lại khẩn trương vậy, bọn họ trước kia cũng nói giỡn suốt việc người này thích người kia, đều là thuận miệng trêu thôi, cũng đâu ai nói gì đâu. Cô nàng xin lỗi: "Chị sai chị sai, em đừng nóng, là chị lanh mồm lanh miệng." Dừng một chút, nói: "Nhưng mà lúc trước em gọi điện cho chị, hỏi chị thích anh em không làm gì?"
Hàn Nhất lại bị một câu của Cao Kỳ Kỳ nói cho sặc nước miếng, một chiêu lại một chiêu, thật là một đao lại một đao đâm thẳng điểm yếu, trong lòng Hàn Nhất rơi lệ đầy mặt ಥ╭╮ಥ, cảm thấy sự tồn tại của Cao Kỳ Kỳ trên thế giới này đúng là trí mạng thần kỳ.
Bây giờ nhớ lại, nhất định là lúc đó đầu óc bị chập mạch, sao lại gọi điện cho người ta hỏi cái vấn đề khiến người ta cạn lời thế này.
Đầu óc Hàn Nhất lại suy chuyển, chỉ tiếc đây không phải vấn đề hóa học, nghĩ không ra được gì, chỉ có thể hàm hồ nói: "Hả? Em có sao?"
Cao Kỳ Kỳ chớp chớp mắt, gật đầu: "Em có nha!"
Quỳ. (ONZ kiểu dị)
Hàn Nhất chỉ phải nói: "À... không có gì, không có gì ạ, em cho rằng, em nghe người ta nói, chị có người thương, em cho là ca ca...". Tại sao vẫn còn nói về cái đề tài này vậy...
Cao Kỳ Kỳ lại chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Không có nha, sao chị có thể thích Trịnh Hải Dương được, hơn nữa chị cũng đâu có người thương." Sau đó lại nhanh nhảu nói: "Nhưng chị thích ai thì em quan tâm như vậy làm gì? Còn gọi điện thoại đến"
Hàn Nhất lại phải quỳ: "Em chỉ muốn dò hỏi một chút, sau đó cười nhạo chị một phen."
Cao Kỳ Kỳ lại nhéo một phát lên lưng Hàn Nhất: "Muốn chết à!! Em yêu đương chị còn quan tâm một câu, chị yêu đương mà em lại cười á!"
"Shiiiiiiiii!" hàn Nhất bị nhéo đến thở dốc vì kinh ngạc, rốt cuộc một vừa hai phải mà kết thúc đề tài này, xoay người chạy.
Hơn 9 giờ tối, Trịnh Hải Dương lái xe đưa Cao Kỳ Kỳ về, cô nàng ngồi ở ghế phụ, mở cửa sổ ra hứng chút gió lạnh, hỏi Trịnh Hải Dương về chuyện ở công ty, đột nhiên lại nói tới chuyện 'yêu đương'.
Phụ nữ, đặc biệt là mười mấy tuổi, ở vấn đề yêu đương hay không yêu đương vẫn rất nhiều chuyện, cô nàng nói: "Hồi tối chị còn quan tâm sinh hoạt tình cảm của em trai đấy."
Trịnh Hải Dương đang đợi đèn đỏ, nhìn cô nàng mọt cái: "Hỏi cái gì?"
Cao Kỳ Kỳ Kỳ: "Hỏi nó có thích em không."
Trịnh Hải Dương ngạc nhiên quay đầu, anh có nghe lầm không, đây là cái loại tình cảm gì, anh theo bản năng hỏi: "Sau đó thì sao?!"
Cao Kỳ Kỳ nhếch miệng cười: "Aiza, chị nói mấy đứa sao đều như vậy, có cái gì đâu. Chị thấy Hàn Nhất rất thích em mà."
Cao Kỳ Kỳ 20 tuổi, thông minh hướng ngoại hoạt bát, lời nói thẳng thắn, có gì nói đó, nhưng cô nàng đâu phải Lâm Yến, nói chuyện dong dài, nhưng nói ra cũng không khó chịu, ngược lại mang theo sự thông tuệ của nữ giới.
Cô nàng nói: "Thật ra, đôi khi chị thật sự cảm thấy, có thể lớn lên cùng nhau từ nhỏ của mấy đứa, cảm tình lại tốt, thật sự là có thể cùng chung sống. Em xem về sau em kết hôn cùng một người phụ nữ, không bằng cùng người 'quen biết' ở bên nhau. Tình yêu là cái gì? Tình yêu chính là bọt biển, sớm muộn gì cũng có một ngày tan tành, *tề thủy trường lưu, như ba mẹ chị. Dù sao một ngày nào đó mọi thứ đều sẽ bình đạm dần, nếu như vậy, chi bằng lựa chọn người thích hợp ngay từ đầu.
*Tề thủy trường lưu: dòng suối nhỏ như chảy sai và lâu. Ý chỉ tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán, mà là dần dần đâm hồi nảy lộc.
Trịnh Hải Dương giơ tay quơ quơ trước ánh mắt bling bling của cô nàng: "Cao Kỳ Kỳ, tỉnh tỉnh."
Cao Kỳ Kỳ cười rộ lên, nói: "Đúng rồi, ý của chị là như vậy, không quan tâm người đó là nam hay nữ, dù sao thì chị nghĩ vậy đó, nếu chị có một tỷ muội tốt từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, chị khẳng định sẽ cùng người đó sống qua cả đời. Nếu là có người đối tốt với chị như em đối với Hàn Nhất, chị nhất định sẽ gả cho người đó."
Đèn xanh, Trịnh Hải Dương lái xe đi, cứ cảm thấy lời Cao Kỳ Kỳ nói với khí chất của cô nàng chẳng tương xứng tí nào, từ khi nào lại triết lý như vậy? Có chiều sâu như vậy? Một cô gái mới 20 tuổi mà thôi lại có yêu cầu như vậy với tình yêu sao?
Chính là Trịnh Hải Dương cảm thấy Cao Kỳ Kỳ nói cũng không có gì sai, có đôi khi trên trời dưới đất đi tìm người thương, nói không chừng kỳ thật lại vẫn luôn ở bên cạnh.
Cao Kỳ Kỳ đắm chìm trong triết lý của bản thân, nhất thời không thể thoát ra được, lát sau mới tỉnh lại, quay đầu vỗ vỗ bả vai Trịnh Hải Dương, cười nói: "Cho nên, em có thích em trai hay không nha? Nếu thích thì nên nhân lúc còn sớm mà thổ lộ, thằng bé ưu tú như vậy, đừng để bị người khác cướp mất."
Trịnh Hải Dương: "Khụ................."
Tác giả có lời muốn nói: Lăn.......tới......lăn ..........lui........ mị........lăn