Lúc nghỉ hè, Cao Kỳ Kỳ đến thực tập ở công ty Trịnh Hải Dương, đối với vị cô nương xinh đẹp này mọi người đều cho rằng đây chính là bạn gái của ông chủ nhỏ, vài nữ nhân viên ngầm thảo luận, cảm thấy 'con thỏ ăn cỏ gần hang', có người còn tìm Lão Dương hỏi vài lời khách sáo, Lão Dương cùng Tề Khang đương nhiên biết bối cảnh của Cao Kỳ Kỳ, con gái của ông chủ lớn, sống như một cô công chúa.
Nhưng Cao Kỳ Kỳ lại không chịu nói thân phận của bản thân ra, vì thế phía công ty cũng chả biết cô nàng là ai, chỉ biết cô là thực tập sinh mà Trịnh Hải Dương mang tới.
Cao Kỳ Kỳ được phân việc đi theo nhân viên giao dịch ở phòng kế toán để đặt mua chứng từ từ Cục Thuế của ngân hàng, đó là một công việc đơn giản, chủ yếu là cần phải cẩn thận và kiên nhẫn. Cô nàng mỗi ngày đi làm đều cần cù chăm chỉ, tuy rằng ai cũng biết cô nàng đi cửa sau, nhưng cũng chỉ là thực tập sinh thôi, hơn nữa lại xinh đẹp sáng sủa, dù ban đầu có vài người nghị luận, nhưng rất nhanh mọi người đã bắt đầu thích vị cô nương này.
Còn Hàn Nhất thì hâm mộ muốn điên rồi, Hàn Thập đi Bắc Kinh nghỉ hè, cậu muộn nhất là tháng 8 phải chuẩn bị xong luận án tiến sĩ, hiện tại mỗi ngày đều bị điểm danh đến 3 lần, ban ngày chẳng những không gặp được Trịnh Hải Dương, đến tối cũng chỉ vội vàng nói được vài câu liền tự đi làm việc riêng, so với Cao Kỳ Kỳ ngày nào cũng được gặp Trịnh Hải Dương, cậu cảm thấy ngày tháng sao mà dài quá.
Mà Trịnh Hải Dương bên này đang bận tối mày tối mặt, sau khi ký xong hợp đồng cho bên A và B, nhóm dự án bắt đầu phiên giao dịch, Trịnh Hải Dương cho bọn họ kỳ hạn là tháng 10 để bắt đầu phiên giao dịch, nói cách khác từ giờ đến phiên giao dịch đầu tiên bọn họ chỉ còn thời gian là 4 tháng.
Thời gian 4 tháng, đối với một công ty bất động sản lớn thì tuyệt đối dư giả, nhưng với một công ty nho nhỏ như họ thì đúng là vội muốn chết.
Công ty xây dựng bên B yêu cầu bên họ làm nền, Trịnh Hải Dương không bao giờ uống rượu khi bàn công chuyện, tất cả khúc mắc trong giai đoạn đầu và giai đoạn sau khi thu hồi đất đều do Lão Dương và Tề Khang phụ trách, Trịnh Hải Dương mới 19 tuổi, còn chưa đến lúc phải thông qua uống rượu để xây dựng quan hệ, anh quản lý công ty, làm cả công ty sâu sắc hiểu được hai chữ 'biến thái' viết thế nào.
Báo cáo ngân sách được đưa lên bị Trịnh Hải Dương bác bỏ không thương tiếc, kế hoạch của nhóm dự án cũng bị anh phủ quyết toàn bộ, phương án marketing bị phê thành cứt chó.
Toàn công ty từ trên xuống dưới đều bị Trịnh Hải Dương ngược một lượt, Lão Dương nhậu với khách hàng đến độ sắp nhậu ra bệnh tâm thần, loại quan hệ trên bàn nhậu này đối với ngành bất động sản có giá trị vô cùng, toàn công ty cũng chỉ có Lão Dương dám khóc lóc la lối trong văn phòng Trịnh Hải Dương, điên khùng một hồi, Trịnh Hải Dương một câu đã chặn hắn lại: "Không thì tôi đi nhậu, anh đến làm việc đi?!"
Lão Dương liền xoay người chạy.
Cao Kỳ Kỳ vào làm xong còn cảm thấy mình có thể bắt kịp tiến độ công việc, nhưng mới đến tuần thứ 2 đã bận đến độ cơm còn không kịp ăn.
Cả công ty đều bị chìm trong không khí lạnh lẽo, người người đều bất an, cả ngày vui đầu khổ công, bây giờ cũng chả ai thèm quan tâm liệu Cao Kỳ Kỳ có phải bạn gái ông chủ không – nếu thật là bạn gái, thì đến bạn gái mà cũng ngược, đúng là biến thái.
Áp lực của Trịnh Hải Dương rất lớn, trời hè vốn đã nóng, tóc lại bắt đầu rụng, cơm cũng ăn không ngon, cơm công ty đặt không hợp khẩu vị, thư ký đã đổi vài nhà hàng, còn cố tình xuống nhà hàng cao cấp dưới lầu đặt đồ ăn, nhưng Trịnh Hải Dương vẫn như cũ ăn không vào, không bao lâu sau cả người đều gầy đi.
Bí Đao đi nước ngoài trị liệu EQ trở về, tặng quà cho bọn Hàn Nhất, vừa nhìn thấy anh em hai người liền khiếp sợ, "Mẹ bà, hai đứa là vào trại cai nghiện hay là vào nhà lao? Sao lại ốm dữ dị?"
Trịnh Hải Dương ốm vì công việc, Hàn Nhất gầy vì luận văn.
Vị béo này cũng đã lâu không gặp hai anh em, cuối tuần tìm đến rủ cùng ăn cơm, Cao Kỳ Kỳ cũng đi, mặt dày mày dạn đi theo để cải thiện khẩu vị.
Dư Bí Đao trước kia có gặp Cao Kỳ Kỳ vài lần, nhưng đấy là khi còn nhỏ, từ khi trung học đã không gặp lại, lần này nhìn nhau trên bàn ăn, hai người thấy nhau đôi mắt sáng ngời.
Bí Mập chỉ vào cô nàng, đôi mắt phát ra lục quang: "Người đẹp!!"
Cao Kỳ Kỳ trừng mắt: "Sao anh còn béo hơn trước thế?!"
Mập: QAQ
Bữa cơm này Cao Kỳ Kỳ cùng Mập Mạp điên cuồng nói xấu, cô nàng liên tiếp lên án Trịnh Hải Dương có bao nhiêu biến thái, "Lần trước có tài liệu đấu thầu của team marketing, em bị kêu chạy qua phụ giúp thằng biến thái này! Chính là thằng biến thái này!!" Cô nàng chỉ vào Trịnh Hải Dương: "Một tài liệu đấu thầu mà làm lại ba lần, sửa lại vô số lần!! Bàn xong còn lôi tổ trưởng ra mắng. Hiện tại tất cả mọi người trong công ty đều hận không thể lột da cậu!"
Mập Mạp ném đậu phộng vào miệng, đôi mắt híp híp lại nhìn Trịnh Hải Dương, Cao Kỳ Kỳ chua xót rớt nước mắt, Hàn Nhất cũng rơi lệ trong lòng, nếu cậu mà không bận viết luận văn thì khẳng định đã vội vàng đến công ty anh nghe mắng cũng được, mấy đứa này đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng!!!!
Khoảng thời gian này Trịnh Hải Dương gầy đến sợ, Hàn Nhất ngồi một bên cũng không thèm ăn, cố gắng xoay thịt cá về hướng anh, để anh ăn nhiều một chút, Trịnh Hải Dương lần này ăn được nhiều hơn, nhưng khẩu vị như cũ không tốt.
Hàn Nhất nhìn mà lòng đau quá chừng, cậu mỗi ngày soi gương sờ mặt cảm thấy bản thân đúng là có gầy hơn thật, nhưng cũng không nhiều lắm, còn anh là gầy trơ xương ra. Lần trước cùng Lão Dương ra ngoài gặp khách hàng, ăn thế nào mà trên người toàn mùi rượu, trở về cũng nôn sạch, ba ngày sau chỉ ăn được cháo loãng.
Hàn Nhất cũng chẳng thèm quan tâm Cao Kỳ Kỳ với tên mập nói gì, cậu vừa gắp đồ ăn vừa cau mày, lẩm bẩm: "Có nhất thiết phải liều mình tới vậy không?"
Trịnh Hải Dương được Hàn Nhất đút, bữa này ăn không ít, nghe được cậu lầm bầm, trả lời: "Đương nhiên, từ trước đến nay làm gì có ông chủ nào nhàn hạ cả, Tề Khang cùng Lão Dương thảm hơn anh nhiều."
Hàn Nhất mặc kệ Tề Khang cùng Lão Dương, chỉ quan tâm mỗi Trịnh Hải Dương, cậu nghĩ chờ đến khi luận văn gần xong, thực nghiệm cũng chuẩn bị tốt, Giáo sư* mấy ngày nữa sẽ ra nước ngoài, tạm thời cậu cũng được rảnh rỗi, thế cậu có thể mang cơm trưa lên cho anh, nếu còn gầy nữa thì phải đi gặp Diêm Vương.
*Raw là Lão bản nhưng tui thấy Hàn Nhất đang làm luận án Tiến sĩ nên tui mạn phép để Giáo sư nha. (Thường làm luận văn luận án sẽ có các giảng viên chuyên ngành trợ giúp á)
Cao Kỳ Kỳ cùng Bí Đao bữa này ăn đến vui vẻ, mượn cảm tình thời niên thiếu, lưu số điện thoại với QQ của nhau.
Qua mấy ngày giáo sư cuối cùng cũng ra nước ngoài, cậu cuối cùng cũng rảnh rỗi, ném hết công việc trên tay, bắt đầu ngày ngày theo Trịnh Hải Dương lên công ty.
Anh hỏi cậu: "Em không lo việc của mình đi đi theo anh làm gì?"
Hàn Nhất nhún vai, lắc lư ở văn phòng anh, nói: "Em rảnh đó, anh cứ bận việc của anh đi, em tùy tiện tìm một chỗ ngốc là được, không ảnh hưởng đến anh đâu."
Hàn Nhất nói được làm được, quả thật không ảnh hưởng đến anh, cảm giác tồn tại cũng vô cùng thấp, mang notebook của bản thân lên mạng xem mail, lâu lâu lại pha trà rót nước cho Trịnh Hải Dương.
Trong công ty lại có người nghị luận, còn có người chạy tới hỏi 'bạn gái' trong truyền thuyết của Trịnh Hải Dương – Cao Kỳ Kỳ: "Người trong văn phòng ông chủ là ai vậy?"
Ánh mắt Cao Kỳ Kỳ dại ra, nói: "Em trai."
Người trong công ty 'À' một tiếng, giải tán.
Hàn Nhất ở cạnh Trịnh Hải Dương liền thấy đặc biệt an tâm, cứ như cậu chưa từng rối rắm liệu đoạn tình cảm này tương lai sẽ khó khăn biết bao, cũng chẳng lo xuất hiện 'kẻ thứ ba' tới cướp anh đi.
Cậu mỗi ngày ở văn phòng anh ôm máy tính làm chuyện của mình, đến game cũng không thèm chơi, chỉ là thời điểm ngẩng đầu lên nhìn người ngồi ở bàn làm việc kia tim sẽ đập gia tốc, trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng thỏa mãn.
Lúc Trịnh Hải Dương làm việc cũng sẽ để ý đến Hàn Nhất, anh nghĩ sao đứa nhỏ này lại không thích đi chơi thế?
"Em cả ngày ôm máy tính làm cái gì thế?"
Hàn Nhất: "Có một cái hồ sinh thái, gần đây em làm cái này, còn có công ty sắp sản xuất dòng sản phẩm cao cấp, để em xem thành phần."
Đột nhiên Trịnh Hải Dương có hứng thú với cái hồ sinh thái kia, anh làm bất động sản, xanh hóa công trình và mấy vấn đề liên quan đều nằm trong công việc, anh hỏi cái hồ kia là để làm gì, Hàn Nhất giương mắt cười: "Đây là một công trình ở nước ngoài, là việc của giáo sư em, việc này không hợp để các anh làm đâu, thứ này không kiếm được tiền, hơn nữa tốn tiền cực kỳ."
Đối với những thứ không kiếm được tiền Trịnh Hải Dương chẳng có chút hứng thú nào, nghe Hàn Nhất nói thế anh cũng không hỏi nhiều.
Hai tháng nghỉ hè rất nhanh đã qua, tháng 8 Cao Kỳ Kỳ hoàn thành kỳ thực tập, cầm hai ngàn tiền thực tập ít đến đáng thương trở về Bắc Kinh.
Hàn Thập lại từ Bắc Kinh trở về, Trần Linh Linh chỉ ngây người ở đây tầm 2 tuần liền đi, việc làm ăn thiệt sự rất bận.
Đầu tháng 9 luận án Tiến sĩ của Hàn Nhất cũng đã được thông qua, đồ án cùng bài báo cáo cũng phù hợp yêu cầu, cuối cùng cũng có thể bằng Tiến sĩ!!!
Bằng Tiến sĩ sẽ được nhận theo từng đợt, cậu là người trẻ nhất cũng được nhận sớm nhất ở phòng thí nghiệm đó, lúc ấy là tháng 9, giáo sư vừa bay trở về lại phải ra nước ngoài, tiện đến bảo Hàn Nhất đi hướng dẫn 4 sinh viên viết luận văn.
Hàn Nhất đương nhiên không có khả năng từ chối, đáp ứng, giúp mấy sinh viên năm 4 làm luận văn, lúc ấy cậu hướng dẫn 4 sinh viên, vừa lúc chọn đề tài luận văn cậu liền nhắn cho mấy sinh viên đó, để chiều đến phòng học họp.
Kết quả, chỉ có 3 người tới.
Hàn Nhất ngồi xuống, mày chau lại, chuyện quan trọng như chọn đề tài mà cũng không tới? Không tới? Không cần tốt nghiệp à?
Hàn Nhất mới 16 tuổi, vóc dáng lại không thấp hơn mấy người đó, ánh mắt khi nghiêm túc là trầm lại, thời điểm nhíu mày không kiên nhẫn nói chuyện trông tương tự Hàn Trì Quân đến quá nửa.
Cậu gõ nhịp nhịp trên bàn gỗ, nói: "Một người còn lại sao lại không tới? Mấy người không phải cùng một lớp sao?"
Ba năm sinh ngồi cùng nhau, người ngồi ở giữa nói: "Cậu, cậu ta không ở ký túc xá."
Hàn Nhất: "Tôi nhắn tin cho 2 trong 4 người, để các người thông báo cho nhau, anh ta không ở trường là lý do gì? Không gọi được cuộc điện thoại sao?"
Ba nam sinh bị nói không hé răng, Hàn Nhất vào đại học sớm hơn họ, làn nghiên cứu sinh của khoa chính quy nhiều năm như vậy, đương nhiên biết sẽ có những mâu thuẫn nhỏ trong trường học.
Cậu nhắn tin thông báo để bọn họ đến đây, chỉ tới 3 người, một người còn lại không ở ký túc xá cũng không tới, 8 phần là không được thông báo tồi, nhưng cậu chỉ phụ trách luận văn, mặc kệ chuyện khác, cậu đâu phải quản lý ký túc xá cũng đâu phải giảng viên phụ đạo!
Cậu mặc kệ mấy cái mâu thuẫn giữa họ, không tới là muốn tốt nghiệp muộn sao? Cậu nhíu mày nói với nam sinh ngồi giữa: "Có điện thoại không? Gọi cho anh ta đến đây."
Ba nam sinh tôi nhìn anh anh nhìn tôi, thế mà chẳng ai có số điện thoại, Hàn Nhất quả thật bị bọn họ làm cho tức chết rồi, cạn lời nói: "Không có số thì gọi điện hỏi bạn học cùng giảng viên! Đến bạn học hay giảng viên cũng không ai có à?!"
Hàn Nhất giận lên, nhíu mày hiển nhiên làm 3 người sợ rồi, Hàn Nhất là ai chứ, thần đồng nổi danh của trường học, 16 tuổi đã có bằng tiến sĩ, bởi vì đã giúp không ít sinh viên tốt nghiệp nên ở trường rất được mọi người yêu mến.
Mấy nam sinh không ngừng lướt điện thoại nhắn tin gọi điện hỏi người, cuối cùng cũng có người hỏi ra, đem điện thoại cho Hàn Nhất, trong tay cậu cầm cuốn sách, hỏi ngược lại: "Muốn để tôi gọi sao? Đề báo cáo cũng để tôi làm luôn sao?"
Nam sinh rõ ràng nghẹn một chút, đứng hình mấy giây, cầm lại điện thoại trong tay, Hàn Nhất vốn cho rằng hắn sẽ gọi điện thoại , kết quả nam sinh lại làm ra hành động ngoài dự đoán, hắn thế mà đùn đẩy cho 2 người kia, xô xô đẩy đẩy, bọn họ ai nấy đều không muốn gọi điện cho người đó.
Rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy? Có mâu thuẫn cỡ nào mà đến gọi có cuộc điện thoại mà như bắt bốc cứt không bằng?!
Hàn Nhất giơ tay giựt điện thoại từ tay hắn, dùng di động của bản thân nhập số, gọi đi, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy, người bên kia hiển nhiên biết cậu là ai, khách khí mười phần, nói: "Giảng viên, chào cậu."
Đối phương khách khách khí khí, Hàn Nhất không tiện mở miệng mắng, nhưng cậu thật sự đã chờ đến không kiên nhẫn, vốn dĩ tập hợp để chọn đề tài, rồi lại từng bước hướng dẫn, vốn dự tính 3h là xong, hiện tại thì hay rồi, đã 2h20, người còn chưa tới đủ!!!
Cậu lạnh giọng cầm di động, nói: "Hôm nay 2h chọn đề tài!"
Đối phương sửng sốt, vội vàng nói: "Thật xin lỗi giảng viên, xin lỗi tôi không biết, tôi được thông báo là ngày mai, tôi sẽ tới ngay bây giờ đây."
Hàn Nhất nổi giận, đám học sinh này xem việc chọn đề tài như trò đùa sao? Ngày mai? Tin nhắn rõ ràng rành mạch viết ngày tháng, anh ta lại nhận được tin là ngày mai?
Cúp máy, Hàn Nhất ném điện thoại lại, nhìn 3 nam sinh dưới đó, lanh lùng nói: "4 người, lúc ấy tôi chỉ nhắn tin cho 2 người, là bởi vì lúc đó lớp trưởng các người đưa cho tôi thông tin điện thoại chỉ có 2 số là nhắn được, một số còn lại không nhắn được, một cái là máy bàn. Các người là ai nhận được tin nhắn? Ai thông báo cho người còn lại hôm chọn đề tài? Đây là việc có thể nói đùa sao? Là không cần tốt nghiệp hay là muốn ở lại thêm một năm?!"
Ba nam sinh bị nói đến mặt xanh mét, hai mươi mấy tuổi bị một đứa nhóc mới 16 mắng, bọn họ đương nhiên cảm thấy mất mặt, ai cũng không mở miệng cãi lại, bởi vì chỉ có bọn họ biết, họn họ không có thông báo nhầm thời gian, ngay từ đầu đã không có ai thèm báo cho người kia, hiển nhiên là cố ý chỉnh người kia.
Hàn Nhất tức đến cạn lời, thật là lãng phí thời gian của họ cũng là lãng phí của cậu, đợi 10p, cuối cùng nam sinh kia cũng tới, đứng ở cửa gõ gõ, mặt đầy mồ hôi, vừa thở dốc vừa nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn."
Hàn Nhất mặt lạnh để anh ta vào, người kia tiến vào, ngồi ở một bên, không ngồi cùng 3 người kia, càng kỳ lạ hơn là hai bên đều không ai nhìn ai.
Hàn Nhất chả thèm quan tâm ân oán của họ, người đến đủ liền bắt đầu, 4 người lấy giấy bút ra ghi chú lại, cuối cùng Hàn Nhất giúp họ chọn đề tài.
Đề tài là bọn họ tự mình viết 5 bài, Hàn Nhất giúp họ chọn, lại căn cứ theo chủ đề nói họ nghe nên cụ thể viết từ phương diện nào, tra tư liệu từ đâu.
Phụ đạo xong đã là 3h30, Hàn Nhất nhìn nhìn đồng hồ, cuối cùng lại nói: "Lần sau ai dám thông báo sai thời gian, ai đến muộn thì tự mình đi tìm giảng viên cố vấn tốt nghiệp khác đi nhé, hiểu không?"
Bốn người điên cuồng gật đầu. Hàn Nhất dọn đồ, nâng cằm hất về hướng cửa, nói: "Được rồi, đi đi."
Ba người kia chào xong liền cất bước ra đi, Hàn Nhất trên bục giảng thu dọn giấy bút, nam sinh đến trễ kia đi tới, vẻ mặt rối rắm mà xin lỗi Hàn Nhất lần nữa.
Kiểu xù lông như Hàn Nhất thật ra rất khó vuốt lông, chỉ có Trịnh Hải Dương mới dỗ được thôi, nhưng người ta chân thành xin lỗi, cậu cũng đâu thể cắn người, vốn cậu có quan hệ rất kỳ lạ với khoa của mình, dù sao tuổi cậu nhỏ hơn người khác nhiều nhưng lại làm không ít việc của giáo viên.
Hàn Nhất 'Ừ' một tiếng, chưa nói gì, thấy thái độ của người kia rất tốt, liền nói: "Về sau tôi sẽ trực tiếp nhắn tin hoặc gọi cho anh."
Nam sinh đó liên tục nói lời cảm ơn.
Hàn Nhất thu đồ xong rời đi, lối ra ở cuối hành lang vừa hay ở cạnh nhà vệ sinh, cậu đi tới cửa là ba người nam sinh kia từ nhà vệ sinh bước ra, chỉ chỉ trỏ trỏ với người nam sinh vừa ra khỏi phòng học.
Có người mắng một câu: "Biến thái."
Âm thanh không nhỏ, ít nhất thì Hàn Nhất cũng nghe được rõ ràng, người kia chắc chắn cũng nghe được.
Hàn Nhất cũng không rõ lắm mâu thuẫn sâu sắc cỡ nào mà lại mắng người như thế, nhưng đây cũng không phải việc cậu nên quản, hôm nay cậu đi đôi giày vải, bước chân nhẹ, ba người đi đằng trước hiển nhiên không chú ý tới cậu.
Rất nhanh lại một người nói: "Được rồi đừng mắng, cậu biết là được, mắng có khó nghe cỡ nào thì nó vẫn như vậy thôi."
Nam sinh vừa mới mắng chửi người kia nghiêng đầu nhướn mày nói: "Cậu nói xem sao lại có người biến thái như vậy, không thích con gái mà lại đi thích đàn ông."
Thanh âm kia bén nhọn khôn cùng, như mang theo mũi giáo trực tiếp cắm vào ngực Hàn Nhất, cắm thành một cái lỗ, gió lạnh thổi qua, cậu dừng bước chân, thở dài một hơi, nghiêng đầu nắm tay nhíu mày, thời điểm mở mắt đã che giấu tốt cảm xúc đang trào dâng–
Thật ra cậu cũng biết thái độ người đời với 'đồng tính luyến', đàn ông thông thường cảm thấy đồng tính là ghê tởm, cũng là quan điểm của đại đa số người, lúc trước cậu đã đọc qua không ít tư liệu, thậm chí ở Trung Quốc lúc trước, thích đàn ông là một loại 'bệnh'.
Nhưng đây vẫn là lần đầu Hàn Nhất chính tai nghe được người khác đánh giá, cũng là lần đầu tiên tự thân cảm nhân được thái độ thù ghét, cậu cuối cùng cũng hiểu được vì nam sinh kia lại bị xa lánh, thế mà lại là vì nguyên nhân này.
Nhưng Hàn Nhất không thừa nhận bản thân là gay, không phải vì thái độ của xã hội cùng người đời, càng không phải vì áp lực, mà bởi vì cậu tự tin lại kiêu ngạo đời này người mà đàn ông duy nhất mà cậu coi trọng chỉ có thể là anh cậu Trịnh Hải Dương.
Cho nên người cậu thích là Trịnh Hải Dương, chỉ là Trịnh Hải Dương vừa vặn là đàn ông thôi.
Tuy rằng đối thoại của mấy nam sinh kia làm chọc ra vết thương trong lòng, làm cậu không thoải mái, nhưng Hàn Nhất là Hàn Nhất, không phải trong lúc vô tình mắng một câu cậu sẽ bị tổn thương, cậu bước đi không ngừng lại, đi thẳng ra ngoài, trên mày nhăn ra một chữ 川 đáng sợ, nhìn mấy người kia.
Ba người đó cũng không nghĩ tới giảng viên sẽ từ đột nhiên từ phía sau đi ra, hoảng sợ, lúc đối diện với ánh mắt Hàn Nhất như bị ghim trên mặt đất.
Hàn Nhất mở miệng: "Chọn đề không tốt thì mấy người chờ chết đi!" Cậu nói xong liền trực tiếp rời khỏi khu dạy học, chuẩn bị lấy chút đồ ở phòng thí nghiệm, xong liền tới chỗ Trịnh Hải Dương.
Kết quả đi được nửa đường, nam sinh kia đứng dưới một tàng cây cúi đầu như đang đợi ai. Hàn Nhất đi đến chỗ nam sinh đó, biết người anh ta đang đợi là mình.
Nam sinh kia ngẩng đầu nhìn Hàn Nhất, quả nhiên chạy qua, lại hơi do dự, muốn nói gì đó nhưng lại không tiện mở miệng, biểu tình có chút rối rắm, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng lại nuốt trở lại.
Ban đầu Hàn Nhất chờ anh ta mở miệng, tưởng nói chuyện luận văn, kết quả nhìn bộ dạng hiện tại liền hiểu, Hàn Nhất mặt vô biểu tình nói: "Tôi chưa nghe thấy cái gì hết." Nói xong trực tiếp bỏ đi.
Buổi tối Trịnh Hải Dương không đi theo Lão Dương tiếp khách, sớm đã về đến nhà, Hàn Nhất mang cơm chiều về, Hàn Thập đã ăn trước, đang trên lầu làm bài tập.
Hai người ngồi trên bàn ăn cơm, Hàn Nhất không nói nhiều như ngày thường, Nhất thời Trịnh Hải Dương có chút không quen, chủ động hỏi: "Hôm nay giúp đám học sinh chọn đề tài à?"
Hàn Nhát nuốt cơm trong miệng, giương mắt nói: "Phải." Dừng một chút, lại ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Hải Dương, ánh mắt thâm ý chỉ mình bản thân hiểu nhìn anh: "Ca, anh có ghét đồng tính luyến không?"
"Khụ..." Trịnh Hải Dương bị sặc, nhảy chủ đề có hơi nhanh quá rồi? Chọn đề thì liên quan gì đến việc anh có ghét đồng tính luyến hay không?! Hơn nữa Hàn Nhất hỏi cái này để làm gì? Tim anh như bị treo lên.
Anh cầm khăn lau miệng, ngạc nhiên nhìn Hàn Nhất, cậu cắn đũa, tự cứu nói: "Hôm nay em giúp học sinh chọn đề, có một người bị xa lánh, bị người ta cố ý thông báo sai thời gian, ban đầu em tưởng chỉ có mâu thuẫn nhỏ, không hợp nhau gì đó, sau mới biết được, nam sinh kia là đông tính luyến. Bọn người kia ghê tởm anh ta, cố ý chỉnh anh ta, đến ký túc xá cũng không thể ở lại."
Trịnh Hải Dương thở phào nhẹ nhõm, tim cũng thả về lồng ngực, cũng không biết vừa rồi bản thân khẩn trương cái gì, đại khái là sợ Hàn Nhất mở miệng nói bản thân thích đàn ông.
Hàn Nhất cắn đũa, tiếp tục nhìn Trịnh Hải Dương, muốn nghe từ cái nhìn của anh.
Trịnh Hải Dương lần nữa cầm đũa lên, nghĩ nghĩ, anh kỳ thật cũng không ghét đồng tính luyến, xã hội phát triển, các quan niệm cũng đang chậm rãi thay đổi. Từ rất lâu trước kia anh khi nghe thấy đàn ông có thể thích đàn ông anh rất kinh ngạc lại khiếp sợ, sau khi chậm rãi tiếp xúc với cuộc sống hỗn tạp, biết người như vậy không ít, nam có nữ có, có người là bẩm sinh, cũng có người là về sau mới biết.
Nhưng mặc kệ thế nào, thái độ của anh so với người thường thì không mãnh liệt lắm, anh không ghét gay, người ta thích ai là tự do của họ, không tới lượt anh đánh giá.
Anh nói: "Thích nam hay nữ là tự do của họ, không có gì mà ghê tởm, có trời sinh đã cong, cũng có về sau mới cong, có gì ghê gớm. Ăn cơm!"
Hàn Nhất vẫn đang cắn đũa, chớp chớp mắt, nghe được đáp án này trong lòng cậu rất thoải mái, cậu biết anh không nông cạn như đám ngu xuẩn kia, nhưng cậu lại nghe thấy một từ khó hiểu từ miệng anh --- cong?
Hàn Nhất: "Ca, cong là gì?"
Trịnh Hải Dương thiếu chút nữa phun hết cơm trong mồm ra, trước kia khi nói chuyện anh sẽ nói chuyện tránh mấy từ mạng của tương lai, người nghe không hiểu mà anh còn không tiện giải thích, lúc trả lời chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp nói hớ, hiện tại hay rồi, một chữ 'cong' làm anh cắn phải đầu lưỡi bản thân.
Trịnh Hải Dương nhai nhai, gian nan nói: "Nghĩa là gay."
Hàn Nhất kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Trịnh Hải Dương lệ rơi đầy mặt, nghĩ thầm đề tài này là chú mày chọn mà, sao hiện tại lại thành anh tự cầm đá đập vào chân mình vậy?
Hàn Nhất bất khuất, đương nhiên, cơ hội tốt như vậy sao cậu lại từ bỏ được, cậu đặt đũa xuống, nghiêng người trừng mắt nhìn người đối diện, thời cơ tốt dù bất cứ giá nào cũng phải hỏi, cái hố này nhất định phải để anh nhảy vào.
Vì thế bộ dạng cậu khiếp sợ nửa thật nửa giả, nhìn Trịnh Hải Dương, gằn từng chữ một lại thong thả nói: "Ca, sao anh biết nhiều như vậy, sẽ không.... đúng không......"
Hiện tại Trịnh Hải Dương chỉ muốn đâm đầu chết trên bàn, anh vội vàng phủ nhận, "Đừng nói bậy, anh không phải, anh chỉ là biết cái cách nói đó thôi."
Hàn Nhất ngồi lại, cạn lời mà nhìn anh, bộ dạng căn bản không tin, một lát sau, biểu tình thay đổi, từ không thể tưởng tượng đổi thành hiểu rõ, gật gật đầu, nói: "Em đã hiểu, yên tâm đi, em sẽ không nói ra đâu."
Từ từ không phải như vậy, Trịnh Hải Dương hận không thể bẻ gãy chiếc đũa, sặc nước miếng, giơ tay che miệng: "Em biết cái gì! Anh không phải. Đừng có nghĩ bậy!"
Trong lòng Hàn Nhất ha ha cười, nghĩ thầm đến hố cũng đào xong cả, nhảy vào rồi còn nhảy ra được sao?! Tưởng bở quá!
Vì thế cậu gật đầu, nghiêm trang, bộ dáng chân thành, "Được, anh không phải, yên tâm, em sẽ không nói cho người khác đâu."
Lần này Trịnh Hải Dương có miệng cũng nói không xong, tự đào mồ cho bản thân, giải thích chỉ thành thừa, không giải thích thì ánh mắt Hàn Nhất cứ quái quái, có nói thế nào cũng không rõ _(:з" ∠)_
Mà tối hôm đó chữ ký trên QQ Hàn Nhất lại trở thành ----
Tuy đã biết được một việc rất đáng sợ, nhưng em nhất định sẽ giữ kín như bưng, anh cứ yên tâm!
Hàn Nhất sửa lại tiểu sử bằng máy tính, trong lòng cười ha ha, vuốt cằm nhướn mày cảm thấy trí thông minh của bản thân thật cao siêu.
Trịnh Hải Dương nhìn dòng tiểu sử thật muốn quỳ.
Mà ở Bắc Kinh xa xa, Cao Kỳ Kỳ ở phòng ký túc xá nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tiểu sử của Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất thế mà đối lập, cô nàng cắn táo lại nhíu mày nghĩ, hai anh em nhà này tương tác thật thần kỳ, tiểu sử QQ lại thành chọc ngoáy bí mật của nhau?
Cô nàng vừa nghĩ vừa cầm di động, cạch cạch cạch gõ chữ nhắn tin------
[Cưng lại có bí mật gì đó? Nói ra cho mọi người cùng vui nào!]
Trịnh Hải Dương ngồi trước màn hình trong thư phòng, một tay cầm di dộng một tay che mắt lại, tâm trạng muốn chết cũng có rồi.
Rất nhanh, tin nhắn thứ 2, thứ 3, đều tới, anh nhìn thoáng qua, là của thằng mập cùng mẹ mình Trình Bảo Lệ.
Thằng mập [Giữ kín như bưng cái gì?]
Trình Bảo Lệ [Em con khiếp sợ cái gì?]
Trong lòng Trịnh Hải Dương yên lặng lau nước mắt, ném di động sang một bên, anh trả lời thế nào bây giờ? Trả lời cái gì? Chẳng lẽ ----
Con/ông đây nói cho em trai là bản thân chẳng phải gay, nhưng em trai lại khiếp sợ tỏ vẻ không tin, nhưng vẫn show kiểu sẽ bảo vệ bí mật?!