Trịnh Hải Dương nằm trên giường, cầm di động lướt QQ, theo bản năng click mở phần Bạn Tốt, liếc mắt thấy avt Hàn Nhất sáng lên, mở khung thoại, nghĩ nghĩ cảm thấy chẳng có gì để nói, vì thế lại thoát ra.
Lại vô tình phát hiện có hai cái avt sáng lên lại còn giống nhau như đúc, anh tự hỏi là ai? Đứa nào mà vô vị như vậy còn dùng loại avt tình nhân thế này? Kết quả nhấn vào liền thấy, thiếu chút nữa sặc nước bọt, thế mà lại là Dư Bí Đao cùng Cao Kỳ Kỳ!!
Nhấn mở một cái, trên đó là hình hai người chụp chung, gương mặt to lớn của Dư Bí Đao chiếm hết 2/3, mặt trái xoan của Cao Kỳ Kỳ chỉ chiếm một góc, cười tủm tỉm như củ cải nhỏ.
Rời khỏi đó, trạng thái của Dư Bí Đao [Giữa ngàn vạn chúng sinh tìm em trăm vạn lần!]
Trạng thái của Cao Kỳ Kỳ [Người đó là tên mập chết tiệt!]
Trịnh Hải Dương: "..." Từ từ sao lại thế này? Từ khi nào mà đứa này lại thông đồng với nhau rồi? Lại load thông tin, trạng thái của chúng nó thế mà chỉ cách nhau có mấy phút, phía dưới có không ít người chúc mừng cùng ăn cơm tró.
Vẻ mặt Mập Mạp toàn là hahahahaha, rep ai cũng là mặt cười, chỉ có một người nhận mặt phẫn nộ, người nọ chính là Hàn Nhất, xem thời gian chắc cũng là mới nhắn thôi, nội dung là [Cái lẹo của chị Kỳ Kỳ còn chưa khỏi phải không? Thế nào mà lại coi trúng chú vậy?!]
Trịnh Hải Dương ngồi dựa đọc được cái bình luận này thiếu chút nữa cười chết, cái công phu khẩu nghiệp này của Hàn Nhất đúng là tùy thời tùy khắc đều có thể khiến người ta muốn lật bàn.
Lại nhìn bên Cao Kỳ Kỳ, phần lớn đều là bạn bè chúc mừng, Cao Kỳ Kỳ đều rep lại, mà người duy nhất bị cô nàng bỏ qua, lại lần nữa là Hàn Nhất.
Hàn Nhất bình luận thế này [Chị à có phải đầu bị đụng vào đâu rồi không? Muốn đi bác sỹ khoa não khám thử xem không?!]
Trịnh Hải Dương nhìn chằm chằm cái bình luận đó tầm 3 lần, cười đến đau sốc hông, anh nghĩ đứa nhỏ này sao có thể khẩu nghiệp tới mức này chứ? Đây là còn cách Internet, chứ mà nói thẳng mặt, thể nào cũng bị cô nàng đuổi đánh. Cao Kỳ Kỳ bà cô này cũng không dễ dàng gì, năm nay cũng 28 rồi, chuẩn bị thành bà cô già đến nơi, cuối cùng cũng tìm được chân ái.
Nhưng phải nói tiếp, Dư Bí Đao theo đuổi Cao Kỳ Kỳ cũng lâu, vào đại học liền bắt đầu, theo nhiều năm như vậy mới kéo được người vào lưới, có thể thấy được đoạn tình cảm khá là nhấp nhô.
Trịnh Hải Dương vốn nghĩ cũng nên chúc mừng, không thể đi theo khẩu nghiệp như Hàn Nhất được, âm thanh thông báo của QQ lại vang lên, Cao Kỳ Kỳ gửi một cái meme phẫn nộ, phát điên nói với anh [Hàn Nhất lại quên uống thuốc rồi à?! Có tin bà đây xé miệng nó không?!]
Trịnh Hải Dương phun [Trực tiếp nói với nó đó, tìm em làm gì?]
Cao Kỳ Kỳ [Đương nhiên là tìm chú rồi! Đấy còn không phải trẻ nhà cậu à?!]
Trịnh Hải Dương nhìn khung đối thoại này hoàn toàn không cảm thấy chút kỳ quái nào, ngược lại trong lòng có chút ngọt, cảm thấy lời này của Cao Kỳ Kỳ thuận mắt vô cùng.
Trịnh Hải Dương [Được, để em quản nó.]
Cao Kỳ Kỳ [Lần sau lại nói lung tung, bà đây thả Bí Đao ra cắn chết nó!]
Trịnh Hải Dương thả lại cái emoji mặt cười.
Trấn an Cao Kỳ Kỳ xong, Trịnh Hải Dương lại nhắn QQ cho Hàn Nhất, để cậu đừng nói lung tung nữa, vợ chồng son người ta yêu đương không cần thằng bé vào gây sự.
Kết quả Hàn Nhất không thèm rep anh, lát sau còn offline luôn.
Trịnh Hải Dương cảm thấy trong lòng bản thân có gì đó vỡ vụn, đương nhiên anh còn chưa có ý thức được thứ đó chính là trái tim pha lê của anh.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Trịnh Hải Dương liền cảm thấy đỉnh đầu đầy khói, mở mắt ra nhớ tới Hàn Nhất còn chưa rep mình, xem thời gian mới có 7h sáng, rời giường rửa mặt thay đồ liền chạy sang cách vách, vừa vặn đụng phải Hàn Thập đang gặm bánh mì từ cửa bước ra.
Hàn Thập đeo balo đẩy xe đạp, trong miệng nhai nhai, khi nhìn thấy Trịnh Hải Dương chào hỏi: "Anh!"
Trịnh Hải Dương nhìn nhóc: "Anh em đâu?"
Hàn Thập: "Chắc là còn đang ngủ."
Trịnh Hải Dương hướng nhóc vẫy vẫy tay, để thằng bé đến trường, đẩy cửa sắt nhà Hàn Nhất ra.
Hàn Nhất quả nhiên còn chưa tỉnh, Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ liền dứt khoát tự bản thân hâm cơm, chờ anh làm xong cơm sáng, Hàn Nhất cuối cùng cũng bước từ trên lầu xuống.
Hàn Nhất biết Trịnh Hải Dương cũng ở dưới lầu, lúc anh ở sân cậu đã thấy từ lầu trên.
Mấy ngày nay cậu cảm giác như bản thân làm một đặc vụ, như diễn viên, cả ngày thần kinh chập mạch không nói, còn phải khống chế biểu tình cảm xúc.
Đêm qua anh nhắn QQ cho mình, mình lại không reply, sợ bản thân nhịn không được, còn cố tình tắt máy tính.
Cậu thấy thế giới này bị làm sao ý, Dư Bí Đao còn theo đuổi được bà cô Cao Kỳ Kỳ, cậu yêu thầm ca ca 7-8 năm rồi còn không bắt đầu theo đuổi được?!
Hàn Nhất từ đêm qua đã suy nghĩ, như vậy khẳng định không được, nhìn Trịnh Hải Dương như vậy là biết anh chẳng thế nào tự mình thông suốt, nếu là cậu thì sao, cũng đâu thể đợi lâu vậy chứ? Một lần 7 năm chờ được, hai lần 7 năm cũng chờ được, chẳng lẽ còn phải đợi thêm lần thứ sáu, thứ bảy?!
Hàn Nhất trần trụi trở về phòng, một tay bới bới quần lót, moi ra cái quần con bảo vệ 'cậu em', cậu nghĩ nửa người trên có thể chờ, cậu chỉ sợ 'cậu em' của mình chờ không được.
Đời này đàn ông cũng không cầu gì, Hàn Nhất cảm thấy chính mình cái gì cũng không thiếu, nhưng là cậu không cam lòng, vạn nhất cứ chờ như vậy, chờ một cái là mười năm hai mươi năm, khi đó 'bảo đao' cũng mòn, không được sử dụng tới.
Thử nghĩ tới lúc đó thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng cậu lại trở thành người già rồi... ngẫm lại thật là đéo thể chịu được!!!!
Hàn Nhất lăn một vòng trên giường, tâm phiền ý loạn ném gối đi, một lát sau lại ngồi dậy, vọt vào nhà vệ sinh soi gương đánh giá một chút cơ bắp cùng đường cong ở nửa người trên. Cậu trừng mắt phẫn nộ nhìn người trong gương, nghĩ thầm kệ cha nó, dù bất cứ giá nào, không thông suốt cậu liền XXX!!!
Nghĩ như vậy Hàn Nhất tròng thêm một cái quần dài rồi xuống lầu.
Ngày trời tháng 4, trời không tính là ấm áp, đặc biệt buổi sáng không khí phương nam còm mang theo chút sương sớm, nhưng cũng may Hàn Nhất không chỉ là gà luộc, nhiều năm tập thể hình thân thể của cậu luôn không tồi.
*Gà luộc để chỉ mấy bạn ốm tong ốm teo.
Hàn Nhất để trần thân trên xuống lầu, vẻ mặt không sợ, biểu tình biếng nhác, ngồi ở bàn chờ Trịnh Hải Dương cho ăn.
Cung phản xạ của Trịnh Hải Dương quả nhiên dài một cách bất thường, nhìn thấy người để trần thân trên ngồi ở bàn, phản ứng đầu tiên của anh là: "Lại muốn sinh bệnh đúng không? Lần trước không ho ra được viêm phổi, lần này tính nằm viện à?!"
Hàn Nhất nhị xuống xúc động tiến lên nhéo người, tùy ý nói: "Em cảm thấy thân thể em vẫn tốt."
Trịnh Hải Dương để cháo xuống bàn, trừng mắt nói: "Tốt cái con khỉ! Đi lên mặc quần áo!"
Vẻ mặt Hàn Nhất như đang ngửi phải rắm, cầm đũa gắp một miếng đậu hủ, nói: "Ăn xong rồi đi lên mặc."
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm đứa nhỏ này có tật xấu gì thế không biết? Bệnh chẻ chow không phải đã sớm trị hết rồi sao? Anh giục vài lần, Hàn Nhất vẫn không nhúc nhích, Trịnh Hải Dương lướt qua bàn ăn kéo cánh tay Hàn Nhất, lòng bàn tay ấm áp chạm được phần da thịt lạnh lẽo bại lộ trong không khí, Hàn Nhất cảm giác trong lòng mình nóng lên.
Trịnh Hải Dương lại như không có phản ứng gì, kéo người lên lại đẩy đi, lòng bàn tay chạm được cánh tay cùng phần lưng Hàn Nhất, miệng nói: "Còn không lạnh? Trên người sắp rớt đá rồi đó?"
Hàn Nhất xoay người muốn ngồi lại ghế trên, lại bị Trịnh Hải Dương ngăn lại đẩy đi, anh em hai người xô đi đẩy lại ít nhất mấy mười mấy giây, Hàn Nhất cảm giác chính mình sắp bị nấu chín, cậu bị Trịnh Hải Dương vô thức đụng phải mấy lần, cậu thế mà thật đáng xấu hổ trực tiếp cứng.
Hàn Nhất lúc này mới không thể không lên lầu, để lại cho Trịnh Hải Dương một tấm lưng trần trụi. Trịnh Hải Dương vẻ mặt chán ghét nhìn Hàn Nhất đi, trong miệng lẩm bẩm: "Không mặc quần áo mà xuống ăn cơm, tật xấu gì thế không biết?" Nói xong còn tự nhiên khoát tay lên ghế, nửa giây sau nâng một cánh tay lên, ngón tay chà xát nhau, cảm khái nói: "Da thằng bé này còn rất đàn hồi, xúc cảm không tồi."
Hàn Nhất quyết định sẽ dồn hết tâm sức vào sắc dụ anh, tính sáng lên công ty rồi soạn một cái kế hoạch chi tiết, rồi thực thi từng bước một, với 7 - 8 năm quen biết này của hai người, cậu không tin không bẻ cong được Trịnh Hải Dương!!!
Trong lòng cậu có một vũ trụ nhỏ đang chờ bùng nổ, lại không biết cái phản xạ vòng vèo của Trịnh Hải Dương lúc này cuối cùng cũng có phản ứng.
Trịnh Hải Dương làm đến một nửa mới nghĩ lại có gì không đúng, anh cảm giác lòng bàn tay có một loại xúc cảm rất kỳ quái, rõ ràng không dính nước cũng không dính dầu, nhưng trên đó lại như có thứ gì, luôn hấp dẫn lực chú ý của anh.
Anh đặc biệt nhìn chăm chú xem có cái gì, nhưng nhìn lại nhìn, cái gì cũng không có, lại chậm rãi, anh cảm giác được lực chú ý của bản thân lại thuận lý thành chương mà dời lên nơi khác, mà nơi đó, là đoạn cánh tay mà Hàn Nhất làm lộ ra khi mặc áo sơ mi.
Ánh mắt anh nhìn mấy giây mới di chuyển, di chuyển rồi phản ứng theo bản năng là che giấu ánh mắt đó, cố ý gắp món ăn mà anh muốn ăn ở ngay cạnh cánh tay Hàn Nhất.
Vốn hành động này là anh tự nghĩ đã che giấu tốt, nhưng lại vừa hay bị Hàn Nhất thấy được, Hàn Nhất còn theo chiếc đũa ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, "Anh không phải là không ăn rau hẹ sao?"
Trịnh Hải Dương nhét rau hẹ vào miệng, "Ừa" một tiếng, anh cũng không biết chính mình rốt cuộc chính mình nghĩ thế nào, dù sao cũng là phản ứng của bản năng, anh há mồm liền trả lời: "Rau hẹ bổ thận."
Hàn Nhất sặc cháo, thiếu chút nữa tự hại bản thân sặc chết, yêu thầm người ta cũng không dễ dàng gì, vừa lơ đãng liền bị đối phương trêu chọc.
Bổ thận... bổ thận... bổ thận... bổ thận... Trong đầu Trịnh Hải Dương cứ lặp đi lặp lại hai chữ kia, làm một người anh phải bảo trì hình tượng, nhưng với nguyên tắc 'nói nhiều sai càng nhiều', cuối cùng anh vẫn lựa chọn ăn cơm, giấu nhẹm phần lời nói sai nho nhỏ kia đi.
Nhưng vấn đề là, Hàn Nhất thật sự ho xong cũng không biết điều, còn chủ động gấp rau hẹ cho Trịnh Hải Dương, nhận tâm cười nói: "Vậy anh ăn nhiều một chút, ừ, bổ thận."
Trịnh Hải Dương: "..."
Buổi sáng hôm nay khi Trịnh Hải Dương ngồi ở bàn làm việc, cẩn thận nghĩ nghĩ việc xảy ra ở bàn cơm, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình không đúng, vì cái gì anh đột nhiên để ý Hàn Nhất có trả lời QQ hay không?? Giữa đám đàn ông với nhau đâu cần cẩn thận như vậy, nhìn thấy thì rep, không rep cũng đâu có vấn đề gì, vốn giữa anh em bọn họ cũng đâu cần nói chuyện như vậy.
Hơn nữa sao buổi sáng anh lại đột nhiên để ý cảm giác lòng bàn tay như vậy? Rốt cuộc là cái cảm giác gì? Vì sao anh lại theo bản năng muốn nhìn cánh tay của Hàn Nhất? Hơn nữa còn muốn che giấu, cứ như là đang đánh lừa chính mình?
Mang theo một đầu toàn là câu hỏi, mở lòng bàn tay ra, Trịnh Hải Dương rũ mắt nhìn, trong đầu đột nhiên nhảy số cảnh tượng Hàn Nhất ở trần vào buổi sáng.
Cái bóng dáng này nhảy ra, một ý tưởng khác lại thuận lý thành chương mà theo sau, mà anh thì bị cái ý tưởng đó làm sợ toát cả mồ hôi hột.
Tác giả có lời muốn nói: _(:з" ∠)_, Hàn Nhất cố lên!!! ~~ thắng lợi ở ngay phía trước!!