Cũng đâu có làm gì, đừng làm cái mặt đó mà, nằm xuống chúng mình nói chuyện đi.
Trịnh Hải Dương nuôi Hàn Nhất từ bé đến lớn, nghe được cậu tủi thân nói rằng yêu thầm mình 7 - 8 năm, tim gan đều mềm xuống, hông còn miếng liêm sỉ nào luôn.
Anh nghĩ đây là Hàn Nhất yêu thầm mình nha, anh cũng đâu còn cách nào, nếu cậu yêu thầm người khác thì anh còn đi chỉnh người được.
Trịnh Hải Dương cảm thấy Hàn Nhất đúng là khắc tinh của mình mà, đặc biệt cuối cùng nghe được Hàn Nhất mềm mại, nhẹ giọng thổi khí bên lỗ tai anh: "Ca, cho em chơm chơm một chút đi."
Trịnh Hải Dương trợn trăng mắt, lập tức đẩy vai người ra: "Đừng có được đằng chân lân lên đằng đầu."
Hàn Nhất ôm cánh tay Trịnh Hải Dương không buông, chẳng những không bỏ tay ra mà còn dính dính lắc lắc, cọ cọ nói: "Anh thương em chút đi, anh nghĩ em dễ dàng lắm à, em thích anh suốt 7 - 8 năm, dày vò lắm, thật vất vả mới chờ được anh nói thích em, vui muốn chết, anh cũng cho em nếm chút ngọt đi."
Trịnh Hải Dương trả lời: "Muốn ngọt thì xuống hỏi bà chủ xin miếng đường đi."
Hàn Nhất không thuận theo cũng không buông tha, duỗi dài cổ, như hươu cao cổ bắt đầu chơi xấu: "Chơm một cái, chỉ một cái, thiệt mà, chỉ một cái, một cái là được rồi."
Trịnh Hải Dương không có thích lắm, anh là thật sự còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt, thơm cái cọng lông chứ thơm, hai thằng đàn ông! Nhưng anh có bao giờ từ chối Hàn Nhất đâu, Hàn Nhất khi còn nhỏ ở phòng chứng khoán đã gọi anh: "Ca ca! Em muốn ăn thanh long!" Trịnh Hải Dương liền mua thanh long, Hàn Nhất nói: "Ca ca! Em muốn uống sữa chua!" Anh cũng lập tức đi mua cho cậu.
Hiện tại Hàn Nhất nói Ca ca! Em muốn chơm một cái! Trong lòng Trịnh Hải Dương mềm mất tiêu làm gì còn sức chống cự.
Hàn Nhất trước tiên đến gần mặt Trịnh Hải Dương, dùng mũi cọ cọ, thật vất vả mới đến được miệng, quả nhiên như cậu nói, chơm một cái liền buông ra, hai cánh môi chỉ đụng một cái.
Một khắc ngắn ngủi kia Trịnh Hải Dương thậm chí còn không phản ứng kịp, mà Hàn Nhất đã đứng lên từ trên ghế, chỉnh vạt áo lại, nói với anh: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất ngồi ở nhà nhỏ bên hồ ăn cơm, hóng gió lạnh nhìn cảnh đêm, cũng có chút khí vị yên lặng thuần khiết của vùng sông nước, nơi này rời xa thành thị, không có phồn hoa của thành phố lớn, tâm cảnh đều trầm xuống không ít.
Trịnh Hải Dương ngồi bên bờ sông hắt xì vài cái cuối cùng cũng hồi thần lại, không lâu trước đó anh đã thổ lộ với Hàn Nhất, bọn họ từ tình huynh đệ biến thành 'tình huynh đệ'.
Loại tâm tình này thật vi diệu như là lục bình trôi trên nước, không có cảm giác kiên định nhưng lại bay bay bổng bổng, cảm giác trong lòng rất vui vẻ, không yên ổn lại rất hạnh phúc, biết rõ ràng đây là sai trái nhưng vẫn nhịn không được đi đến một bước này.
Hàn Nhất thấy Trịnh Hải Dương hắt xì mấy cái thì không ăn nữa, trả tiền rồi dẫn anh về phòng trọ sưởi điều hòa xem TV.
Trịnh Hải Dương tắm rửa xong nhìn thấy Hàn Nhất đang tìm kiếm gì đó ở tủ đầu giường, anh nghi hoặc: "Em tìm cái gì thế?"
Hàn Nhất một tay nhét tủ trở về, biên độ động tác hơi lớn thiếu chút nữa làm nghiêng cái ly trà để đầu giường, cậu nhảy từ trên giường xuống, vừa mang giày vừa nói: "Tắm xong rồi? Tới lượt em." Nói xong liền cầm quần áo đến nhà vệ sinh.
Trịnh Hải Dương vừa sấy tóc vừa buồn bực nghĩ Hàn Nhất vừa rồi tìm cái gì, ánh mắt chuyển đến tủ đầu giường, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nơi này là một khách sạn nhỏ, Hàn Nhất vừa rồi sẽ không phải là đang tìm...
Cái ý tưởng này thoát ra làm Trịnh Hải Dương giật nảy mình, anh nghĩ kiểu không thể nào, nhưng lại tự hỏi bản thân sao lại không? Cô nam quả nam ở chung một phòng còn ngủ chung một giường, với tình huống trước mắt của anh cùng Hàn Nhất, lau súng cướp cò còn không phải chỉ trong một giây à?!
Trịnh Hải Dương lấy lại tinh thần rồi sấy tóc, Hàn Nhất cũng đi từ phòng tắm ra, lau tóc sơ rồi nhảy lên giường, bò lên xong dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Trịnh Hải Dương, tiếp theo vỗ vỗ gối đầu bên cạnh: "Lại đây nè..."
Trịnh Hải Dương thẳng lưng, trừng mắt nhìn cậu: "Mới có mấy giờ mà đã ngủ rồi?"
Hàn Nhất: "Cũng đâu có gì, anh đừng làm vẻ mặt đó mà, nằm lại đây chúng ta trò chuyện đi."
Trịnh Hải Dương nhìn Hàn Nhất không phải đang nói giỡn, mới yên tâm nằm xuống, Hàn Nhất chỉnh nhỏ tv lại, hỏi anh: "Khi nào thì anh phát hiện là thích em?"
Trịnh Hải Dương: "Mấy hôm nay."
"Mấy ngày nay là mấy ngày nào."
Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, xác định là hôm Hàn Nhất xuống lầu với tấm thân trần trụi, nhưng nói như vậy có hơi háo sắc, liền nói: "Đột nhiên phát hiện, mấy hôm mà em không gọi điện thoại cho anh."
Hàn Nhất cảm thấy trong lòng lâng lâng, quả nhiên mấy năm nay không uổng công cậu nỗ lực mà! Cậu lại nói: "Vậy anh chạy tới đây cũng là vì thế à?"
Trịnh Hải Dương thấy Hàn Nhất thật sự chỉ muốn tâm sự, liền xốc chăn ngồi xuống, nói: "Ừ, cũng không sai lắm, anh muốn một mình suy nghĩ."
Hàn Nhất đến đây rồi trong lòng có chút áy náy, cậu luôn cảm thấy nếu anh thích mình nhất định là bởi vì mình đã bày lưới bắt, cho nên tính đi tính lại, vẫn là cậu tính kế Trịnh Hải Dương, cố ý làm nhiều thứ như vậy để mê hoặc lấy cảm tình của anh, nếu 7 - 8 năm qua cậu không làm nhiều thứ như vậy,trong lòng Trịnh Hải Dương sẽ không có hạt giống này, cũng sẽ không đâm chồi như hiện tại.
Tuy rằng cậu cảm thấy như vậy không có gì là không tốt, nhưng cũng phải thừa nhận chuyện tình cảm này là cậu lừa Trịnh Hải Dương vào tròng. Cậu ngồi dậy, dựa vào Trịnh Hải Dương nói: "Ca, là em không tốt."
Trịnh Hải Dương thở dài: "Em xin lỗi cái gì?"
Hàn Nhất lắc lắc đầu, trong lòng im lặng nói, là em dẫn anh lên thuyền giặc, chỉ là em chẳng có chút hối hận nào, em chỉ là cảm thấy anh hẳn là phải cùng em ở bên nhau, cả đời này.
Trước kia Hàn Nhất im lặng thích Trịnh Hải Dương, hiện tại rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại thích, trong lòng vui vẻ vô cùng. Nhưng Trịnh Hải Dương cũng đã nghĩ tới cha mẹ mình cùng cha mẹ Hàn Nhất, anh nghĩ chuyện này phải làm sao, chẳng lẽ come out? Come out còn không bị người trong nhà trực tiếp đánh chết.
Hàn Nhất như là biết anh đang nghĩ gì, vươn một tay nhéo nhéo bờ vai của anh, nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ không cần phải nghĩ mấy thứ đó."
Trịnh Hải Dương quay đầu lại nói: "Chờ thêm mấy năm nữa, ba mẹ em gấp gáp muốn ôm cháu..."
Hàn Nhất nhào qua nghiêm trang nói: "Cho nên chúng ta phải nắm chắc thời gian kiếm cho Hàn Thập bà vợ rồi đẻ con."
Trịnh Hải Dương: "..." Đây mà là anh trai ruột sao...
Hàn Nhất biết Trịnh Hải Dương lo lắng suy nghĩ cái gì, mà những thứ đó đã sớm được cậu nghĩ kỹ từ 7 năm trước, cậu có kế hoạch cả, đi đến một bước nào nên làm cái gì đều đã được cậu sớm lên kế hoạch thiên biến vạn biến, nếu cậu đã kéo Trịnh Hải Dương lên thuyền giặc, thì sẽ không để anh phải phiền lòng về những thứ này, những thứ này đều đã có cậu đây rồi.
Cậu dựa vào Trịnh Hải Dương, ngực dán bờ vai anh, ôm lấy người: "Đừng nghĩ mấy cái đó, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, về sau sẽ có biện pháp." Ngữ khí này, rõ ràng là đã làm tốt công tác cong queo cùng anh cả đời.
Trong lòng Trịnh Hải Dương thở dài, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, vốn dĩ anh định chờ Hàn Nhất kết hôn liền ra nước ngoài, hiện tại không có khả năng đi được, Hàn Nhất cũng tuyệt đối không có khả năng thả anh đi, đi rồi cũng dí theo đến nơi.
Máy sưởi trong phòng có hơi cao, Trịnh Hải Dương cảm thấy trên người có chút nóng, càng thêm khô nóng, Hàn Nhất lại ôm anh không buông, khoảng cách rất gần cùng anh nói chuyện, ánh mắt chuyên chú nhìn anh, hơi thở hòa vào nhau.
Trịnh Hải Dương di chuyển, nói: "Aiza, nóng quá, buông ra buông ra, anh đi chỉnh nhiệt độ thấp xuống chút."
Hàn Nhất lại cố tình ôm anh, cằm đặt trên vai anh, lát sau ngẩng đầu, dùng tay ấn đầu anh xoay lại, hôn hôn chóp mũi anh nói: "Ca, lại cho em chơm một miếng."
Trịnh Hải Dương nhướn mày: "Chỉ một miếng?"
Anh nhìn đến lông mi dày đặc của Hàn Nhất gần ngay trước mắt, hơi thở có chút rối loạn, Hàn Nhất xoay cả người anh lại, ngực dán ngực.
Ánh mắt Hàn Nhất dưới ánh đèn cam vàng có chút mê ly, trong mắt như hàm chứa ánh sao, trong miệng nỉ non nói: "Không được, phải hai miếng." Nói xong liền một tay bưng lấy mặt anh, trực tiếp hôn xuống.
Trịnh - hai đời chưa mất trinh - Hải Dương, ở phương diện hôn môi thật sự không có tí kinh nghiệm nào, bị Hàn Nhất hôn xuống anh run lên một tí, sau đó anh liền phát hiện đây không chỉ là chơm chơm, mà là một nụ hôn dài, Hàn Nhất duỗi đầu lưỡi tiến vào.
Trịnh Hải Dương hiện tại hối hận gần chết, nếu sớm biết thằng bé này sẽ ở cùng mình bên nhau, thì còn chơi dưỡng thành làm gì, dưỡng từ nhỏ đến lớn luôn, trung khuyển đúng là manh quá nha?! Kết quả chơi dưỡng thành chưa xong, hiện tại còn như chó săn cắn mình không buông.
"Được rồi được rồi...." Trịnh Hải Dương đẩy Hàn Nhất, cánh tay lau miệng, chùi ra được một tay toàn nước miếng, nhưng Hàn Nhất lại hai mắt phát sáng dính lên, dán anh nói: "Ca anh làm em thử xem?"
Hàn Nhất híp mắt cười ha hả, nhưng vẻ mặt tình dục mê ly kia bán đứng cậu, cậu nói: "Chỉ thơm thơm, không đâm vào đâu."
Trịnh Hải Dương: "..." Mẹ, mấy lời mà đàn ông lừa con gái người ta lên giường cái gì mà "Anh không vào đâu" linh tinh, mà hiện tại Hàn Nhất lại dùng để lừa gạt anh.
Trịnh Hải Dương đương nhiên không làm, anh hiện tại chỉ mới xác định ở cùng Hàn Nhất, anh đẩy Hàn Nhất, xoay người muốn xuống giường, Hàn Nhất lại như sư tử tới mùa nhào tới, ôm anh cọ cọ, lần này lời vô sỉ lại thay đổi, cậu nói: 'Vậy để thử một chút, nếu đau quá thì không đi vào."
Ha ha...
Trịnh Hải Dương táng bay người, trừng mắt nói: "Vậy mày cũng cho anh đây thử xem, nếu là đau quá thì anh đây cũng không đi vào."
Đôi mắt Hàn Nhất phát ra lục quang như bóng đèn, nháy mắt sáng lên, cổ cũng duỗi dài ra, gật đầu nói: "Được nha!"
Trịnh Hải Dương: "..." Khoan dừng khoảng chừng là 2s, hình như có gì đó sai sai?