Sau khi quân đội trở lại thành phố An, mọi người nhanh chóng sắp xếp mọi thứ. Lư Dương lệnh cho tất cả đi nghỉ ngơi, cho bọn họ một ngày để điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Ông nội Lư và Lư Chính Uy biết kết quả của cuộc chiến, cả hai đều vô cùng vui mừng.
Lư Chính Uy nhìn con trai oai phong lẫm liệt, không khỏi tươi cười. Hoàn toàn tiêu diệt hải tặc là tâm nguyện bao năm nay của ông, bây giờ thấy con trai thay mình đạt được, đương nhiên ông rất vui vẻ và hãnh diện.
Con trai không những báo thù cho ông, mà còn giúp ông hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, ông cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể yên lòng, an tâm về hưu, cùng Ninh Mật Hương đi du lịch khắp thế giới.
Ông nội Lư cũng cảm thấy như vậy. Ông cảm nhận được ngày mình về hưu đã càng lúc càng gần rồi, nhà họ Lư đã có người kế tục, cho dù ông có về hưu thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì cho gia tộc, cuối cùng ông đã có thể hoàn toàn yên tâm.
Ông cảm thấy có lẽ mình có thể giao nhà họ Lư cho Lư Dương và Nguyễn Miên sớm một chút, ông tin là bọn trẻ chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này.
Dĩ nhiên là Ninh Mật Hương không có nghĩ nhiều như hai người bọn họ, bà chỉ cần hai đứa nhỏ được bình an là đã thỏa mãn rồi.
Ông nội Lư, Lư Chính Uy và Ninh Mật Hương, ba người ở lại thành phố An thêm mấy ngày rồi quay trở lại thủ đô. Ông nội Lư còn phải bận rộn công việc, không thể cứ ở mãi thành phố An. Lư Chính Uy còn phải định kì đến bệnh viện thủ đô luyện tập hồi phục chứng năng, cho nên cũng không thể ở lại lâu.
Sau khi bọn họ rời đi, phần thưởng đến từ cấp cao trong quân đội cũng đến. Bởi vì lần này bộ đội thành phố An đã thành công trong việc tróc nã hải tặc, nên bên trên thưởng cho bọn họ huy hiệu vinh dự, còn phát thưởng cho tất cả các binh sĩ xuất sắc, người cần thăng quan sẽ được tiến chức, người cần huân chương sẽ có huân chương tương xứng.
Đương nhiên là Lư Dương cũng có thưởng. Lần này, dưới sự chỉ đạo của anh, quân đội thành phố An đã dọn dẹp sạch sẽ nạn hải tặc, không thể bỏ qua công lao của anh. Cho nên cấp trên quyết định, triệu hồi Lư Dương trở về quân ủy trung ương, nói cách khác, họ thăng chức cho anh.
Đám binh sĩ trong quân sau khi biết tin này, còn hưng phấn hơn cả khi mình được ban thưởng, ồn ào muốn cùng đến thủ đô với Lư Dương, còn nói muốn làm tiệc mừng cho anh.
Lư Dương kệ cho bọn họ làm loạn, trong tiếng hoan hô của bọn họ, lặng lẽ chạy trốn tới bệnh viện, bây giờ đã là giờ tan làm, anh muốn đón Nguyễn Miên.
Anh lái xe đến bệnh viện, quen đường đi thẳng đến phòng khám ở trên tầng. Trong phòng khám chỉ có một bệnh nhân, Nguyễn Miên đang cúi đầu giúp người ta xử lý vết thương, nét mặt cực kì chăm chú, hai gò má trắng nõn với chiếc áo blouse trắng cậu đang mặc như không nhuốm chút bụi trần.
Lư Dương tựa ở cạnh cửa, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không lên tiếng quấy rầy bọn họ.
Dường như bệnh nhân bị đau quá mức, đầu đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt rất yếu ớt, thỉnh thoảng còn kêu lên mấy tiếng đau đớn.
Nguyễn Miên dịu dàng an ủi bệnh nhân, động tác trên tay lại không ngừng. Cậu vừa dùng lời nói nhỏ nhẹ để bệnh nhân thả lỏng, vừa dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý cho xong miệng vết thương của bệnh nhân, động tác rất chuyện nghiệp, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Lư Dương lẳng lặng ngắm cậu, trong lòng là sự mềm mại.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương cho bệnh nhân, Nguyễn Miên mới thở ra một hơi, trán cậu cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Lúc cậu ngẩng đầu lên đã thấy Lư Dương đang đứng cạnh cửa phòng khám nhìn cậu, không khỏi mỉm cười, để y tá đưa bệnh nhân trở về phòng bệnh, mình thì nhìn lên đồng hồ, chuẩn bị tan ca.
Lư Dương đi qua, giúp cậu thu dọn giấy tờ trên bàn, thấp giọng nói: "Cấp trên muốn điều anh trở về thủ đô."
Nguyễn Miên sửng sốt, động tác khựng lại, có hơi giật mình, cậu ngẩng đầu hỏi: "Lúc nào thì về?"
"Hai tháng sau."
Nguyễn Miên nhíu mày. Lư Dương phải trở lại thủ đô, còn cậu thì sao? Nếu như cậu tiếp tục ở lại thành phố An, như vậy đồng nghĩa với việc bọn họ lại phải tách rời? Cậu chỉ cần nghĩ đến chuyện này, tâm trạng lập tức xuống đáy.
Lư Dương giúp cậu thu dọn đống tài liệu trên bàn xong mới dừng tay, anh nói: "Anh tính thời gian rồi. Hai tháng nữa cũng là lúc em hoàn thành kì thực tập, đến lúc đó em về thủ đô cùng với anh đi."
Nguyễn Miên khó xử nhíu mày. Đương nhiên là cậu muốn ở bên Lư Dương, nhưng nhanh như vậy đã rời khỏi thành phố An, cậu thấy có vẻ không tốt lắm.
Lúc trước cậu tới đây thực tập là vì Lư Dương, nhưng bây giờ cậu không thể dễ dàng rời đi như vậy được. Thành phố An thiếu nhân viên y tế, mặc dù thực tập sinh không bị bắt buộc phải ở lại, nhưng cậu đã tới đây rồi, cậu cảm thấy mình phải vì nơi này mà cống hiến sức lực của mình.
Tất nhiên là Lư Dương biết cậu đang nghĩ cái gì, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, khẽ nói: "Đúng là trước kia thành phố An rất cần nhân viên y tế, nhưng bây giờ hải tặc đã bị tiêu diệt sạch sẽ, quân đội lại trú đóng ở đây, nơi này sẽ không có việc gì nữa. Bây giờ dân cư sinh hoạt bình yên, bình thường quân đội cũng sẽ không cần phải tác chiến, nên đương nhiên sẽ không cần nhiều nhân viên y tế như vậy nữa."
"Cứ cho là bệnh viện không cần em đi. Nhưng mà em đã thực tập ở đây rồi, cứ rời đi như thế có phải không tốt cho lắm không?"
Lư Dương nói: "Thỏ con, nếu như em ở lại đây, tức là sẽ phải xa anh, em nỡ sao?"
Nguyễn Miên nhíu chặt lông mày, ngón tay nắm chặt ca bệnh trong tay, nửa ngày cũng không buông ra được. Đương nhiên là cậu không nỡ, bởi vì không muốn xa Lư Dương nữa nên cậu mới tới thành phố An, không ngờ bây giờ lại vì nguyên nhân này mà bọn họ có thể lại phải xa nhau.
Lư Dương nhìn gương mặt ủ rũ của cậu, khẽ cười: "Không đùa em đâu, bây giờ nơi này không cần nhiều nhân viên y tế như vậy nữa, em ở lại đây có phải là thành lãng phí nhân viên hậu cần không? Nói thật cho em biết, nhóm sinh viên thực tập kì này, sau khi kết thúc kì thực tập đều sẽ trao trả lại cho thủ đô, một người cũng không giữ lại."
Nguyễn Miên sửng sốt, không ngờ bệnh viện đã ra quyết định rồi. Mặc dù cậu có phần không nỡ rời xa chỗ này, nhưng nếu đã vậy, cậu cũng không cần phải lo lắng nữa, không khỏi thở ra một hơi.
Cậu hơi nghi ngờ mà hỏi: "Bệnh viện đã xác định là nơi này có đủ nhân viên y tế rồi sao? Lỡ không đủ thì sao?"
"Thỏ con, em yên tâm đi, nếu như cần sự giúp đỡ của các em, bệnh viện An Thành chắc chắn sẽ liên hệ, đến lúc đó thì em có thể lại xin tới đây nếu muốn."
Nguyễn Miên gật đầu, ánh mắt không ngừng nhìn quanh phòng khám. Lúc đầu cậu còn cho là mình sẽ ở đây mất mấy năm, không ngờ nhanh như vậy đã sắp phải quay lại thủ đô.
Mặc dù cậu mới ở thành phố An hơn một tháng, nhưng mỗi ngày ở đây đều tràn ngập hạnh phúc và vui sướng, vì có Lư Dương ở đây, cũng là vì đồng nghiệp ở nơi này rất dễ gần.
Lư Dương thấy được sự lưu luyến của cậu, vỗ vai cậu, anh dịu dàng an ủi: "Thương binh ở đây cần em, nhưng thương binh ở thủ đô cũng thế. Chỉ cần em còn chữa bệnh cho họ, thì dù có ở nơi nào cũng vậy."
Nguyễn Miên gật đầu, thoát khỏi cảm xúc không nỡ, cười một cái: "Lư cục cưng, anh nói đúng."
Chức trách của cậu là cứu người, chỗ nào cần thì cậu sẽ đến, nếu như có một ngày thành phố An cần đến cậu, cậu cũng sẽ quay lại đây.
Lư Dương thấy cậu đã hiểu ra, khẽ cười: "Thỏ con yên tâm đi, nếu như lại có hải tặc dám đến đây khiêu chiến, anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên quay lại đây. Đến lúc đó, nếu như em muốn đến, bọn mình sẽ cùng đi với nhau."
"Được." Nguyễn Miên gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn anh: "Lần này dù có đi đến nơi nào, bọn mình sẽ cùng đi với nhau."
Lư Dương khẽ cười, duỗi ngón tay ra chạm lên chóp mũi cậu, nhẹ giọng trêu chọc cậu: "Thỏ con, em định phu xướng phu tùy sao?"
"Em định dựa hết vào anh đấy, cả đời này em sẽ đi theo bên cạnh anh, làm một con thỏ mượn oai sói. Anh phải bảo vệ em cho thật tốt mới được."
Vương Đại Lực và Thẩm Thừa đẩy cửa phòng khám ra, lập tức thấy cảnh hai người kia đang liếc mắt đưa tình.
"..." Vương Đại Lực đè lại trái tim bé nhỏ của mình, cảm thấy nó lại vừa bị trúng một tên.
Thầm Thừa thương hại nhìn cậu ta, ánh mắt qua lại giữa cậu ta và Lư Dương, y nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của Vương Đại Lực, tỏ vẻ an ủi.
Vương Đại Lực: "..." Tim càng thêm đau.
Lư Dương ngẩng đầu nhìn Vương Đại Lực một cái, nhẹ nhàng chớp hàng mi tinh xảo.
Vương Đại Lực: "..." Nói ra có lẽ cũng không ai tin, hiện giờ người tôi thích thật ra là ai, chỉ có tôi và tình địch biết.
Cậu ta nhìn Lư Dương đẹp trai tuấn tú, lại nhìn Nguyễn Miên đáng yêu, trong lòng hơi cảm thấy một chút an ủi. Ít nhất là nhiều năm như vậy rồi, mắt nhìn của cậu ta vẫn tốt như trước.
Ngày đó cậu ta nhìn thấy Lư Dương chỉ huy tác chiến, bộ dáng oai hùng vô cùng, không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng. May là mối tình đầu của mình là một người rất tốt, cũng may là mối tình đầu này có thể mang lại hạnh phúc cho người cậu ta thích hiện tại.
Thật tốt, hai người cậu ta thích đều có được hạnh phúc, cậu ta cũng nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng.
Vương Đại Lực cố gắng nhặt lại trái tim tan vỡ của mình, hắng giọng một cái: "Tiểu Miên, cậu nghe gì chưa? Vừa rồi bệnh viện mới ra thông báo, họ nói là sau khi kì thực tập lần này kết thúc, bệnh viện quyết định điều bọn mình trở lại bệnh viện thủ đô. Bởi vì bọn mình có biểu hiện rất tốt khi thực tập ở đây, nên sau khi trở về, bọn mình sẽ không cần phải tiếp tục thực tập nữa mà có thể trực tiếp trở thành bác sĩ chính thức."
Nguyễn Miên hơi kinh ngạc, không ngờ bệnh viện lại đưa ra thông báo nhanh như vậy. Cậu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rồi, Lư Dương vừa mới nói xong."
Vương Đại Lực gật đầu, thầm nghĩ mình lại quên mất, chuyện xảy ra trong thành phố An, có ai rõ ràng hơn Lư Dương chứ.
Thẩm Thừa đi đến ngồi xuống ghế của mình, sâu kín thở dài một cái, nói với giọng bi thương: "Lúc đầu tôi cương quyết định ở lại nơi này, vì đế quốc vĩ đại mà công hiến, ai ngờ bệnh viện lại không cho tôi cơ hội, hầy... Xem ra tôi không thể không trở lại thủ độ, hưởng thụ nước ngọt, điều hòa máy lạnh, thế giới đô thị phồn hoa."
Nguyễn Miên tươi cười, dùng những lời Lư Dương vừa an ủi cậu: "Chỉ cần cậu có lòng, dù ở nơi nào cứu chữa bệnh nhân cũng vậy. Chúng ta làm bác sĩ, nên nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện, tập trung chữa trị cho bệnh nhân là được rồi, đây mới là trách nhiệm của chúng ta. Chỉ cần chúng ta có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, thì chúng ta chính là một bác sĩ tiêu chuẩn."
"Ừ!" Thẩm Thừa tràn đầy động lực gật đầu: "Mặc dù bây giờ tôi không thể không rời khỏi thành phố An, nhưng nếu nơi này cần tôi, tôi sẽ trở lại ngay lập tức."
Nguyễn Miên mỉm cười, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Thẩm Thừa lại thay đổi nhiều đến thế, lúc đầu y còn không tình nguyện đến, bây giờ lại không muốn đi.
Lư Dương cầm ba lô giúp cậu, khẽ nói: "Mình đi thôi, về nhà nào."
"Vâng." Nguyễn Miên đứng lên, vẫy tay chào Thẩm Thừa và Vương Đại Lực: "Tôi về trước nhé."
"Mai gặp."
"Bái bai."
Vương Đại Lực nhìn hai người tay trong tay rời đi, yên lặng bưng lên chén trà thanh nhiệt, ngửa đầu ừng ực mấy ngụm.
Thẩm Thừa nhìn cậu ta một cái, không nhịn được cười: "Làm sao để giải sầu, chỉ có uống trà thanh nhiệt*?"
*Mình không tìm được diễn giải của câu này, chắc nó là một câu trong quảng cáo trà thảo mộc nào đó, đấy có thể là lí do cho câu tiếp theo của Vương Đại Lực. Không liên quan nhưng câu này làm tôi liên tưởng đến mấy cái quảng cáo trà Dr Thanh với trà xanh 0 độ gì đó (Trà thảo mộc Dr Thanh, thanh nhiệt giải độc, làm mát cơ thể, không lo bị nóng =]]]]])
Vương Đại Lực đặt chén trà xuống, trừng mắt với y: "Ông đang làm quảng cáo đấy à?"
Thẩm Thừa tươi cười, thẳng thắn an ủi: "Người anh em, nghĩ thoáng lên chút đi. Chân trời chỗ nào chẳng có có thơm, làm gì cứ phải chăm chăm người ở bên cạnh mình. Đợi đến khi trở về thủ đô, anh đây sẽ giới thiệu cho chú mấy em."
"Ờ, tính sau." Vương Đại Lực không hứng thú lắm, cả người còn đang đắm chìm trong nỗi đau thất tình, cũng không muốn tìm đối tượng mới cho lắm.
Thẩm Thừa cúi đầu nghĩ về khuôn mặt kia của Lư Dương, tự nhận là cực kì khéo léo hiểu lòng người mà nói: "Thật ra thì... Muốn tìm một người đẹp như thiếu tướng đúng là rất khó, chẳng trách ông lại yêu đơn phương anh ta nhiều năm như vậy. Ông muốn thay đổi tình cảm, thử thích người khác đúng là rất khó khăn. Nhưng ông phải nghĩ thoáng lên, Tiểu Miên và thiếu tướng Lư đã ân ái như vậy rồi, ông cũng không thể phá hỏng tình cảm của bọn họ được."
"..." Vương Đại Lực cầm lấy ấm trà, bỗng rót trà vào thẳng miệng mình.