Ba người ngồi ở ghế sô pha nói chuyện một hồi, Lư Dương uống xong tách hồng trà, đang định đứng dậy rời đi thì chuông cửa bỗng vang lên, tiếng chuông nghe có hơi chói tai.
Dì giúp việc nhà Nhậm Cách ra mở cửa, bên ngoài là một người không thể ngờ được, khiến cho Lư Dương và Nguyễn Miên đều ngẩn ra.
Sau khi nó đi vào, con mắt chỉ chăm chăm nhìn Nhậm Cách, thấy anh đứng đó lập tức nhào tới, ôm lấy chân anh, quỳ trên mặt đất van xin: "Anh họ, anh giúp em với, anh cho em mượn chút tiền được không? Nếu như anh không giúp em thì em chết mất. Anh yên tâm, sau này em có tiền, em chắc chắn sẽ trả lại đủ cho anh."
"... Nguyễn Hằng?" Nguyễn Miên không dám tin, khẽ kêu lên một tiếng.
Cậu kinh ngạc nhìn người em họ đầu tóc màu mè này. Nguyễn Hằng đã thay đổi rất nhiều, không những cao lớn hơn trước mà cách ăn mặc cũng đã thay đổi. Lỗ tai bấm khuyên, trên cổ đeo dây chuyền, sắc mặt nhìn trắng nhởn, là cái loại trắng bệnh tật, quầng thâm mắt đen xì, mặt mũi viết đầy hai chữ chán nản.
Nguyễn Miên biết, năm thứ hai sau khi cậu rời khỏi nhà họ Nguyễn, việc kinh doanh của Nguyễn Đông Lâm cũng phá sản, gã gần như đã tiêu sạch số tài sản mà ba Nguyễn Miên để lại. Từ đó về sau, cậu không còn nghe thấy tin tức gì về người nhà bọn họ.
Nhậm Cách biết cậu không muốn dính líu gì đến nhà họ Nguyễn nữa, nên cũng không đề cập với cậu chuyện của nhà bọn họ.
Cậu hoàn toàn không ngờ tới, bây giờ đột ngột gặp lại Nguyễn Hằng, Nguyễn Hằng lại có bộ dạng như thế này. Mặc dù quần áo trên người nó đều là hàng hiệu, nhưng cả người lại toát lên vẻ hung hăng bốc đồng, ánh mắt cũng u ám hơn trước kia rất nhiều.
Nguyễn Hằng quay đầu lại nhìn thấy cậu, lông mày lập tức vặn chặt, con ngươi lóe lên sự đố kị và oán hận sâu đậm.
Nó nhìn Nguyễn Miên, đột nhiên xông tới, tóm chặt lấy vai Nguyễn Miên, khàn giọng gào lên: "Tất cả là tại mày! Nếu như không phải mày cướp đi phần di sản đó, làm sao nhà bọn tao lại trở nên như thế này! Một mình mày hưởng phúc, mày mặc kệ sống chết của bọn tao, mày không xứng đáng làm con cháu nhà họ Nguyễn!"
Nguyễn Miên bị nó mắng đến bối rối, còn chưa kịp phản ứng lại, Lư Dương đã tóm lấy cổ tay Nguyễn Hằng, đẩy nó ra.
Lư Dương cau mày, từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Hằng đang ngã ra đất, lạnh lùng nói: "Miên Miên chỉ lấy lại phần di sản vốn dành cho em ấy mà thôi, chính người một nhà chúng mày, cướp đoạt tài sản thừa kế của Miên Miên, hút máu em ấy mà sống. Đã không biết cảm kích Miên Miên thì thôi, còn lòng tham không đáy, đến bây giờ vẫn chưa biết hối cải."
Nguyễn Hằng nhìn thấy Lư Dương, mặc dù căm tức nhưng nó lại nhát gan, chỉ biết rũ mắt, không dám lớn tiếng la hét nữa.
Nó nghe nói Lư Dương đã trở thành tướng quân, cực kì nở mày nở mặt trở lại thủ đô. Với thân phận hiện tại của Lư Dương, nó không dám tùy tiện trêu chọc anh.
Mặc dù nó không dám kêu gào nữa, nhưng vẫn không cam tâm như cũ. Nó chỉ cần nghĩ đến việc Nguyễn Miên chẳng những được kế thừa khối tài sản kếch xù, mà bây giờ còn có thể được gả cho Lư Dương, sau này sẽ có vinh hoa phú quý hưởng thụ cả đời không hết, nó lập tức ghen tị phát điên lên được.
Dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều bị Nguyễn Miên chiếm hết?
Nó vẫn luôn tìm một đối tượng có thể hạ thấp được Lư Dương, nhưng tiếc là nhiều năm như vậy rồi nó vẫn chưa tìm ra. Nó chẳng những không tìm được, còn gặp phải mấy tên lừa đảo, chúng lừa hết số tài sản ít ỏi còn sót lại của nhà nó.
Bây giờ nó chẳng còn gì nữa, lại thấy Lư Dương càng lúc càng bò lên cao, càng lúc càng tốt, nó sao có thể cam tâm được!
Nó thường thề với mình rằng, nó nhất định phải tìm được một đối tượng tốt hơn Lư Dương, đánh bại Nguyễn Miên.
Nó vẫn luôn lấy việc này làm mục tiêu phấn đấu. Tuy nhiên, để tìm được một Alpha xuất sắc hơn, điều đầu tiên nó cần có là tiền, có tiền mới có thể tiếp xúc được với đám người ở xã hội thượng lưu, mới có thể tìm được một Alpha hoàn mỹ.
Nó tính toán thật tốt, con mắt nhẹ nhàng đảo quanh, bỗng nhiên òa khóc nhào về phía Nguyễn Miên, thút tha thút thít nói: "Anh, em biết em sai rồi, anh cho em một cơ hội đi, anh giúp em đi mà! Anh cho em chút tiền đi, em thật sự không còn một xu nào."
Nó giả vờ nức nở một lát rồi lại tiếp tục: "Lúc trước do em còn nhỏ nên không hiểu chuyện, em biết em sai rồi. Anh, hai chúng ta là người một nhà, con cháu nhà họ Nguyễn chỉ có hai người chúng ta, chúng ta là anh em máu mủ ruột rà, bây giờ anh sống tốt như vậy, chẳng nhẽ không thể giúp em một chút sao?"
Nguyễn Miên cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt, cậu đã từng thấy qua rồi, quả thật giống hệt cảnh năm đó Nguyễn Đông Lâm cầu xin ba cậu.
Mặc dù lúc ấy cậu còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rất rõ, Nguyễn Đông Lâm thường xuyên đến nhà cậu cầu xin ba cậu giúp đỡ như vậy.
Ba cậu là người dễ mềm lòng, mỗi lần Nguyễn Đông Lâm cầu xin như vậy là lại đưa tiền cho gã, giúp gã vượt qua khó khăn. Tiếc rằng, sau khi ba cậu qua đời, Nguyễn Đông Lâm không những không biết ơn ba cậu mà còn tranh thủ cơ hội chiếm đoạt tài sản, chết không hối cải, hoàn toàn không nhớ gì đến tình nghĩa anh em.
Bây giờ, không ngờ Nguyễn Hằng cũng là kiểu người như vậy, cho dù Nguyễn Miên có dễ mềm lòng thế nào đi chăng nữa, hễ nhớ đến những việc mà bọn họ đã làm, cậu cũng không thể giúp Nguyễn Hằng được.
Cậu không nói gì, né tránh cái tay của Nguyễn Hằng, đứng ra sau lưng Lư Dương.
Nguyễn Hằng thấy Nguyễn Miên né tránh mình, con mắt đầy ác ý hơi híp lại. Nó cố gắng nuốt xuống sự tức giận trong lòng, tiếp tục bộ dạng khổ sở van nài: "Anh à, bây giờ anh giàu như vậy, cho em một chút đi. Số tiền này đối với anh mà nói cũng không đáng bao nhiêu, anh không thể nhẫn tâm như vậy được..."
Lư Dương nhìn nó, lửa giận không kiềm chế được dâng lên trong mắt, lạnh lùng nói: "Mày cút xa ra."
Nếu như không phải anh nể tình gia đình Nguyễn Hằng là người thân của ba Nguyễn Miên, anh đã sớm xử lý bọn họ rồi.
Lúc này, Nguyễn Hằng đã vì tiền mà không thèm để ý tới mặt mũi, nghe Lư Dương nói xong, nó chẳng những không cút mà vẫn ôm hi vọng kêu lên với Nguyễn Miên: "Anh, bao nhiêu năm anh sống ở nhà em, coi như số tiền anh tiêu không phải tiền của nhà em, nhưng ba mẹ em vẫn có công nuôi anh mà. Anh nể tình bọn họ ngậm đắng nuốt cay nuôi anh lớn đến nhường này mà cho gia đình em chút tiền được không. Em biết anh thừa kế rất nhiều tài sản, dù sao cũng không đáng là bao..."
Nhậm Cách đứng ở bên cạnh, không nhìn nổi nữa, đi tới kéo Nguyễn Hằng ra, bó tay nói với nó: "A Hằng, em đừng quấy nữa. Em chắc hẳn đã biết rất rõ rồi, năm đó nhà em đối xử với Tiểu Miên như vậy, bây giờ em lấy tư cách gì để xin em ấy? Em đừng có mang thêm phiền cho em ấy nữa."
Vì là người một nhà, Nhậm Cách hoàn toàn không có cách nào, mắng không có tác dụng, khuyên cũng vô dụng, da mặt bọn họ dày đến nỗi chính anh còn cảm thấy mất mặt thay cho họ.
Nguyễn Hằng thấy Nhậm Cách mở miệng, mắt lập tức sáng lên, nắm chặt lấy tay Nhậm Cách không buông, tranh thủ cầu xin: "Anh họ, anh giúp em đi, nếu anh không giúp em thì nhà em sẽ phải bán nhà trả nợ cho em mất! Anh thật sự nhẫn tâm nhìn gia đình em đến nhà cũng không có mà ở sao? Nhà anh cũng là nhân vật có mặt mũi ở thủ đô, nếu gia đình em đến cái nhà cũng không có mà ở, truyền ra ngoài sẽ khiến nhà em mất mặt lắm."
Lư Dương nghe thấy bọn họ muốn bán nhà, vẻ mặt hơi thay đổi, anh như có điều suy nghĩ nhìn Nguyễn Hằng, lặng lẽ cân nhắc.
Nhậm Cách nhìn Nguyễn Hằng, cảm thấy đau đầu vô cùng, rất không biết phải làm sao. Nguyễn Hằng vẫn là em họ của anh, Ngô Vĩnh Quyên dù gì cũng là dì của anh, mặc dù bọn họ đáng giận, nhưng anh cũng không có cách nào khác ngoài chấp nhận.
Anh suy nghĩ một lát, không muốn để cho Nguyễn Hằng tiếp tục ở đây quấy rầy Nguyễn Miên nữa, đành thở dài một hơi, rút từ trong ví ra một xấp tiền, nhét vào tay Nguyễn Hằng.
"Lần này em tiêu xài tiết kiệm một chút đi, đừng có suốt ngày mơ mộng tìm Alpha nữa, rảnh rỗi thì đi tìm một công việc nghiêm túc, ngoan ngoãn đi làm đi. Em lớn như vậy rồi, không thể cứ vô công rồi nghề mãi được."
Nguyễn Hằng qua loa gật đầu, nghe tai trái cho ra tai phải, hoàn toàn không nghe vào đầu những gì Nhậm Cách nói, nó còn đang bận đếm tiền trong tay.
Nó nhìn xấp tiền trong tay tới nỗi mắt sáng bừng lên, đếm xong lại không nhịn được mà nở một nụ cười mãn nguyện. Nó vỗ vỗ xấp tiền trong tay rồi vui vẻ nhét vào trong túi.
Nó lấy được số tiền này rồi vẫn còn chưa hết hi vọng, tham lam quay sang nhìn về phía Nguyễn Miên: "Anh, anh họ cũng đã cho em tiền rồi, anh không thể nhẫn tâm đến mức một xu cũng không cho em chứ? Đã là người giàu có như vậy rồi thì không thể lúc nào cũng keo kiệt được."
Vẻ mặt Nhậm Cách cứng đờ, đi sang kéo nó, giọng nói đã có chút lạnh lùng: "Em mau đi đi, đừng có quấy rầy Tiểu Miên nữa. Nếu như em cứ tiếp tục gây chuyện với em ấy, sau này anh sẽ không cho em tiền nữa."
Nguyễn Hằng nghe anh nói vậy, khó xử cắn môi dưới, do dự nửa ngày, nó cảm thấy vẫn không thể ném túi tiền Nhậm Cách đi được, bèn cười lấy lòng với anh, qua loa trả lời: "Được rồi, anh họ, anh đừng nghĩ nhiều như vậy. Chẳng qua là em gặp anh em ở đây, cho nên muốn trở nên thân thiết hơn với anh ấy thôi. Anh đã nói vậy thì em đi đây."
Mồm nó nói là đi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn Nguyễn Miên chằm chằm, thăm dò hỏi cậu: "Anh, lâu rồi chúng ta không gặp, để lại cho em cách liên lạc đi."
Nguyễn Miên lắc đầu: "Không, em sống cho tốt đi."
Cậu không muốn liên quan đến người nhà họ Nguyễn nữa, cậu không thể làm liên lụy đến Lư Dương được.
Nguyễn Hằng nhíu mày: "Dù sao chúng ta cũng là người than, trước kia là gia đình em không đúng, em nhận lỗi với anh, sau này chúng em sẽ thay đổi. Anh chỉ có một thân một mình, không có người thân, nếu như bác cả trên trời có linh thiêng, biết gia đình em không chăm sóc cho anh, chắc chắn bác ấy sẽ trách nhà em."
Trong đầu nó đang nóng lòng nghĩ đến chuyện, nếu như nó có thể mượn quan hệ của Nguyễn Miên, làm thân với nhà họ Lư, còn lo không có cách để tiếp cận với những người có tiền sao?
Hiện giờ nhà họ Lư có danh tiếng cực lớn, nếu như nó có thể móc nối được với nhà họ Lư, không cần nó phải đi tìm người, mà người sẽ tự động đến lấy lòng nó. Đến lúc đó nó muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, sẽ có thể khôi phục lại cuộc sống sung sướng trước kia.
Nếu như Nguyễn Miên sẵn lòng, chưa biết chừng còn sẽ giúp nó tìm một Alpha giàu có. Nếu được vậy, nửa đời sau của nó cũng không cần lo lắng, chắc chắn không lo hết tiền tiêu xài.
Nó càng nghĩ càng thấy con đường này có thể thực hiện, hôm nay có thế nào đi chăng nữa nó cũng phải lấy được cách để liên lạc với Nguyễn Miên, cố gắng hàn gắn tình cảm với cậu. Quan hệ lợi dụng* thôi, vốn là thứ nó am hiểu nhất mà.
*Nguyên văn: 虚与委蛇, hư dữ ủy xà. Câu này hàm ý chỉ làm việc qua loa, không có thành ý, quan hệ xã giao, đạo đức giả. Đoạn này Ry chuyển thành quan hệ lợi dụng vì thằng này nó đang tính toán lợi dụng Nguyễn Miên nên để vậy chuẩn hơn.
Nó hiểu rất rõ Nguyễn Miên, biết cậu giống như ba mình, rất dễ mềm lòng. Nó nghĩ mình chỉ cần lợi dụng điểm này, cố gắng đưa ra yêu cầu với Nguyễn Miên, cầu xin cho đến khi nào cậu mềm lòng thì thôi. Khi Nguyễn Miên đồng ý giúp nó, đến lúc đó, nó sẽ có thể quang minh chính đại lấy tiền của Nguyễn Miên, lợi dụng quan hệ của cậu để biết thêm nhiều Alpha khác.
Lư Dương nhìn mặt nó tràn đầy toan tính, biết thừa trong đầu nó lại đang nghĩ ra mưu mô gì đó, không khỏi lạnh lùng cười nhạo một tiếng: "Ai nói là Miên Miên không có người thân? Bọn tao sắp kết hôn rồi, sau này tao chính là người thân danh chính ngôn thuận của em ấy."
Nguyễn Hằng nghe anh nói bọn họ sắp kết hôn, sắc mặt lập tức thay đổi, nó đố kị híp mắt lại, không ngờ là Nguyễn Miên thật sự gả được vào nhà quyền quý.
Nó vốn còn đang tưởng tượng, chưa biết chừng ngày nào đó Nguyễn Miên sẽ bị Lư Dương vứt bỏ, đến lúc đó cuộc sống của cậu sẽ còn thê thảm hơn nó nhiều. Lại không ngờ là nhiều năm như vậy rồi, Lư Dương đã lên đến chức tướng quân, nhưng vẫn bảo bọc Nguyễn Miên như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu thay lòng đổi dạ.
Nó hơi bạnh quai hàm, trong lòng vừa đố kị vừa hận, nhưng nó biết mình không thể để lộ thứ cảm xúc này ra ngoài, nên nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt.
Nó cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, lại một lần nữa nở nụ cười: "Đây đúng là chuyện tốt, em rất mừng cho hai người, chúc mừng hai anh."
Nó hơi dừng lại, khẽ cười với Lư Dương: "Nếu hai người sắp kết hôn thì càng phải cho em số điện thoại để liên lạc, anh trai em kết hôn, sao lại không có người thân đến dự được? Nếu gia đình em không đến thì sao biết được nhà anh có ức hiếp anh trai em không? Hai người cho em số điện thoại để liên lạc đi. Đến lúc đó, nhà em chắc chắn sẽ tự mình đến hôn lễ chúc mừng cho cả hai."
Nguyễn Miên nghe nó nói vậy, hơi nhíu máy, trề môi dưới, mở miệng phản bác: "Lư Dương sẽ không ức hiếp anh, chú và dì sẽ càng không bao giờ, em không cần phải lo."
Chỉ có người nhà họ Nguyễn vẫn luôn ức hiếp cậu, cậu không cần Nguyễn Hằng ra vẻ tốt bụng ở đây, càng không cho phép Nguyễn Hằng nói xấu bọn họ.