Lừa Anh Bác Sĩ Lên Giường

Chương 30: Chỉ thế với anh (H+)



Nghe lời lừa người dối lòng mình ấy khiến anh chỉ có thể cười trừ. Để anh xem em sẽ là loại người như thế nào. Người đàn ông hướng người qua cửa dựa ở trên phần người Thiên Chương:

- Anh Hướng Du giúp tôi lái xe về nhà còn tôi và em ấy về cùng nhau

Người trợ lý nhận chìa khóa xe rồi nhanh chóng chạy đi trước. Anh quay qua nhìn cậu với khoảng cách vô cùng gần:

- Em lái hay là anh?

- Để em đi

Điều này lại thật đúng ý của người đàn ông vô cùng. Xe bắt đầu chạy, Lưu Niên ngồi ở ghế phụ lái lại chẳng chịu ngoan ngoãn mà đưa tay qua chạm lên đùi, dần đứa tay lả lơi lên trên:

- Quần em dính bụi để anh phủi cho

Nói là phủi bụi nhưng tay anh lại chạm phải con quái vật đang ẩn nấp sau bên trong. Ngón chân của cậu quéo cả lại rồi phải giữ lấy tay anh:

- Anh Lưu Niên hư quá rồi đó

Cậu vẫn muốn nắm tay anh nhưng anh lại rút mạnh ra, gương mặt hết sức thản nhiên như chưa từng có sự đụng chạm nào ở đây:

- Em để tay lên vô lăng đi

Anh hờ hững cởi nhẹ hai nút áo trên, xe bỗng dưng tấp vào lề đường khu vực vắng người qua lại. Anh mĩm cười quay qua định nói gì đó thì cậu đã giữ cổ lại hôn.

Tay đưa lên tóc, nắm giữ mái tóc bồng bềnh của người đàn ông. Đôi môi người con trai ấy quấn quýt bờ môi anh, hai cái lưỡi trêu đùa nhau không buông.

Người đàn ông ngồi lên đùi chàng trai, cậu hạ ghế xuống, anh bị đổ người hướng tới cậu. Ngón tay dài ấy vuốt ve khuôn mặt rồi lại chặn trước đôi môi muốn hôn:

- Vậy bây giờ em là loại người nào đây?

Thiên Chương nắm lấy tay anh, hôn lên mu bàn tay, lưỡi liếm lấy ngón tay dài rồi mút lấy nó. Ánh mắt kia gian xảo đến kì lạ:

- Loại người trong mắt chỉ có anh. Tiểu yêu quái giỏi dụ người

- Yêu anh không?

- Yêu đến chết đi sống lại

Miệng anh khẽ cười nhếch mép, nâng cằm người con trai ấy lên, đặt nhẹ một nụ hôn trên bờ môi mềm. Cười thật mê hoặc rồi hôn lên cổ dần đến tai và thì thầm:

- Còn giận nữa không?

- Nếu em nói hết giận thì anh còn tiếp tục không?

Tay người đàn ông nhanh chóng cởi hết nút áo của cậu ra. Trượt xuống hôn lên cơ ngực, mút lấy bông hoa hồng kia dần tới những múi bụng. Tay ấy lại thành thục cởi nút quần, tay cậu cũng giúp anh cởi ra.



Những cái quần đã được tuột xuống, tên quái vật kia cũng xuất hiện, tay anh vuốt ve nó, xoa dịu sự hứng phấn đấy. Ngước nhìn lên khuôn mặt chàng trai kia:

- Em dễ cứng hơn anh nghĩ đó

- Nó chỉ thế với anh

Anh bật cười rồi dứt khoát trượt người, cúi xuống nếm thử hương vị hung thú dữ dằn kia. Kích cỡ của nó vừa miệng nhưng lại thấy ngộp ngạt, khó thở, càng ngày càng sâu vào trong.

Mút tên quái vật đấy, lưỡi thành thạo đưa đẩy, ra vào liên tục không ngừng làm cho khuôn mặt kia trở nên tê dại và hưng phấn.

Anh lại truyền mùi vị đó lên đôi môi của Thiên Chương, cả hai nếm hương vị trong khoang miệng nhau. Tay cậu không ngừng xoa nắn cặp đào tròn trịa, tiếng hôn chụt chụt nghe càng lên tình.

Người con trai dần ngồi dậy lấy ra chai gì ấy, cho cái chất trong chai ra những ngón tay rồi thăm dò bạn bông cúc. Dần cho một ngón tay rồi hai ngón tay mà dường như cậu chưa hài lòng mà cho thêm ngón nữa:

- Ứa… đừng thêm… ưm…

- Bao nhiêu cũng chẳng bằng kích thước của em mà!

Người con trai quyết định cho thêm ngón nữa, mặt của anh liền nhăn lại, ôm cậu thật chặt, tay bấu chặt vào người cậu. Tiếng rên lại vang vọng bên tai chàng trai:

- Ưm… ơ…

Sau khi tay được rút ra, nhà bông cúc cảm thấy thông thoáng hơn hẳn. Cậu lại bôi lên tên quái vật đấy rồi đâm vào nhà bông cúc có vẻ hơi mạnh khiến cho anh cào mạnh vào lưng cậu:

- Á… đau… ưm…

- Anh cào em cũng không nhẹ đâu đó

- Nhẹ… nhẹ… ưm… Thiên Chương

Nước mắt anh rơi xuống vai của chàng trai kia, cậu sửng sốt vội vàng lau nước mắt rồi hôn lên má anh. Giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm đến lạ:

- Em… em xin lỗi

Tuy vậy nhưng người anh vẫn rất thành thật nhúng nhịp nhàng, tiếng rên cũng liên tục và hơi thở dần trở nên hổn hển. Anh lại hôn lên môi, lên mũi rồi cắn vành tai kia:

- Không… không… ưm… sao… ứ…

Chiếc xe rung lắc không ngừng, bên ngoài trời lại mưa, hai con người ấy dùng cơ thể nhau để sưởi ấm. Tiếng mưa tí tách, bầu không khí lãng mạn, dịu dàng, ngập tràn tình sắc. Mọi xung đột, mâu thuẫn gì bây giờ cũng thật dễ dàng giải quyết. Anh bác sĩ ấy đúng là hiểu cách dỗ tốt và hiệu quả nhất với chàng trai trẻ.

Về tới nhà thì đã có xe của anh ở nhà nhưng không thấy bóng dáng của Hướng Du đâu. Hai con người này mỗi người đều về phòng của mình ngủ, anh không thể để tên nhóc này lại gần mình. Anh thật sự hết sức để tiếp tục cuộc chiến không hồi kết đó.

Mình đã già rồi không còn đủ sức chơi với giới trẻ bây giờ.



Đang ngủ ngon yên giấc thì Lưu Niên lại giật mình tỉnh dậy, bụng lại kêu cồn cào không ngừng. Người đàn ông quyết định xuống giường:

- Cả tối không ăn gì giờ đói quá. Để ra quán bán đêm ăn chút gì mới được.

Anh đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh dương, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nhà. Hít thở bầu không khí thoải mái ban đêm, đường phố vắng không một ai nhưng anh vẫn rất thản nhiên đi trên đường.

Một chiếc xe dừng lại bên cạnh, trên xe nhảy xuống hai người đàn ông cao lớn chạy tới chụp khăn thuốc mê lên mặt anh. Tình huống quá bất ngờ khiến anh không kịp trở tay lẫn hai tên thuộc hạ theo dõi cũng không phản ứng kịp.

Anh bị lôi vào xe, xe nhanh chóng chạy đi. Hai người thuộc hạ của cậu cũng liền đuổi theo, A Nhất ngồi ở ghế phụ lái lấy điện thoại ra điện cho cậu:

- Anh dâu bị bắt rồi

Thiên Chương đang ngủ thì ngồi bật dậy, người trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Gương mặt vô cùng tức giận, siết chặt điện thoại trong tay:

- Sao lại bị bắt? Anh ấy đang trong nhà

- Chị dâu vừa ra ngoài là bị bắt lên xe. Bọn em đang đuổi theo chúng, em gửi định vị cho lão đại liền

- Tập hợp đàn em đến diệt sạch tổ chức đó cho tôi

Đôi mắt đẹp kia giờ lại toàn là sự phẫn nộ, hắc khí toả ra xung quanh người chàng trai trẻ. Gương mặt khi này chắc chắn rằng sẽ có án mạng. Không ai được đụng tới Lưu Niên.

Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt người đàn ông khiến anh ho sặc sụa rồi dầm mở mắt ra. Xung quanh chỉ toàn là kẻ hung tợn, gương mặt dữ dằn:

- Người tình tên nhãi nhép đó đúng là ngon.

- Đồ cúng đừng linh tinh

Một tên ở sau lưng lên tiếng rồi đi đến trước mặt của Lưu Niên. Trên mặt hắn có vết thương khá lớn, khiến anh khá gợn người. Hắn nâng cằm của anh lên rồi xoay qua lại để nhìn:

- Mày và thằng đó có quan hệ gì?

- Ý anh là ai? Sao lại bắt tôi?

Dù có là bác sĩ, chẳng xem Thiên Chương ra gì nhưng trước những tên này anh cũng cảm thấy bất an và đầy uy hiếp ở trong lòng. Hắn nghe câu hỏi ngu ngơ đó thì liền tát mạnh vào mặt anh:

- Đừng giả ngốc nữa. Lần trước đàn em tao ám sát nó thì phát hiện nó dắt theo một thằng đàn ông chạy chắc chắn nó là mày rồi

- Ý anh nói là Thiên Chương nhưng tôi…

Người đàn ông dữ tợn đó bóp mạnh khuôn mặt mềm mại kia, kề sát mặt lại nhìn rồi kề một con dao lại sát cổ của Lưu Niên:

- Nó muốn diệt tổ chức của tao thì bây giờ dù có chết tao cũng sẽ chôn cùng nó.

- Vậy thì liên quan gì tôi? Tôi chỉ là bác sĩ điều trị, các anh bắt tôi thì Thiên Chương cũng không quan tâm đâu