Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Trì bận rộn thi cử, dù không thi cũng vào thư viện ôn tập.
Hôm nay, cô từ thư viện trở về ký túc xá, mới vừa tới cửa đã đụng phải lão tam, lão tam lôi kéo hai người, tay phải kéo lão đại, tay trái lôi tiểu nhị, vội vàng gấp gáp chen ra cửa, suýt chút nữa kẹt ở cửa.
Miệng lão tam lải nhải:
"Nhanh lên nhanh lên, tới trễ thì không chiếm được chỗ ngồi..."
Mạnh Trì cho rằng họ muốn đi chiếm chỗ thư viện, liền nói:
"Các cậu kiếm phòng học khác đi, thư viện đầy chỗ rồi, bây giờ là cuối kỳ đó."
"Nói đúng ra là giáo viên á!" Lão tam nói tiếp: "Mấy bữa trước, lão đại lướt diễn đàn của trường mình, lướt thấy cô giáo kia, cổ ở lớp ba diễn thuyết chung, hihi! Mạnh Trì, cậu đi với tụi mình đi! Bốn đứa tụi mình đều đi, tạo thành tập thể ký túc xá!"
Mạnh Trì không có hứng thú với tập thể này, cũng không tò mò cô giáo xinh đẹp kia, bèn nói:
"Các cậu đi đi, mình ở trong phòng tập thể này là được."
"Được rồi."
Các bạn cùng phòng biết cô không có hứng thú với mấy chuyện này, cũng không cưỡng cầu, qua loa vài câu rồi bay nhanh xuống lầu.
Lúc các cô đến lớp diễn thuyết thì người đã rất đông, lão tam tinh mắt tìm được ba vị trí liền kề.
Vừa ngồi xuống thì có giáo viên ôm trên tay mấy cuốn sách dày thật dày, tay kia cầm ly giữ nhiệt từ cửa nhỏ bước vào. Trên sống mũi của thầy ấy là chiếc kính lão, xuyên qua lớp kính đó nhìn đám sinh viên bu đen bu đỏ, dường như cảm giác là lạ, đi đến bục giảng thì do dự có nên đặt ly nước trong tay xuống không.
Lão tam vừa nhìn đã biết không đúng, đừng nói những thứ khác, nói ngay giới tính đã không đúng rồi.
Cũng rất nhanh có một cô gái từ cửa nhỏ bước vào, người này mặc áo sơ mi trắng quần tây xám tro rất vừa vặn rất giỏi giang, vóc người cao gầy, đôi chân dài xinh đẹp phác họa thẳng tắp. Mái tóc dài màu nâu được buộc lên, sau gáy còn có hai ba sợi tóc hơi xoăn bị rơi ra, thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, cô ấy còn đeo chiếc kính kim loại mỏng, rất có phong thái của người trí thức, gương mặt trang điểm nhẹ tôn lên ngũ quan hoàn mỹ.
Ba cô gái phòng 301 ngồi tương đối sát phía trước, chỉ nhìn qua liền nhận ra người này chính là giáo viên khoa Tin được diễn đàn đăng bài. Các cô còn tưởng rằng ảnh chụp đã đủ xinh đẹp, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả ảnh. Các cô không khỏi hít hà một hơi, lão tam ngửa đầu ra sau vì bị dáng vẻ xinh đẹp này làm choáng.
Cô nuốt nước miếng đầy khó khăn, sau đó nói:
"Quá xinh đẹp!"
Cô cho rằng mỗi ngày sống chung với Mạnh Trì cực xinh đẹp nên đã miễn dịch với mỹ nữ rồi! Xem ra những chuyện thế này làm sao miễn dịch được! Mỗi mỹ nữ sẽ có nét đẹp riêng!
Cô không khỏi cảm thán trong lòng: quá thích trần gian, rất thích trần gian, có thể ngắm nhiều mỹ nữ như vậy!
Giáo viên vào trước thấy nữ giáo viên sau lưng mình liền vỗ trán, cầm ly giữ nhiệt trên bàn, ngượng ngùng nói:
"Hóa ra đi nhầm lớp, bảo sao có nhiều sinh viên tới nghe báo cáo về nấm của tôi."
Thầy giáo lớn tuổi này hình như là dạy Nông học.
Thầy chậc lưỡi, trong lời không có ác ý, chỉ nói đùa:
"Vẫn là cô Thẩm được hoan nghênh hơn."
Cô Thẩm sau khi vào thì cười nói:
"Ôi thầy Kiều, thầy đừng nói vậy, em còn muốn đi nghe giảng lớp của thầy, thầy để chỗ cho em nha. Tuần trước nấm các thầy nghiên cứu ra mùi vị không tệ, khi nào lên kệ vậy ạ? Em muốn mua nhiều hơn, vừa ăn vừa tặng."
Thầy dạy Nông học đẩy chiếc kính lão, nói đến chuyên môn liền thấy vui vẻ, cùng trò chuyện đôi câu về quá trình gây trồng nấm:
"Sáng mai cô trực tiếp đến văn phòng tìm tôi, trong ngăn tủ tôi còn vài túi nấm... không nói nữa, sắp tới giờ diễn thuyết, đừng chậm trễ chuyện quan trọng, tôi đi trước, ngày mai nhất định phải tới phòng làm việc của tôi nha!"
Phòng ngủ 301 thu hết đoạn trò chuyện của họ vào tai, cảm thấy cô Thẩm này không chỉ dáng người đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, chỉ là nghe... có hơi quen tai?
Cô Thẩm cầm tài liệu trong tay đặt lên bục giảng, một tay chống bục giảng, tay còn lại loay hoay lấy micro trên bàn, ngón tay thon dài nhìn cực kỳ đẹp. Bây giờ chưa tới giờ diễn thuyết, ánh mắt cô Thẩm cứ nhìn qua nhìn lại không có mục đích, lướt qua hàng trước thấy những bạn sinh viên chưa từng gặp, khóe môi vẽ nên nụ cười như có như không.
Các bạn sinh viên đỏ mặt, hoặc cúi đầu chơi điện thoại hoặc sắp xếp sách trên bàn, ai cũng có vẻ bận rộn, không ai dám đối diện với giáo viên này. Trong lòng họ có chút chột dạ, dù sao bọn họ đến từ rất nhiều ngành học, chẳng liên quan chút gì đến máy tính, cũng rất sợ giáo viên hỏi họ học ngành gì, tới đây làm gì.
Cũng may trên mặt giáo viên chỉ có nụ cười, không có nói gì, chờ buổi diễn thuyết bắt đầu, cô mở micro, vỗ nhẹ thử âm thanh sau đó nói:
"Các bạn học..."
Sau đó cô lại cười rồi ngước mắt nghiêm túc nói:
"Chào buổi tối."
Mọi người im lặng chớp mắt, sau đó mới kịp phản ứng:. ngôn tình sủng
"Cô giáo, chào buổi tối!"
Lão tam cảm giác mình đứng hình rồi, chết tiệt cảm giác rơi vào tình yêu cuồng nhiệt rồi!
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, không ít người chen chúc đến bục giảng hỏi, lão tam nhắm ngay khe hở chui vào nhưng khi chen đến trước mặt cô Thẩm lại không biết hỏi gì, trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô giáo, một lúc sau mới nói:
"Cô ơi, cô ký cho em được không?"
Một câu hỏi tồi!
Đầu óc bị gặm rồi sao!?
Ngay khoảnh khắc đó lão tam cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất, nhận được kha khá ánh mắt của đám sinh viên ở bên cạnh, trong ánh mắt của bọn họ đều như nói: Vậy cũng được hả? Tụi này đều phải giả vờ giả vịt, cậu lại nói một câu như vậy! Chị em giỏi dữ à!
Rất nhanh câu hỏi của lão tam nhận được câu trả lời, cô Thẩm khựng lại nửa giây sau đó mỉm cười nói:
"Được."
Đầu óc lão tam trống rỗng, tùy tiện kéo một cuốn vở đưa cho đối phương, chỉ thấy bút pháp của đối phương phóng khoáng ở ngay trang đầu lưu lại bốn chữ...
Học tập cho giỏi.
Hai ngày trôi qua, ngoài học tập thì Mạnh Trì cũng hoàn thành chương đầu rr. Tuy trước đó đã thông báo trên Weibo nhưng sau này vẫn có người hối thúc, cô do dự rất lâu có nên đăng lên không.
Cô chưa từng vẽ kiểu như vậy, trước đây chỉ tùy tâm trạng, bây giờ phải chăm chút tỉ mỉ, không biết mình sẽ nhận lại bình luận thế nào, trong lòng có chút thấp thỏm, cảm thấy nếu không đăng thì sẽ không cần đối mặt với kết quả yêu ghét không lường được.
Cuối cùng cô nhắm mắt cắn răng, đăng chương đầu.
Cô đã cố gắng hết sức, cứ vậy đi, dù sau đã hứa không thể cho người ta leo cây.
Hơn nữa, cùng lắm nhận được bình luận tệ thì xóa bỏ là được.
Đăng được một lúc lâu, Mạnh Trì cũng không vào Weibo xem, cô biết bây giờ mình rất muốn xem phản hồi của mọi người, cũng biết tâm tình của mình rất dễ bị ảnh hưởng: sẽ vì được khen mà vui vẻ, đồng thời cũng vì bình luận chê mà cảm thấy chán nản, thậm chí sẽ muốn xóa Weibo.
Tất cả mọi người trên Weibo không nhất định sẽ xem, nhưng sẽ luôn có người đầu tiên là xem bình luận, sau đó mới bình luận.
Cô không muốn bản thân mình ở trong vòng lặp tâm trạng vui vẻ và thất vọng nên quyết định qua một khoảng thời gian mới xem tất cả bình luận.
Mạnh Trì là người rất kiên định, cô quyết định tạm buông chuyện Weibo xuống sau đó nghiêm túc học tập, nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập.
Chờ đến khi cô nhớ lại thì đã là khuya, nếu không phải chuẩn bị ngủ cô xem điện thoại thì cũng quên mất chuyện mình đăng chương đầu rr.
Cô mở Weibo, mí mắt giật giật, thông báo chưa đọc nhảy ra, gần như tràn màn hình, mặc dù bây giờ cô mở Weibo, phía dưới góc phải đã thông báo tăng thêm fan mới.
Cô đăng chương đầu, đã có hai ngàn lượt chia sẻ, trong đó chia sẻ nhiều nhất là các đại V vẽ tay, có người cô biết, trước đó từng chia sẻ qua, khi đó cô còn ở Trường Hồ vẽ vật thực, chủ Weibo này đã chia sẻ trang cô vẽ rr, cũng vì đối phương chia sẻ nên Weibo của cô có thêm kha khá người trẻ tuổi.
Mạnh Trì kéo tin nhắn riêng, phát hiện có tin nhắn của Weibo này:
'Bạn ơi, mình thích rr của bạn lắm đó! Sáng tác gian khổ nhất định phải cố gắng nha!"
Trước đây Weibo này chia sẻ cô cũng tiện tay theo dõi đối phương, không ngờ bây giờ đối phương theo dõi lại cô.
Cô lập tức trả lời:
"Cảm ơn bạn, cùng nhau cố gắng nha."
Cô lại cảm thấy trả lời như vậy rất gập khuôn, khiến đối phương cảm thấy cho có lệ không? Nhưng cô thật sự không biết nói gì, vì vậy mở Wechat với Khương Tư Điềm, lưu lại vài ảnh meme đáng yêu, sau đó gởi cho Weibo kia vài tấm.
Lúc nãy Mạnh Trì vội vàng nhìn qua khu bình luận và tin nhắn, biết đa phần mình nhận được hiệu ứng tốt nên phút chốc khá yên lòng.
Có đôi khi Mạnh Trì cảm thấy bản thân không phải là người sợ đối mặt với sự việc mà là đối mặt với kết quả bản thân không xác định được, trái tim giống như bị treo lơ lửng, không dám nhìn kỹ đến khi biết được kết quả khá tốt mới dám xem thật kỹ.
Giá bên giường có đặt chai nước.
Mạnh Trì quyết định trước khi xem phản hồi của mọi người, cô hít sâu một hơi, thậm chí đứng lên uống ngụm nước rồi mới nằm xuống đón nhận.
Khu vực bình luận:
'Thích quá thích quá thích quá! rr, gáy lên!'
'Rất bất ngờ! Chủ Weibo lần đầu vẽ truyện tranh sao? Nội dung rất đầy đủ, cảm giác rất chân thật! rr thật sự rất hay! (cầu xin đấy, chủ Weibo còn tác phẩm khác nữa không? Đói quá, muốn ăn thêm!)'
'Sau đó thì sao, sau đó thì sao, sau đó thì sao? Nhân vật chính có thuê phòng với rr không?'
'Tuy nhân vật chính chỉ có vài câu thoại lướt qua nhưng tôi cảm nhận được tác phẩm rất tinh tế, cảm giác như bách hợp? Bách hợp khá cao!'
...
Khu bình luận có khen, có hối thúc, có bàn luận nội dung.
Tình cảm chân thành của mọi người làm cho Mạnh Trì bất ngờ, lúc cô vẽ chỉ cảm giác bản thân cũng bị cảm hóa, nhưng không ngờ nỗi lòng này được mọi người đón nhận.
Cô nhớ tới lời cô Điền từng nói: Sức hấp dẫn của nghệ thuật cũng giống như chúng ta cùng đứng trước một tác phẩm, nhìn nó, bạn không nói lời nào, tôi cũng không nhưng chỉ vậy đã có muôn ngàn lời nói.
Tuy rằng cô không dám xưng tranh của mình là tác phẩm nghệ thuật, nhưng lúc này cô đã hiểu được ý của cô Điền.
Cô và những người khách cách nhau một cái màn hình, có thể khoảng cách là vạn cây số nhưng các cô đều cảm nhận được một dòng cảm xúc.
Trong tin nhắn riêng cũng có rất nhiều, có mấy người gởi liên tục hơn mười tin, còn có vài người chia sẻ tình cảm từng trải của bản thân.
Mạnh Trì cảm thấy rất kỳ diệu, vừa xem vừa trả lời, một lát sau nghe thấy tiếng lão tam ở giường kế bên như nói mớ:
"Gần trường mình mới mở tiệm trà sữa, có người nói cực kỳ ngon, mai tụi mình đi thử không?"
Tiểu nhị nghe giọng lão tam tưởng lão tam nói mớ nên thử gọi:
"Lão tam?"
"Chưa ngủ đâu."
Tiểu nhị:
"Được, mình không thành vấn đề."
Lão đại:
"Mình cũng vậy."
Tuy đã khuya lắm rồi nhưng mọi người vẫn sôi nổi thức đêm.
Mạnh Trì được xem là người ngủ sớm nhất trong phòng nhưng lúc này vì xem bình luận và trả lời nên đến thức đến lúc này cũng lên tiếng.
Chiều hôm sau.
Thẩm Khinh Nhược nhìn điện thoại, phát hiện mấy ngày nay cô và Mạnh Trì không có trò chuyện, cô định xử lý lạnh nhưng không ngờ đối phương cũng không tìm cô.
Đúng là bạn nhỏ vô lương tâm.
Thẩm Khinh Nhược không cam tâm, cô nhìn ảnh đại diện Wechat của 'Trì' vài lần, chọt chọt vài cái sau đó bỏ điện thoại vào túi, rồi lại lấy ra vuốt ve, cảm giác như vừa rồi mình ra tay hơi quá, cách màn hình nhưng chọt trúng Mạnh Trì thiệt, cô kéo qua kéo lại, đổi tên Wechat của Mạnh Trì thành 'Vô lương tâm'.
Cô bước ra khỏi giáo lầu, thầm nghĩ có nên đi thử tiệm trà sữa đang nổi ở con đường phía sau không thì nghe thấy tiếng nam giới gọi:
"Cô... cô Thẩm... chờ chút..."
Thẩm Khinh Nhược lập tức thay bằng nụ cười lịch sự, nhiệt tình hỏi thăm:
"Thầy Phùng có chuyện gì sao?"
Thầy Phùng là anh chàng hơn ba mươi tuổi, tướng tá cũng tạm được, gu ăn mặc cũng tạm, thường xuyên chăm sóc bản thân, khá được sinh viên trong trường yêu thích. Bình thường anh ta cũng rất tự tin nhưng khi đối mặt với Thẩm Khinh Nhược luôn cảm thấy ngại ngùng, anh ta hắng giọng nói:
"Chuyện là... con đường phía sau có tiệm mới mở cũng được lắm, cô cùng đi ăn chiều nha?"
Thẩm Khinh Nhược hiểu rõ tâm tư của anh ta, cực kỳ kinh nghiệm trong việc từ chối khéo hoa đào:
"Không được rồi, người kia đang chờ tôi... uống trà sữa."
Lúc này đồng nghiệp đi cùng thầy Phùng nghe thấy lời này của Thẩm Khinh Nhược liền tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, hỏi:
"Cô Thẩm, cô có đối tượng từ khi nào? Người của trường chúng ta sao? Tên là gì?"
Người này chỉ thuận miệng hỏi, cũng không tính tò mò.