Môi Thẩm Khinh Nhược khẽ chạm vào ngón tay Mạnh Trì. Mạnh Trì không ngờ đối phương sẽ hành động như vậy, cô theo phản xạ nắm chặt ly nước đến mức ly giấy hơi lõm vào.
Thật ra vừa rồi cô có cảm giác có không ít người ở xung quanh vô tình hay cố ý nhìn về phía các cô.
Cô đã sớm biết ngoại hình của Thẩm Khinh Nhược thu hút người khác cỡ nào, sau khi biết rõ mình muốn chiếm hữu Thẩm Khinh Nhược cô chợt không thích người khác dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Thẩm Khinh Nhược, cô chỉ tiếc không thể nhốt Thẩm Khinh Nhược vào lòng mình, để người khác không thể nhìn.
Nhưng cô lại càng hoảng sợ vì suy nghĩ ích kỷ của bản thân.
Trước đây cô xem tiểu thuyết, để thúc đẩy tình tiết, để triển khai đa dạng nội dung, có vài nữ chính khá ngang ngược giam cầm người yêu, lúc mới đầu nội dung như vậy khiến cô rất ngạc nhiên cũng không hiểu nổi, cô cảm thấy dù yêu đối phương đến nhường nào cũng không nên hạn chế tự do của đối phương. Nhưng bây giờ, cô lại muốn giữ lấy Thẩm Khinh Nhược, không để bất kì ai nhìn ngó.
Nhưng dù quan hệ giữa cô và Thẩm Khinh Nhược có là gì đi nữa thì cũng không được. Cô không thể hạn chế bất kì ai hướng ánh mắt về phía Thẩm Khinh Nhược, dù là đơn thuần thưởng thức cái đẹp. Trước đây, chẳng phải cô cũng bị Thẩm Khinh Nhược thu hút như vậy sao?
Nhưng chính cô lại không muốn để Thẩm Khinh Nhược bị người ta nhòm ngó?
Trước đây cô không cảm thấy mình trẻ con, từ sau khi gặp Thẩm Khinh Nhược, cô phát hiện mình nhiều lần không nói lý lẽ.
Mạnh Trì nhìn thấy lúc này không ai nhìn các cô, ngay cả Tạ Trăn cũng đang cúi đầu gặm cánh gà, bấy giờ mới yên lòng.
Tuy rằng vừa rồi cô to gan nghĩ trong đầu muốn giam cầm Thẩm Khinh Nhược nhưng ở nơi công cộng cô vẫn không buông tha ý niệm khiến cô xấu hổ.
Môi Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng cọ lên ngón tay Mạnh Trì, đôi mắt xinh đẹp nhướng lên, tuy khói từ bếp nướng bị gió thổi tản ra một nửa nhưng vẫn có một chút lưu lại hướng về phía mặt của các cô. Đôi mắt Thẩm Khinh Nhược long lanh chớp chớp, khóe mắt đo đỏ, khóe môi hơi giương lên, thoạt nhìn rất hớp hồn.
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng lui ra, dường như là một trò đùa dai, cố ý muốn xem dáng vẻ xấu hổ lúng túng của cô.
Lỗ tai Mạnh Trì đỏ lên, bên trong trở nên ù ù không còn nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh nữa.
Ánh mắt Mạnh Trì lưu luyến bờ môi của Thẩm Khinh Nhược, cô bất giác giơ ngón tay lên vuốt ve môi Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược khá ngạc nhiên, dường như không nghĩ đến Mạnh Trì sẽ hành động như vậy, môi cũng vì ngạc nhiên mà hé ra.
Đầu óc Mạnh Trì trở nên mụ mị, hành động vẫn không ngừng lại, ngón tay khẽ chạm vào đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Khinh Nhược.
Gò má Thẩm Khinh Nhược nóng lên, cô vội lui ra, nhìn qua Tạ Trăn ở bên cạnh, thấy cô bạn thân còn đang cắm đầu gặm cánh gà nên cũng thả lỏng.
Cô ngượng ngùng nhưng cũng không tức giận, chỉ hạ giọng nói:
"Mạnh Trì, em đang làm gì đó?!"
Cô nói xong mới nhớ mình là 'người khởi xướng' khiêu khích trước.
Lúc nãy nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Mạnh Trì, cô không nghĩ sẽ Mạnh Trì to gan nhưng thật ra cũng có nghĩ đến chỉ là bình thường ở phía sau cánh cửa khi được đóng kín Mạnh Trì mới to gan như vậy.
Cũng trách mình quá xuất chúng.
Ở khía cạnh khác cô lại cảm thấy lúc này mình lui lại quá nhanh, xấu hổ cái gì? Chẳng phải kinh nghiệm đầy mình sao? Há để Mạnh Trì chê cười?
Gương mặt Mạnh Trì ửng đỏ lên, thoạt nhìn rất bình tĩnh, cô đưa ly nước đến:
"Chị uống nước đi, để em nướng."
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì không nói nữa, cũng bèn im lặng.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược đặt ly nước qua một bên rồi nói với Mạnh Trì nướng như thế nào, còn mình bỏ thêm thì là.
Khi nãy Mạnh Trì có quan sát Thẩm Khinh Nhược nướng, có lẽ vừa rồi Thẩm Khinh Nhược làm rất thuần thục làm cho Mạnh Trì hiểu lầm là nó rất dễ dàng nên chủ động nhận việc.
Kết quả mấy que nướng vào tay cô không lâu đã cháy khét. Cô luống cuống tay chân, không biết Thẩm Khinh Nhược làm thế nào vui mắt vui tai còn mình thì rối tung cả lên.
Những lúc nấu ăn, cô cảm thấy tay chân mình thật quá vụng về.
Tạ Trăn cũng ngửi thấy mùi khét, vội vàng nói:
"Tiểu Mạnh, xiên trong tay em khét rồi, mau lật đi..."
Tay chân Mạnh Trì càng trở nên loạn hơn, Thẩm Khinh Nhược vừa nướng vừa trấn an Mạnh Trì, nói cho Mạnh Trì bước tiếp theo nên làm thế nào.
Sau khi cứu vớt xiên nướng trong tay Mạnh Trì. Thầm Khinh Nhược quay đầu lại bảo Tạ Trăn không được lớn tiếng làm người ta hoảng sợ.
Tạ Trăn: Ê, không phải mình sốt ruột... thôi không nói nữa, các cậu mau nướng cho đàng hoàng đi.
Trong lúc đó Mạnh Trì dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, Mạnh Trì nhìn thấy trán Thẩm Khinh Nhược đang rịn mồ hôi liền rút ra tờ khăn giấy mới lau mồ hôi cho Thẩm Khinh Nhược.
Hai tay Thẩm Khinh Nhược đang bận rộn nướng nên chỉ nghiêng mặt qua, dáng vẻ thỏa mãn được Mạnh Trì lau mồ hôi.
Mạnh Trì lau xong mồ hôi, vo lại thành cục ném vào thùng rác, nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược thuận buồm xuôi gió nướng xiên que, cô nhỏ giọng nói:
"Có vẻ cái gì chị cũng biết."
Nếu là bình thường Thẩm Khinh Nhược đã khoe mẽ đôi câu nhưng cô nhìn thấy Mạnh Trì đã đè giọng nói nhỏ, có vẻ là cảm thấy bản thân chưa làm tốt nên nói:
"Đâu có ai sinh ra đã biết... thật ra trước đây tôi cũng không biết."
Cô ngập ngừng, dường như muốn giảm bớt tâm trạng thất vọng của Mạnh Trì, ngẫm nghĩ một chút mới nói:
"Trước đây tôi làm việc ở quán nướng, lúc đầu cứ nướng khét bị ông chủ chửi té tát, còn bị trừ không ít tiền lương... em đã làm tốt lắm rồi, nắm bắt nhanh hơn cả tôi cho nên đừng nản chí."
Trước đây Tạ Trăn từng nói Thẩm Khinh Nhược làm việc ở tiệm ăn được một sư phụ truyền cho bí kíp độc môn mì tương đen, bây giờ Thẩm Khinh Nhược còn nói từng làm công ở tiệm nướng. Tuy rằng miệng Thẩm Khinh Nhược ba hoa chích chòe, mười câu thì hết chín câu là không tin được nhưng Mạnh Trì cảm thấy chuyện này không giống như nói đùa.
Mạnh Trì nghe thấy Thẩm Khinh Nhược nhắc đến mình, cảm giác tiêu cực khi nướng không tốt trong lòng đã gần như biến mất.
Trước đây Thẩm Khinh Nhược cũng đã nói mười tám tuổi đã ra ngoài kiếm ăn, Thẩm Khinh Nhược mười tám tuổi đã xảy ra biến cố gì khiến cho cô ấy chỉ có thể làm công khắp nơi để duy trì cuộc sống?
Mạnh Trì chợt cảm thấy lòng mình chua xót, mà cũng đau lòng nhiều hơn...
Cô vẫn luôn muốn biết Thẩm Khinh Nhược từng trải qua điều gì, bởi có lẽ những chuyện này tích tụ rất nhiều trong lòng Thẩm Khinh Nhược.
Bây giờ là thời cơ rất tốt nhưng thời khắc này cô lại không đành lòng hỏi, bởi nếu như vậy cô giống như đang bóc trần vết sẹo của Thẩm Khinh Nhược, khiến Thẩm Khinh Nhược nhớ đi nhớ lại những trải nghiệm đó.
Cô cảm thấy mình rất ích kỷ, chỉ muốn mình bước vào tim Thẩm Khinh Nhược mà mặc kệ vết thương kia mở ra sẽ làm đau Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì lên tiếng, nét mặt cũng không nhận ra xúc cảm gì. Lúc đầu nói cô không cảm thấy gì nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy hối hận, rõ ràng có thể bịa chuyện, bình thường cô vẫn hay bịa đó thôi, tại sao khi nãy nhất định phải tự nói ra quá khứ của mình?
Cô xuề xòa nói về những ngày nghèo túng đã trải qua, giống như đeo cho mình một lớp mặt nạ, đối mặt với lời bình luận cô cũng mặc kệ.
Mà hiện thực trải qua không hẳn là vậy, chân thật rõ ràng trước mắt, bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn nằm mơ về những điều đã trải qua nhiều năm trước, mơ thấy mình bị ông chủ tiệm đồ nướng chửi, sau khi tỉnh lại cô lập tức xem thời gian, sợ mình dậy trễ sẽ bị ông chủ trừ tiền.
Mạnh Trì sẽ nghĩ thế nào?
Sẽ cảm thấy cô rất nghèo túng sao?
Cô tự dựng cho mình một bức tường cao thật cao, nhốt mình ở trong khu vực an toàn đó nhưng vẫn không nhịn được nhìn ngó thế giới xung quanh.
Thẩm Khinh Nhược nhìn Mạnh Trì, cắn môi, giọng giả vờ nũng nịu, che giấu tâm tư:
"Tại sao em không nói gì? Em không thương tiếc cho người ta hay sao?"
Mạnh Trì ngước mắt lên, đôi mắt rất xinh đẹp, không có ý trêu tức mà chỉ tràn đầy chân thành của tuổi trẻ.
Mạnh Trì:
"Em không biết chị còn làm công ở tiệm nướng."
Vừa rồi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Mạnh Trì đã nghĩ xong mọi thứ, cô không vì bản thân mới muốn đi tìm hiểu Thẩm Khinh Nhược, mà bởi vì Thẩm Khinh Nhược có tâm ma cho nên cô muốn giúp cô ấy cởi bỏ khúc mắc. Cô hi vọng cô ấy mãi mãi được như ý.
Thẩm Khinh Nhược bỏ xiên nướng đã nướng xong vào dĩa, một lúc lâu mới nói:
"Khoảng thời gian trước tôi rất thiếu tiền, mặc dù bây giờ cũng thiếu..."
Cô không biết mình không muốn đề cập quá nhiều về những điều trải qua hay không muốn mình rơi vào tiêu cực, giọng cố ý cất cao lên:
"Dẫu sao bây giờ đã tốt hơn rồi..."
Mạnh Trì tưởng rằng Thẩm Khinh Nhược sẽ im lặng, không ngờ cô ấy sẽ trả lời mình.
Mạnh Trì ngước mắt lên, bất ngờ va vào ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, trong đôi mắt của Thẩm Khinh Nhược đã có nước mắt dâng lên, cắn môi nhìn mình.
Thẩm Khinh Nhược cũng không ngờ bản thân sẽ nói ra nhưng nói thì cũng nói rồi, nói quá nhiều sao?
Tay cô nhanh chóng được Mạnh Trì nắm lấy. Mấy giây sau, Mạnh Trì buông tay cô ra, trong ánh mắt như cất giấu ngôi sao đêm hè, chiếu sáng lấp lánh:
"Bây giờ tốt hơn trước kia, sau này cũng sẽ tốt hơn bây giờ. Nói chung sau này sẽ tiếp tục tốt hơn."
Ngày càng tốt hơn. Thật ra trước đây Mạnh Trì cảm thấy lời này rất duy tâm*. Tuy rằng gửi gắm hi vọng tốt đẹp của mọi người vào tương lai nhưng ngày qua ngày, không thể nói là tốt thì cũng không thể là xấu.
Nhưng lúc đó cô thầm nghĩ: Một ngày như thế nào hoàn toàn dựa vào nhìn nhận của bản thân, bạn cảm thấy tốt thì chính là tốt.
Mạnh Trì ngừng lại trong giây lát:
"Hơn nữa em có tiền, nếu như chị cần, em..."
Thẩm Khinh Nhược cười hỏi:
"Em muốn bao nuôi tôi sao?"
Bị Thẩm Khinh Nhược nói thẳng ra khiến Mạnh Trì suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, vội nói 'Không phải', sau đó lại lắc đầu rồi lại gật đầu đến mức bị choáng, giọng lúng túng:
"Tuy rằng bây giờ tiền để dành của em chưa nhiều nhưng em có thể kiếm... nếu như chị cần, em có thể đưa cho chị..."
Thẩm Khinh Nhược im lặng lắng nghe, trong lòng khá ấm áp nhưng ngoài miệng vẫn trêu đùa:
"Em thật sự muốn bao nuôi tôi à?"
Cô ngập ngừng nói tiếp:
"Tốt nhất em nên cất tiền mừng tuổi đừng có suốt ngày cứ muốn tiêu tiền, bây giờ tôi không quá túng thiếu... chờ sau này khi tôi thật sự không có tiền sẽ cân nhắc đề nghị của em... xiên que của chúng ta sắp khét rồi... mau lật đi..."
Hai người bận rộn, dường như cũng đã quên đi chuyện vừa rồi nhưng chỉ có chính các cô biết, cũng sẽ nhân lúc đối phương không chú ý, len lén nhìn mặt đối phương sau đó khóe miệng khẽ giương lên.
Một lát sau, nhân viên phục vụ bên trong sơn trang đến giúp mọi người nướng. Lúc này Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược liền trở về chỗ ngồi bắt đầu ăn.
Tạ Trăn lấy điện thoại ra xem, nói:
"Lão Giang hỏi sao mình chưa ăn xong nữa, chờ ăn tiền của mình... Người gì vậy chứ!? Lão Thẩm, lát nữa cậu đi chung với mình chơi vài ván mạt chược nha?"
Thẩm Khinh Nhược cúi đầu ăn, Thẩm Khinh Nhược ngồi bên cạnh gỡ thịt từ xiên que bỏ vào trong chén của Mạnh Trì. Hai người này dù là ở đâu đều là cảnh tượng thâm tình. Tạ Trăn nhìn xiên que của mình nửa ngày vẫn chưa gỡ được thịt, không khỏi cảm thấy nghẹn, cảm giác ăn không nổi nữa.
Tình nhân chó chết! Phá tan cơn thèm ăn của người ta!
Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì tình nàng ý thiếp một hồi mới hướng về phía Tạ Trăn thở dài, lấy điện thoại ra mở QR của bạn thân:
"Chi bằng cậu trực tiếp gửi tiền mình, như vậy chúng ta có thể giản lược bớt vài chuyện."
Tạ Trăn:
"?"
Thẩm Khinh Nhược nghiêm túc nói:
"Cậu bảo mình chơi mạt chược với cậu khác nào để mình ăn tiền cậu, đúng không?"
Tạ Trăn cảm thấy cuộc đời mình chỉ còn bốn chữ: Kết bạn cẩu thả.
Các cô ăn xong đồ nướng, vừa đến phòng nghỉ thì chị chủ ra nghênh đón, cười nói với Tạ Trăn:
"Đi ăn đêm thiệt hả? Mình còn tưởng cậu thua nên về phòng cuốn gói đồ, xuống núi ngay trong đêm chứ."
Tạ Trăn chỉ chỉ Thẩm Khinh Nhược nói:
"Cậu cẩn thận đó, mình mời viện trợ từ bên ngoài đến."
Chị chủ nói:
"Các cậu chuẩn bị ra tay giở trò ăn gian à? Lớn lối quá ha, còn thông báo sớm hả?"
Tạ Trăn:
"Cũng không hẳn, mình mời cậu ấy tới ăn tiền của ba chúng ta."
Chị chủ sững sờ, nghiêm túc quan sát Tạ Trăn, cô bạn học này thua tới khùng rồi sao?
"Ây, chị chủ đừng nghe cậu ta nói bậy, em chơi gà lắm, lát nữa mọi người nhất định phải thủ hạ lưu tình nha."
Thẩm Khinh Nhược nhìn có vẻ không thường chơi mạt chược.
Lòng cảnh giác của chị chủ vừa bị Tạ Trăn khơi dậy đã bị đập tan:
"Ồ, nhất định nhất định."
Nửa tiếng sau, chị chủ kéo ngăn kéo bàn mạt chược chỗ của mình, nhìn đồng xu lác đác ở bên trong, nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên cạnh liền quay sang nhìn.
Mạnh Trì không chơi cùng mọi người mà chỉ ngồi bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, chỉ nhàm chán chơi đùa đồng xu của Thẩm Khinh Nhược, những chồng nhỏ cao ngất. Thẩm Khinh Nhược thấy vậy mỗi lần thắng đều bỏ vào tay Mạnh Trì, thỉnh thoảng còn đưa ra nhận xét về những tòa cao ốc được Mạnh Trì xây nên.
Thẩm Khinh Nhược:
"Phía bên phải vẫn có thể xây cao lên chút."
Mạnh Trì gật đầu, rất chuyên tâm 'xây dựng'.
Thẩm Khinh Nhược nói tiếp:
"Đợi đi, tôi sẽ thắng để đưa thêm cho em."
Ba người trên bàn mạt chược.
"..."
Thẩm Khinh Nhược ngẩng đầu, chú ý tới ánh mắt của chị chủ, cô mỉm cười vô cùng ngây thơ với chị chủ.
Chị chủ:
"..."
Thế giới này chỉ có lừa dối.
Mạnh Trì với đồng xu một hồi lại cúi đầu chơi điện thoại.
Thẩm Khinh Nhược rất phân tâm, vừa chơi mạt chược vừa chú ý Mạnh Trì:
"Không chơi nữa à?"
Mạnh Trì: Dạ.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Đúng là nhóc ranh, có mới nới cũ nhanh như vậy.
Cô thấy Mạnh Trì không chơi nữa nên cố ý thua mấy ván, giải tán đám đồng xu.
Trên bàn mạt chược, lúc đầu đầu bếp trưởng thua đến vò đầu bứt tai, thầm nghĩ nửa tháng lương của mình đi rồi, về nhà nhất định bị người nhà mắng. Không nghĩ tới Thẩm Khinh Nhược sẽ nhường, ăn lại được tiền của mình. Tuy rằng hơi xấu hổ chút.
Tạ Trăn:
"Lão Thẩm, cậu thả lộ quá lộ rồi đó."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ai nói mình nhường? Mình nhìn xa trông rộng mà nhỉ? Không thể thả con tép bắt con tôm sao?"
Chị chủ nhìn Thẩm Khinh Nhược, cảm thấy Thẩm Khinh Nhược không giống với những người bạn kia của Tạ Trăn.
Lại qua một lát sau, chị chủ nhìn về phía bên cạnh, hành động thân mật giữa Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì, họ gần như bám sát nhau, lúc đầu cô vẫn chưa ý thức được quan hệ giữa họ, bây giờ rõ ràng hơn cả rõ ràng.
Chị chủ hiếu kỳ hỏi:
"Hai đưa yêu đương lâu lắm rồi à?"
- ----Hết chương 66----
Ps. Nửa tháng nay mình đi làm thêm buổi tối nên ít đăng lại nên mọi người thông cảm. Mình sẽ đăng truyện lại vào tối chủ nhật và cố gắng mỗi bộ 2 chương. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!^^