Lỗ tai của Mạnh Trì cũng hơi ửng đỏ, cô cúi người nhặt nón che nắng của Thẩm Khinh Nhược ở dưới đất lên, vừa rồi kích động nên không cẩn thận làm rơi.
Ánh nắng buổi chiều chiếu sáng khắp nơi, xuyên qua cành lá xanh mơn mởn của vườn trái cây chiếu vào trong, ánh lên gương mặt trắng nõn của Thẩm Khinh Nhược.
Đôi gò má Thẩm Khinh Nhược ửng đỏ, hai bên trán rịn mồ hôi hột.
Mạnh Trì phủi bụi trên nón, sau đó không tiếp tục đội cho Thẩm Khinh Nhược mà cầm giơ trên đỉnh đầu của Thẩm Khinh Nhược, giúp Thẩm Khinh Nhược che nắng.
Cô cũng chỉ vào lều che nắng ở cách đó không xa, nói:
"Chúng ta qua đó nghỉ ngơi nha?"
Thẩm Khinh Nhược khẽ đồng ý, cô vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng này nên cũng kiệm lời hơn nhiều.
Cô ngồi dưới mái che, bởi trước mặt cô là Mạnh Trì nên nhiệt độ vừa rồi cùng với xao động bèn kéo đến, giống như một luồng sức mạnh hồi sinh dẫn dắt cô tiến về phía trước, bước ra khỏi ngôi nhà cũ.
Trong vườn trái cây thỉnh thoảng có tiếng người khác truyền đến.
Lỗ tai Mạnh Trì không hề có dấu hiệu giảm mà ngược lại càng tăng, vừa rồi xúc động nên làm chuyện đó, bây giờ cảm giác xấu hổ mới quay trở lại.
Chỗ vừa rồi các cô hôn nhau là gần chính giữa vườn còn rất rõ ràng, không biết có bị người ta nhìn thấy không.
Có lẽ đã bị người ta nhìn thấy.
Nói không chừng người ta có đôi câu vài lời bàn luận về các cô truyền ra.
Cô đã sớm biết mình ở trước mặt Thẩm Khinh Nhược sẽ không còn lý trí, lá gan cũng càng ngày càng lớn, rất có thể điếc không sợ súng nữa.
Cô cảm thấy mình vẫn chưa tốt, sau này nên khống chế lại.
Cô quay sang nhìn Thẩm Khinh Nhược. Thẩm Khinh Nhược thoạt nhìn rất trầm lặng, tay hơi nâng lên, một luồng sáng ánh lên lòng bàn tay trắng nõn kia.
Nhưng giờ phút này sự yên tĩnh của Thẩm Khinh Nhược làm cho Mạnh Trì cảm thấy rất kỳ lạ bởi khó có thể bắt gặp điều này ở một người có cái miệng nói toạc ra như Thẩm Khinh Nhược.
Thật ra có gì không ngờ được chứ? Từ trước đến nay, Thẩm Khinh Nhược luôn thể hiện không chỉ là tính cách thẳng thắn mà còn có rất nhiều khía cạnh tính cách đặc biệt.
Mạnh Trì lại nghĩ tới hai người trong hai tấm ảnh cũ ở nhà Thẩm Khinh Nhược. Bà cụ có vẻ là bà ngoại Thẩm Khinh Nhược với khí chất ôn hòa, cũng giống như Thẩm Khinh Nhược lúc này. Có lẽ bà ảnh hưởng rất lớn đến Thẩm Khinh Nhược cho nên thỉnh thoảng từ trên người Thẩm Khinh Nhược có thể nhìn thấy khí chất ôn hòa kia.
Người phụ nữ còn lại có vẻ là mẹ của Thẩm Khinh Nhược, khí chất lạnh lùng trong trẻo, không tùy tiện nói cười. Mạnh Trì từng nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Khinh Nhược lúc nhỏ, cảm giác ở thời điểm đó, Thẩm Khinh Nhược càng giống mẹ hơn.
Lúc Mạnh Trì đang nghĩ ngợi, Thẩm Khinh Nhược dường như cảm nhận được ánh mắt của cô liền ngoảnh đầu lại, sắc mặt mơ màng nhìn Mạnh Trì rồi mỉm cười.
Ánh nắng chiếu lên góc áo Thẩm Khinh Nhược, thoạt nhìn rất rạng rỡ.
Khi nãy Mạnh Trì ra sức khuyên nhủ bản thân phải chú ý lời nói và hành động, nhưng ngay lúc này đã bị vứt lên chín tầng mây, cô thầm nghĩ: Nếu như thời gian quay trở lại trước đó, cô vẫn muốn hôn Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược lấy tai nghe trong túi áo ra:
"Em nghe nhạc không?"
Mạnh Trì cảm giác mình bị nụ cười của Thẩm Khinh Nhược đầu độc rồi, chẳng nghĩ được những chuyện khác, chỉ nghe thấy bản thân đồng ý.
Thẩm Khinh Nhược đưa một bên tai nghe cho Mạnh Trì:
"Tôi dùng khăn giấy lau qua rồi, em có ngại không?"
Có một số người không muốn dùng tai nghe của người khác.
Mạnh Trì lắc đầu, thầm nghĩ: Tại sao phải để ý?
Thẩm Khinh Nhược bật bluetooth điện thoại sau đó mở phần mềm bài hát, mỉm cười nói:
"Em muốn bước vào thế giới của người lớn tuổi, không cần phải sợ."
Mạnh Trì:
"Em không sợ."
Cô rất muốn biết Thẩm Khinh Nhược sẽ nghe bài hát gì.
Gió thổi lá cây kêu xào xạc, tiếng người càng lúc càng xa, dường như trong vườn trái cây chỉ có hai người các cô.
Mạnh Trì phát hiện gu âm nhạc của Thẩm Khinh Nhược rất khác lạ, có khi là một bài hát tiết tấu nhanh, có khi là một bản tình ca nhẹ nhàng, có khi là biến thành nhạc nhẹ, khúc dương cầm... Nhưng kỳ lạ là bên trong đó vẫn bao hàm một chút tiết tấu của nhạc dân gian.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Mạnh Trì liền giải thích:
"Bài hát này tôi sẽ nghe khi đang làm việc nhưng buồn ngủ, kích thích lắm đúng không, làm cho người ta bật dậy... Còn bài tình ca bi thương tôi sẽ nghe vào đêm khuya khi nằm trên giường để giúp vui cho nỗi ưu thương của mình... Bài này tôi định nghe lúc ngủ... nhưng tốt nhất khi đi ngủ đừng nên nghe nhạc, càng nghe càng không ngủ được... có một lần ngủ tôi suýt quên tháo tai nghe thì cũng chính tiết tấu dân gian cao vút rõ to này khiến tôi bừng tỉnh ngay, vì tưởng bản thân nằm trong quan tài, người khác tới dự đám tang của tôi..."
Mạnh Trì nghe thấy từ 'đám tang' không khỏi nhíu mày hỏi:
"Đám tang?"
Cô không thích Thẩm Khinh Nhược nói chết chóc này nọ.
Thẩm Khinh Nhược thì ngược lại như không có vấn đề gì, ngay lập tức nói:
"Ồ, em còn kiêng kị mấy chuyện này sao? Vậy tiệc vui đi."
Mạnh Trì lại không vừa ý:
"Tiệc vui?"
Thẩm Khinh Nhược vội đổi giọng"
"Tiệc sinh nhật, tiệc sinh nhật được chưa."
Mạnh Trì hài lòng.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì giãn chân mày khóe miệng cũng bất giác khẽ cong lên: Đứa nhỏ này thật là...
Mạnh Trì vừa nghe vừa ghi nhớ tên bài hát, cô định sau này lúc học tập hoặc lúc nghỉ ngơi sẽ nghe, như vậy... mặc dù thỉnh thoảng cô và Thẩm Khinh Nhược không ở bên nhau thì khi nghe những bài hát này cũng giống như vẫn đang ngồi ở dưới mái che trong vườn trái cây.
Sau khi Lão Giang gọi cháu gái đến vườn trái cây thì hình như đã nói gì đó, đứa nhỏ này lại không quấn quýt lấy Mạnh Trì đồng thời ánh mắt nhìn Thẩm Khinh Nhược có chút ai oán.
Ngày hôm sau, ba người Thẩm Khinh Nhược Mạnh Trì và Tạ Trăn chuẩn bị xuống núi, họ mới vừa đi đến cạnh xe, bếp trưởng đã vọt tới mang theo túi dệt chất đống vào trong cốp xe của cô, nói là ít sản phẩm nông sản và phụ phẩm do chính mình làm. Có lẽ bởi vì hôm trước Thẩm Khinh Nhược nhẹ tay khi chơi mạt chược.
Mặc dù các cô nói không cần, bảo anh ta giữ lại ăn, anh ta nói trong bếp có cả đống. Thẩm Khinh Nhược đành gửi lì xì cho anh ta, anh ta không nói tiếng nào liền chạy đi, chạy cũng nhanh thật, chớp mắt đã không thấy người.
Chị chủ cũng khá bất ngờ khi bếp trưởng tặng nhiều đồ như vậy nhưng chị cũng không cản, chỉ đứng ở bên cạnh hớn hở nhìn xem. Sau khi bếp trưởng chạy đi, chị mới nói:
"Ôi, tụi em cứ cất đi, là tâm ý của anh ấy. Tụi em cất tiền đi, nhân viên của chị nhất định phải là chị phát tiền, tụi em đừng có tranh, làm vậy mặt mũi bà chủ này phải đặt ở đâu đây? Thật ra khuya hôm trước bếp trưởng đến chơi mạt chược, thắng thì tính cho anh ấy còn thua chị cũng không có ý định để anh ấy tới đâu. Yên tâm, sau này chị sẽ phát tiền thưởng."
Chị chủ biết hôm nay các cô đi, còn muốn giữ lại họ ở thêm vài ngày, một hai giữ các cô lại, mãi đến cửa thấy ván đã đóng thuyền chỉ đành bảo các cô có thời gian hãy quay lại.
Chị chủ nói chuyện với các cô một lúc, nhưng đứa cháu gái vẫn không xuất hiện. Khi mọi người cho rằng sẽ không xuất hiện, chị chủ cũng cảm thấy vậy còn nói cháu gái bị người nhà chiều hư, thích giở tính trẻ con, khách đi cũng không biết ra tiễn.
Tạ Trăn nói: Không sao, sau này sẽ thường xuyên đến, đừng quá quan trọng chuyện này.
Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì cũng nói không sao, không cần tiễn.
Mạnh Trì thật sự cảm thấy không cần tiễn, còn Thẩm Khinh Nhược vui vẻ trong lòng, cô thầm nghĩ: Có gì hay mà đưa với tiễn, bạn nhỏ nên ngủ ngon để cao lên.
Nhưng mà... cô cháu gái kia vẫn đến.
Cô bé chậm rãi đi tới, lần này nhìn Thẩm Khinh Nhược hơi nhiều, Thẩm Khinh Nhược cho rằng cô bé này có mới nới cũ chuyển qua thích mình, còn nghĩ trẻ con thay đổi quá nhanh thì cô bé lên tiếng, vừa gật đầu vừa khẳng định:
"Tuy rằng dì rất xinh đẹp..."
Tuy rằng?
Quả nhiên cô bé quay sang nhìn Mạnh Trì, sắc chợt trở nên đáng thương:
"Nếu như dì ấy đối xử không tốt với chị, chị nhất định phải trở lại đây tìm em."
Nửa câu đầu thì nói cô đẹp, Thẩm Khinh Nhược cũng không muốn nói nhiều, miễn cưỡng nghe tới đó là được, nhưng nửa câu sau thì cô không thích nghe, gì mà nếu cô đối xử không tốt với Mạnh Trì thì hãy trở lại tìm đứa nhỏ này?
Người trẻ bây giờ muốn nói cái gì thì nói, tùy tiện vậy sao?
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Đang tuyên chiến sao? Tuyên chiến à?
Mạnh Trì ngẩn người, lúc này mới hiểu ý của cô bé, sau đó nghĩ lại hành động và lời nói hai ngày qua của cô bé. Trước đây cô không có phản ứng gì, không thích thì là không thích, cũng sẽ trực tiếp từ chối. Bây giờ không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện cô bé này kém tuổi mình, giống như mình kém tuổi Thẩm Khinh Nhược.
Cùng một tâm lý khi Thẩm Khinh Nhược cũng xem mình là bạn nhỏ, giống như lúc này mình xem cô bé này là bạn nhỏ vậy.
Mạnh Trì quay sang nhìn Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược khẽ nhíu mày, ngay lập tức vứt tâm lý đồng cảm kia sang một bên, nói với cô bé:
"Em đừng nghĩ nhiều, hãy học tập cho giỏi."
Cô bé đó:
"Hừ."
Uyển chuyển từ chối?
Uyển chuyển từ chối!
Lúc lên xe, Thẩm Khinh Nhược mượn hành động cúi người che đi khóe môi đang giương lên của mình.
Lúc đầu là Tạ Trăn lái xe, một tiếng sau đổi qua Thẩm Khinh Nhược. Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì hơi mệt nên bảo Mạnh Trì ra sau ngủ, Tạ Trăn ngồi ở vị trí kế tài xế.
Sau đó Tạ Trăn cảm thấy cần nghỉ ngơi cũng đủ nên thay Thẩm Khinh Nhược. Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì đang ngủ nên không ra sau ngồi, trực tiếp ngồi ghế bên cạnh ghế lái.
Lúc đi ngang qua công trường xây dựng, Tạ Trăn nhìn tên công ty nhà thầu liền khe khe thở dài:
"Đây là sở hữu của Trường Phong."
Thẩm Khinh Nhược nhìn thoáng ra bên ngoài.
Tạ Trăn:
"Chậc, xem ra khu này sắp phát triển nhưng thật lòng mà nói thì phòng ốc của Trường Phong dù hơi đắt nhưng chất lượng rất khá, mình có vài người thân đều mua phòng ở Trường Phong."
Nói đến Trường Phong Tạ Trăn hơi nhiều lời một chút:
"Cậu biết chủ tịch tập đoàn Trường Phong không? Quý bà quyền lực... có một lần mẹ mình dẫn mình đi dự dạ tiệc, có bà ấy tham dự, đáng tiếc quá nhiều người muốn kết thân với bà ấy, mình vừa chen vào người ta đã đi... haizz. Nhà bà ấy khá kín tiếng, hình như có cô cháu gái... người thừa kế tập đoàn... Có lẽ du học nước ngoài, trong nước đều không nghe thấy tin tức... nhưng mình cũng không tiếp xúc được... Cậu nói xem cô cháu gái này năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ... Ê, Thẩm Khinh Nhược đừng có ngủ à... nói chuyện với mình nè, bây giờ mình hơi mệt, không nói lời nào mà đã ngủ rồi..."
"Đến khu nghỉ ngơi, mình sẽ lái." Chân Thẩm Khinh Nhược rất dài, cô đổi tư thế thoải mái, hơi duỗi chân ra: "Đã nghe, đổi đi, mình không hứng thú với người thừa kế..."
Sau khi đến nhà Thẩm Khinh Nhược, ba người nghỉ ngơi chốc lát rồi chọn đồ ăn giao đến. Sau đó Tạ Trăn và Mạnh Trì nối đuôi nhau trở về nhà.
Sau khi Mạnh Trì trở về nhà, cô lại đến phòng của mẹ mình, phát hiện cửa phòng đang mở. Tuy cô kiên định với thuyết vô thần, không tin có thần linh cũng không tin có ma quỷ, tin tưởng chủ nghĩa duy vật nhưng ngay khoảnh khắc này, lòng cô mơ hồ ôm theo hi vọng.
Mẹ trở về phải không?
Khi cô mở lớn cửa, cũng hiểu rõ rằng mẹ không trở về, cô đã nhìn thấy mẹ bị chôn cất, sau đó cô nhìn thấy ba ở trong phòng.
Ba ngồi ở góc giường, nhìn hoa hồng tươi trên bàn mà ngây người. Trên người mặc âu phục màu xám bạc, có vẻ vừa hoàn thành xong công việc ở bên ngoài liền trở về, không kịp trở về phòng mình mà đến thẳng phòng này để xem. Âu phục của ông ấy luôn ngăn nắp thẳng thớm, không chút nếp nhăn. Khi nghe tiếng mở cửa liền ngoảnh lại nhìn với ánh mắt mong chờ, sau khi nhìn thấy Mạnh Trì thì ánh mắt đó mang theo chút thất vọng.Nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, đứng lên cài lại nút áo.
Sau khi ba mình rời khỏi phòng, Mạnh Trì lặng lẽ đi theo sau, giọng ba Mạnh Trì nghiêm túc vang lên:
"Con thấy báo cáo tập đoàn ra sao?"
"Con xem xong rồi."
"Có ghi chép lại không?"
"Dạ có."
"Gửi nó cho trợ lý Cao, có gì không rõ thì hỏi anh ta, đừng để hai ngày nữa đến tập đoàn mà không biết gì cả."
Mạnh Trì: Dạ.
Lúc này đã đi đến phòng sách, tiếp theo chắc chắn ba cô về phòng xem báo cáo kinh doanh.
Ba Mạnh Trì nhíu mày, có lẽ vừa rồi ngồi một lúc trong phòng vợ khiến ông nhớ tới lời dặn của vợ lúc trước cho nên để hoàn thành nhiệm vụ bèn hỏi Mạnh Trì thêm một câu về phương diện sinh hoạt:
"Nghe chị Bạch nói gần đây con học lái xe?"
"Dạ qua lớp hai rồi."
"Sao lại muốn học lái xe?" Ba Mạnh phát hiện mình không thể ôn hòa như vợ mình được, hỏi chuyện rất cứng rắn lãnh đạm, giống như hỏi cấp dưới nên chỉ đành bỏ cuộc, xua tay nói:
"Muốn học thì học, con về phòng xem báo cáo đi."
Mạnh Trì trở về phòng xem báo cáo, lại xử lý những vấn đề trong ghi chép của mình, sau đó chuyển thành văn bản gửi cho trợ lý Cao-một trong các trợ lý của ba cô.
Trợ lý Cao trả lời rất nhanh: Tôi đã nhận được. Cô chủ, tôi xem qua rồi lát nữa tôi gọi điện cho cô được không?
Mạnh Trì trả lời đơn giản: Được, làm phiền anh rồi.
Trong lúc chờ đợi, cô xử lý ba lô của mình. Một ngày trước khi đi nông gia nhạc, cô từ trường học lái xe đi thẳng đến nhà Thẩm Khinh Nhược, không về lấy hành lý cho nên trở về cũng không có gì.
Trong ba lô có quà kỷ niệm các cô mua ở đỉnh núi.
Mạnh Trì nhìn chiếc thẻ nhỏ khắc chữ 'Nhược', cô lấy máy tính bảng, một lát sau cầm lấy thẻ bài bắt đầu vẽ, chỉ là trong thẻ bài sửa chữ 'Nhược' thành chữ 'r', sau đó đăng trên Weibo của mình.
Dưới bài đăng Weibo mới nhanh chóng có bình luận:
'Mình tưởng có chương mới huhu... Có cái này cũng tạm. Cảm ơn Tùy Đại!'
'Chương hai thì sao? Chương hai thì sao? Tùy Đại, khi nào bạn mở thưởng vậy? Nếu không mình ngại hối chương mới (ưỡn ngực) tất nhiên nếu bạn bận thì không có chương mới cũng không sao (rơi nước mắt)...'
'Wow, rr của chúng ta có thẻ bài nhỏ hộ thân rồi... cài cài lau lau, vui mừng...'
''Đường cong' đang xách dao trên đường đến... Ai dám cài!'
Fan quan tâm gọi nhân vật chính còn lại trong truyện rr là 'Đường cong'... cũng có lẽ vì hình tượng quả thật chỉ có vài đường cong.
'Cái thẻ này nhìn quen mắt nè... hình như ở trong tiệm của ông chủ mặt cứ buồn ngủ ở đỉnh núi Bắc Sơn...'
Mạnh Trì nhìn thấy bình luận này, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cô cho rằng thẻ này rất bình thường, không nghĩ nhanh chóng bị xác định chính xác tọa độ, cô nghĩ sau này không nên bưng hết sự thật vào những mẩu chuyện.
Nhưng khi cô nghĩ vậy thì có những bình luận khác:
'Ê, đỉnh núi Nam Sơn cũng có bùa hộ mệnh nhá, lẽ nào mình từng gặp qua Đại Tùy?'
'Vậy nó bán khắp cả nước hả?'
...
Những bình luận như vậy có rất nhiều, Mạnh Trì thầm nghĩ có lẽ mình quá nhạy cảm, người ta từng đi Bắc Sơn nên người ta nói ở Bắc Sơn, có vậy mà mình cảm thấy khẩn trương.
Mạnh Trì thấy trợ lý Cao vẫn chưa gọi điện đến nên vẽ tiếp, vẽ được một nửa mới phát hiện mình đã vẽ cảnh hôm qua mình và Thẩm Khinh Nhược ngồi dưới mái che nghe nhạc.
Hình ảnh nhìn rất đẹp: Lá cây xanh mơn mởn, hai người con gái ngồi dưới mái che nhìn nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười.
...
Thẩm Khinh Nhược rảnh rỗi ngồi trên sofa. Sau khi Tạ Trăn và Mạnh Trì đi rồi, cô cảm thấy một mình rất buồn chán. Mở điện thoại lướt lại mấy tấm hình Tạ Trăn đăng, trong đó có một tấm khiến cho cô ngừng lại.
Thẩm Khinh Nhược suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, đi xuống tiệm chụp ảnh ở lầu dưới.
In mấy tấm ảnh trong điện thoại nhưng về đến nhà cô mới phát hiện mình không có mua khung ảnh nên đứng ở cửa lưỡng lự mấy giây, cân nhắc có nên xuống dưới mua không rồi nhanh chóng nhớ ra trong nhà có mấy khung ảnh chưa dùng.
Cô lập tức lục tung lên, lôi ra một cuốn album ảnh hồi sinh viên trong đống đồ, phía trên viết bốn chữ rất lớn 'Đại học Bắc Nguyên'.
Đại học cô tham gia mấy cuộc thi khởi nghiệp nhận được giải thưởng, đó cũng chính là lần đầu tiên kiếm được tài chính để gây dựng sự nghiệp. Tuy rằng không nhiều lắm, sau đó kết quả của lần đầu tiên khởi nghiệp cũng không được tốt lắm.
Thẩm Khinh Nhược in mấy tấm đều có bóng lưng của Mạnh Trì.
Cô nhìn tấm ảnh chụp chung đầu tiên, Mạnh Trì cầm sao biển cười, giống như chưa từng có được một món quà như vậy.
Thẩm Khinh Nhược suy nghĩ một chút, thuận tay cầm bút trên bàn viết lên phía sau ảnh chụp 'Cười vui vẻ đến thế', một lát sau lại viết thêm một câu 'Tôi cũng rất vui vẻ'.
Thẩm Khinh Nhược nhìn chữ viết bay múa, vui vẻ được nửa giây thì chợt nhíu mày, cô thầm nghĩ: Đây là văn chương vớ vẩn gì đây?