Lửa Gần Rơm

Chương 17



Phải đến gần một tiếng sau Quỳnh Chi mới có thể bình tĩnh lại mà bước ra khỏi phòng tắm.

Cô mặc kệ anh ta, nhanh chóng tắt đèn lên giường nằm ngủ.

Quỳnh Chi nằm xoay lưng về phía anh.

Lúc này, cô có thể cảm nhận được ngực của anh đang dán chặt vào lưng cô.

Lồng ngực vừa săn chắc lại nóng bỏng, thoáng chốc đã khiến lưng của cô bị đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Quỳnh Chi nhích người ra một chút, tránh né sự đụng chạm của anh ta.

Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Quỳnh Chi như vậy, Minh Triết  mới hỏi : “ Giận tôi rồi à ?”

Quỳnh Chi lớn tiếng đáp lại : “ Không có.”

Miệng thì nói "không có" nhưng giọng nói, nét mặt đó rõ ràng là không thể che giấu được sự giận dỗi.

“ Không có vậy thì xoay người lại.” Minh Triết nắm lấy vai cô, định xoay người cô lại, nhưng đã bị cô hất tay ra.

Cô khó chịu : “ Tối rồi mà anh còn kiếm chuyện cái gì vậy hả?”

Nhìn bóng lưng của cô, Minh Triết có chút bất lực, khẽ nói : “ Quỳnh Chi, tôi không biết dỗ người khác đâu.”

Quỳnh Chi thật sự không hiểu anh ta đang làm loạn cái gì nữa. Cô chỉ muốn  yên tĩnh   ngủ thôi mà cũng không được : “ Tôi không cần anh dỗ, anh để yên cho tôi ngủ đi.”

Quỳnh Chi bực bội kéo chăn lên trùm kín từ đầu đến chân mình.

Không thấy động tĩnh gì nữa, Quỳnh Chi tưởng bản thân mình đã được yên ổn đi ngủ.

Nhưng ai có ngờ chỉ  vài phút sau  Minh Triết bỗng nhiên chui luôn vào trong chăn của cô.

Sau đó ôm cô vào lòng, còn trộm hôn mấy cái lên má cô.



Quỳnh Chi bị làm cho giật mình, vội vàng đẩy anh ta ra : " Anh làm gì vậy ? Mau buông tôi ra !"

Không thấy người kia buông tay ra, Quỳnh Chi liền dùng sức bấu vào cánh tay anh ta, để cho anh ta thấy đau mà buông ra.

Nhưng cô làm như thế ngược lại Minh Triết càng  ôm chặt lấy cô hơn.

Lúc này, anh nói khẽ bên tai cô, giọng có chút dịu dàng, có chút nài nỉ : " Đừng giận nữa !"

Quỳnh Chi liền dùng hết sức đẩy anh ta ra, sau đó ngồi dậy.

 Bao nhiêu uất ức trong lòng cô tích tụ từ ngày hôm kia đến bây giờ đã không chịu nổi được nữa, lập tức bùng nổ.

Cô lấy cái gối nằm đánh liên tiếp vào người Minh Triết, vừa đánh vừa nói :" Nhà của anh thì sao, anh có tiền thì sao ? Anh có thể ức hiếp tôi à ?"

Minh Triết không phản kháng để yên cho cô đánh.

Đánh được khoảng mười mấy cái, Quỳnh Chi đã thấm mệt nên dừng tay lại.

  Mắt cô đã đỏ bừng, trừng lên nhìn anh ta.

Minh Triết  kéo cô vào lòng.

Cô không cho, đẩy anh ta ra.

 Nhưng sức lực không còn nhiều nên đẩy không nổi nữa, liền chuyển sang cào. Móng tay của Quỳnh Chi không dài lắm nhưng cũng đủ để làm cho Minh Triết bị xước da.

Minh Triết mặc dù bị cô cào đến xước da, chảy máu vẫn nhất quyết ôm chặt lấy cô trong lòng.

 Không ngừng vuốt ve lưng của cô hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ ngang bướng : " Xin lỗi là tôi sai rồi, đừng giận nữa."

Quỳnh Chi vẫn hệt như đứa trẻ cứng đầu, không hề nguôi giận vẫn ra sức cào tay của anh.



Anh khẽ thở dài, bất lực nói : " Phải làm sao thì cô mới hết giận đây ?"

Thấy người ở trong lòng vẫn im lặng không nói gì, anh thấp giọng : " Ngày mai tôi mua cho cô một cái kệ khác được không ? Không giành với cô nữa."

Quỳnh Chi  khịt khịt mũi, giọng có hơi nức nở nói : " Không phải chỉ có chuyện cái kệ."

Minh Triết cúi xuống nhìn cô, chăm chú nghe cô nói tiếp : " Anh không được ép tôi làm chuyện đó giống như hôm kia nữa."

Anh gật đầu,  hứa  với cô : " Được, sau này nếu cô không muốn tôi sẽ không làm."

Minh Triết kéo cô xích lại gần anh thêm một chút.

Lần này, Quỳnh Chi có vẻ dễ nói chuyện hơn, không đẩy anh ra nữa.

Anh từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt của cô.

Rồi dịu dàng nói : " Điều nghe theo cô hết,  không được khóc nữa."

Lúc này, Quỳnh Chi  mới ngước mặt lên nhìn anh, rồi khẽ nói : " Tôi muốn đi ngủ."

Minh Triết mỉm cười, gật đầu với cô.

Sau đó, anh lấy cái gối lúc nãy bị ném lăn lóc dưới sàn nhà lên, đặt lại  đúng vị trí.

 Anh  nằm xuống trước rồi duỗi cánh tay của mình ra, muốn để Quỳnh Chi nằm lên tay anh.

Quỳnh Chi chần chừ một lúc rồi mới chịu nằm xuống, kéo chăn lên đến ngực mình.

Minh Triết đặt tay còn lại lên bụng cô, kéo cô xích lại gần anh một xíu.

Sau một trận náo loạn, cuối cùng căn phòng cũng đã yên tĩnh trở lại.

 Bây giờ chỉ có thể nghe thấy nhịp thở điều đặn của cả hai.