Mẹ chồng một phòng, còn cô và Minh Triết một phòng.
Quỳnh Chi biết như vậy thì hỏi mẹ sao không cho cô và Minh Triết mỗi người một phòng, mẹ lại cười cười bảo hai phòng hay một phòng cũng có khác gì nhau đâu.
Thế là, cô cũng đành phải ở cùng phòng với Minh Triết.
Trước khi đưa chìa khoá phòng cho cô và Minh Triết, anh nhân viên có gửi lời chúc mừng hai người đã đính hôn, còn nói đây là phòng đặc biệt mà mẹ chồng đã dặn dò mọi người chuẩn bị trước.
Quỳnh Chi nghe như vậy cũng đã ngờ ngợ ra có điều gì đó rồi.
Cho đến khi bước vào, đập vào mắt cô lúc này chính là một căn phòng tràn ngập cánh hoa hồng cùng bóng bay hình trái tim.
Cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào nữa.
Mấy người này làm thật màu mè.
Cái này cũng chỉ là mới đính hôn thôi, đâu phải đêm tân hôn hay gì đâu mà trang trí đến cỡ này vậy.
Quỳnh Chi đi vào phòng ngủ, cũng không khác gì với cảnh tượng ngoài kia, đầy hoa hồng và bóng bay.
Điều khác biệt duy nhất là trên giường còn có thêm một cái hộp khá to màu đỏ rất chói mắt.
Cô tò mò mà mở nó ra.
Người ta nói, không phải chuyện gì cũng nên tò mò quả không sai.
Nhìn mấy món đồ nằm trong hộp mà cô ngẩn người trong vài giây, khoé môi cũng hơi giật giật.
Bên trong có một chiếc váy ngủ, mà cái này cũng không được gọi là váy nữa.
Nó giống như dùng mấy miếng vải ghép lại thì đúng hơn, chỗ cần nào che thì điều lộ hết ra ngoài.
Chưa dừng lại ở đó, trong hộp còn có thêm vài món đồ mà không dùng cho trẻ dưới mười tám tuổi chơi nữa.
Hai má của Quỳnh Chi bây giờ đã đỏ bừng lên như quả cà chua chín.
Bỗng nhiên, Quỳnh Chi nghe thấy Minh Triết đang gọi tên cô ở phía sau : “ Quỳnh Chi.”
Cô liền bị giật mình một cái.
Trước khi anh bước lại gần, Quỳnh Chi đã vội vội vàng vàng đóng cái hộp đó lại.
Cũng vì hành động lén la lén lút của cô mà đã khiến Minh Triết chú ý đến.
Anh hỏi : “ Cái đó là cái gì vậy ?”
Quỳnh Chi lắp bắp trả lời : “ Không…không có gì ?”
Cô định đem cái hộp đi cất vào chỗ nào đó kín đáo một chút.
Nhưng mà nhân lúc cô không phòng bị, Minh Triết đã giật lấy cái hộp trong tay cô rồi mở ra xem.
Đến khi Quỳnh Chi phản ứng lại thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
Minh Triết cong môi cười, nụ cười giống như một tên lưu manh nói : “ Nhân viên ở đây đúng thật là có tâm.”
Quỳnh Chi cố tình phớt lờ lời nói của anh ta, làm như không nghe thấy, xoay người mở vali của mình ra lấy đồ đi tắm.
Thì lúc này, Minh Triết lại cầm cái váy trong hộp đó lên, trêu chọc nói : “ Mặc cái này đi !”
Quỳnh Chi không nói gì, chỉ trừng mắt với anh ta một cái rồi giận dữ quay lưng đi vào phòng tắm.
Minh Triết vội vàng kéo cô lại, hỏi : “ Tôi chỉ chọc một chút thôi mà, sao cô dễ giận dỗi quá vậy hả ?”
Quỳnh Chi đang bực mình, liền nhéo vào cánh tay anh ta một cái.
Nhưng cô không ngờ da thịt anh ta quá dày, dùng hết sức rồi mà anh ta ngay cả nhăn mặt còn không có.
Môi lưỡi cùng nhau cọ xát, quấn quýt cho đến khi hơi thở của cả hai trở nên hỗn loạn.
Quỳnh Chi khó khăn đẩy anh ta ra.
Minh Triết vòng tay qua ôm lấy eo Quỳnh Chi, khẽ vuốt ve đường cong trên cơ thể cô, giọng trầm khàn nói : “ Xin lỗi ! Tại cô cứ đứng như vậy ở trước mặt, tôi không kiềm chế được.”
Mặt của Quỳnh Chi càng lúc càng nóng lên, nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của anh ta rồi chạy nhanh vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Minh Triết nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, không nhịn được đưa tay sờ sờ chỗ vừa mới bị cô nhéo, khoé môi hơi cong lên cười khờ khạo mấy tiếng.