Cả nhà sẽ lên đường từ lúc sáng sớm, ba và mẹ đi chung một xe, còn Quỳnh Chi và Minh Triết đi một xe.
Trước khi đi, Quỳnh Chi tranh thủ xách đống quà cáp mà mẹ chồng mua để biếu tặng đem hết lên trên xe trước.
Nhưng trong đó có mấy món đồ khá nặng, Quỳnh Chi xách cũng không được dễ dàng gì mấy.
Trong lúc đang loay hoay tìm cách để đem chúng lên xe, đột nhiên Minh Triết bước lại cầm hết đống đồ đó lên giúp cô.
Quỳnh Chi có hơi bất ngờ, vài giây sau cô mới kịp hoàn hồn lại mà nói với anh hai tiếng : “ Cảm ơn"
Minh Triết im lặng, không đáp lời.
Xong xuôi hết, hai người bước lên xe.
Nhưng Minh Triết không khởi động xe liền mà quay sang nhìn cô, bảo : “Đưa tay đây !”
Quỳnh Chi cứ ngẩn người ra nhìn anh, không hiểu đưa tay để làm gì.
Minh Triết thấy cô như vậy thì có chút bực mình.
Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, sau đó lật lòng bàn tay lại xem. Quả thật lúc này đã bị đỏ lên, thậm chí còn có chỗ bị quẹt vào cạnh sắc nhọn nên đã bị xước da.
Thấy như vậy, đôi lông mày của Minh Triết đã nhíu mày, nhăn nhó nói : “ Cô tưởng mình là siêu nhân đấy à ? Chuyện gì cũng muốn làm ? Bộ mở miệng ra nhờ tôi giúp khó khăn lắm sao ?”
Quỳnh Chi nghe như vậy cũng có chút tủi thân, cô chỉ là không muốn làm phiền đến ai mà thôi.
Dù sao đây là nhà chồng sắp cưới chứ không phải là nhà của cô.
Khi ở nhà của cô, mặc cho cô có lười biếng, có làm sai như thế nào đi chăng nữa thì cũng không sao, vì dù sao họ cũng là ba và mẹ ruột của cô, họ sẽ luôn bao dung cho lỗi lầm của cô.
Nhưng còn ở đây, cô rất lo sợ. Sợ mình làm sai điều gì đó thì họ sẽ đánh giá cô, đánh giá luôn cả ba mẹ của cô.
Quỳnh Chi rút tay về : “ Chỉ là mấy vết xước nhỏ thôi mà, không sao đâu”
Minh Triết không cho cô thu tay về, nắm chặt lấy, trừng mắt nhìn cô một cái.
Sau đó, anh kiếm trong ngăn kéo lấy một tuýp thuốc mỡ rồi bôi lên cho Quỳnh Chi.
Thuốc mỡ bôi lên vết thương, mát mát rất dễ chịu.
Quỳnh Chi nhìn anh một lúc rồi lại khẽ nói : “ Cảm ơn"
Minh Triết nhìn chằm chằm cô, hỏi : “ Ngoài cảm ơn và xin lỗi ra thì cô còn từ nào để nói với tôi nữa không hả ?”
Quỳnh Chi cúi mặt xuống, ngồi suy nghĩ.
Minh Triết thấy cô như vậy thì cũng đành lực bất tòng tâm : “ Thôi, bỏ đi. Không hy vọng được gì ở cô cả.”
Lúc này, Minh Triết mới bắt đầu khởi động xe.
Cả đoạn đường, bầu không khí giữa ai người có chút yên ắng.
Quỳnh Chi không phải là một người hoạt ngôn.
Cô khá trầm tính, chỉ khi cần hay có ai hỏi thì mới nói chuyện thôi, cho nên cô không biết cách khuấy động bầu không khí như thế nào.
Không lâu sau thì cũng đến nơi.
Đám giỗ của ông nội được tổ chức khá lớn, có rất nhiều người đến tham dự.
Phần đông đều là bà con thân thích trong dòng họ, còn có cả đối tác làm ăn lâu năm với gia đình nữa.
Đây là lần thứ hai Quỳnh Chi được gặp mọi người.
Lần đầu tiên là ở lễ đính hôn của cô và Minh Triết, lúc đó cũng bận rộn nên không nói được gì nhiều với mọi người.
Do cũng chỉ gặp có một vài lần, nên Quỳnh Chi khá ngại ngùng, không được tự nhiên lắm khi nói chuyện với mọi người.
Bỗng nhiên, bà nội gọi cô lại chỗ bà.
Bà nội là một người không dễ tính chút nào.
Trước khi qua đây, mẹ chồng cũng có dặn cô phải ăn nói cẩn thận, dù bà nội có nói gì cũng không được cãi lại, cứ thuận theo cho qua chuyện.
Quỳnh Chi có chút lo lắng bước đến bên cạnh bà.
Bà nội hỏi : “ Quỳnh Chi, cháu và Minh Triết đính hôn bao lâu rồi ?”
Quỳnh Chi trả lời : “ Dạ, cũng gần hai tháng rồi ạ”
Bà nội " ừm" một tiếng rồi nói tiếp : " Cháu biết đó, thằng Triết năm nay cũng hai mươi tư tuổi rồi, mà suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng, không chịu phụ giúp gì công việc của gia đình. Cháu là vợ chưa cưới của nó thì nên khuyên bảo nó một chút."
Bà không có ý chê trách cháu, nhưng dù sao nhà họ Trần xưa nay là dòng dõi trâm anh thế phiệt, cháu cũng nên làm cái gì đó để cho bà thấy, cháu xứng đáng với cái danh cháu dâu nhà họ Trần này đi."