Quỳnh Chi thức dậy từ sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà.
Cô cũng hỏi bé Hân về khẩu vị của cả nhà như thế nào, rồi mới dám bắt tay vào nấu bữa sáng.
Ba chồng tương lai là người thức dậy đầu tiên.
Theo quan sát của Quỳnh Chi thì ông là một người khá trầm tính và rất kiệm lời. Ông chỉ hỏi thăm cô vài câu ngắn gọn rồi ăn sáng và đi làm.
Ông thật sự là một người rất bận rộn, phải đi làm suốt cả ngày, thường xuyên không có ở nhà.
Ba chồng đi được một lúc thì mẹ chồng cô cũng bước xuống.
Nhìn thấy mẹ, Quỳnh Chi liền hỏi : “ Mẹ có muốn ăn sáng bây giờ luôn không để con dọn ra.”
Mẹ chồng có chút ngạc nhiên hỏi : “ Con nấu bữa sáng à ?”
Mẹ chồng cô vừa dứt câu, thì tiếng của bé Hân từ trong bếp đã lảnh lót vọng ra : “ Đúng vậy đó bà. Mợ thức dậy từ sớm để nấu bữa sáng đó, như này riết chắc con thất nghiệp quá.”
Bà quay qua nhìn đứa con dâu tương lai của mình, không hiểu sao càng nhìn càng cảm thấy ưng ý.
Bà hỏi : “ Vậy con ăn chưa ?”
Quỳnh Chi lắc đầu nói : “ Chưa ạ, con đợi mẹ thức dậy rồi ăn chung luôn.”
Mẹ chồng mỉm cười nói : “ Vậy con lên kêu chồng con dậy đi, ba người chúng ta ăn chung luôn.”
Quỳnh Chi gật đầu, làm theo lời bà.
Ở trên bàn ăn, mẹ chồng không ngừng tấm tắc khen tay nghề nấu ăn của cô.
Lúc đang ăn, mẹ chồng mới chợt nhớ ra, rồi hỏi cô : “ Quỳnh Chi, chừng nào con đi học lại vậy ?"
Quỳnh Chi nghe mẹ hỏi nhưng vậy thì trả lời : “ Dạ, tầm hai tuần nữa là kết thúc kỳ nghỉ hè, chắc đầu tháng chín con sẽ bắt đầu đi học trở lại.”
Đáng lẽ ra, bây giờ Quỳnh Chi đã sắp ra trường đi dạy rồi, nhưng do cô gặp tai nạn giao thông, bị thương khá nặng phải nằm bệnh viện mấy tháng trời.
Sau khi tỉnh dậy lại nhận thêm một cú sốc quá lớn nên không thể đi học liền được, phải nán lại hơn một năm nữa, thành ra là, cô bị trễ hơn người ta tận hai năm.
“ Mẹ nghe nói con học sư phạm âm nhạc phải không ?"
Quỳnh Chi mỉm cười, gật đầu.
" Mẹ cũng thích hát lắm, để mới mốt mẹ mua dàn loa về, rảnh rảnh con mình hát song ca vài bài."
Trong lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì người đang ngồi bên đây bỗng trề môi.
Mẹ chồng liếc thấy biểu cảm của thằng con trai, bà liền hỏi : " Cái thái độ gì vậy ?"
Bà dùng gương mặt khinh bỉ nhìn con trai mình rồi nói bóng nói gió, trúng ai thì người đó nhột : “ Có ai đời, lấy được cái bằng đại học đã hai năm rồi mà nằm lì ở nhà, kêu ra ngoài phụ giúp ba mày quản lý mấy cái khách sạn để ổng ở nhà với tao, mày cũng không chịu. Nhìn thật chướng mắt !”
Không thèm để ý đến thằng con trai này nữa, bà nhìn Quỳnh Chi rồi hỏi tiếp : “Trường mà con học có xa không ? Chạy xe máy như vậy có được không ? Hay con lấy xe ô tô của nhà mình mà đi.”
Ngưng ít phút, bà nảy ra một sáng kiến, liền nói :“ À, kêu chồng con đưa con đi luôn.”
Minh Triết đang ăn bỗng nhiên nghe nhắc đến mình thì lập tức nhăn mặt, phản đối : “ Cái gì vậy mẹ ?”
Mẹ chồng liền nhanh nhẹn cướp lời : “ Cái gì là cái gì ? Mẹ đang tạo điều kiện để cho hai đứa vun đắp tình cảm đó. Hai đứa đính hôn gấp rút quá không có thời gian yêu đương hẹn hò, bây giờ mình hẹn hò từ từ vui đắp tình cảm, chừng nào tình cảm mặn nồng thì mình cưới luôn."
Mẹ chồng đã tính sẵn đường hết rồi, nói xong bà còn cười khà khà, dường như là rất thích sáng kiến này của mình.
Chưa để Minh Triết phản đối, Quỳnh Chi đã lên tiếng trước : “ Mẹ, thật sự không cần đâu. Trường của con cũng không xa lắm, con chạy xe máy bao năm nay cũng đã quen rồi, còn chuyện vun đắp tình cảm thì tụi con ở chung một nhà, ngày nào vun đắp cũng được mà.”
Nghe vậy, mẹ chồng có chút thất vọng : “ Nếu con đã nói vậy thì thôi, mẹ không ép, nhưng nếu lúc nào muốn thì cứ kêu chồng con chở đi.”
Cô gật đầu rồi “ Dạ” một tiếng.
Ở bên cạnh, Minh Triết nghe cô nói như vậy thì bĩu môi một cái, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn ăn, trước khi đi còn quay sang nói nhỏ với cô : “ Làm bộ làm tịch, tưởng cô nói như vậy tôi sẽ biết ơn cô à ?”
Quỳnh Chi không thèm để lọt tai mấy lời đó, cô vẫn chăm chú ăn bữa sáng của mình.