Lửa Gần Rơm

Chương 55



Sáng hôm sau.

Quỳnh Chi bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho tỉnh giấc.

Mặt trời lúc này đã lên cao.

Cũng may, bữa nay là thứ bảy nên cô không cần phải đến trường.

Vùi mặt vào trong lòng ngực rắn chắc của Minh Triết, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy có chút lười biếng không muốn rời giường.

Cảm nhận được người đang nằm ở trong lòng mình ngọ nguậy, mắt anh vẫn nhắm nhưng bàn tay để trên eo cô lại vô thức vuốt ve mấy cái.

Bỗng nhiên, Quỳnh Chi bừng tỉnh mà ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, không ngờ lúc này đã là 10 giờ rồi.

"Minh Triết 10 giờ rồi, anh dậy thay đồ đi làm nhanh lên." Cô ra sức lay lay Minh Triết đang nằm ngủ nướng bên cạnh.

Bản thân mình thì đang gấp gáp muốn chết, còn Minh Triết thì lại nằm ườn trên giường trông rất thong dong.

Đột nhiên, Minh Triết kéo cô ngã vào trong lòng của anh, hôn lên má cô một cái rồi mới nói : " Không đi làm, anh muốn ở nhà với vợ thôi."

Quỳnh Chi không nhịn được mà lên tiếng : " Anh lười biếng vừa thôi."

Lúc này, Minh Triết mới mở mắt ra nhìn cô : " Hôm nay là thứ bảy đấy, em còn bắt anh đi làm? Em không thương chồng em gì hết."



Minh Triết liền tỏ ra giận dỗi mà đẩy cô ra, không ôm cô nữa, đã vậy còn nằm xoay lưng về phía cô

Quỳnh Chi ngồi nhìn bóng lưng anh một lúc, sau đó thở dài rồi bước xuống giường.

Nhưng chân cô chỉ vừa mới chạm dưới sàn nhà thì đã bị Minh Triết kéo trở lại vào trong lòng của anh.

Cằm anh đặt lên vai Quỳnh Chi, rồi thấp giọng thủ thỉ vào tai : " Anh giận rồi mà em cũng không dỗ anh à ?"

Quỳnh Chi bật cười nói : " Cái đồ trẻ con như anh, hở một chút là giận. Em không thèm dỗ, xem ai chịu được lâu hơn thì biết liền."

"Được rồi, anh thua. Anh không chịu được." Minh Triết hôn lên má cô, bàn tay bắt đầu giở trò lưu manh mò vào trong áo.

Quỳnh Chi vả lên tay anh một cái chát: " Trần Minh Triết !"

Minh Triết để ý mỗi lần cô gọi cả họ lẫn tên của anh thì đều là lúc cô đang tức giận nhất.

Không nên chọc.

Anh ôm cô vào lòng, thấp giọng nói : "Ở khách sạn có chú Thành thư ký của ba rồi, dù anh không có ở ngoài đó thì cũng có chú ấy trông coi."

Quỳnh Chi xoa xoa tai anh, khẽ nói : " Được rồi, cuối tuần có thể lười biếng một chút cũng không sao.

Quỳnh Chi và Minh Triết đánh răng rửa mặt, rồi đi xuống dưới nhà ăn sáng.

Hôm nay cả hai ăn sáng có chút muộn hơn thường ngày.



Ăn xong, Quỳnh Chi lấy laptop ra phòng khách ngồi làm bài tập, tuy là được nghỉ ở nhà nhưng cũng không rảnh rang cho mấy.

Bỗng nhiên có chuông cổng vang lên.

Thấy bé Hân đang loay hoay công việc ở trong bếp nên Quỳnh Chi đi ra mở cổng xem coi ai đến.

Quỳnh Chi thật không ngờ đến, người đứng ở trước bấm chuông cổng lại là cô gái tên Nhi kia.

Quỳnh Chi mở hé cổng ra hỏi : " Cô đến đây để làm gì ?"

Cô ta khoanh tay trước ngực, dáng vẻ kênh kiệu giống hệt như mình mới là chủ nhân ở đây : " Anh Triết đâu ? Tôi đến khách sạn tìm không thấy anh ấy ở ngoài đó. Cô đừng nghĩ giữ khư khư anh ấy ở trong nhà thì tôi không thể gặp được."

Mấy lần trước, khi gặp cô ta Quỳnh Chi nhìn thấy đều là bộ dạng e thẹn, ngoan ngoãn đúng với một cô tiểu thư con nhà giàu.

Nhưng bây giờ, bộ dạng hống hách, kênh kiệu của cô ta đã khiến cô thay đổi cách nhìn, và điều này chỉ càng làm cho cô càng thêm tin tưởng rằng, Minh Triết đã bị họ gài bẫy.

Thấy Quỳnh Chi không tránh ra, cô ta liền hùng hổ xông đến.

Lần này Quỳnh Chi quyết không nhượng bộ, đứng chắn trước mặt cô ta : " Tôi cho cô vào sao ?"

Bồng nhiên, bé Hân cầm theo cây chối từ ở trong nhà chạy ra, hét lên : "Mợ, mợ chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi, em nhào tới chiến khô máu với con tiểu tam này liền."

Quỳnh Chi nhìn sang bé Hân, xem ra con bé này còn hăng hái hơn cô nữa.