Lửa Gần Rơm

Chương 9



Một trận mưa lớn rơi xuống   làm xoa dịu đi cái nắng nóng oi bức của buổi trưa.

Quỳnh Chi ngồi dưới mái hiên, thẫn thờ nhìn mấy chậu hoa lan đã héo tàn.

Những bông hoa đó đã từng nở rộ lộng lẫy, tràn đầy sức sống. Chúng  mang theo lời hứa tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ.

Nhưng nào ngờ, một cơn giông bão thình lình kéo đến.

 Gió quật, mưa sa khiến những cánh hoa mong manh ấy chẳng thể nào chống đỡ nổi, cuối cùng thì cũng rơi xuống, rồi héo tàn.

Lời hứa tình yêu của tuổi trẻ ấy cũng chỉ mãi mãi là một lời hứa hẹn, chẳng bao giờ có thể thực hiện được nữa.

................

“ Chi, sao ngồi ở đây ?” Chị Ly vừa mới về đến nhà thì không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Quỳnh Chi ngồi ở trước cửa.

Quỳnh Chi đứng dậy, cầm bịch trái cây vừa mới mua giơ lên cho chị xem, rồi cô nói : “ Em đến thắp  nhang cho anh ấy.”

“ Ừm, vào nhà đi.” Chị Ly lấy chìa khoá ra để mở cửa vào trong nhà.

 Quỳnh Chi cũng đi theo chị vào.



Chị Ly bỏ mấy túi đồ lên bàn rồi nói : “ Cái bữa làm lễ đính hôn của mày, chị có việc nên không đi được.”

Quỳnh Chi lắc đầu bảo : “ Không sao đâu.”

Quỳnh Chi nhìn mấy túi đồ rồi hỏi : “ Chị có gì cho em phụ không ?”

“ Ờ, gọt vỏ củ cải trắng giúp chị đi.” Chị Ly chỉ vào một cái túi ở trên bàn.

Quỳnh Chi gật đầu, sau đó bắt tay vào công việc.

Bên kia Chị Ly sơ chế mấy miếng thịt, vừa làm vừa nói : “ Giỗ năm nay của thằng Khôi, chị cũng làm y như năm ngoái, không có mời ai hết chỉ làm có mấy món đơn giản thôi, có mày tới chị cũng thấy đỡ cô đơn.”

Bỗng nhiên,  chị Ly nhớ ra cái gì đó, liền hỏi Quỳnh Chi  : “ À mà, mày đi như vậy rồi mẹ chồng của mày có la không ?”

Quỳnh Chi mỉm cười  rồi bảo : “ Mẹ chồng của em dễ tính lắm, chị đừng lo, với lại trước khi đi em có xin phép mẹ rồi.”

Chị Ly gật đầu “Ừm” một tiếng, rồi mỉm cười nói : “ Về làm dâu mà gặp được bà mẹ chồng dễ tính thì nên mừng mày à, chứ chị sợ, nhà bên đó người ta có tiền, người ta không xem mấy người xuất thân bình thường như mình ra gì đâu.”

Quỳnh Chi không nói gì, im lặng nghe chị Ly tâm sự.

“ Nghĩ lại cũng tiếc thật ha, như không để vuột nhất đứa em dâu như mày….nếu năm đó, thằng Khôi không mất thì bây giờ ba người chúng ta đã là người một nhà rồi.”



Chị Ly mỉm cười nói tiếp : “ Thôi, chắc cũng do duyên số, mày với em chị không duyên không nợ nên mới như vậy.”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Quỳnh Chi vô thức nhìn ra phía cửa, ánh mắt có chút u buồn : “ Mấy chậu lan đó …héo hết rồi hả chị ?”

Chị Ly thở dài một tiếng : “ Lúc đầu chị cũng tưới nước y chang như thằng Khôi tưới vậy đó, ai có biết mấy tháng nay nó bị cái gì mà tự nhiên héo hết trơn.”

Ánh mắt Quỳnh Chi cứ dõi theo mấy chậu lan ở ngoài trước, cô khẽ nói : “ Anh Khôi biết em thích hoa lan, nên mới trồng nhiều như vậy đó. Anh ấy nói, đợi khi nào chúng em kết hôn, anh ấy sẽ làm thành nguyên một khu vườn em ngắm….Bây giờ, người không còn, hoa cũng đã héo hết rồi…”

Chị Ly sầu não nói : “ Lúc còn sống, người nó thương nhất là mày, trước lúc chết, người nó luyến tiếc nhất cũng là mày, nó luôn muốn mày được hạnh phúc. Chi à, người đã mất thì cũng đã mất rồi, mày cứ nhớ thương nó như vậy làm sao nó yên lòng mà ra đi. Huống chi, bây giờ mày cũng sắp lấy chồng rồi, mày tiếc nuối quá khứ để làm gì, hướng về hạnh phúc ở phía trước đi.”

Quỳnh Chi khẽ lắc đầu, đột nhiên lại chuyển chủ đề : “ Thôi, đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện của chị đi, chừng nào chị với anh bạn trai cảnh sát của chị mới làm đám cưới đây ? Sắp ba mươi rồi đó, bà còn làm giá hoài đi.”

“ Con bé này, tự nhiên hối lấy chồng ?”

Quỳnh Chi mỉm cười : “ Tại thấy chị cứ ở một mình hoài, sợ chị cô đơn. Không mấy chị kêu anh cảnh sát qua đây ở chung với chị đi, vừa có người bảo vệ vừa không sợ đêm tối ngủ một mình cô đơn.”

Chị Ly đỏ mặt, quay sang nhìn cô chằm chằm : “ Mày tin mày nói câu nữa, chị đuổi mày ra khỏi nhà không ?”

Quỳnh Chi cong môi cười, không dám nói nữa.