Sau khi Xá Nghiêm lên lầu chỉ nhìn thấy đống chăn trên giường, tiếng khóc vùi ở bên trong, giống như vật thể hữu hình bị người giằng xé, đau đến tê tâm liệt phế.
Cậu đứng ở bên giường im lặng nhìn, cho đến khi người trong chăn dường như thở không nổi, cậu mới túm chăn ra.
Dùng sức quá mạnh, người trong chăn suýt té ngã.
Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ nhảy dựng cốc đầu cậu, hiện tại ngay cả người ở trước mặt là ai cô đều không có lòng dạ nào phân biệt. Giống như vòi nước mở ra chưa đóng hết, miệng cô vẫn thút thít khóc.
Xá Nghiêm nghe không rõ, đầu cậu còn đau, trước đó phải sắp xếp sự cố giao thông với bên cảnh sát, trên trán còn có vết thương, tai hơi ù, nghe được tin bà nội Thi mất, thật ra cậu không có phản ứng gì đã lập tức lại đây.
Bà nội Thi đi rất đột ngột, ngã xuống cầu thang khi trong nhà không có người, chờ đám con cháu trở về nhà, máu đã chảy đầm đìa.
Sau đó cậu ngồi xe chú chạy tới, dưới lầu biệt thự khách đến nối liền không dứt.
Xá Nghiêm đặt tay lên đỉnh đầu cô, cậu chưa từng thử an ủi người khác: "Khai Khai."
Thi Khai Khai khóc đến thiếu dưỡng khí, suýt chút nữa ngạt thở, ý thức hỗn loạn không rõ, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh sáng sớm nay trước khi rời nhà, tay bà nhăn nheo đưa cơm nắm, bàn tay như có một tầng ánh sáng dịu dàng, giọng như dỗ dành trẻ nhỏ: "Chủ nhật bé ngoan của chúng ta còn phải đi tự học, tự học cũng phải chú ý sức khỏe nhé, thi nghiên cứu sinh cũng không phải thi vào đại học, liều mạng như vậy làm gì...... Tuần sau nhất định phải dẫn bạn trai về nhà cho bà nội xem...... Đi chậm một chút, cẩn thận, cẩn thận bậc thang nhé bé ngoan!"
Không lâu cô mới chia tay chả mấy vui vẻ với tên bạn trai kia, đối với yêu cầu của bà cô chỉ có thể qua loa cho xong.
Ai ngờ chỉ mấy tiếng đã vĩnh viễn cách xa, không còn ai gọi cô là "Bé ngoan" nữa.
Tay Xá Nghiêm đặt lên đỉnh đầu cô, tiếng khóc thút thít của cô khiến da đầu rung lên, trong lòng bàn tay Xá Nghiêm nóng rực, lần này nghe rõ ——
"Không ai gọi tôi là bé ngoan nữa, không ai...... Không ai gọi tôi......"
Xá Nghiêm im lặng, bên tai giống như mở ra máy nhắc lại, lặp lại vài lần, cậu do dự mở miệng: "...... Bé ngoan?"
Như hộp băng mở ra, hai mắt Thi Khai Khai đẫm nước mờ mịt ngẩng đầu, thiếu niên mười tám tuổi phát triển chậm, thân hình còn hơi gầy gò, mặt cậu không chút thay đổi nhìn cô, lại lên tiếng: "Bé ngoan."
Thi Khai Khai nghiêng người, suýt chút nữa lại khó thở, cuối cùng trận khóc kinh thiên động địa này đã kết thúc.
Xá Nghiêm một mình xuống lầu, khách khứa đã đi tương đối, chủ nhà tiến lên thân thiết hỏi: "Khai Khai thế nào rồi?"
Xá Nghiêm trả lời: "Không có việc gì."
Cũng không nói nhiều lời, vẻ mặt chủ nhà vẫn lo lắng. Chú Xá Hàn vỗ bả vai Xá Nghiêm, nói với nam nữ chủ nhà: "Vậy chúng tôi đi trước, mọi người nén bi thương, lấy sức khỏe làm trọng."
Coi như đã nói hết lời, anh kéo tay Xá Nghiêm ra khỏi biệt thự, sức vô cùng lớn, trên cánh tay thiếu niên xuất hiện vệt đỏ.
Sau khi xe khởi động, Xá Hàn mới nghiêm mặt mở miệng: "Nói đi."
"Cháu có biết chú đang hỏi cái gì, đừng ép chú vào lúc này đi tìm Khai Khai!"
Giọng thiếu niên lãnh đạm giống như bóng đêm, trước đó khi cha mẹ rời khỏi nhân thế cậu chưa từng mở miệng nói lời nào, hai năm trước sau khi lấy lại khả năng ngôn ngữ, lại trở nên tích chữ như vàng. Tuy nhiên cho dù như vậy, những lời trần thuật đơn giản của cậu vẫn làm cho chú Xá Hàn cảm giác như dẫm lên mìn —— hãi hùng khiếp vía.
Hai ngày sau đưa tang bà nội Thi.
Xá Nghiêm và chú sáu giờ đến, sắc trời mùa thu mới tờ mờ sáng. Trước biệt thự một loạt xe, người phúng viếng đều là họ hàng và bạn bè thân thiết, Xá Nghiêm đi ở phía sau mọi người, chú Xá Hàn thấp giọng cảnh cáo: "Chú đồng ý cho cháu hôm nay đến, nhưng buổi chiều cháu phải theo chú đi khám bác sĩ tâm lý."
Xá Nghiêm ngoảnh mặt làm ngơ, đi lên bậc thang, khi gần rảo bước đến cửa, cổ tay cậu bị Xá Hàn bắt lấy.
"Xá Nghiêm!" Chú Xá Hàn chau mày.
Xá Nghiêm liếc chú, khẽ gật đầu, lúc này mới được cho phép bước vào cửa biệt thự.
Phòng khách biệt thự bố trí thành linh đường, vợ chồng chủ nhà và hai đứa con đều ở đó, không thấy bóng dáng Thi Khai Khai. Sau khi Xá Nghiêm bái tế xong hỏi nam chủ nhà: "Khai Khai đâu ạ?"
"Ở trên lầu. Cũng không biết đang làm cái gì, đã là lúc nào rồi!" Ông Thi tiều tụy không thôi, ngoài miệng chỉ trích, vẻ mặt lại áy náy, cúi đầu gọi hai đứa con, "Tâm Tâm, Lạc Lạc, đi gọi chị xuống."
Hai đứa bé không dám đi, nữ chủ nhà khẽ nói: "Để em đi."
Ông Thi nói: "Em đi nó càng không nghe!" Ông nhìn về phía Xá Nghiêm, giọng lộ ra mỏi mệt, "Cháu và con bé quan hệ tốt, cháu gọi nó xuống đi, nên đưa bà nội nó rồi."
Xá Nghiêm im lặng đi lên, đi được vài bước, bả vai bị đè lại.
"Không cần cháu." Chú cậu ngăn lại.
Bạn thân Giai Bảo của Thi Khai Khai đúng lúc tới, mấy người đều là bạn bè, sau khi chào hỏi, Giai Bảo thay Xá Nghiêm vội vàng lên lầu.
Xá Nghiêm chậm rãi hạ chân xuống, xoay người dựa vào lan can chờ. Xá Hàn ở bên nói: "Lúc về cháu gửi thời khoá biểu cho chú, lớp 11 nhiều bài tập, chú không thể để cháu chậm trễ chuyện học, trong khoảng thời gian này cháu thành thật dựa theo yêu cầu của chú, chịu khó đi khám bác sĩ tâm lý.
Chờ sau khi lên đại học, chỉ cần tuân theo pháp luật không vào ngục giam, cháu muốn làm gì chú cũng không ngăn cản."
"Sang năm cháu muốn thi vào đại học."
"Cái gì?"
"Sang năm cháu thi vào đại học." Xá Nghiêm mở miệng.
Giọng thiếu niên hơi trầm thấp, Xá Hàn xác định anh nghe được câu nói thứ hai ngay cả từ "muốn" cũng đã bị tỉnh lược.
Trước đó Xá Nghiêm tạm nghỉ học một năm, theo lý năm nay đã lên lớp mười hai, thực tế mới chỉ học lớp 11.
Ở phương diện học tập, chỉ cần làm tốt, làm chú anh cũng không phản đối.
"Nếu cháu cảm thấy làm được, chú ủng hộ cháu, tự mình đi hỏi giáo viên, xem có thi được đại học không." Xá Hàn nói.
Xá Nghiêm gật đầu.
Sau mấy câu nói, trên lầu rốt cuộc có người đi xuống.
Thi Khai Khai mặc đồ đen, trải qua hai ba ngày, kích cỡ quần áo cũng hơi rộng đi, mặt càng nhỏ hơn, mắt lồi ra, đôi mắt to cong cong.
"Mọi người đều đến rồi?"
Xá Nghiêm nhìn cô không nói lời nào. Thi Khai Khai đến gần, theo thói quen tính xoa đầu cậu, Xá Nghiêm nhíu mày, hơi nghiêng đầu, động tác đến một nửa thì dừng lại, tay không xoa đỉnh đầu nữa, như gió nhẹ xẹt qua trước mắt, người rời đi.
Nhân viên nhà tang lễ tính thời gian, nam chủ nhà cầm di ảnh đi tuốt đàng trước, tầm mắt Xá Nghiêm xuyên qua đội ngũ, dừng ở trên bóng dáng gầy gò.
Thi Khai Khai đi ở phía sau cha, vào lúc này cô vẫn còn giữ thói quen nói chuyện phiếm thoải mái.
"Tớ trang điểm ổn không?" Cô hỏi.
Giai Bảo liếc: "...... Ổn."
Thi Khai Khai lại hỏi: "Hôm nay cậu không đi làm à?" Cô bận rộn thi nghiên cứu sinh, bạn cô thực tập công tác bận rộn, thường xuyên không thấy bóng dáng.
"Xin phép nghỉ" Giai Bảo nói.
"À." Thi Khai Khai lại nói, "Không đúng, Nghiêm Nghiêm cũng xin nghỉ à? Thằng bé còn phải đến trường chứ."
Giai Bảo không giấu diếm: "Hôm trước lúc đi học xe thằng bé đụng vào người, có lẽ mấy ngày nay phải xử lý sự cố, cũng không có lòng đến trường."
Thi Khai Khai ngừng bước: "Nghiêm trọng không? Người có bị thương không?"
"Không nghiêm trọng......" Nói đến người bị thương, Giai Bảo tạm dừng một giây, "Người bị thương cũng không có trở ngại gì."
Thi Khai Khai không ý thức được bạn mình ngập ngừng, cô hỏi: "Nghiêm Nghiêm có bị thương không?"
"Hơi bị thương ở trán một chút."
Thi Khai Khai quay đầu lại, quá nhiều người, cô nhất thời không tìm được Xá Nghiêm.
Buổi tối hôm trước cô còn gặp cậu, không để ý tới trán cậu.
Cửa xe mở ra, mọi người dần dần lên xe, cô quay đầu lại nhìn về phía biệt thự, hoa quế màu vàng trước biệt thự không biết đã nở rộ khi nào.
Chỉ kém vài ngày, bà nội không thể nhìn thấy hoa quế thu năm nay.
Thiếu niên bẻ một cành hoa, nhìn về phía cô, Thi Khai Khai ngẩn ra, rốt cuộc ngồi lên xe.
Đoàn xe tới nhà tang lễ, hỏa táng trước, Xá Nghiêm đưa hoa quế cho Thi Khai Khai, Thi Khai Khai đặt hoa vào trước ngực bà nội.
Hội trường yên lặng, Thi Khai Khai im lặng, đến khi về đến nhà, nghe thấy cha cô nói đói bụng, bảo mẹ kế nấu một bát mì, trong tủ lạnh còn có giò, lấy ra thả vào.
Thi Khai Khai hỏi: "Một nhà bốn người các người còn nuốt trôi được?"
Ông Thi nhìn mặt cô còn trang điểm, dường như đã nhịn rất lâu, chất vấn: "Mày xem dáng vẻ hôm nay của mày còn ra thể thống gì, trang điểm ăn mặc còn nói nói cười cười, bà nội mày mới mất ba ngày, bà thấy mày như vậy cho dù còn sống cũng bị mày làm tức chết!"
Thi Khai Khai rốt cuộc bùng nổ: "Nếu không phải hai người các người bà nội sẽ mất sao?! Bà làm trâu làm ngựa ngay cả giúp việc cũng tiếc không cho ông mời, tuổi đã già còn phải hầu hạ cả nhà các người, hiếm khi được ra ngoài, các ngươi lại bỏ bà lại, các người không phải là người!"
Một ngày trước bà nội mới nói với cô muốn cùng đi dã ngoại, kết quả bọn họ bỏ bà nội đi riêng. Ngày hôm đó, con cháu bà sống phóng túng, bà lại lạnh như băng ngã xuống trong nhà.
Ông Thi thẹn quá thành giận, chỉ vào Thi Khai Khai: "Mày lặp lại lần nữa!" Bà Thi cũng không ngăn được.
Thế giới Thi Khai Khai che đậy trong đêm tối vỡ vụn, cô đập đồ trong phòng khách, ông Thi tát một cái chặt đứt một chút tình thân cuối cùng giữa cha và con gái.
Sống hai mươi hai năm, Thi Khai Khai từ trước đến nay tùy hứng bừa bãi, ít nhất bên ngoài cũng không để cho chính mình chịu uất ức. Cô thu dọn hành lý mang theo hộ khẩu, nhập vào hộ khẩu mẹ tiện thể đổi tên họ.
Cái gì Khai Khai Tâm Tâm Lạc Lạc, cô không phải một nhà với bọn họ.
Mẹ ruột cô Thi Ái Nguyệt vui mừng, muốn nhìn thấy dáng vẻ tức tối của chồng trước, đáng tiếc mẹ ruột cô cũng họ Thi.
"Không bằng lấy họ bà ngoại?" Mẹ ruột ra chủ ý.
Thi Khai Khai xem thường. Đổi thành họ bà ngoại, bà nội còn không từ thiên đường xuống chống nạnh mắng cô.
"Tên gì cho hay đây?" Thi Khai Khai không nghĩ ra.
"Kêu ‘Tỏa ’ đi, con vốn tên này. Năm đó mẹ thích Phạm Băng Băng, cô ấy diễn vai Kim Tỏa, đẹp tuyệt trần! Tiếc là cô ấy không diễn Tiểu Yến Tử, nếu không tên con đã là Thi Yến rồi." Lại là những lời nhàm tai, "Nếu không phải mẹ đoán số thua cha con, làm sao con có cái tên tùy tiện ‘Khai Khai’ chứ!"
May mắn Phạm Băng Băng không diễn Tiểu Yến Tử......
Từ "Tỏa" rất không có khí chất, Thi Khai Khai ngồi ở trong đồn công an, vung bút lên, sau hai mươi hai năm từ hôm nay đổi tên cho mình ——
Thi Sách.
Đồng thời, Thi Sách bỏ lỡ thời gian đăng kí thi nghiên cứu sinh năm nay cùng với đợt tuyển dụng ở trường.
Thi nghiên cứu sinh không thành, lại bỏ nhà đi, cô phải phải đối mặt với vấn đề tìm công việc.
Hôm nay liên hoan, địa điểm ở tiệm cơm của cậu Giai Bảo. Giai Bảo và bạn trai Lâm đ*o Hành tan làm đã tới rồi, Xá Nghiêm và chú cùng đến, bạn bè gặp nhau, uống rượu nói chuyện phiếm bàn tương lai.
Xá Nghiêm vẫn là học sinh trung học, bị cấm đụng vào cồn, cầm cốc nước trái cây ít mở miệng.
Thi Sách hỏi cậu: "Đi được xe chưa?"
"...... Ổn rồi." Xá Nghiêm trả lời.
"Nghe nói trước đó cậu đụng vào người, xử lý sự cố thế nào?"
"Sớm xử lý xong rồi." Chú Xá Hàn thay Xá Nghiêm trả lời, lại chuyển đĩa rau cho Thi Sách, nói sang chuyện khác, "Đừng nhắc về nó nữa, em thì sao, sang năm có thi lại nghiên cứu sinh không?"
"Không biết, sang năm tính sau." Thi Sách không sao cả nói.
"Vậy cũng phải có chuẩn bị, thi nghiên cứu sinh và đi làm là hai việc khác nhau." Xá Hàn giọng điệu người lớn, "Thi vào trường đại học là cửa ải đầu tiên trong đời người, công việc là cửa ải thứ hai. Không phải có cách ví von đời người chính là một con đường sao. Con đường thứ nhất đã đi qua, hiện tại em phải đi con đường thứ hai."
Thi Sách hỏi: "Đi bộ hay là lái xe, có quy định tốc độ sao? Trái với quy định thì làm sao bây giờ?"
Mọi người: "......"
Giai Bảo vỗ bàn: "Đúng là bạn tớ!"
Thi Sách cười khanh khách.
Trước mắt những người này, bạn trai Giai Bảo và Xá Hàn đều là người lớn tuổi thành công, bạn cô đã làm ở mục tin tức đài truyền hình, chỉ có cô tự đi nhiều năm, cuối cùng lại lạc đường.
"Dự định của tớ......" Thi Sách xoa chén rượu, nói, "I have a dream, cậu có biết mà."
Bạn cô nói: "MC thời sự? Tớ biết mà, nhưng hiện tại thông báo tuyển dụng của đài truyền hình đã xong rồi."
"Cũng không phải chỉ có một chỗ." Thi Sách nói.
"Đài địa phương cũng vậy, bên quảng điện thông báo tuyển dụng đã xong rồi, cậu không thể đi thị trấn nha." Giai Bảo nói.
Thi Sách hất tay: "Trong lòng tớ đã biết, đừng nói về tớ nữa." Cô quay đầu trêu Xá Nghiêm, "Anh bạn nhỏ, sang năm thi vào đại học phải cố gắng nhé, nhưng cậu có thi được không, mới lớp 11 thôi đấy."
Xá Nghiêm hơi nhíu mi, giật cốc bia trước mặt cô, nói: "Uống ít chút."
"Anh bạn nhỏ." Thi Sách cười ha ha xoa đầu Xá Nghiêm, "Đừng gây áp lực quá lớn cho mình."
Lại cầm lại cốc bia, nói với Giai Bảo: "Tiệm cơm nhà cậu đúng là kì lạ, ca khúc vừa rồi là cho mùa thu à?"
Tiệm cơm nhà cậu Giai Bảo một năm bốn mùa, mỗi mùa bật một ca khúc, điều này khiến người ta hoài niệm và trở về chỗ cũ.
Ánh mắt Thi Sách sáng quắc nhìn chằm chằm TV trong tiệm, MC tin tức buổi chiều trong màn hình đang điểm báo tin tức.
Cô cố gắng phấn đấu bốn năm, tương lai cũng sẽ phấn đấu, Thi Sách giơ cốc bia lên——
Mời MC.
Rời khỏi tiệm cơm nhà nhà đã lên đèn, trong ánh đèn, mơ hồ ngửi được mùi hoa quế, trên mặt đất thỉnh thoảng có hoa nhỏ màu vàng héo rũ. Mùa thu ngắn ngủi, bắt không được, cũng rất nhanh trôi đi.
Mùa vạn vật tiêu điều, nhất định nhiều biệt ly. Ngày mai Thi Sách sẽ ngồi máy bay đi thành phố Lê Châu, tha hương tỉnh ngoài, bước trên lối rẽ thuộc về cuộc đời cô.
Trong tiệm truyền ra ca khúc mùa này, từ nay năm năm về sau, cô không có cơ hội nghe nữa.