Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 108: Bóc lột



Thấy không thể lay chuyển ý định của Long Huyền, Tiền chưởng quỹ cũng thôi không nói nữa. Mặc dù trong lòng hắn cũng cho rằng việc dùng căn hổ cốt tốt như thế này đi luyện chế tam phẩm khí huyết đan là quá mức phung phí của trời, nhưng cuối cùng vẫn tươi cười đáp ứng.

“Nếu Long công tử đã muốn như vậy ta cũng không nhiều lời vô ích nữa. Chẳng qua chủ dược đã có, nhưng khi luyện chế còn cần bổ sung thêm linh dược phụ liệu, cùng phí tổn để cho một vị luyện đan sư ra tay nữa, cái này công tử đều phải chi trả thêm.”

Long Huyền: “Điều này là đương nhiên, vậy thì…”

“Chậm đã…!”

Không có chờ Long Huyền nói xong, một người khác đã nhanh chóng lên tiếng cắt lời, chính là Trình Phóng. Hắn hiểu rõ, nếu như thật sự để Long Huyền bàn bạc thành công với Thiên Vân Các, như vậy thì căn hổ cốt kia triệt để không có duyên với hắn rồi, cho nên bây giờ nhất định phải trì hoãn, tìm cách kéo dài thời gian.

Trong lúc người khác không nhìn thấy, Long Huyền ám nở nụ cười được như ý muốn, hắn sớm biết trước, Trình Phóng sẽ không thể nào ngồi im nhìn hắn giao căn hổ cốt này cho Thiên Vân Các được mà.

Về phần Long Huyền, hắn tất nhiên là rất cần tam phẩm khí huyết đan để tăng tiến tu vi, chẳng qua cũng không gấp tại nhất thời. Hiện tại hắn muốn xem nhất chính là tên Trình Phóng kia sẽ làm cách nào để ngăn cản hắn giao hổ cốt cho Tiền chưởng quỹ đây.

Long Huyền thầm nghĩ: Nếu thao tác tốt, có lẽ còn vớt được chút lợi ích a, Trình gia này có vẻ như cũng rất có tiền, hắc hắc!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài Long Huyền vẫn tỏ ra “vô cùng khó chịu” bắt đầu mất kiên nhẫn, nói:

“Tiền chưởng quỹ, ta nhớ không lầm đây chính là Thiên Vân Các mà không phải Trình gia chứ? Chẳng lẽ ta muốn tìm Thiên Vân Các để bàn chuyện mua bán cũng cần kẻ này đồng ý hay sao?”

“Long công tử nói đúng lắm, về phần vị Trình công tử này, kính xin ngươi đừng tiếp tục làm lão phu phải khó xử!”

Tiền chưởng quỹ vốn là yêu thích mỉm cười, nhưng mà hành động của Trình Phóng cũng khiến hắn phản cảm, lúc ánh mắt của Tiền chưởng quỹ nhìn về phía Trình Phóng cũng dần trở nên nguy hiểm.

Trình Phóng thấy Tiền chưởng quỹ thay đổi thái độ thì nhất thời trở nên gấp, đối với việc Long Huyền lấy Thiên Vân Các ra chèn ép hắn thì trong lòng cực kỳ phẫn nộ, chẳng qua cuối cùng vẫn là cố nuốt nộ khí xuống, cố toát ra một nụ cười nhìn Long Huyền mà nói.

“Vị Long… thiếu hiệp này, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, trước đó là do ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm mới tạo thành nên thành kiến giữa hai bên, ta hiện tại liền nói một câu xin lỗi, mong thiếu hiệp đừng chấp nhặt.”

Trình Phóng đem tư thái bày xuống rất thấp, ngay cả thiếu hiệp cũng đã gọi ra miệng rồi, hiển nhiên là đã làm ra nhượng bộ cực lớn. Còn đám người xung quanh thấy được như vậy thì ào ào toát ra kinh ngạc.

Tốt a, bị ta chọc tức giận đến mức đầu sắp bốc khói trắng rồi còn có thể bình tĩnh lại, hơn nữa còn chấp nhận hạ mình xin lỗi, xem ra con cá này so với cá vàng thì thông minh hơn được chút. Long Huyền ầm thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn là lạnh nhạt đáp:

“Ngươi cũng đừng chọc cười ta, để cho một trong thập đại thiên tài của Lam Sơn thành cúi đầu xin lỗi, phận khí dân như ta nhận không nổi đâu!”

Long Huyền đây là hoàn toàn không chút nể mặt, Trình Phóng như ăn phải con ruồi, chẳng qua vẫn kiền trì nói tiếp: “Thiếu hiệp chẳng qua chỉ là cần tam phẩm khí huyết đan mà thôi, cũng không nhất thiết cứ phải dùng căn hổ cốt kia đi luyện chế, như vậy quá lãng phí…”

Thấy Long Huyền như muốn ngắt lời, Trình Phóng vội vàng nói tiếp:

“Cho nên ta có kiến nghị, Trình gia ta có thể giúp ngươi làm ra một lô tam phẩm khí huyết đan, không cần tốn phí, cam đoan phẩm chất so với khí huyết đan luyện ra từ căn hổ cốt này sẽ không kém quá nhiều. Ta biết, chỉ như vậy thì giá trị vẫn chưa thể so sánh được với căn hổ cốt này, cho nên ta nguyện ý tăng thêm một ít tài nguyên khác để bổ sung, đổi lại, ta chỉ cần căn hổ cốt kia.”

Trình Phóng nói một hơi thật nhanh không ngừng lại nửa giây, tựa như sợ Long Huyền mất kiên nhẫn không chịu nghe hắn nói hết vậy. Hiện tại điều kiện đã nói xong, cái này có thể coi như là Trình Phóng đã hạ vốn gốc rồi, dù nhìn thấy nào đi chăng nữa, Long Huyền thật sự là chiếm lợi lớn.

Đám người Trần Dịch mặc dù đối với bọn người của Trình gia không hề có chút hảo cảm nào, nhưng khi nghe những điều kiện mà Trình Phóng vừa đưa ra kia, chính bọn hắn cũng đều động tâm. Trong lúc nhất thời, cả đám đều nhao nhao đưa mắt nhìn về Long Huyền, chờ đợi xem hắn sẽ trả lời như thế nào.

Mà Long Huyền lúc này, trên mắt vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tựa như đối với những điều kiện kia chẳng hề động tâm chút nào. Nhưng thật sự ra, hắn đang rất cố gắng kìm nén bản thân, nếu như ở đây không có ai, sợ rằng Long Huyền phải ngửa mặt lên cười lớn rồi. Đối phương đã tích cực đến như vậy, nếu không tận lực đi bóc lột hắn một phen, ta cũng tự thấy có lỗi với chính mình.

Long Huyền “lạnh nhạt” chìa lòng bàn tay ra ngoắc ngoắc, nói: “Được a, vậy ngươi trước tiên lấy tam phẩm khí huyết đan ra đi!”

Trình Phóng: “Cái này… hiện tại không có, trong Trình phủ là có, Long thiếu hiệp chỉ cần cho ta chút ít thời gian, những vật mà ngươi cần, ta chắc chắn sẽ mang tới đầy đủ.”

Long Huyền nghe vậy lập tức trầm mặt: “Nói cả buổi trời, cuối cùng chỉ là vẽ cái bánh nướng to đùng , một chút lợi ích thực tế đều không có, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi, dễ dàng bị người đùa giỡn hay sao?”

Trình Phóng ầm thầm nghiến răng, nhưng vẫn phải cố nhẹ giọng: “Vậy phải làm thế nào thì thiếu hiệp mới tin tưởng thành ý của ta?”

Long Huyền nghĩ nghĩ: “Cũng được, chẳng phải ngươi nói rằng sẽ dùng một số tài nguyên khác để bổ sung hay sao, ta nhớ rõ hiện tại ngươi chắc chắn có năm bình khí huyết đan, trước tiên đưa ra đây đi!”

Trình Phóng nhất thời nghẹn lời, tuy nói mấy bình khí huyết đan tầm thường này so với căn hổ cốt kia đích thực kém hơn nhiều, nhưng giá trị cộng lại cũng đến 1500 điểm công huân rồi, không hề ít hơn một bình tam phẩm khí huyết đan.

Tên tiểu tử khốn kiếp này rõ ràng là đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà. Về phần Long Huyền thì vẫn “vô cùng mất kiên nhẫn” mà nhìn Trình Phóng, hắn đang cầm đằng chuôi, hiện tại hắn nói gì chính là cái đó, nếu không thích, vậy thì nghỉ chơi, còn nếu như họ Trình kia muốn chơi thì phải dựa theo luật của hắn.

Long Huyền: “Nhanh nhanh một chút, không đưa ra nổi cũng không cần đưa, nói dứt khoát một câu là được, cũng không phải một mình ta đang chờ, Tiền chưởng quỹ cũng không có thời gian trì hoãn lâu như vậy để chờ ngươi đâu.”

“Không sao, không sao, ta vẫn có thể chờ thêm một lúc, nhưng sẽ không quá lâu!” Tiền chưởng quỹ đáp.

Tiền chưởng quỹ theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng cũng rất cảm khái, Trình Phóng đã hoàn toàn bị người thiếu niên trước mắt này ăn đến sát sao.

Tuy nói là Trình Phóng rất cần căn hổ cốt cực giai này để tiến cấp, nhưng đó chỉ là một phần lý do mà thôi. Tình huống chuyển biến đến hiện tại, vị Long công tử này đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, tiết tấu đều bị hắn dẫn dắt, ngay từ đầu Trình Phóng kia bị phẫn nộ làm cho váng đầu, sau đó dù cưỡng ép trấn định nhưng rồi cũng bị người nắm mũi dẫn đi vòng vòng.

Thật không nghĩ tới, trong số khí dân đến Lam Sơn thành dự thi lần này, lại có một vị thiếu niên thú vị như vậy. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của lão chưởng quỹ này nhìn về phía Long Huyền cũng mang theo chút nghiền ngẫm.

Về phần Trình Phóng, lại một lần nữa bị Long Huyền lấy Tiền chưởng quỹ ra chèn ép, trong lúc nhất thời lại càng thêm vội vàng. Hắn hoàn toàn không hề nhận ra rằng, ngay từ lúc hắn tỏ ra yếu thế trước vị Tiền chưởng quỹ lần đầu tiên, Long Huyền đã tinh tế nắm chặt được điểm này, từ đó liên tục xảo diệu, tìm cách dựa thế, lấy Thiên Vân Các ra chèn ép hắn. Cũng là vì vậy mà Trình Phóng càng ngày càng bị động.

Hắn chỉ nghĩ rằng bản thân có thể tỏ ra trấn định, thành công kéo dài thời gian là rất thỏa mãn rồi. Tự cho là bản thân đi trước Long Huyền ba bước, nhưng xin lỗi, Long Huyền nhà ta từ sớm đã đứng trên lầu mười nhìn xuống hắn.

Hừ ta nhịn, trước mắt việc trọng yếu nhất là phải ngăn cản tiểu tử này dùng hổ cốt đi luyện chế khí huyết đan là được. Chỉ cần ta thành công lấy được khí huyết đan về tay, tài nguyên đưa ra rồi có thể dùng cách khác để đoạt lại, dù sao tên tiểu tử kia dám đắc tội ta, đã xác định phải chết, hiện tại cứ để cho hắn đắc ý một thời gian đi.

Hắn nở nụ cười: “Cũng được, đề nghị của Long thiếu hiệp cũng không quá đáng, nếu ngươi đã nói như vậy, thế thì ta liền đưa trước cho thiếu hiệp năm bình khí huyết đan xem như một nửa tiền cọc đi.”

Nói rồi, Trình Phóng từ trong trữ vật giới chỉ xuất ra năm cái bình sứ, chính là năm lọ khí huyết đan đã mua trước đó, rồi đưa cho Long Huyền.

Trình Phóng vừa mới lấy ra, Long Huyền đã không chút khách khí nào, tay nhanh như chớp thu cả năm bình sứ kia vào trong giới chỉ của mình, rồi nói.

“Tốt, xem như ngươi có đầy đủ thành ý, ta liền miễn cưỡng cho ngươi thời gian một ngày, đến trưa mai giờ ngọ, nếu như ngươi chưa mang đầy đủ những thứ mà ngươi nói đến, ta liền đem căn hổ cốt này tới Thiên Vân Các nhờ chế dược.”

“Đương nhiên, nếu bây giờ ngươi muốn đổi ý, ta liền giao trả năm bình khí huyết đan cho ngươi, như vậy cũng tránh làm phiền đến mấy vị quản sự của Thiên Vân Các. Ngươi tốt nhất là nghĩ cho kỹ, vì sau đó số tiền đặt cọc này đã quyết định giao rồi, đến thời hạn đã giao mà ngươi không tới, vậy thì tiền cọc cũng sẽ không trở lại được nữa đâu.”

Mặc dù ngoài miệng nói được chính khí lẫm nhiên, nhưng Long Huyền chẳng có gì cho thấy hắn có ý định sẽ trả đan dược lại cho Trình Phóng cả.

Mà đám người An Lạc thôn đứng im lặng nãy giờ ở phía sau lập tức cuống lên. Trình Quý vốn không chịu nổi Long Huyền, hiện tại thấy hắn đắc ý vong hình như vậy, cũng nhịn không được mà nói.

“Công tử…”

Trình Phóng quay đầu hung ác trừng mắt với thuộc hạ, gằn giọng: “Câm miệng!”

Sắc mặt hắn âm trầm như nước, nghiến rằng nghiến lợi. Đám người An Lạc thôn vốn còn định lên tiếng vừa thấy như vậy, tất cả đều rụt cổ, câm như hến.

Trình Phóng hít sâu mấy hơi, dùng định lực kinh người để cưỡng ép bản thân một lần nữa toát ra nụ cười, chẳng qua nụ cười của hắn lúc này khó coi vô cùng. Cố gằn từng chữ mà nói với Long Huyền, ai cũng đều nhận ra được sự kìm nén của hắn.

“Vậy tốt, cứ theo như ý của Long thiếu hiệp mà quyết định đi, vậy bản công tử xin cáo từ trước, tranh thủ thời gian quay về chuẩn bị đồ vật, chỉ mong khi đó ngươi nói lời giữ lời!”

Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi, đám tùy tùng cùng bọn người An Lạc thôn hấp tấp đi theo. Trình Phóng sở dĩ rời đi nhanh như vậy chính là vì sợ bản thân không kìm nén không nổi nữa, trực tiếp vạch mặt với Long Huyền thì bao nhiêu công sức từ nãy đến giờ của hắn xem như đổ sông đổ bể hết cả.

Càng thêm nữa là ánh mắt của đám người xung quanh nhìn hắn tựa như nhìn gã hề, điều này làm hắn tức muốn nổ tung. Nếu không phải nơi này là Thiên Vân Các thì….

Thật sự không biết bao nhiều lần, Trình Phóng đã hy vọng xung quanh chỉ là một cái hoang sơn dã lĩnh, như vậy hắn liền có thể thoải mái ra tay, dùng hết sức đi hành hạ tên tiểu tử đáng đâm ngàn đao kia, hắn muốn rút gân, lột da, phanh thây kẻ này rồi ném cho yêu thú ăn.

Chỉ có như vậy mới có thể giúp hắn xả hết được cơn giận ngày hôm nay, chẳng qua, mộng tưởng là không có cách nào trở thành hiện thực. Tình hình thực tế lúc này là, vị Trình gia công tử này xem như mất mặt đến nhà bà ngoại luôn rồi, bị người ta vả mặt chan chát nhưng chỉ có thể cưỡng ép chính mình phải cắn răng nuốt xuống.

. . . . .

“Bạch tiền bối a, đồ đệ này của ngài, cái khác học không tốt, nhưng độ âm hiểm, hố người cùng với diễn kỹ thần sầu của ngài thì hắn đã sớm vượt lên trên ngài rồi, phải nói là đạt tới đăng phong tạo cực.

Rõ ràng là thấy cá cắn câu, trong lòng vui muốn nở hoa, thế mà mặt ngoài vẫn có thể diễn đến xuất thần nhập hóa như vậy, nếu không phải quen thuộc sáo lộ của hắn, ta kém chút đều tin hắn mới là người bị chèn ép chứ không phải tiểu tử Trình Phóng kia a!” Tiêu Viễn cảm khái.

Ánh mắt Bạch lão trở nên nguy hiểm: “Ngươi vừa nói cái gì đó?”

Tiêu Viễn nhất thời phản ứng lại, lập tức tìm cách bổ cứu: “Ta là nói Bạch tiền bối ngài quá lợi hại, dạy được một tên hảo đồ đệ… ừm, trí kế vô song, anh minh thần võ, hố người trong vô hình!”

Bạch lão gật gật đầu, nói: “Ta chợt nhận ra, ngươi rất có tài năng thiên bẩm. Tới tới, ta đột nhiên muốn truyền thụ cho ngươi một môn thần kỹ!”

Tiêu Viễn cảm thấy có chút không ổn: “Tiền bối quá lời rồi, thiên phú của ta như thế nào, tự ta rõ ràng nhất, môn thần kỹ gì đó ta không xứng để học, sợ sẽ phụ lòng ngài!”

Bạch lão: “Yên tâm đi, trời sinh ngươi mang hình người, nhưng lại được phú cho bộ não cá vàng! Tin tưởng ta, thần kỹ dục hỏa trọng sinh này chắc chắn vô cùng thích hợp với ngươi!”

Tiêu Viễn nghe không hiểu não cá vàng là có ý gì, nhưng nhớ đến tên Trình Phóng vừa rồi giống như cá nằm trên thớt, bị Long Huyền tùy ý cắt chém, thì cảm thấy Bạch lão đang mắng mình.

Chẳng qua, Dục Hỏa Trọng Sinh a, nghe tên là đủ thấy bá đạo rồi, lần giả ngu này xem như lãi lớn, mặc dù sau đó nhất định phải chịu một trận đòn.

. . . . . . .

Mục đích đạt thành, tâm trạng Long Huyền vô cùng vui vẻ, một lần đi câu cá bội thu a, trọn vẹn 1500 điểm công huân, không tệ, không tệ.

Lại nhìn về phía một già một trẻ kia, ở đây chỉ có Long Huyền mới nghe được lời của hai người bọn họ, trong lòng nhất thời nổi lên khinh bỉ sáo lộ của Tiêu Viễn.

Hai người đó, một kẻ nhàm chán, có máu bạo dâm, chuyên đi ngược đãi người khác làm niềm vui. Một kẻ thì tự cho là thông minh, đối với công cuộc tìm đường chết càng đi càng xa, lại còn có xu hướng thích bị ngược đãi, dù bị Bạch lão bạo hành không ít lần, nhưng hắn đều cho rằng dựa vào đó có thể học lóm tuyệt kỹ, hạnh phúc vô cùng.

Mấu chốt nhất là, Bạch lão dùng não cá vàng hình dung Tiêu Viễn này quá cmn nó phù hợp rồi. Người khác quên thì thôi đi, chẳng lẽ lão Tiêu ngươi cũng quên xuất thân của mình là Huyền Băng tông rồi sao, cái gì mà Dục Hỏa Trọng Sinh, nghe qua là biết họ Bạch kia đang chém gió rồi, mà dù có là thật đi nữa, băng hỏa xung khắc, ngươi học xong chưa chắc trọng sinh thành công, ngược lại sợ là sẽ lập tức biến thành Phật Nộ Hỏa Liên mới đúng!!!

Điên cuồng khinh bỉ hai lão gia hỏa cuồng S-M kia một hồi, đối với cảnh tượng một thiếu niên Bạch y không ngừng cường bạo một lão già thực sự là quá cay con mắt, Long Huyền thở dài quay đi, không thèm để ý đến nữa.