Luân Hồi Thương Đế

Chương 141: Chuyển biến




Đoạn Ngọc trở về Đế đô vào lúc giữa chiều, đi vào Ngọc Nguyên cung cũng là cuối buổi chiều, xác định nơi này là chỗ định cư một đoạn thời gian nên hắn dành ra một chút thời gian đi dạo trong này, toàn bộ kết cấu, hoàn cảnh của nó hắn cũng xem như hiểu rõ.

Ngọc Nguyên cung gọi là cung nhưng cũng có đầy đủ cảnh quan, kết cấu phù hợp cho võ giả ở lại. Chính cung là nơi ở lại của Đoạn Ngọc, ngoài đó ra còn có một tòa phụ cung dành cho công công cùng cung nữ ở, thư phòng, sân luyện công cùng mật thất. Sân luyên công độ rộng so với lúc Đoạn Ngọc ở Tứ Phương cung rộng hơn, bên cạnh còn có hồ nước nhỏ cùng một tòa giả sơn và một cái tiểu đình, khuôn viên Ngọc Nguyên cung dài rộng đều có hơn năm mươi trượng, tại nơi giống như hoàng cung lại xây dựng nên nơi này thì tất nhiên là đã có tâm từ trước, không phải vừa mới xây dựng.

“Hoàn cảnh rất khá, nơi này còn được hưởng lợi từ chỗ cấm địa, ở trong mật thất thiên địa nguyên khí dày đặc, thích hợp cho võ giả tu luyện”. Đoạn Ngọc xem như là hài lòng gật đầu.

Hoàng cung diện tích rộng lớn nhưng đó chỉ là bề nổi, Đoạn gia hoàng thất đều lấy cấm địa làm trung tâm, Thánh Nguyên cung tiếp giáp ngay với cấm địa, chỗ mà Đoạn Thế Mục thường xuyên tĩnh tu có mật độ thiên địa nguyên khí so với chỗ tốt nhất cấm địa cũng không kém, đây xem như phúc lợi của đương đại gia chủ cũng là Quốc Chủ của Thánh Nguyên Đế quốc.

Đoạn Ngọc ở vào Ngọc Nguyên cung cách Thánh Nguyên cung không xa, đồng thời lại cũng khá gần cấm địa, bố trí mật thất tu luyện tất nhiên là cũng được lợi. Đương nhiên, người có thể ở trở thành chủ nhân của những cung điện giống như Ngọc Nguyên cung này đều không phải bình thường.

Võ Nguyên cung của Đại Hoàng tử Đoạn Bích Võ và Minh Nguyên cung của Nhị Hoàng tử Đoạn Minh Thành cách xa Thánh Nguyên cung hơn Ngọc Nguyên cung nhưng khoảng cách đến cấm địa lại tương tự với Ngọc Nguyên cung, bên trong đó bố trí mật thất tu luyện sẽ không khác biệt với Ngọc Nguyên cung là mấy.

“Hôm nay Phụ Hoàng dẫn ta vào Ngọc Nguyên cung như này hẳn là sẽ gây nên không ít người chú ý”. Chợt Đoạn Ngọc khẽ cười nhạt nói. Hắn trước nay vốn là không có địa vị gì, trong hoàng cung cũng chỉ có danh Hoàng tử, hoàn toàn không có quá nhiều quyền lực, thế nhưng việc Đoạn Thế Mục dẫn theo hắn Ngọc Nguyên cung đã thay đổi tất cả.

Đều nói Đại Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử đạt được rất nhiều thế lực trong Đế quốc ủng hộ trở thành Thái tử nhưng trong Đế quốc có thế lực nào có tiếng nói bằng hoàng thất? Nếu như đương đại Quốc Chủ công khai ủng hộ Đoạn Ngọc trở thành Thái tử thì bất luận thế lực nào cũng đều không thể thay đổi được kết cục, nhất là khi Đoạn gia trong kế hoạch Trảm mầm kế hoạch của Yêu tộc lần này đã bộc lộ ra không ít thực lực. Những thế lực đang ủng hộ hai vị Hoàng tử kia cơ bản là không thể so được với Đoạn gia, cho dù là đem dồn lại một chỗ cũng không đủ để lay chuyển Đoạn gia.

“Nói đến thì cũng phải ba năm rồi ta chưa thấy qua hai vị Hoàng huynh này, không biết bọn hắn tu vi đã đạt đến mức độ nào”. Đoạn Ngọc chắp tay sau lưng chầm chậm đi dạo trong Ngọc Nguyên cung lẩm bẩm.


Theo như hắn biết thì Đoạn Bích Võ cùng Đoạn Minh Thành đều đột phá Mệnh Tuyền cảnh năm mười lăm tuổi, Huyền phẩm tử phủ, cách đây ba năm đã có tu vi Luân Hải cảnh hậu kỳ, hiện nay hai mươi bảy tuổi rất có thể đã đạt đến Luân Hải cảnh đỉnh phong, thậm chí là Động Thiên cảnh!

“Ba năm này ta không gặp được bọn hắn hẳn là vì trong tộc đang trọng điểm bồi dưỡng”. Đoạn Ngọc như có điều suy nghĩ thầm nói.

Trước hai lăm tuổi đạt đến Động Thiên cảnh, trước ba mươi tuổi đạt đến Phong Hầu cảnh là cấp bậc Thánh tử, Thánh nữ tại Tiên môn, Tà tông, hai vị Hoàng huynh này của Đoạn Ngọc không đạt được điều trước nhưng nếu như hoàn thành được yêu cầu phía sau thì quả thực là không đơn giản.

Từ cách nói chuyện của lão tổ Đoạn Trường Sinh thì Đoạn Ngọc cảm giác được y không chỉ muốn khôi phục lại Đế tộc danh vị mà còn muốn sánh ngang với Tiên môn, Tà tông, việc trọng điểm bồi dưỡng hậu bối thiên tài là điều hiển nhiên.

Không nói đâu xa, Đoạn Ngọc từ trên thân Phụ Hoàng Đoạn Thế Mục đã cảm giác được lão tổ Đoạn Trường Sinh quyết tâm, tồn tại như Phụ Hoàng hắn tại Tiên môn, Tà tông cũng là cực kỳ ít thấy. Đây còn là dưới điều kiện Đoạn Ngọc không rõ Đoạn Thế Mục hiện đang ở giai đoạn nào trong Phong Vương cảnh, nếu là trung hậu kỳ thì tại Tiên môn, Tà tông cũng là số một số hai tồn tại!

Trước khi phát hiện ra thiên phú của Đoạn Ngọc thì Đoạn gia hậu bối lấy Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành làm đầu, Đoạn gia bồi dưỡng trọng điểm cũng không có gì lạ. Chỉ là hiện tại thêm vào một cái Đoạn Ngọc thì hẳn là sẽ có một chút người không thể ngồi yên được.

“Đến đi, để ta nhìn một chút trong hoàng cung này có bao nhiêu người nhìn ta không thuận mắt”. Đoạn Ngọc chợt nhếch mép cười lạnh nói. Trước kia hắn chịu lạnh nhạt, hiện tại được sủng ái như vậy tất nhiên sẽ gây nên người khác khó chịu, sẽ có kẻ tìm hắn gây phiền phức.

Thế nhưng đó cuối cùng cũng chỉ là phiền phức mà thôi, Đoạn Ngọc hiện tại cơ bản là không e ngại một chút phiền phức đó. Quan trọng hơn nữa đó là lão bối nếu là buông xuống mặt mũi muốn làm khó hẳn thì tất sẽ có người đi ra vả mặt y, về phần đồng bối thì trong Đoạn gia có kẻ nào có thể gây phiền phức được cho hắn sao?

Bất giác Đoạn Ngọc nội tâm đã có chút chuyển biến, đổi lại là trước kia hắn chắc chắn sẽ lựa chọn ẩn nhẫn cho qua chuyện, hiện tại nhưng hắn lại cảm thấy không cần thiết, một phần là vì hắn đối chính mình tự tin, một phần khác đó là cho dù hắn ẩn nhẫn thì vẫn có chút người không nhịn được mà gây khó dễ cho hắn.



Khi Đoạn gia tài nguyên nghiêng về phía hắn thì cho dù hắn điệu thấp làm việc vẫn sẽ có người có ý kiến, mà lại trong giai đoạn này những tài nguyên kia đối với Đoạn Ngọc vẫn có giá trị không nhỏ, hắn muốn học tập luyện đan, luyện khí sẽ không cần mất công đi kiếm, hắn không có lý do gì mà cần phải từ chối những lợi ích mà mình nên được.

Lúc này quả thực giống như Đoạn Ngọc suy đoán, hoàng cung nội bộ đúng thực là đã có rung chuyển không nhỏ, tin tức Đoạn Thế Mục dẫn hắn đến Ngọc Nguyên cung đã truyền đi khắp hoàng cung, thậm chí là còn đã bắt đầu truyền ra ngoài.

Bên trong một tòa cung điện xa hoa, so với Ngọc Nguyên cung không chỉ lớn hơn mà trang trí, bài biện cũng càng thêm bắt mắt, duy nhất một điểm không so được với Ngọc Nguyên cung đó là nơi này cách xa cấm địa hơn một chút, nó ngược lại là gần Thánh Nguyên cung hơn. Chủ nhân của nó tất nhiên là người có địa vị tôn quý vô cùng.

“Xoảng!”. Bên trong chính cung một tiếng đồ sứ bị ném vỡ truyền ra, cùng với đó là một tiếng lạnh lùng vang lên. “Ngươi nói Quốc Chủ đích thân dẫn tiện chủng kia đi vào tòa cung điện kia?”.

Người nói là một vị cung trang mỹ nữ, từ trên người nàng không hề nhìn ra được dấu hiệu tuổi tác, trên người lộ ra quý khí, hiển nhiên là bậc mẫu nghi thiên hạ. Hiện tại cho dù là đang có phần tức giận nhưng trên người quý khí vẫn không hề biến mất, càng là giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo.

Nàng không phải ai khác mà chính là Hoàng Hậu của Thánh Nguyên Đế quốc, Minh Hậu.

“Vâng, thưa Minh Hậu!”. Người đáp là một lão công công khí tức âm lãnh, luận tu vi khí tức y còn ở trên Minh Hậu nhưng lại cung kính có thừa, trong lúc nói không dám ngẩng đầu lên chút nào. “Chuyện này đã nhanh đồn khắp hoàng cung, có rất nhiều thị vệ, cung nữ nhìn thấy, không thể giả được!”.

“Có tin từ Thánh Nguyên cung truyền ra, chỗ cung điện kia đã được định danh là Ngọc Nguyên cung”. Lão công công hơi lén nhìn Minh Hậu một chút thì mới nói thêm.

“Ngọc Nguyên cung?”. Minh Hậu thoáng chút dừng lại, sau đó thì chợt cười lạnh. “Hay cho một cái Ngọc Nguyên cung! Ngọc Nguyên cung! Hay! Hay lắm!”.



“Nó vốn nên là Lâm Nguyên cung!”. Minh Hậu cười nén giận bóp vỡ khối ngọc trên tay mình băng lãnh nói.

Lão công công trên trán rịn ra từng tai mồ hôi lạnh không dám lên tiếng mảy may, kể từ khi được phái đến phục thị bên cạnh Minh Hậu thì đây là lần đầu tiên y thấy Minh Hậu giận dữ như vậy, mà trong quá khứ y từng thấy được kẻ dám làm cho Minh Hậu tức giận thì đều không có kết cục tốt!

“Mau truyền tin mời phụ thân ta đến đây!”. Minh Hậu thoáng chút bình tĩnh lại thì mới mở miệng hạ lệnh.

“Vâng!”. Lão công công không dám nhiều lời lập tức khom người lĩnh mệnh rời đi.

“Nghiệt chủng chính là nghiệt chủng, ngươi cho rằng đạt được Quốc Chủ ưu ái thì có thể một bước lên trời được sao? Đồ vật của con ta, ai cũng đừng hòng đoạt đi!”. Minh Hậu trong mắt toàn là ý lạnh nói nhỏ.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v