Luân Hồi Thương Đế

Chương 276: Nói không bằng chứng




“Vương thủ lĩnh, ngươi có ý gì?”. Cơ Tử Nguyệt lạnh lùng nói, trên đỉnh đầu nang một đạo kiếm thể kim sắc chỉ thẳng về phía Vương Khánh Uy.

Đoạn Ngọc cũng là ngưng tụ ra một đạo lôi thương nhìn chằm chằm Vương Khánh Uy, đối phương vô duyên vô cớ tấn công, nếu như không phải hai người có thực lực nhất định thì chưa hẳn là đã có thể tránh thoát mười mấy chỗ cự nỏ kia công kích.

Lúc này một chút Đế minh võ giả cũng bắt đầu xì xào bàn tán, Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt trước đó trợ giúp chém giết Tà thú ai cũng rõ ràng thấy được, Vương Khánh Uy lúc này lại tự nhiên công kích hai người quả thực là không người hiểu được. Một cái giải thích không tốt thì những võ giả vốn thuộc về Đế minh chắc chắn sẽ không tin phục, uy tín của Đế minh giảm mạnh.

“Vương huynh, vì sao lại công kích Thiện Ác pháp sư?”. Đế minh mấy vị thủ lĩnh khác cũng cất bước đi đến, một người trong đó hơi có lạnh giọng hỏi.

Vừa rồi y chính là một trong hai vị chặn giết Tà hổ, Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt lúc kia trợ giúp bọn hắn rất nhiều nên bọn hắn mới có thể thành công chém giết Tà hổ. Việc này để y đối với hai người Đoạn Ngọc tràn đầy hảo cảm, vì công hay tư thì y cũng không muốn Đế minh võ giả ra tay với Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt, đặc biệt là Đế minh thủ lĩnh.

Đoạn Ngọc liếc nhìn vị thủ lĩnh kia, vô luận thế nào thì lúc này có người đứng ra bảo hộ hắn vẫn cảm thấy vui vẻ, chí ít là người này không giống như Vương Khánh Uy tùy tiện. Ấn tượng của hắn đối với Vương gia, Đạo Cực môn lúc này đã xấu đến cực điểm, trong di tích này một khi có cơ hội hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.

“Ngô Tùng Thiên, đã từng là Đế tộc Ngô gia thiên kiêu, tu vi hiện tại hẳn là Phong Vương cảnh đỉnh phong”. Cơ Tử Nguyệt âm thầm truyền âm cho Đoạn Ngọc, vừa vặn để hắn biết được vị thủ lĩnh kia là người nào. Cùng với đó nàng một lượt đem mười vị thủ lĩnh của Đế minh nói cho hắn biết, đó trước kia đều là thiên kiêu của Đế tộc, tu vi thấp nhấp cũng là Phong Vương cảnh hậu kỳ.

Đoạn Ngọc nghe xong thì âm thầm ghi nhớ lại, đồng thời với đó hắn cũng hiểu được nội tình của các Đế tộc, những người này nhìn qua cũng chỉ mới ba mươi mà thôi, tuy rằng không phải tuổi đời thật nhưng hẳn là cũng không lớn hơn quá nhiều.

Phụ hoàng có đối thủ! Đoạn Ngọc nội tâm thầm nói.

Mấy vị thủ lĩnh khác cũng là nhíu mày nhìn hướng Vương Khánh Uy, hiển nhiên là đều đang chờ đợi Vương Khánh Uy đưa ra một cái đáp án thỏa đáng.




“Ta nghi ngờ Thiện Ác pháp sư chính là hai người trước đó lẻn vào Dược điền”. Vương Khánh Uy thâm ý liếc nhìn mấy vị thủ lĩnh của Đế minh xong mới mở miệng. Lời này vừa ra lập tức khiến cho tất cả võ giả có mặt kinh ngạc, dù sao thì tin tức liên quan đến hai võ giả đi đầu xông vào Dược điền trong Đế minh cũng không phải bí mật, các thế lực lớn khác cũng đều đang âm thầm truy tra tin tức của hai vị võ giả thần bí kia.

“Vì sao lại nói như vậy?”. Minh chủ Khương Đạo Sơ nghi ngờ hỏi. Trước đó y cũng đã có suy đoán này nhưng tin tức tình báo về hai vị võ giả thần bí kia với Thiện Ác pháp sư cách biệt rất lớn, quan trọng hơn đó là tin tức xác định được hai vị võ giả kia đều là thiên kiêu hàng đầu. Nếu như Thiện Ác pháp sư là hai người kia thì há không phải hai người là võ pháp song tu yêu nghiệt sao?

Dạng yêu nghiệt này cho dù là trong Tiên môn, Tà tông cũng rất ít khi xuất hiện, cùng lúc nhô ra hai vị thực sự là khó mà tin được.

“Hai người này ẩn giấu thực lực”. Vương Khánh Uy mở miệng nói, ánh mắt của y nhìn về phía Đoạn Ngọc. “Các vị sẽ không không nhìn ra Ác pháp sư đánh thương con Tà hổ kia có chút kỳ quặc chứ? Nếu như hắn sử dụng thủ đoạn này từ trước thì đàn Tà thú có thể gây ra nhiều thương vong như vậy sao?”.

“Chỉ có như vậy?”. Khương Đạo Sơ nhíu mày hỏi. Còn lại mấy vị Đế minh thủ lĩnh cũng không có người mở miệng, hiển nhiên là đáp án mà Vương Khánh Uy đưa ra còn không thuyết phục được bọn hắn.

Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt bộc lộ ra pháp thuật cường đại như vậy đã chứng minh hai người cực kỳ không tầm thường, Đế minh nếu là muốn bắt lại hai người sẽ cần bỏ ra đại giới, đám thủ lĩnh Đế minh không muốn như vậy. Bọn hắn còn cần lực lượng đi tranh đoạt những thứ quý giá trong di tích.

“Các vị không thấy quá mức trùng hợp hay sao? Trước đó Thiện Ác pháp sư danh tiếng chưa từng xuất hiện, sau khi hai kẻ bí ẩn kia đánh vào Dược điền, đến khi trận pháp vây quanh Dược điền bị phá, chúng ta đi vào Dược điền không lâu thì hai vị Thiện Ác pháp sư xuất hiện”. Vương Khanh Uy lại nói.

Lời này quả thực là đã đánh động đến một chút thủ lĩnh và võ giả của Đế minh, bọn hắn bắt đầu dùng ánh mắt dó xét nhìn về phía Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt.

“Chậm đã!”. Vương Khánh Uy thấy vậy thì khẽ cười, vừa muốn nói thêm thì đã bị một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng cắt ngang, mở miệng là Cơ Tử Nguyệt. “Các vị đang nói chuyện gì? Chúng ta nghe không hiểu!”.



“Hai vị không hiểu hay là giả bộ không hiểu?”. Vương Khánh Uy ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cơ Tử Nguyệt hỏi.

“Hiểu mẹ ngươi!”. Đoạn Ngọc giận mắng một câu, trên tay lôi thương đã lập tức rời đi bắn về phía Vương Khánh Uy, tuy rằng một kích này không có cự nỏ tăng phúc nhưng uy năng cũng là tương đương với Động Thiên cảnh tầng ba, mà lại cực nhanh.

“Sớm đã chờ ngươi!”. Vương Khánh Uy lại không chút sợ hãi mà cười lạnh nói, cùng lúc đó y vung chiến thương trong tay đâm về phía trước, thoáng chốc đã liền cùng lôi thương đụng vào nhau.

“Ầm”. Lôi thương lập tức nổ tung sinh ra lực xé rách đáng sợ nhưng đều bị Vương Khánh Uy hóa giải, bản thân y cũng chỉ lui lại một bước, hoàn toàn không bị thương.

“Thủ đoạn này của ngươi tuy rằng có lực uy hiếp rất lớn, thế nhưng đó là ở khoảng cách xa, võ giả không kịp đề phòng mà thôi, trực diện đối chiến chưa hẳn đã mạnh hơn đồng cấp võ giả”. Vương Khánh Uy cười lạnh nhìn Đoạn Ngọc nói.

“Vậy sao?”. Đoạn Ngọc híp mắt lạnh lùng cười, lôi thương lại một lần nữa ngưng tụ, sau đó lại là một cây nối tiếp một cây xuất hiện, thoáng chốc năm cây lôi thương đã hiện ra chỉ thẳng về phía Vương Khánh Uy.

“...”. Vương Khánh Uy, còn có những người khác có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ nhìn về phía Đoạn Ngọc, trước đó Vương Khánh Uy có thể chặn lại một đạo lôi thương nhưng cùng lúc năm đạo đánh tới thì y có thể chặn được sao? Điều này sợ là bản thân của Vương Khánh Uy cũng không dám nói chắc làm được!

“Đủ rồi!”. Cơ Tử Nguyệt đột nhiên quát khẽ, chợt lại nhìn sang Đoạn Ngọc nói. “Thu lại đi, dù sao cũng là đồng đội một đoạn thời gian, không cần thiết vì một chút hiểu lầm mà đánh đến ngươi sống ta chết”.

“Hừ!”. Đoạn Ngọc hai mắt khẽ híp nhìn về phía Vương Khánh Uy hừ lạnh xong mới tán đi năm đạo lôi thương, liên tục ngưng tụ ra năm đạo lôi thương đối với hắn cũng là gánh nặng không nhỏ, không có khả năng duy trì quá lâu.


“Hai vị, đây hẳn là hiểu lầm, Vương huynh chỉ là muốn kiểm chứng một chút, không có ác ý”. Ngô Tùng Thiên lúc này mới đi ra giải vây nói.

“Đây chưa chắc đã là hiểu lầm! Các vị cũng đã thấy bọn hắn ẩn giấu thực lực!”. Vương Khánh Uy không cam lòng nói.

“Vương huynh, đây cũng mới là suy đoán của ngươi, hai người bọn họ cho dù là ẩn giấu thực lực thì cũng là bản lãnh của bọn hắn, ngươi nói không bằng chứng, chỉ dựa vào suy đoán sao có thể phục chúng?”. Ngô Tùng Thiên nhíu mày nhìn lại Vương Khánh Uy lạnh giọng chất vấn. “Lại nói nếu như hai vị Thiện Ác pháp sư đây thực sự là hai người bí ẩn kia thì bọn hắn đã có thể đi trước rời khỏi Dược điền rồi, làm gì còn cần chúng ta ở đây chém giết Tà thú, tự đưa mình vào nguy hiểm?”.

“Ta thấy chuyện này Ngô Tùng Thiên nói không sai, lấy thực lực của hai vị Thiện Ác pháp sư thì bọn hắn muốn rời khỏi Dược điền này không khó, nếu như bọn hắn là hai kẻ thần bí kia thì lưu lại nơi này không có lợi ích gì”. Chu Cương cũng bước ra nói.

Vương Khánh Uy bị hai người chặn lại thì nhíu mày, nếu như y đã nắm được bằng chứng thì đã không cần phải đôi co với Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt như vậy. Thế nhưng y vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình, Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt xuất hiện có quá nhiều điểm đáng ngờ, khả năng là hai kẻ thần bí kia rất lớn. Chợt y nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lên một đạo tinh quang.

“Muốn có bằng chứng cũng không phải việc gì khó, không biết hai vị Thiện Ác pháp sư có thể để chúng ta kiểm tra túi trữ vật của các ngươi hay không?”. Vương Khánh Uy nhìn Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt hỏi.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc