Tui giãy giụa đi phòng tắm lau mình, nhìn trên người loang lổ dấu vết mà khóc không ra nước mắt.
Đúng vậy, tui 419 rồi, đối tượng vẫn là kẻ đã có bạn trai.
Tui vừa mặc áo ngủ, vừa não bổ ra tình cảnh bị nguyên phối tát cho bạt tai.
Không biết nếu bây giờ tui đăng bài vào nhóm bạn bè, triệu tập mấy cậu 0 ai cũng lãng hơn ai tới thì sức chiến đấu có đủ một đao 999 hay không.
Đang lau lau, tui bỗng nhiên nhớ tới hình như tui quên cái gì ấy.
Tui đứng trước gương minh tư khổ tưởng một hồi, rốt cuộc nhớ ra.
Ờ, đúng rồi, tui quên bẵng Đồ Trần ở ngoài rồi.
32.
Này không nên a.
Đêm nay, tui rõ ràng có ý muốn thả thính Đồ Trần, bây giờ lại thành thành thật thật chuẩn bị đi ngủ.
Từ khi nào tụi lại thanh tâm quả dục như vậy?
Chẳng lẽ chuyện Đồ Trần ngủ ở nhà tui đã không đủ làm tui hưng phấn nữa sao?
Có thể là theo tuổi lớn dần, khẩu vị của tui cũng càng lúc càng lớn.
Phải biết rằng, hồi mười mấy tuổi lúc vừa tình đậu sơ khai, cho dù Đồ Trần nhìn tui cười một cái thôi tui cũng có thể mặt đỏ tim đập.
Chẳng lẽ đây là định luật chín muồi, chín tới loại trình độ này rồi, tui đã muốn quy y Phật giáo?
Hôm nay ở chung cả ngày, nhịp tim của tui cũng không có không bình thường.
Ờ mà cũng có, là vừa mới nãy.
Lúc bị Yến Thâm là cho tức tới không bình thường.
33.
Tui đóng cửa phòng tắm, nhìn người nọ ngồi trên giường lại là sửng sốt.
Người anh em này sao còn chưa đi nữa, không mời hắn ăn lẩu nên giờ phải chuẩn bị chỗ cho hắn ngủ hay sao?
Nhưng nhà tui chỉ có tổng cộng hai cái giường, tui cũng không thể mời đối tác ba ba của tui đi ngủ sô pha được?
Được thôi, tui ngủ sô pha.
Tui khổ quá mà.
Nhưng nghĩ tới hai cái giường của nhà tui, một cái là bạch nguyệt quang của tui nằm, cái còn lại là cho đối tác của tui nằm, tui cảm thấy nhẫn nhịn chút là qua ấy mà.
Thân tàn chí kiên, nói chính là tui.
Tui ôm gối đầu lên, lại từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm chăn khác, còn chưa kịp lùi cổ về thì tấm chăn kia đã bị một đôi bàn tay to cầm lấy rồi.
Yến Thâm ném chăn lên giường, cầm một cái tuýp nhỏ gì đó không biết lấy ở đâu ra, vừa nhìn tui vừa vỗ vỗ đùi mình.
…… Làm gì?
34.
Yến Thâm lại giơ tay vỗ vỗ, động tác kia giống như đang đùa với chó ấy.
Thấy tui đứng yên đó, hắn mới thêm một câu: “Lại đây, tôi thoa thuốc cho em.”
Buồn cười! Tui mà cần thoa thuốc sao!
Tui chính là danh 1! Làm biết bao nhiêu số 0 khóc lóc thảm thiết, vậy mà hắn muốn thoa thuốc cho tui?
Tra nam, rời khỏi giường tui, anh không xứng!
Tui biểu tình lãnh đạm, cho dù không có gương tui cũng biết vẻ mặt tui khinh thường thế nào.
Tui ha hả hỏi: “Ông chủ Yến, anh không cần gọi điện thoại về nhà à?”
Nói cho bạn trai đáng thương của anh rằng anh đã xuất quỹ phản bội cậu ấy.
Anh đội mũ xanh lên đầu bạn trai anh vậy mà vẫn có thể yên tâm thoải mái thoa thuốc cho một số 1.
Quá đáng thương, ngay cả tui còn thấy tội nghiệp giùm bạn trai anh.
35.
Yến Thâm thế nhưng rất là đạm nhiên, tay cầm tuýp thuốc mỡ vững như lão cẩu: “Không cần, trong nhà không có ai.”
Tui sửng sốt, sau một lúc mới tiêu hóa được hàm nghĩa đằng sau mấy chữ này.
Không phải đâu, chẳng lẽ hắn và bạn trai hắn là kiểu bên ngoài ân ái, sau lưng lại phóng khoáng hơn ai, ngẫu nhiên chơi trò đổi bạn tình, còn hẹn nhau đi ra ngoài chơi dã ngoại hay sao?
Mà khoan.
Mẹ nó, tui mới không chơi dã ngoại.
“Lại đây.” Yến Thâm vươn tay về phía tui: “Trên tay anh có thuốc mỡ.”
Tui ôm gối đầu đi qua, tính toán tặng hắn hai cái tát để hắn tỉnh ra, kết quả lại bị hắn kéo lại.
Trong lúc đó, tui theo bản năng mà rụt người ra sau, hậu quả là hụt chân ngã xuống.
Phải nói sao nhỉ.
Kiểu tư thế mặt đối háng này thật sự quá cảm thấy thẹn, trước kia tui thích chơi với mấy em 0 bao nhiêu thì giờ lại cảm thấy tao bấy nhiêu.
36.
Yến Thâm đỡ tui, trong lúc tui còn đang kinh ngạc hoài nghi nhân sinh thì thò qua hôn lên vành tai tui: “Xin lỗi, lần đầu tiên anh chăm sóc người khác, không biết khống chế sức lực.”
Đệt.
Anh nói chuyện thì nói đàng hoàng, mắc gì động tay động chân!
Tui hơi há mồm, định nói anh giỏi thật, trong nhà có bảo bối không chăm mà lại ra ngoài chăm sóc hoang dã.
Không, tui thật không có hoang dã, lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Tui giãy giụa kêu dừng: “Tui không cần! Tui không có mảnh mai như anh nghĩ đâu!”
Yến Thâm không nghe, cái vẻ nhẹ nhàng đè tui lại giống như tui chỉ là con mèo nhỏ mà hắn nuôi, căn bản sẽ không sợ tui quay lại đấm hắn một phát.
Nhưng cũng không phải đấm được hay không, đấm rồi công việc của tui cũng bay luôn.
Đầu năm nay, làm một đối tác tốt cũng quá khó khăn.
Tui nhẫn nhịn nước mắt, vừa tự tẩy não bản thân rằng tui chỉ là một thi thể, vừa thỏa mãn nguyện vọng muốn thoa thuốc cho tui của đối tác.
37.
“Tui…… Ngao!!!”
Kỹ thuật kia gì của Yến Thâm đã nát thì thôi, thoa cái thuốc cũng có thể lăn lộn tui đau muốn chết.
Tui cầu xin hắn buông tha tui, làm một chàng 1 thiện lương đi.
Yến Thâm cau mày, vừa giúp tui mát xa để tui thả lỏng, vừa không giảm lực đạo trên tay: “Đêm qua anh muốn ra ngoài mua thuốc, nhưng em quá dính người.”
Tui…… quá dính người?
Ha?
Anh nói cái gì đấy?
Tui trừng hắn, hắn liền cúi xuống mổ mổ thái dương tui: “Về sau vẫn là thoa thuốc liền đi, nếu không sẽ càng đau, phục hồi cũng chậm nữa.”
Tui hít hà một hơi: “Tê…… Anh vậy mà hiểu biết nhiều nhỉ.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Không được ăn lẩu, ăn chút gì thanh đạm thôi.”
Mắ tui vừa lật, thật sự mặc kệ.
…… Được, không phải chỉ là không mời anh ăn lẩu thôi sao, cần mang thù thế à.
Không thể tin được anh lại là một ông chủ mang lòng dạ hẹp hòi đến vậy đấy.
38.
Tui ghé lên đầu gối hắn, trong lòng cảm giác có chút biệt nữu, muốn tìm một cơ hội lăn xuống để thoát khỏi ma trảo của hắn.
Yến Thâm giống như nhìn ra ý đồ của tui, cười khẽ hộc ra hai chữ: “Đừng trốn.”
39.
Thực ra, trước khi gặp mặt Yến Thâm, tui có từng nghe về hắn.
Chỗ quán bar tui thường tới ở một ngày nào đó xuất hiện vị đại Phật này, chỉ uống rượu chứ không thả thính, giống như một cậu bé ngoan trung trinh như một ra đây để thả lỏng chứ không muốn gần người khác.
Nhưng khí chất ở chỗ đó, liền dẫn vô số bươm bướm nhỏ nhanh nhẹn mà đi, lại uể oải mà về.
Chẳng qua cùng là số 1, dù có nghe nhiều tui cũng không quá để trong lòng.
Cho nên khi nhìn thấy tên của đối tác trên hợp đồng, tui mới có chút kinh ngạc.
Chỉ với khuôn mặt kia đã khiến người khác muốn tới gần, nếu lại để lộ ra là một chủ nhân có tiền, những kẻ không biết an phận kia chắc ngay cả thủ đoạn xấu xa như hạ thuốc cũng sẽ ra tay.
Nhưng mà chủ nhân nọ hiện tại lại đang ôn nhu nhìn tui, nhẹ nhàng mỉm cười, ở dưới ánh đèn không quá chói sáng, ánh mắt hắn còn có một chút thâm tình.
Xong rồi, tui tự nhiên cảm thấy, nếu bạn trai hắn tới đánh tui, tui cũng không gọi đứa bạn nào trong giới tới giúp tui được.
Có lẽ, những em 0 mà tui kêu tới còn sẽ chung tay với bạn trai hắn tẩn tui một trận, để xả giận vì không có được hắn.
40.
Cảm giác được hầu hạ thật sự rất không tồi, trách không được trong giới khắp nơi phiêu 0.
Yến Thâm nhắm hai mắt hôn lên, tui đang mở miệng nên bị hắn hôn trúng.
Tui không muốn hôn môi với đối tượng 419, bởi vì tui cảm thấy so với vỗ tay, hôn môi thật sự dư thừa, còn sẽ làm người ta sinh ra sinh ra ảo giác không nên có.
Cho nên tui theo bản năng mà khép răng lại, cắn hắn một ngụm.
Nhưng tui vẫn nhớ rõ đây là đối tác ba ba của tui, không dám quá ra sức.
Nhưng có câu nói thế này.
Do dự, liền sẽ xong đời.
Chỉ chưa mất tới một giây, hắn liền cường ngạnh mà xông vào.
Hành vi này của Yến Thâm gọi là gì?
Gọi là ngươi dám to gan xúc phạm Thái Tuế gia!
Phải biết rằng, tui chính là một thuần 1.
Tui có thể bị động sao? Tui không thể!
Vì thế tui duỗi tay đè gáy hắn, mạnh mẽ hôn trả.
Tui muốn Yến Thâm nhớ rõ một điều, tùy tiện thả thính với 1, chính là đang đùa với lửa!