Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 31: Nhiếp Chính Vương trúng độc!



Hàn Dao hai tay ôm mặt chống trên bàn nhìn Tạ Nguyên Gia nghiêm túc luyện chữ, dáng điệu ngây thơ đáng yêu thuộc về thiếu nữ làm người ta sinh lòng yêu thương, nàng hơi nghiêng đầu, trong mắt hạnh chất chứa một vài suy nghĩ nhỏ nhặt mà chỉ có con gái mới có.

"Hoàng Thượng còn chưa luyện chữ xong sao?" Nàng bĩu môi có chút bất mãn, "Thần thiếp ngồi ở đây gần nửa canh giờ rồi."

Trong lòng Tạ Nguyên Gia cũng buồn rầu, "Còn sáu trang nữa."

Hàn Dao thả hai tay nâng mặt xuống, mất hứng nói: "Nhiếp Chính Vương sao có thể đối xử như thế với Hoàng Thượng, đây rõ ràng là cố ý! Hắn thừa dịp Hoàng Thượng bị thương cần tĩnh dưỡng bắt người làm thêm mấy thứ này, là để hắn có cớ độc chưởng quyền hành!"

"Hoàng thúc không phải là người như vậy, Hoàng Hậu không được nói lung tung." Tạ Nguyên Gia trong lòng than vãn, đang yên đang lành sao nam nữ chính lại thành ra như thế, đau lòng quá đi.

Hàn Dao mím môi, vẫn còn tức giận, "Đều do Hoàng Thượng quá thiện lương, mới khiến Nhiếp Chính Vương có cơ hội làm càn."

Tạ Nguyên Gia bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Dao dù sao cũng là thiên kim tiểu thư khuê các ít ra khỏi cửa, không có kinh nghiệm xã hội, y nhất thời cũng không giải thích rõ được lý do, y cúi đầu nhìn chữ mình đang viết, cảm thấy cũng xong hết rồi, y hạ bút xuống, định đứng dậy hoạt động hai cánh tay.

Lam Khấu ở bên cạnh trông thấy, vội vàng đi tới nhẹ nhàng đỡ lấy, sợ y bị ngã.

Tạ Nguyên Gia quay đầu lại khẽ xua tay với nàng: "Cô cô không cần quá mức cẩn thận, trẫm đã tốt hơn nhiều rồi."

"Ngự y nói cần phải tĩnh dưỡng thêm, Hoàng Thượng nhất định phải nghe lời." Lam Khấu không dao động, trên khuôn mặt nhàn nhạt không cảm xúc, nhưng trong mắt nàng lại lộ ra sự quan tâm.

Tạ Nguyên Gia dù sao cũng nói không lại mấy người bên cạnh Phó Cảnh Hồng, đơn giản liền tùy ý nàng. Hàn Dao thấy y đứng lên, vô cùng vui vẻ tiến tới kéo ống tay áo của y, "Hoàng Thượng viết xong rồi hả? Thần thiếp bồi người đi dạo nha!"

Cảm giác được có đôi tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình, Tạ Nguyên Gia thấy hơi lúng túng ngượng ngùng, trước kia khi đi làm khó tránh khỏi việc phải tiếp xúc thân thể với phụ nữ, nhưng đó là công việc, y không có tâm tư gì khác, nhưng Hàn Dao lại là "Thê tử" trên danh nghĩa của mình, tất nhiên sẽ mang ý nghĩa khác, đột nhiên bị nàng nắm tay, y thấy không được tự nhiên, lặng lẽ rút tay ra.

"Hoàng Hậu muốn đi dạo chỗ nào?"



Bị y rút tay về, trong mắt Hàn Dao hiện lên sự tổn thương, nàng vừa là thiên kim tiểu thư vừa là Hoàng Hậu, từ nhỏ đã được dạy là nữ tử phải biết dè dặt tự giữ mình theo khuôn khổ, không ngờ khi thử chủ động một lần, lại bị người ta lịch sự từ chối, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tạ Nguyên Gia biết trong lòng nàng cảm thấy thế nào, nhưng y không thể nói lời an ủi. Y vẫn luôn cho rằng, nếu không có ý định yêu đương với người ta, thì không cần cho đối phương hy vọng làm gì, càng không nên chủ động đứng ra an ủi, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ biết được sự dịu dàng của ngươi sẽ khiến đối phương đau đớn đến mức nào, nuôi hy vọng cho nàng, sẽ khiến nàng đắm chìm trong tuyệt cảnh không lối thoát.

Cũng may, Hàn Dao là một cô nương có trái tim rộng mở, cảm xúc thương cảm của nàng còn chưa được năm phút đã bay hết sạch, nụ cười tươi như hoa lại nở trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, "Thần thiếp vừa rồi có đi ngang qua hồ ở Ngự Hoa Viên, thấy cẩm lý (cá chép) ở đó không chỉ to béo mà màu sắc cũng rất tươi và lộng lẫy, hay là Hoàng Thượng cùng thiếp đi xem nha?"

Trong hoàng cung chỗ ăn chơi quá ít, trừ bỏ Ngự Mã Tràng và Ngự Hoa Viên, cũng không còn nơi nào khác đặc biệt đẹp, y cũng không thích xem biểu diễn ca vũ hí kịch, mấy cung khác càng không tới được.

Y còn chưa mở miệng nói chuyện, Lam Khấu liền nói: "Nương nương, Hoàng Thượng đi đứng bất tiện, e rằng không thể bồi người tới Ngự Hoa Viên."

Hàn Dao cực kỳ không vui, "Hoàng Thượng có thể ngồi kiệu mềm mà."

Tạ Nguyên Gia cũng muốn đi giải sầu, sau khi ngã bệnh suốt ngày cứ ru rú ở trong cung quả thật bứt rứt buồn bực, vì thế y nói với Lam Khấu: "Cô cô, không sao đâu, trẫm cũng muốn đi."

Nghe y nói muốn đi, Lam Khấu cũng không ngăn cản nữa, chỉ quay lại gọi người đẩy tới cái ghế dựa có bánh xe do Vương gia chuẩn bị, đây là thứ được dùng cho Tạ Nguyên Gia khi ra khỏi cửa đi dạo.

Tạ Nguyên Gia ngồi trên xe lăn do Lam Khấu đẩy, cùng Hoàng Hậu ra ngoài, Quý Thiếu Viêm đang giữ cửa ngoài thấy bọn họ ra khỏi cửa, lập tức ôm kiếm đi theo phía sau, dẫu sao cũng có Hoàng Hậu ở đây, hắn không thể cứ dán sát lại gần như thường ngày được, chỉ có thể bảo trì khoảng cách không gần không xa.

Cẩm lý trong hồ quả thật rất nhiều, lại rất hiểu tính người, nhận thấy có người tới gần bờ hồ, tất cả như ong vỡ tổ lao nhanh tới mặc dù ngày thường cũng có người tới cho ăn.

Mấy con cá này đều bị nuôi đến ngu ngơ rồi, y bây giờ chỉ cần đưa tay vô trong nước là có thể dễ dàng bắt được mấy con.

Tạ Nguyên Gia nhìn Hoàng Hậu ngồi trên tảng đá bên bờ hồ, từ trong tay của cung nữ bên cạnh lấy thức ăn cho cá thả vào nước, không khác gì một thiếu nữ bình thường, nhìn không ra sự cao quý đoan trang của Hoàng Hậu.

Nhưng mà, như vậy mới có cảm giác tươi mới và đầy sức sống.

Tạ Nguyên Gia trong lòng cảm thán, em gái nhỏ tốt như vậy, nên có chàng trai tốt đến yêu thương, chứ đừng suốt ngày đem tâm tư đặt ở trên người tên pháo hôi như mình, sao đầu óc của nam chính đến bây giờ còn chưa chịu thông chứ? Thật là làm người ta gấp gần chết.

Y còn đang mải mê suy nghĩ về chuyện này, liền thấy Thiến Bích chạy chậm tới, sắc mặt khó coi: "Hoàng Thượng, Vương gia không ổn rồi!"

Tạ Nguyên Gia trong lòng nhảy dựng, phản ứng đầu tiên chính là ngươi nói giỡn ư, vai chính sao có gì không ổn được?

"Lúc nãy người của Vương gia đến báo, nói Vương gia trúng độc!" Thiến Bích chạy đến thở hổn hển.

Đầu của Tạ Nguyên Gia lập tức trống rỗng, nhưng sau đó liền bình ổn lại tâm trạng, đây nhất định là tình tiết trúng độc trong nguyên tác, không nên hoảng loạn, đây chỉ là bẫy do nam chính sắp đặt thôi.

Nhưng mà, vẫn cần phải phối hợp diễn một chút.

Y còn chưa kịp mở miệng dò hỏi tình hình, Hoàng Hậu đã vui mừng phấn khởi hỏi: "Còn có chuyện tốt đến vậy ư?"

Tạ Nguyên Gia: "......"

Ngươi ở đoạn cốt truyện này trong nguyên tác không phải khóc lóc rất thảm thiết ư, sao không có tính tự giác của nữ chính gì hết vậy?



"Hoàng thúc hiện đang ở đâu? Trẫm lập tức đến thăm." Kỹ thuật diễn xuất của Tạ Nguyên Gia gần đây đã có tiến bộ, sắc mặt nôn nóng lo lắng quá chân thật không ai nhìn ra được là giả.

Thiến Bích đáp: "Ở Tê Hoàng Cung."

Tê Hoàng Cung chính là nơi Phó Cảnh Hồng ở tạm lại trong cung, Tạ Nguyên Gia nghe xong, vội kêu Lam Khấu đẩy y qua đó nhìn thử. Lam Khấu muốn nói lại thôi, nàng tất nhiên biết Vương gia nhà mình đang tương kế tựu kế dẫn dụ bọn sứ thần Tây Vực vào bẫy, nhưng nàng cũng lo lắng liệu chuyện xảy ra lúc này có làm Hoàng Thượng thêm mệt mỏi không?

Nàng không thể nói thẳng với Tạ Nguyên Gia, đành phải nghe theo lời y, đẩy Tạ Nguyên Gia tới Tê Hoàng Cung, khuôn mặt Hoàng Hậu hớn hở dạt dào vui như ăn Tết, Nhữ Tân lo lắng cô nàng vô tâm vô phế này sẽ gây rắc rối, vội len lén kéo nàng lại nhắc nhở nàng thu liễm một chút.

"Thu liễm cái gì?" Hàn Dao không thèm quan tâm, "Bổn cung đã sớm không vừa mắt hắn, lần này hắn trúng độc nhất định là quả báo! Ai kêu hắn mỗi ngày đều bắt nạt Hoàng Thượng, thật đáng đời!"

"Nương nương nhỏ giọng chút đi, ở đây toàn là người, còn có Hoàng Thượng nữa." Đầu của Nhữ Tân muốn hói rồi, có một chủ tử chỉ thích gây họa, thật khổ quá đi.

"Không cần sợ, Bổn cung tự biết!" Hàn Dao tự tin mỉm cười, "Ngươi yên tâm, Bổn cung bấy lâu nay giả bộ hiền thục trước mặt Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng cũng có biết đâu!"

"Đi, chúng ta cũng đi xem thử!" Hàn Dao phấn chấn như muốn bay lên, túm lấy Nhữ Tân đi tới Tê Hoàng Cung điều tra tình hình kẻ địch.

Lúc đoàn người Tạ Nguyên Gia đến Tê Hoàng Cung, đã có Ngự y chờ sẵn, đang bắt mạch châm kim cho Phó Cảnh Hồng hôn mê, thấy y tới, vội quỳ xuống đất: "Hoàng Thượng vạn tuế."

"Không cần hành lễ." Tạ Nguyên Gia phất tay, tiến lên nhìn Phó Cảnh Hồng sắc mặt xám xanh đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng âm thầm thấy sốc, nếu không phải y sớm đã biết trước cốt truyện, e rằng lúc này cũng sẽ bị biểu hiện trúng độc giả này lừa gạt, "Hoàng thúc sao rồi?"

"Vương gia trúng một loại độc rất kỳ quái, vi thần trước đây chưa từng gặp qua loại độc nào kỳ lạ như vậy, trong lúc nhất thời cũng......" Khuôn mặt Vương Ngự y đầy sự hổ thẹn.

Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Thái y vất vả rồi, vậy Hoàng thúc phải tính sao giờ? Chất độc này không có cách giải ư?"

"Chất độc này tấn công một cách dữ dội, thần trong lúc nhất thời cũng vô phương tìm được đối sách." Vương Ngự y thở dài.

Đều là người hôn mê nằm trên giường, Hoàng Thượng thì rất ôn nhu, còn Vương gia không chỉ mắng thẳng vào mặt lão mà còn đòi đồ sát cả nhà.

Quý Thiếu Viêm đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu rồi nói: "Hẳn là ' Đoạn hồn tán '."

Tạ Nguyên Gia nhìn sang, Quý Thiếu Viêm nghiêm nghị nói: "Thần trước đó ở Tây Vực đã thấy qua, loại độc này thập phần hung mãnh, lúc phát tác, nhanh nhất là ba canh giờ đã có thể giết chết người."

"Vậy có thuốc giải không?" Tạ Nguyên Gia lập tức truy hỏi.

Quý Thiếu Viêm trầm tư: "Nhất định là thằng chó Ấn Gia hạ độc thủ, ngoại trừ nó, không kẻ nào khác có được thuốc giải." Hắn chỉ lo tức giận mắng, phút chốc đã quên mất ý chính trong câu nói của Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia theo bản năng nhìn sang nữ chính, nữ chính......

Thôi bỏ đi.

Khuôn mặt nữ chính mừng rỡ vui sướng như chiếm được của hời, sợ là không trông cậy nổi chuyện nàng đi theo cốt truyện.



Chẳng lẽ, đây là đang mời gọi y thế thân cho vai nữ chính sao? Tạ Nguyên Gia nghẹn lòng, mới năm đầu tiên thôi mà sao pháo hôi chiếm sóng nhiều quá, nữ chính không thể có tinh thần tranh đấu được sao?

"Vậy trẫm cho người triệu đám người Tây Vực đó lại đây!" Tạ Nguyên Gia nhanh chóng quyết định, "Mặc kệ dùng biện pháp gì, trẫm nhất định phải cứu được Hoàng thúc!"

Quý Thiếu Viêm tuân lệnh, lập tức xoay người ra khỏi cửa đi trói đám người Ấn Gia mang về.

Tạ Nguyên Gia nhìn Phó Cảnh Hồng nằm yên nhắm mắt, thầm nghĩ những lời khi nãy mình nói thật mạnh mẽ và hùng hồn, vai chính nhất định sẽ rất cảm động.

"Các ngươi đều lui ra đi, người nhiều quá, trẫm sợ quấy nhiễu đến Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia nhìn khắp phòng toàn là người, lo lắng người nhiều quá sẽ làm vai chính mất hứng, vội kêu những người rảnh rỗi rời đi trước.

Hàn Dao vốn không muốn đi, nhưng nàng không có lý do gì để quang minh chính đại lưu lại, dù sao người đang nằm cũng không phải là nàng, náo nhiệt đã xem đủ rồi, liền dứt khoát mang theo Nhữ Tân rời đi.

Tạ Nguyên Gia thấy nàng thực sự không chút do dự bỏ đi, trong lòng bi thương.

Nữ chính nhà bọn họ nhất định là nữ chính vô trách nhiệm nhất ở trên mạng.

"Hoàng Thượng, người không quay về nghỉ ngơi sao?" Lam Khấu nhìn bên ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã ngã về tây, muốn y về trước.

Trước mắt đây chính là cơ hội rất tốt để xoát hảo cảm trước mặt vai chính, Tạ Nguyên Gia đương nhiên không thể bỏ lỡ, y vừa rồi mới thấy mí mắt của vai chính hơi giật giật, mấy lời lấy lòng đã sẵn sàng phóng ra!

"Trẫm không muốn về, Hoàng thúc nếu một ngày còn chưa khỏe, thì trẫm một ngày cũng chưa thể an tâm!" Tạ Nguyên Gia lời lẽ nghiêm túc biểu tình bi thương, "Đại Thành ta không thể thiếu Hoàng thúc, Hoàng thúc nhất định phải cố lên!"

Lam Khấu: Hoàng Thượng thật thiện lương, làm người ta cảm động.