Loan Tịch và Văn Phỉ vừa kết hôn đã ồn ào ầm ĩ muốn li dị.
Nguyên nhân là Loan Tịch phát hiện Văn Phỉ gian lận nên mới có thể đạt được điểm kiểm tra tối đa. Thực chất, Văn Phỉ là vị alpha bạo lực có giá trị vũ lực siêu cường nhưng giá trị học tập cực kém
Ưu điểm duy nhất chính là hắn có một vẻ ngoài vô cùng điểm trai, thêm vào đó là sau lưng có một gia tộc với thế lực mạnh mẽ, rất có tiền.
Chuyện này khiến cho Loan Tịch cảm thấy mình đã bị lừa gạt, nhưng đúng lúc này, anh lại phát hiện, mình đã mang thai.
Cho dù có muốn chạy thì anh cũng không cách nào chống cự tin tức tố do Văn Phỉ phát ra. Hơn nữa anh vừa mới mang thai, cơ thể rất yếu ớt nhạy cảm, rất cần có người chăm sóc.
“Thầy ơi, không cho anh chạy.”
Văn Phỉ vẫn đối sử với anh y như trước đây, giọng điệu cũng không dịu dàng là bao.
Loan Tịch cảm thấy rất uất ức, nhưng lúc Văn Phỉ thoa thuốc cho anh lại rất cẩn thận, động tác cũng dịu dàng. Bác sĩ không cho Văn Phỉ đụng vào anh, Văn Phỉ cũng nghe lời không đụng. Đến ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như tắm rửa, Văn Phỉ cũng phải ôm anh đi mới chịu, trước đó còn rất săn sóc điều chỉnh nhiệt độ nước tắm đến độ ấm vừa vặn rồi mới đặt anh vào bồn tắm ngâm mình. Sữa bò cũng vậy, Văn Phỉ luôn thử độ ấm tới độ vừa phải rồi mới đưa cho anh uống, mỗi ngày biến đổi đủ kiểu, nấu đủ loại món ăn rắc rối như thể đang dỗ dành anh.
“Cậu …” Loan Tịch cuối cùng không chịu đựng được nữa, nói: “Có phải cậu vì bé con nên mới đối tốt với tôi như thế không?”
Văn Phỉ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em chỉ sợ anh chịu khổ thôi.”
Trong lòng Loan Tịch sinh ra chút xúc động, nhưng anh cũng không nói ra.
Văn Phỉ vẫn không nói chuyện dịu dàng, nhưng bây giờ hắn đã thăng cấp đến độ rửa chân cho anh hắn cũng muốn đích thân làm. Tối đến, Loan Tịch mất ngủ cả đêm không ngủ được, lại tình cờ thấy Văn Phỉ nhẹ nhàng dùng tay xoa nhẹ lên cái bụng hơi phồng của mình.
“Ngoan, đừng quấy rầy mẹ ngủ.”
Tin tức tố của ông chồng alpha sưởi ấm cả cơ thể và trái tim của Loan Tịch, Loan Tịch nhắm mắt lại, nhích lại gần bên cạnh Văn Phỉ hơn.
Văn Phỉ ôm anh vào trong lồng ngực, khẽ nói: “Thầy ơi, thật vất vả mới bắt được anh, anh không được chạy.”
“Nếu không em sẽ rất đau khổ.”
Loan Tịch và áo sơ cởi bỏ bộ âu phục mi đi, suốt ngày mặc áo ngủ rộng rãi bằng bông và quần ngủ màu vàng nhạt ngồi ở nhà chơi, mái tóc đen dài mềm mại lại dài thêm một chút, được anh dùng dây chun buộc lên.
Có vẻ như anh thật sự không dự tính trở về trường dạy học mà chỉ ở nhà nghiên cứu dáng vẻ của một bà chủ gia đình, như cắm hoa, thưởng trà, vẽ tranh, nấu ăn … Gia tộc của Văn Phỉ là vô cùng giàu có, cũng vô cùng hi vọng anh sẽ trở thành một bà chủ chu toàn.
Loan Tịch ngoài ý muốn còn rất thích loại sinh hoạt như vậy.
Văn Phỉ sau khi tốt nghiệp trung học không vào đại học, hắn tiếp quản một công ty vũ khí trong tay cha mình, trở nên vô cùng bận rộn, thỉnh thoảng còn có thể vắng nhà cả một tuần.
Hắn cảm thấy cưới vợ xong mình cũng phải có năng lực nuôi vợ, trở nên vô cùng cố gắng.
Loan Tịch phát hiện lo lắng của mình đối với Văn Phỉ chỉ là dư thừa. Hắn có thể không làm được đề toán, nhưng làm việc gì cũng bình tĩnh, dứt khoát, các khối cơ bắp được che đậy dưới lớp quần áo càng phô này ra thân thủ bất phàm của hắn.
Loan Tịch còn có lần tình cờ phát hiện ra Văn Phỉ giấu súng sau lưng, trong lúc nhất thời bắt đầu lo lắng cho Văn Phỉ.
Văn Phỉ cho rằng Loan Tịch sợ hãi, trấn an anh: “Anh đừng sợ, gia tộc bọn em từ bé đã được huấn luyện bắn súng rồi, chuẩn bị đề phòng bất cứ tình huống nào.”
Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen của Loan Tịch, khiến anh cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Loan Tịch cúi đầu nói: “Rất nguy hiểm sao? Công việc của cậu ấy.”
Văn Phỉ lại bị hấp dẫn sâu sắc bởi hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp trong phòng ngủ trước mắt, hắn âm thầm thề, nhất định phải bảo vệ Loan Tịch cả một đời.
Hắn bước tới, ôm Loan Tịch, đặt anh ngồi lên trên đùi mình, lấy tay xoa nhẹ lên tóc người kia, vui vẻ nói: “Thầy ơi, anh đang lo lắng cho em sao?”
Loan Tịch lắc đầu không chịu thừa nhận.
Văn Phỉ lại cười cười, hôn lên vành tai anh: “Thầy ơi, gần đây anh có muốn em không?”
Loan Tịch muốn nói mình không muốn, lại không cưỡng được sức ảnh hưởng của tin tức tố hắn tỏa ra, Văn Phỉ còn vô cùng xấu xa cắn vào sau gáy anh một cái, khiến anh vừa đau lại ngữa.
“… Đừng cắn tôi!”
Văn Phỉ sờ sờ cái bụng đã tròn vo của anh, nói: “Anh á, anh chỉ muốn chào bé con thôi mà.”
Loan Tịch cảm thấy chẳng có gì hay ho cả, vừa định đứng dậy rời đi đã bị Văn Phỉ ôm lên giường. Văn Phỉ cởi cúc áo ngủ của Loan Tịch ra, hôn lên thân thể của anh, từ bụng tới bắp chân, xuống lòng bàn chân, hắn nhìn vào khuôn mặt đã đỏ bừng của Loan Tịch, nói: “Thẹn thùng rồi? Anh là alpha của em, có gì cần ngại ngùng thế chứ, nếu em cảm thấy ngại khi anh hôn em thì em cũng có thể hôn anh nha.”
“Thật ra anh cũng rất thẹn thùng đó, nhất là khi làm với em, thầy ạ. Em cũng không thích nói chuyện với anh, có phải là em rất ghét anh không?”
“Kết hôn với em là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời anh.” Văn Phỉ sờ sờ cái bụng tròn vo của Loan Tịch: “Đừng căng thẳng, thả lỏng đi nào, anh sẽ nhẹ nhàng với em và bé cưng.”
Loan Tịch nhìn vào mắt của Văn Phỉ, nói: “Cậu phải cẩn thận…”
“Được.”
Văn Phỉ dịu dàng an ủi Loan Tịch, Loan Tịch rốt cuộc nói ra những lời trong lòng mình.
“Công việc, nhớ, cẩn thận một chút…”
Văn Phỉ sửng sốt, lập tức mở cờ trong bụng, từ phía sau lưng ôm lấy Loan Tịch, nói: “Được. Bảo bối.”