Luận Tầm Quan Trọng Của Việc Học Giỏi Toán Học

Chương 9



Ngày Văn Phỉ lấy lại vẻ đẹp trai trước đây, Loan Tịch lại bắt đầu nôn mửa, ăn không ngon cũng ngủ không yên, còn trở nên rất thích khóc.

“Sao vậy?” Văn Phỉ rất chi là sốt ruột, ôm Loan Tịch dỗ dành: “Anh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?”

Trước đây anh không phải là một người thích khóc, suốt ba năm chờ đợi Văn Phỉ, chỉ có là lúc mới bắt đầu không thể nào tiếp thu được sự thực anh mới khóc vài lần. Văn Phỉ cho rằng Loan Tịch bị bệnh rồi, vội vội vàng vàng dắt Loan Tịch tới bệnh viện khám bệnh.

Bác sĩ trợn trắng mắt một cái: “Cậu thân là một alpha mà đến cả triệu chứng vợ mang thai cũng nhìn không ra à?”

Viên Viên theo sau Văn Phỉ còn học theo giọng điệu của bác sĩ bi bô nói: “Cha thân là một alpha mà đến cả triệu chứng vợ mình mang thai cũng nhìn không ra à?”

Loan Tịch đột nhiên lại khóc lên.

Đại mỹ nhân vừa khóc liền khiến ai thấy cũng mềm lòng, bác sĩ dịu dàng nói: “Sao vậy? Có phải là cậu ta bắt nạt cậu không? Nếu không, để tôi báo cảnh sát cho anh nhé, anh nên nhân lúc còn trẻ tuổi li…”

Văn Phỉ vỗ bàn một cái: “Em câm miệng đi!”  (╯‵□′)╯︵┻━┻ヽ

Hắn lại nhìn sang Loan Tịch ngồi bên cạnh một chút, giọng điệu lập tức dịu dàng lại: “Tịch Tịch, em vẫn cảm thấy khó chịu sao? Chúng ta về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé!”

Loan Tịch không nói lời nào, thực ra anh chỉ vì quá hạnh phúc nên mới bật khóc thôi.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới, chồng đã mất tích ba năm lại còn có thể trở về, hơn nữa anh còn có thể cùng người ấy cùng nhau nuôi lớn hai tiểu bảo bối đáng yêu.

Nhưng lần này anh nôn nghén cũng quá kịch liệt phản ứng cũng lớn, cảm xúc chập trùng cũng lớn, anh đã từ một mỹ nhân cao lãnh ( cao ngạo + lạnh lùng) biến thành một túi nước mắt nhỏ, vừa khóc vừa nghĩ mình đã lớn tuổi như vậy rồi còn khóc cái gì mà khóc, có cái gì hay mà khóc, nhưng mà anh thật sự rất muốn khóc nha ô ô ô…

Viên Viên lén lút nhìn ba ba mình khóc, vỗ vỗ bả vai cha nói: “Haiz, alpha, đã đến lúc cha phát huy tác dụng của mình rồi đấy! Mau dùng tin tức tố để an ủi ba ba đi!”

Văn Phỉ như bừng tỉnh khỏi tình giấc chiêm bao, vội vàng ôm vợ yêu vào lòng phát tin tức tố, thế mà Loan Tịch lại thật sự dừng khóc.

Hoá ra thật sự là bởi vì quá sợ mất đi, cho nên một khi không cảm nhận được tin tức tố từ alpha của mình tâm tình của anh sẽ chập chờn vô cùng mãnh liệt.

Lúc trước khi Loan Tịch mang thai Viên Viên, mặc dù Văn Phỉ vô cùng bận rộn, còn rất hay không có nhà, nhưng chỉ cần hắn có thời gian rảnh rỗi nhất định sẽ về chăm sóc anh. Lúc này Văn Phỉ đã có thời gian để ở bên anh cả ngày, y như một con cún lớn cả ngày dán lấy anh, đến cả cơm cũng muốn được đút ăn từng miếng từng miếng, chăn cũng phải cẩn thận đắp kín, ban đêm còn chăm sóc Viên Viên thích đá chăn xong lại về phòng ngủ, ôm mỹ nhân thơm nức của mình vào lòng.

Loan Tịch nhìn tất cả chuyện ở trong mắt.

Anh cảm thấy Văn Phỉ thật sự càng ngày càng thành thục, hắn đã trở thành một người chồng và một người cha rất tốt, thật sự đã trưởng thành rất nhiều.

“Tịch Tịch, hôm nay anh muốn ăn món gì?”

“Cái gì… Cũng được.”

“Tịch Tịch, hôm nay anh có nhớ em hông?”

“Hmm… Không phải em ở ngay đây sao? Sao em lại phải nhớ em.”

“Không phải em nói anh thích em sao?” Văn Phỉ thơm lên khóe môi của Loan Tịch: “Anh thích em ở điểm nào?”

Loan Tịch mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng.

“Anh thích dáng vẻ rõ ràng không làm được lại vẫn cố gắng đi làm của em.”

“Đây là ý gì?” Văn Phỉ hơi nghi hoặc hỏi: “Đang khen em sao?”

“Xem như thế đi, vậy còn em, sao em lại thích anh, hai tên nhóc omega cho em chép bài kia không phải là rất đáng yêu sao?”

Văn Phỉ cau mày, hình như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Hắn suy nghĩ quá lâu, lâu đến mức Loan Tịch ở trong lồng ngực của hắn ngủ thiếp đi.

“Hẳn là không có nguyên nhân gì cả, em thích anh chỉ vì thích anh thôi.”

Văn Phỉ nhỏ giọng lầm bầm, nghĩ thầm dù sao mình cũng đã lừa được người đẹp về tay, còn khiến người yêu sinh cho mình hai nhóc con, lúc này khẽ mỉm cười lộ ra răng nanh.

Viên Viên đứng ở chỗ cửa ra vào bày ra khuôn mặt không đành lòng nhìn thẳng, nói: “Cha ơi, nhìn cha cười ngốc quá đi, chú sĩ quan nói cha là kẻ ăn bám ba ba đó, con còn nói là cha không phải.”

“A, con còn nói gì nữa?”

Viên Viên ôm gấu nói: “Con nói, cha là chỉ là một phú nhị đại bình thường trong nhà có mỏ mà thôi á.”

( Phú nhị đại, tam đại: là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai / ba tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc.)

Văn Phỉ nắm chặt nắm đấm, nghĩ thầm đây chính là lúc mình Đông Sơn tái khởi, làm một vố lớn, chứng minh cho vợ và Viên Viên thấy… Hắn là một alpha xuất sắc!

Hắn bắt tay vào làm ăn buôn bán sữa bột và bỉm cho trẻ con, gác lại công chuyện làm ăn đao súng xuống, dẫn dắt alpha toàn quốc làm một người cha tốt!

Ba năm sau ——

Văn Phỉ trở thành vị vua của một thế hệ bỉm tã mới, sản nghiệp lớn đến trải rộng toàn quốc, chủng loại phổ biến phù hợp với mọi bờ mông non mịn của mọi đứa trẻ.

Chất lượng cực tốt với giá cả ổn định chính là bí quyết khiến công ty của hắng ngày càng phát triển.

Vua tã lót có một gia đình hòa thuận, có một người vợ xinh đẹp, còn có một nhóc con omega nói rất nhiều và một alpha vừa mới ra đời mới biết nói chưa được mấy hôm.

Văn Phỉ hỏi Viên Viên: “Viên Viên, ước mơ của con là gì?”

Viên Viên nói: “Làm một tên nhà giàu đời thứ ba không lo không nghĩ.”

Văn Phỉ hài lòng gật đầu, quay sang nhóc con alpha mới hai tuổi, hỏi: “Trùy Trùy, ước mơ của con là gì?”

Trùy Trùy là nick name ở nhà của bé con thứ hai, tên của bé là Văn Phân.

Như vậy, tên của hai bé con nhà hắn gộp lại sẽ trở thành: tổng số điểm đường cong hình nón!

( Tên Viên Viên là: Văn Sổ (闻数), tên bé hai là Văn Phân ( 闻分) ghép 2 tên là: số điểm (数分) – quỳ thật sự.)

Trùy Trùy nắm quả đấm nhỏ nói: “Ước mơ của con là tay trắng dựng nghiệp, tự mình sáng tạo ra một đế quốc thương mại! Cưới được một đại mỹ nhân, đi tới đỉnh cao nhân sinh!”

Văn Phỉ hài lòng gật đầu.

Loan Tịch ngồi ở một bên cười nhìn mấy cha con chơi đùa với nhau, anh đã trở về thủ đô tới trường dạy học, chẳng qua, anh không làm chủ nhiệm lớp mà chỉ là một giáo viên giảng dạy.

Chương trình học không quá nhiều, đủ để anh có đủ thời gian để ở nhà chơi với mấy bé con.

Anh thầm nghĩ, như vậy cũng tốt. Đây là giấc mơ thời còn trẻ của anh, có một gia đình nhỏ ấm áp hoà thuận, trong nhà có một người chồng có ý thức trách nhiệm rất mạnh lại rất yêu anh, còn có thêm hai bé cưng đáng yêu.

Anh thì sao, anh cứ làm một giáo viên bình thường, cũng không có dã tâm gì quá to lớn và hy vọng xa vời gì, cũng không đòi hỏi vinh hoa phú quý giàu sang, anh chỉ hy vọng người một nhà có thể mãi được bình an.

Anh đã chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được Văn Phỉ lớn lên, đàn ông yêu vì yêu anh mà trưởng thành.

____________

Hết chương 9