Thôi Ngộ thật sự ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh tôi, nghiêm túc đọc tài liệu.
Khi tôi hoàn thành công việc, vươn vai quay lại nhìn thì người đã ngủ rồi. Ngày thường anh luôn hiện vẻ nghiêm túc, cho dù đã ngủ nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, tựa như cất chứa rất nhiều tâm sự.
Tôi không nhịn được vươn tay ra sờ, muốn vuốt phẳng những nếp nhăn ấy. Ngay khi ngón tay tôi vừa chạm đến, Thôi Ngộ mở mắt ra.
Ánh mắt anh đen trắng rõ ràng, lặng lẽ nhìn tôi.
Tim tôi đập loạn xạ, vội vã rụt tay lại. Nhưng Thôi Ngộ nhanh hơn tôi. Một tay anh bắt lấy tay tôi, hơi dùng sức kéo tôi về trước, một tay ôm lấy eo tôi, ôm tôi vào lòng.
Chạm vào làn da nóng rực của anh, đầu óc tôi trống rỗng trong nháy mắt, chỉ có thể ngẩn người nhìn anh ghé lại gần.
Nụ hôn mềm mại đầu tiên chạm lên giữa mày, sau đó là khóe môi.
Trên người anh mang theo mùi thuốc khử trùng chỉ có ở bệnh viện.
Thôi Ngộ lẩm bẩm gì đó, giọng khàn khàn, tôi không nghe rõ, không khỏi “Hử” một tiếng. Vì vậy anh lặp lại: “Em cũng có ý với anh, đúng không?”
Đầu óc tôi còn sót lại một tia minh mẫn. “Nhưng anh đừng quên, chúng ta chỉ đóng vai bạn trai bạn gái.”
Thôi Ngộ hơi sửng sốt, như thể hoàn toàn quên mất thỏa thuận ban đầu của chúng tôi. Vài giây sau, anh mím môi, hơi ranh mãnh nói: “Bây giờ anh không muốn đóng vai nữa. Hứa Thiến, có thể vui lòng có mối quan hệ yêu đương nghiêm túc với anh không?”
Không có gì là không thể.
Có người yêu nhau bắt đầu từ hoàn mỹ, dần dà khuyết điểm lộ ra.
Mà tôi và Thôi Ngộ, chắc chắn bắt đầu từ khuyết điểm, sau đó mới từ từ bổ sung thêm.
Ví dụ như, tôi phát hiện Thôi Ngộ biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu không tệ. Anh còn có thể chơi guitar, hát cũng ổn.
Cường độ công việc trí óc cao khiến anh giữ thói quen tập thể hình -- vì vậy, e hèm, tôi có được kho báu.
Cuối tuần này, theo thông lệ Thôi Ngộ đến chung cư tôi. Anh mới vào chưa bao lâu thì di động tôi chợt reo lên. Tin nhắn từ ngân hàng.
Mẹ gửi tôi 50.000.
Này là thế nào?
Lâu rồi tôi không liên lạc với gia đình. Nhưng tôi đã thêm tài khoản wechat của cô em họ tôi từng dạy kèm, có động tĩnh gì thì cô ấy lén báo với tôi.
Theo lời em họ, rất nhiều người xem mắt Hứa Hân Duyệt mà nghe nói cô ta đang nợ cả triệu đồng tiền mua nhà, chị ruột lại mắc bệnh hiểm nghèo, vì thế đều tan tành.
Vì trả nợ, mẹ tôi không thể tìm việc đưa đón bọn trẻ, tiếp tục chu cấp cho con gái út. Bệnh về lưng, chân tuy là ở trong nhà có thang máy mà ngược lại càng tệ hơn.
Nhưng nói đến bệnh hiểm nghèo của con gái lớn thì hai người đều giữ kín như bưng.
Nghĩ tới nghĩ lui không rõ dụng ý của mẹ khi chuyển tiền cho tôi, vì vậy tôi gọi điện thoại về.
Mẹ tôi giải thích là: “Thiến Thiến, trong tay mẹ không có nhiều tiền, một ít này để cho con chữa bệnh, đừng nói với em.”
Tôi hơi mơ hồ. “Tiền này ở đâu mẹ có? Không phải còn đưa tiền cho Hứa Hân Duyệt trả nợ mua nhà sao?”
“Tiền bán nhà.”
“Tại sao?”
Mẹ tôi ấp úng, sau đó cúp điện thoại.
Tôi hỏi thăm em họ mới biết, Hứa Hân Duyệt đã có bạn trai. Người kia là giáo viên nước ngoài, quen nhau tại nơi làm việc.
Ban đầu Hứa Hân Duyệt coi thường người bạn trai đến từ quốc gia thuộc thế giới thứ ba, nhưng mấy người xem mắt liên tục thất bại, cô ta hơi sốt ruột. Chỉ có người này không ngại hoàn cảnh gia đình.
Cô ta chuẩn bị kết hôn, di dân, hơn nữa còn đưa mẹ đi cùng.