Luật Công Bằng

Chương 6: Hoàn



16.

Xem ra hôm nay định sẵn ngày xấu. Tôi nhắn wechat cho Thôi Ngộ, nói hôm nay hủy hẹn.

Tôi mới nhắn đi, đúng lúc anh nhắn lại: “Đường trên cao hình như có tai nạn, cô lái xe cẩn thận.”

Tôi xấu hổ trả lời: “Chính là tôi.”

Thôi Ngộ trả lời trong một giây. “Chờ tôi qua.”

Tuy xử lý các vụ tai nạn hơi phức tạp nhưng không phải một người không thể thực hiện. Hơn nữa tình hình giao thông tắc nghẽn, xe cộ kẹt cứng, chờ Thôi Ngộ lái xe đến có lẽ mọi việc đã kết thúc. Nhưng anh không nói dài dòng đã chạy đến giúp đỡ vẫn làm tôi rất vui.

Tôi dự đoán sai. Mười phút sau, Thôi Ngộ có mặt tại hiện trường. Có mặt sau chân cảnh sát giao thông chỉ vài bước.

Thôi Ngộ đi đến bằng xe điện, xe sơn màu vàng, hiển nhiên là xe của người giao hàng nào đó. Tôi tò mò, “Anh lấy xe ở đâu ra vậy?”

“Đúng lúc tiệm ăn có người giao hàng, tôi thuê xe của anh ấy.”

Thấy Thôi Ngộ nói chuyện với tôi, ánh mắt Trần Quân lạ lùng, “Hứa Thiến, mới có mấy tháng mà cô đã có bạn trai mới? Tốc độ thay bạn trai của cô còn nhanh hơn thay quần áo đấy.”

Chị anh ta ở bên cạnh đổ dầu vào lửa: “Đối với mẹ ruột của mình còn có thể mắng chửi, cô ta thì có thể là người tốt gì chứ? Chú em à, tôi thấy chú em tuấn tú lịch sự, khuyên chú đừng dây dưa với loại phụ nữ thế này, mất giá trị.”

Từ khi Trần Quân lên tiếng châm chọc, tôi đã nghiến răng nhưng vì có cảnh sát giao thông ở đây nên không tiện nổi cơn. Thôi Ngộ lại không bận tâm chuyện đó. Anh khoanh tay ôm ngực, cao thâm khó dò nhìn Trần Quân và chị anh ta.

“Làm phiền hai vị nhìn cho rõ tình hình, tôi không đến bảo vệ công lý. Tôi ở đây là để chống lưng cho Hứa Thiến.”

Mũi tôi cay sè, nước mắt không kiềm được tràn ra. “Chống lưng” vô điều kiện, từ khi tôi sinh ra đến giờ không hề nhận được từ cha mẹ mình. Sự tin tưởng này lại đến từ Thôi Ngộ, người chỉ mới gặp vài lần.

Đây là vì đồng cảnh ngộ mà thấu hiểu lẫn nhau, hay vì nguyên nhân khác?

Thôi Ngộ đẩy tôi vào trong xe, “Đừng nghe họ nói nhảm, cô vào trong chờ, chờ cảnh sát giao thông gọi ký tên thì ra.”

Tôi nói nhỏ: “Cảm ơn anh.”

Anh nhướng mày, “Cô đừng đau lòng tôi mắng bạn trai cũ là được.”

Tôi bị trêu nín khóc mỉm cười. “Anh thay tôi mắng anh ta thêm vài câu, hôm khác tôi mời anh một bữa thịnh soạn.”

Tuy nhiên, lần thứ ba hẹn hò của tôi với Thôi Ngộ cũng không suôn sẻ.

Đang ăn nửa chừng thì tôi bị gọi đi tăng ca. Tôi nghĩ Thôi Ngộ sẽ phiền, ai ngờ anh không nói gì, đứng lên cầm chiếc túi xách trong tay tôi.

“Tôi đưa cô đi. Cơm lần sau lại tiếp tục hẹn.”

Thật ra gia đình chúng tôi bây giờ khá yên ổn, không còn rắc rối gì nữa, cũng không cần lại hẹn nhau. Nhưng không hiểu sao chúng tôi vẫn gặp nhau. Hơn nữa, chúng tôi trong lòng hiểu rõ nhưng không nói rõ ra.

Đêm khuya thành phố không tắc đường, Thôi Ngộ lái xe rất nhanh. Đến dưới lầu công ty tôi, anh ngẩng lên nhìn hỏi, “Khuya rồi, cao ốc không còn mấy cái đèn. Cô tăng ca một mình có sợ không?”

“Hơi sợ, nhưng cũng không còn cách nào khác.”

Thôi Ngộ không nói hai lời, lấy máy tính từ ghế sau xe lên, “Đúng lúc tôi có tài liệu cần đọc, có phiền nếu tôi mượn đèn công ty cô không?’

17.

Thôi Ngộ thật sự ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh tôi, nghiêm túc đọc tài liệu.

Khi tôi hoàn thành công việc, vươn vai quay lại nhìn thì người đã ngủ rồi. Ngày thường anh luôn hiện vẻ nghiêm túc, cho dù đã ngủ nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, tựa như cất chứa rất nhiều tâm sự.

Tôi không nhịn được vươn tay ra sờ, muốn vuốt phẳng những nếp nhăn ấy. Ngay khi ngón tay tôi vừa chạm đến, Thôi Ngộ mở mắt ra.

Ánh mắt anh đen trắng rõ ràng, lặng lẽ nhìn tôi.

Tim tôi đập loạn xạ, vội vã rụt tay lại. Nhưng Thôi Ngộ nhanh hơn tôi. Một tay anh bắt lấy tay tôi, hơi dùng sức kéo tôi về trước, một tay ôm lấy eo tôi, ôm tôi vào lòng.

Chạm vào làn da nóng rực của anh, đầu óc tôi trống rỗng trong nháy mắt, chỉ có thể ngẩn người nhìn anh ghé lại gần.

Nụ hôn mềm mại đầu tiên chạm lên giữa mày, sau đó là khóe môi.

Trên người anh mang theo mùi thuốc khử trùng chỉ có ở bệnh viện.

Thôi Ngộ lẩm bẩm gì đó, giọng khàn khàn, tôi không nghe rõ, không khỏi “Hử” một tiếng. Vì vậy anh lặp lại: “Em cũng có ý với anh, đúng không?”

Đầu óc tôi còn sót lại một tia minh mẫn. “Nhưng anh đừng quên, chúng ta chỉ đóng vai bạn trai bạn gái.”

Thôi Ngộ hơi sửng sốt, như thể hoàn toàn quên mất thỏa thuận ban đầu của chúng tôi. Vài giây sau, anh mím môi, hơi ranh mãnh nói: “Bây giờ anh không muốn đóng vai nữa. Hứa Thiến, có thể vui lòng có mối quan hệ yêu đương nghiêm túc với anh không?”

Không có gì là không thể.

Có người yêu nhau bắt đầu từ hoàn mỹ, dần dà khuyết điểm lộ ra.

Mà tôi và Thôi Ngộ, chắc chắn bắt đầu từ khuyết điểm, sau đó mới từ từ bổ sung thêm.

Ví dụ như, tôi phát hiện Thôi Ngộ biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu không tệ. Anh còn có thể chơi guitar, hát cũng ổn.

Cường độ công việc trí óc cao khiến anh giữ thói quen tập thể hình -- vì vậy, e hèm, tôi có được kho báu.

Cuối tuần này, theo thông lệ Thôi Ngộ đến chung cư tôi. Anh mới vào chưa bao lâu thì di động tôi chợt reo lên. Tin nhắn từ ngân hàng.

Mẹ gửi tôi 50.000.

Này là thế nào?

Lâu rồi tôi không liên lạc với gia đình. Nhưng tôi đã thêm tài khoản wechat của cô em họ tôi từng dạy kèm, có động tĩnh gì thì cô ấy lén báo với tôi.

Theo lời em họ, rất nhiều người xem mắt Hứa Hân Duyệt mà nghe nói cô ta đang nợ cả triệu đồng tiền mua nhà, chị ruột lại mắc bệnh hiểm nghèo, vì thế đều tan tành.

Vì trả nợ, mẹ tôi không thể tìm việc đưa đón bọn trẻ, tiếp tục chu cấp cho con gái út. Bệnh về lưng, chân tuy là ở trong nhà có thang máy mà ngược lại càng tệ hơn.

Nhưng nói đến bệnh hiểm nghèo của con gái lớn thì hai người đều giữ kín như bưng.

Nghĩ tới nghĩ lui không rõ dụng ý của mẹ khi chuyển tiền cho tôi, vì vậy tôi gọi điện thoại về.

Mẹ tôi giải thích là: “Thiến Thiến, trong tay mẹ không có nhiều tiền, một ít này để cho con chữa bệnh, đừng nói với em.”

Tôi hơi mơ hồ. “Tiền này ở đâu mẹ có? Không phải còn đưa tiền cho Hứa Hân Duyệt trả nợ mua nhà sao?”

“Tiền bán nhà.”

“Tại sao?”

Mẹ tôi ấp úng, sau đó cúp điện thoại.

Tôi hỏi thăm em họ mới biết, Hứa Hân Duyệt đã có bạn trai. Người kia là giáo viên nước ngoài, quen nhau tại nơi làm việc.

Ban đầu Hứa Hân Duyệt coi thường người bạn trai đến từ quốc gia thuộc thế giới thứ ba, nhưng mấy người xem mắt liên tục thất bại, cô ta hơi sốt ruột. Chỉ có người này không ngại hoàn cảnh gia đình.

Cô ta chuẩn bị kết hôn, di dân, hơn nữa còn đưa mẹ đi cùng.

18.

Chuyện này nghe thấy không đáng tin.

Tôi gọi điện thoại lại cho mẹ, hỏi: “Năm đó mẹ tốn tiền để nó thi đậu biên chế, lại bán nhà cho nó mua nhà. Giờ nói di dân là di dân? Mẹ không hề biết tiếng Anh.”

Mẹ không kiên nhẫn nghe tôi nói: “Được rồi, con cứ nhận tiền là được.”

Sống 27 năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy mẹ thiên vị mình.

“Mẹ đang nghĩ gì vậy? Từ nhỏ tới lớn mẹ đều cưng chiều em, không thương con, tại sao lại đưa con tiền?”

Mẹ tôi thở dài. “Sao con có nhiều vấn đề vậy? Làm cha mẹ đều xử sự công bằng. Con cái đứa nào yếu thì thương hơn, đứa nào mạnh thì ít thương. Có vậy thì mọi người như nhau, gia đình mới hài hòa. Khi còn nhỏ, sức khỏe con tốt hơn em, học hành giỏi hơn, vì thế thương em hơn một chút. Bây giờ em tốt hơn con, thì chăm sóc con một ít.”

Tôi đã nghĩ đến vô số nguyên nhân vì sao em gái được ưu ái hơn tôi. Có thể vì nó nhỏ tuổi, có thể vì nó giống cha mẹ hơn, cũng có thể là nó sinh ra vào giờ may mắn.

Nhưng tôi nghĩ đến nát đầu cũng không ra, hóa ra là “không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều.”

Đây là logic kỳ quái gì?!

Như thể hai người đứng cạnh hàng rào nhìn ra ngoài, một người cao, nhìn được, một người thấp, nhìn không được.

Cách làm của người bình thường là đưa cho người thấp một hòn đá kê chân. Nhưng mẹ tôi, không chỉ cho hòn đá, bà còn muốn chặt chân người cao.

Tôi cúp máy, nhìn Thôi Ngộ bên cạnh.

Vẻ mặt anh cho thấy anh cũng như tôi bây giờ, chết lặng.

“Bà ấy nói cũng không hẳn là thật. Chắc em cũng hiểu, rất nhiều chuyện sau khi nói ra nguyên nhân, thật ra cũng không phải là nguyên nhân thực sự.”

Còn nguyên nhân thật là gì, đã không còn quan trọng nữa.

Tôi có cuộc sống riêng mình cần phấn đấu.

Hứa Hân Duyệt kết hôn cũng được, di dân cũng được, tôi lười bận tâm. Mặc kệ nó đi.

Đúng lúc hết hạn thuê nhà, tôi và Thôi Ngộ thẳng thắn nói số dư tài khoản của nhau, chúng tôi có thể hợp sức mua ngôi nhà không tệ lắm. Chúng tôi bận rộn mua nhà, trang hoàng, sắm sửa đồ đạc, hoàn toàn vứt chuyện ở quê ra sau đầu.

Không lâu sau khi chuyển nhà, em họ gửi tôi một thư mời điện tử. “Duyệt Duyệt sắp tổ chức hôn lễ, đã định ngày rồi, thứ bảy tuần sau.”

Nhận thiệp mời của em gái ruột từ người họ hàng, đúng là chuyện kỳ lạ. Nhưng nhìn trong ảnh, em tôi cười rất hạnh phúc. Cân nhắc nếu sau này tôi kết hôn, chắc chắn Hứa Hân Duyệt không gửi tiền mừng, vì vậy tôi cũng không định đưa tiền mừng cưới cho nó.

Nhưng Thôi Ngộ lại nheo nheo mắt nhìn. “Người đàn ông này nhìn rất quen.”

Tôi mở ảnh ra nhìn lại, “Chồng nó làm giáo viên ở huyện em, sao anh quen được?”

Thôi Ngộ lại khẳng định. “Nếu là giáo viên nước ngoài thì chắc chắn không sai.”

Một năm trước, Thôi Ngộ tiếp nhận một nữ bệnh nhân trẻ. Lúc thăm khám phát hiện người cô ấy đầy vết bầm tím nên anh đã báo cảnh sát.

Kết luận là bạo lực gia đình.

Bệnh nhân là nhân viên một trường tư thục ở Thượng Hải, cô ấy nói bạn trai là đồng nghiệp của mình. Có lẽ vì sự việc đó nên gã đàn ông này không làm việc được ở Thượng Hải nên đi nơi khác làm việc?

Tôi và Thôi Ngộ nhìn nhau, cảm thấy bất an. Bạo lực gia đình chỉ khác biệt ở chỗ “không” hoặc “vô số lần”. Ai dám đảm bảo người này thói quen khó bỏ, hay là lãng tử quay đầu?

Thôi Ngộ cau mày, “Anh nghĩ, nếu có nghi ngờ này thì tốt nhất nên báo với gia đình hoãn đám cưới lại… Tuy rằng em với họ có mâu thuẫn nhưng dù sao đây cũng là chuyện cả đời.”

Sao tôi lại không biết chuyện quan trọng. Nhưng dựa trên mối quan hệ giữa tôi với Hứa Hân Duyệt, nói với nó chỉ sợ không cảm kích mà nguợc lại cho rằng tôi ghen ghét. Vất vả lắm cuộc sống mới ổn định, sẽ lại bị quấy rầy.

Do dự mấy ngày, cuối cùng tôi vẫn quyết định báo với hai người.

Thực sự buông bỏ không phải là tiếp tục hận một người. Mà là đối xử như một người xa lạ.

Nếu tôi và Hứa Hân Duyệt là người xưa nay không quen biết, tôi vẫn cảnh báo nó. Dù sao thì bất kỳ ai có lương tâm cũng sẽ căm ghét kẻ ỷ mạnh hiếp yếu.

Tôi gửi thông tin chi tiết việc này cho mẹ tôi, đồng thời đính kèm ảnh biên nhận vụ án năm đó Thôi Ngộ chụp lại. Tôi chắc rằng mẹ xem sẽ hiểu vì bà gửi lại một icon bối rối.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán là hôn lễ diễn ra như dự kiến. Thậm chí Hứa Hân Duyệt còn đổi ảnh đại diện wechat thành ảnh giấy đăng ký kết hôn tình cảm của mình.

Tại sao Hứa Hân Duyệt bỏ qua quá khứ bạo lực của chồng, cương quyết kết hôn? Thật sự là não tàn yêu đương sao?

Tôi không kiềm được gọi hỏi mẹ, rốt cuộc là sao lại thế. “Con đã nói với mẹ người đàn ông mà Hứa Hân Duyệt cưới có khuynh hướng bạo lực, sao nó vẫn cưới? Nó không tin con có thể tự mình điều tra mà!”

Mẹ tôi thản nhiên: “Đó là ý của Duyệt Duyệt, con bé nói chuyện kết hôn đã thông báo mọi người, sao có thể từ hôn? Rất mất mặt!”

“Sao mẹ không khuyên nó?”

“Mẹ nghĩ, ly hôn vẫn tốt hơn là không gả được cho ai. Chưa kể, người đàn ông kia cũng thay đổi tốt hơn không phải sao? Hiện giờ nó đối xử với Duyệt Duyệt rất tốt, sẽ không có vấn đề gì…”

Hồ đồ. Nhỏ hồ đồ, lớn cũng hồ đồ. Việc đến nước này, nói nhiều vô ích. Tôi im lặng cúp điện thoại, dựa vào vai Thôi Ngộ.

Anh vuốt gọn mái tóc tôi. “Giải quyết xong chưa?”

“Không xong, nhưng em lười nghĩ nữa.”

Anh xoa vai tôi trấn an: “Vậy đừng nghĩ nữa, mỗi người có số mệnh của mình, em đã không thẹn với lòng.”

Lúc này, chúng tôi đang ngồi trên sân thượng ngôi nhà mới của chúng tôi. Mấy hôm nay, chúng tôi liên tục mời bạn bè đến mừng tân gia.

Có người hỏi chúng tôi khi nào làm hôn lễ. Tôi và Thôi Ngộ đã quyết định đi du lịch kết hôn.

Người đó ngạc nhiên, “Không cần người nhà chứng kiến sao?”

Chúng tôi siết chặt tay nhau, nhìn nhau cười. “Không cần thiết.”

Chạng vạng, những đám mây dày đặc che khuất mặt trời. Những tia sáng mặt trời không biết làm thế nào tìm thấy những khe hở, len lỏi chui ra, rắc lên một đường sáng vàng.

Vạn vật đều có vết nứt.

Nhưng cũng là nơi ánh sáng chiếu vào.

Tôi thì thầm: ‘Thôi Ngộ, em rất may mắn gặp được anh.”

Thôi Ngộ cong môi. “Những người may mắn có thêm anh.”

Khoảnh khắc này rất yên bình.

Tôi cảm thấy mình có thể ôm Thôi Ngộ đến thiên hoang địa lão.

“Nếu chúng ta có con, chúng ta chỉ sinh một đứa, dành tất cả tình yêu cho nó, được không?”

Thôi Ngộ cười véo nhẹ mặt tôi. “Anh tin Thiến Thiến là người mẹ tốt nhất thế gian.”

Đúng vậy.

Tôi sẽ nỗ lực đảm nhận trách nhiệm làm người mẹ tốt. Ít nhất, tôi sẽ không để những gì xảy ra với mình tái diễn trên người con tôi.

- -- Từ nhỏ đến lớn, tôi ganh ghét Hứa Hân Duyệt được yêu chiều hơn tôi.

Nhưng được một người mẹ hồ đồ nuông chiều thì có phải là điều tốt?

Trẻ con là trang giấy trắng, cha mẹ mới là bút vẽ. Họ vẽ thành dáng vẻ thế nào, con trẻ sẽ biến thành thế ấy.

Vì không cảm nhận được gia đình ấm áp, tôi phải rời quê hương, một mình phấn đấu. Là tôi chịu đủ uất ức mà tạo nên tôi hôm nay.

Còn Hứa Hân Duyệt, nửa đời người ngâm mình trong mật, nên kiêu ngạo, vô tri, không phân rõ trắng đen phải trái, vì cha mẹ yêu chiều mà bịt mắt nó đi.

Có nhân thì sẽ có quả.

Tuy tôi và Hứa Hân Duyệt không có sự công bằng trước mặt cha mẹ, nhưng cuộc đời là một đường đua dài.

Mà luật chơi của nó áp dụng công bằng cho tất cả mọi người.

- --Hết---