Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 15: Phán xét của luật sư Diệp



Chuông cửa vang lên liên hồi không ngớt.

Là ai đây?

Cậu ta không đi mở cửa, vội vã bước nhanh về phía phòng tắm để xử lý tình huống. Bỗng nghe thấy có tiếng người ngoài cửa vọng vào: “Chủ nhà không có nhà sao? Ban quản lý có thể mở cửa được không ạ?”

Khói dày đặc và mùi hóa chất kích thích trong phòng tắm ngày càng nồng nặc. Cậu ta đưa tay bịt mũi, biết chắc hóa chất HF đã rò rỉ, nhất thời không thể xử lý được. Bên ngoài có vẻ như ban quản lý đang cố gắng cưỡng chế mở cửa.

Không còn kịp nữa rồi.

Cậu ta nhanh chóng phản ứng, lao vào phòng ngủ kéo ra một chiếc hộp từ dưới gầm giường. Trong hộp là bốn con mèo con vừa mới sinh, thậm chí còn chưa mở mắt, tiếng kêu nhỏ xíu đến lạ thường. Cậu ta nhét từng con mèo vào túi ni lông, siết chặt miệng túi, xách chúng bước nhanh đến bên cửa sổ.

Cậu ta sống trong một căn biệt thự song lập, tầng trệt. Bên ngoài cửa sổ là khu vườn cây xanh của khu dân cư. Cậu ta giơ tay ném những chiếc túi vào bụi cây rậm rạp, chúng sẽ được che khuất không ai phát hiện ra.

Cánh cửa cũng đang được mở khóa.

Sau đó cậu ta đóng cửa sổ lại và đi tới mở cửa.

Thực sự có cảnh sát đứng bên ngoài.

Cậu ta sững người trong giây lát rồi đưa tay che mũi miệng, và ho dữ dội.

“Cậu có phải là Lục Vũ, chủ nhân căn hộ này không?” Cảnh sát rõ ràng đã ngửi thấy mùi hóa chất nồng nặc, họ nói tiếp: “Chúng tôi là cảnh sát. Một người hàng xóm đã gọi cảnh sát báo trong phòng cậu có mùi hóa chất rất nồng.”

Ai đã báo cảnh sát chứ? HF của cậu ta mới rò rỉ, dù có báo ngay lập tức thì cảnh sát cũng không thể đến nhanh như vậy được, trừ phi có người đã báo trước cả chục phút. Nhưng làm sao có thể? Lẽ nào có người tiên tri?

Lục Vũ bịt mũi không nói gì, ngước mắt nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên ngoài cửa đối diện phía sau cảnh sát. Là cô ta sao? Diệp Trần, có phải cô ta đã báo cảnh sát?

“Đây là mùi gì vậy?” Cảnh sát cũng bị hắt hơi, vội vàng bịt mũi, đẩy anh ta ra và bước vào phòng.

Một viên cảnh sát lập tức phản ứng: “Là HF à? Tại sao ở đây lại có HF?”

Lục Vũ bịt mũi miệng như một đứa trẻ phạm lỗi, thừa nhận: “Xin lỗi, tôi mua về để làm bài tập hóa học, không cẩn thận làm rò rỉ…”

“Thật vậy sao?” Có giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

Anh ta quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trần. Đôi mắt ấy như muốn xuyên thấu anh ta, nhìn chằm chằm và hỏi lại: “Thật vậy sao?”

Như thể đang chờ đợi anh ta thú nhận tội lỗi, cảnh báo anh ta đừng nói dối.

Lục Vũ run rẩy trong lòng, nhưng lại cảm thấy đôi mắt này thật giống mắt những con mèo kia – kiêu ngạo, lạnh lùng… Nhưng cuối cùng chúng đều sẽ biến thành ánh mắt kinh hoàng. Cậu ta thích quá trình này, nó mang lại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.

Cô tên là Diệp Trần phải không?

Cảnh sát đã đẩy cậu ta ra ngoài, vừa gọi điện cho các chuyên gia đến xử lý vụ việc, vừa muốn đưa cậu ta về đồn để làm rõ sự việc.

Lục Vũ cũng không phản kháng nhiều, biểu hiện rất trung thực, ngoan ngoãn. Cậu ta nghĩ chỉ là mua HF mà thôi, cùng lắm là phê bình giáo dục, mẹ cậu ta sẽ giúp giải quyết ổn thỏa.

Cậu ta đi theo cảnh sát ra khỏi hành lang, vô thức nhìn về phía bụi cây giấu con mèo nhưng lại nhìn thấy Diệp Trần.

Sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Vừa nãy không phải còn ở cửa phòng sao?

Lục Vũ sững sờ tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Trần cúi xuống nhặt chiếc túi từ trong bụi cây lên… Làm sao cô biết được?

Dưới ánh mặt trời, Diệp Trần mở túi ra, mèo con yếu ớt kêu meo meo, cô quay đầu về phía cậu ta, ánh mắt không có chút ấm áp.

****

Sao lại là bốn chú mèo con mới sinh? Người phụ nữ kia nói mình còn bị mất một con mèo mẹ nữa mà?

Diệp Đồng Trần nhìn những chú mèo con trong túi, sau đó liếc nhìn căn phòng đang bốc khói ngày càng dày đặc. Cô không cảm nhận được sự hiện diện của con mèo khác trong phòng. Không ở đây sao?

Cô gửi bốn chú mèo con đến bệnh viện thú y mà Hiểu Sơn Thanh đang ở đó trước.

Bởi vì tài khoản của người đàn ông kết nối trước đó đã bị khóa, Diệp Đồng Trần không biết làm cách nào để liên lạc với người phụ nữ bị mất con mèo. Vì vậy, cô lại bắt đầu livestream trên đường đến bệnh viện thú y. Khi khán giả ùa vào xem, cô hướng camera về phía bốn chú mèo con và nói: “Có ai là người phụ nữ bị mất mèo đã kết nối buổi sáng không? Ai biết cô ấy xin hãy báo cho cô ấy một tiếng, mời cô ấy đến xem có phải là mèo của mình không, và đến bệnh viện thú y Linh Ẩn để nhận mèo.”

Hy vọng hai người kết nối kia sẽ sớm liên lạc với cô.

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Bà xã tôi tìm thấy con mèo nhanh thật đấy!]

[!]

[Ủa? Cô ấy không phải nói còn chưa tìm thấy một con mèo mẹ và mèo con sao? Sao lại thành bốn con mèo con thế này? Trông chúng như vừa mới sinh, mắt còn chưa mở.]

[Mẹ của chúng đâu rồi?]

[Văn phòng luật còn kiêm nghề tìm mèo nữa à!]

[Có bắt được kẻ ngược đãi mèo không? Đã tìm thấy mèo thì chắc cũng biết kẻ đó là ai rồi phải không? Phơi bày danh tính hắn đi! Bắt hắn! Kiện hắn!]

Diệp Đồng Trần không trả lời. Rất tiếc, dù cô đã tìm thấy mèo nhưng không có bằng chứng trực tiếp chứng minh kẻ hành hạ và giết mèo chính là Lục Vũ đó. Và ngay cả khi có bằng chứng để khởi tố, kết quả có thể cũng sẽ khiến mọi người thất vọng.

Khi đến bệnh viện thú y, cô đã tắt livestream.

Hiểu Sơn Thanh giật mình khi nhìn thấy Diệp Đồng Trần ôm bốn chú mèo con: “Cô cũng nhặt được mèo sao? Thêm bốn con nữa à?”

“Tôi sinh ra chúng đấy.” Diệp Đồng Trần trêu chọc cậu.

Hiểu Sơn Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Đồng Trần.

Phản ứng này khiến Diệp Đồng Trần cũng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cậu cũng tin vào điều đó sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Hiểu Sơn Thanh đáp: “Tôi chỉ sửng sốt vì cô cũng biết đùa giỡn thế thôi.” Đây là lần đầu tiên cậu nghe cô nói đùa.

Diệp Đồng Trần đột nhiên không nhớ nổi lần cuối cùng cô nói đùa là khi nào?

Cô nhớ rằng trước khi chết, cô đã không được hạnh phúc trong một thời gian dài. Chiến tranh, bệnh dịch và xác chết ở khắp mọi nơi trong và ngoài các đạo quán, sư phụ chết để lại cô phải vật lộn với cuộc sống, và sau đó…

Bỗng nhiên, Diệp Đồng Trần cũng không nhớ nổi lần cuối cùng mình nói đùa là khi nào.

Cô nhớ rằng trước khi chết, đã rất lâu rồi cô không còn cảm thấy vui vẻ. Chiến tranh, dịch bệnh, xác người nằm la liệt khắp nơi trong và ngoài đạo quán. Sư phụ quy tiên, để lại cô gắng gượng chèo chống, và rồi…

Cô đã chết như thế nào?

Diệp Đồng Trần bỗng không nhớ rõ nữa, như thể đã chết quá lâu, cô quên mất một số chuyện. Chỉ mơ hồ nhớ có người ôm cô khi cô hấp hối, máu me đầm đìa…

Những chuyện khác, cô không còn nhớ nữa.

Những chú mèo con được giao cho bác sĩ thú y. Sau khi khám xét, bác sĩ cho biết bốn chú mèo này mới chỉ chào đời vài giờ trước, chưa kịp bú sữa đầu từ mẹ. Họ không chắc liệu có cứu được chúng hay không, nhưng sẽ cố hết sức.

Còn chú mèo cam mà Hiểu Sơn Thanh mang đến trước đó cũng đang thoi thóp. Nó bị bỏng nặng do chất hóa học, chưa rõ có tổn thương nội tạng hay không. May mắn là nó đã được làm sạch nên không còn dư chất hóa học trên bề mặt da.

Dì Hà đứng bên ngoài với chiếc hộp giấy dính đầy máu của mèo con trên tay, dì thở dài rồi lẩm bẩm: “Chú mèo bé bỏng như vậy…”

Hiểu Sơn Thanh đi mua trà sữa cho Diệp Đồng Trần trở về, thấy cô ngồi trong hành lang, khoanh tay trước ngực, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Cậu bỏ ống hút vào cốc trà sữa rồi đưa cho cô.

Diệp Đồng Trần nhận lấy cốc trà sữa và nhấp một ngụm. Dạ dày trống rỗng của cô dần dần cảm thấy dễ chịu hơn. “Hãy đặt tên cho nó đi, con mèo cam ấy. Có tên rồi, nó sẽ dễ sống sót hơn.”

“Còn có chuyện như vậy sao?” Hiểu Sơn Thanh ngồi ở bên cạnh cô.

Dì Hà nói trước: “Ở quê dì có câu nói thế này, đặt tên xong là đã đăng ký với Bồ Tát rồi, Bồ Tát sẽ phù hộ cho đứa nhỏ.”

Hiểu Sơn Thanh chưa bao giờ tin vào những điều này, nhưng lúc này lại gật đầu: “Vậy thì đặt tên đi, gọi là Mimi nhé?”

Dì Hà bật cười: “Quê mùa quá.” Sau đó dì nói: “Hãy để Tiểu Diệp đặt đi, cô ấy may mắn, để cho con mèo cũng được hưởng chút may mắn.”

Diệp Đồng Trần hơi ngạc nhiên khi dì Hà nói cô may mắn, nhưng cô không từ chối. Suy nghĩ một lát, cô nói: “Gọi nó là Quả Hồng đi, nó sinh ra vào mùa thu khi quả hồng chín.”

Cô từng nuôi một con mèo trắng bị thương và cô đặt tên nó là Tiểu Thanh Tĩnh vì nó quá ồn ào.

“Quả Hồng, hay đấy.” Dì Hà đồng tình: “Nó có màu giống quả hồng, còn được đặt trong hộp màu vàng nữa.”

Hiểu Sơn Thanh mặc dù cảm thấy cái tên này có chút qua loa, nhưng thấy bọn họ đều rất hài lòng nên cũng không tiện nói gì mà chỉ nói: “Chỉ mong nó có thể được thần linh phù hộ.”

Cửa bệnh viện thú y bị đẩy ra, hai người vội vã đi vào, một nam một nữ, đi về phía Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh.

Diệp Đồng Trần nhìn thoáng qua đã nhận ra người phụ nữ này chính là người đã đánh mất con mèo trong phòng livestream. Khi nhìn thấy cô ấy ngoài đời, cô ấy quả thật có khuôn mặt thanh tú, giản dị nhưng đôi mắt lại tràn đầy nghị lực.

Người đàn ông mặc áo len đen bên cạnh, có phải là đứa con riêng của chồng của cô ấy?

“Luật sư Diệp, đã tìm thấy con mèo của tôi chưa?” Người phụ nữ lo lắng hỏi, vội vàng giới thiệu: “Tôi là người đã đánh mất con mèo trong phòng livestream ngày hôm nay. Tôi tên Bạch Thắng Nam, còn đây là Lục Trình, con chồng… của tôi”

Người đàn ông mặc áo len đen hiển nhiên không thoải mái, ngượng ngùng bắt tay Hiểu Sơn Thanh và Diệp Đồng Trần: “Tôi chính là người tư vấn hôm nay, chào hai luật sư.”

Hiểu Sơn Thanh cũng nhớ ra, thì ra đây chính là người đã hỏi về việc có thể cưới mẹ kế hay không. Nhìn bề ngoài khó đoán được chênh lệch tuổi tác giữa hai người, Bạch Thắng Nam trông cũng chỉ khoảng 25 – 26 tuổi?

Sau khi bắt tay, Hiểu Sơn Thanh dẫn bọn họ đi nhận mèo. Khi nhìn thấy bốn con mèo con và con mèo nhỏ màu cam đang hấp hối, đôi mắt Bạch Thắng Nam đỏ bừng, gật đầu nói rằng đó là con mèo của cô ấy, vội vàng hỏi Diệp Đồng Trần: “Bốn chú mèo con chắc là con mèo mẹ đã lạc mất của tôi mới sinh. Khi nó bị lạc cũng sắp sinh rồi, mèo mẹ là con mèo trắng lông ngắn, cô có nhìn thấy con mèo mẹ không?”

Diệp Đồng Trần lắc đầu, cô chỉ thấy bốn chú mèo con. Cô không chắc mèo mẹ còn trong tay kẻ đó, hay đã bị hắn tiêu hủy xác rồi.

Bạch Thắng Nam lại hỏi: “Các chú mèo con được tìm thấy ở đâu vậy? Tôi muốn đến gần đó tìm thêm.”

Bên cạnh, điện thoại của Lục Trình đổ chuông. Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.” Rồi cầm điện thoại đi ra góc phòng để nghe.

Diệp Đồng Trần đang nói chuyện với Bạch Thắng Nam, nhưng cô thoáng nghe thấy Lục Trình đang cau mày nói: “Cậu ta lấy HF ở đâu vậy? Không biết đó là hóa chất bị kiểm soát à?”

Nghe đến “HF”, Diệp Đồng Trần lập tức nhìn về phía đó, cố gắng nghe rõ cuộc đối thoại của Lục Trình. Giờ đây thính giác của cô đã nhạy bén hơn nhiều, cô nghe thấy Lục Trình hỏi: “Có ai bị thương không? Tiểu Vũ không sao chứ? Cậu ta cần được dạy dỗ đàng hoàng! Làm sao có thể chơi đùa với thứ nguy hiểm như vậy! Tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với ông. Tôi có cần đến đồn cảnh sát không?”

Tiểu Vũ, Lục Vũ ư?

Diệp Đồng Trần đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Thắng Nam hỏi: “Cô biết Lục Vũ không?”

Câu hỏi đột ngột khiến Bạch Thắng Nam dừng lại một lúc rồi nói: “Lục Vũ? Tôi biết một người tên là Lục Vũ. Cậu ta là em trai cùng ba khác mẹ của Lục Trình. Có chuyện gì vậy, luật sư Diệp?”

Hiểu Sơn Thanh cũng chưa kịp phản ứng, chỉ thấy mắt Diệp Đồng Trần sáng lên, hỏi Bạch Thắng Nam: “Ba xác mèo con mà cô nhận được, cô có mở túi niêm phong ra xử lý không?”

“Không có.” Bạch Thắng Nam đáp: “Tôi đã báo cảnh sát, đang chờ họ đến lấy dấu vân tay nên vẫn giữ nguyên trong hộp, không động vào. Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đã tàn sát những chú mèo con. Dù pháp luật không thể bỏ tù kẻ đó, tôi cũng phải tìm ra và công khai danh tính hắn.”

Tốt, rất tốt, bằng chứng đã được bảo quản.

Diệp Đồng Trần chưa kịp nói tiếp, Bạch Thắng Nam đã nóng lòng hỏi: “Hai vị luật sư có thể đại diện cho tôi trong vụ án này được không?”

Hiểu Sơn Thanh không ngờ con riêng đến hỏi cậu xem có thể cưới mẹ kế hay không, cuối cùng cậu lại tiếp nhận vụ án của người mẹ kế này.

“Tôi biết, với văn phòng luật, những vụ án về ngược đãi động vật có thể là công cốc.” Bạch Thắng Nam lo sợ họ sẽ không nhận: “Tôi đã từng tham khảo ý kiến luật sư, ngay cả khi khởi kiện vụ ngược đãi động vật, cũng chỉ có thể khởi tố theo tội xâm phạm tài sản, nhiều nhất là bồi thường vài nghìn đồng cộng với tạm giam 15 ngày. Đối với văn phòng luật, một vụ án nhỏ tốn công sức như vậy…”

“Nhận chứ, tất nhiên là nhận.” Hiểu Sơn Thanh gần như không chút do dự nói: “Không có vụ án nào là nhỏ cả. Sứ mệnh của luật sư là bảo vệ trật tự pháp luật, duy trì công bằng và công lý xã hội, cũng như quyền lợi của mỗi thân chủ.” Cậu nói xong dường như lại cảm thấy xấu hổ, nhìn Diệp Đồng Trần nói: “Chúng tôi đều đã tuyên thệ khi học luật mà.”

Diệp Đồng Trần mỉm cười nói: “Đúng vậy, không có vụ án nào là nhỏ cả.” Cô nhìn Lục Trình đang đi tới sau khi kết thúc cuộc gọi, rồi nói tiếp: “Hôm nay chúng ta sẽ xử lý hai vụ án, hai vụ án tương tự nhau. Đi nào, cùng đến đồn cảnh sát để trình báo.”

Hiểu Sơn Thanh và Bạch Thắng Nam đều không hiểu, Lục Trình vừa đi tới cũng tỏ ra bối rối: “Tại sao phải đến đồn cảnh sát? Báo án gì? Vụ ngược đãi mèo con chúng tôi đã báo cảnh sát rồi mà.”

****

Trong đồn cảnh sát.

Lục Vũ cúi đầu ngồi trong phòng thẩm vấn, bị cảnh sát phê bình, giáo dục một lúc lâu, cậu ta rất phối hợp và nghe lời, thoạt nhìn là một cậu học sinh ngoan ngoãn, mặc dù cậu ta đã 19 tuổi nhưng cậu ta rất gầy, vóc dáng không cao như học sinh cấp ba.

Mẹ của cậu ta là Chương Phi Hồng đã đưa giấy chứng nhận mua HF hợp pháp thay cậu ta, chứng minh hóa chất được kiểm soát này được một phòng thí nghiệm hợp pháp cung cấp cho cậu ta thực hiện các thí nghiệm của mình.

Tất nhiên, cậu ta biết rất rõ chứng nhận của phòng thí nghiệm này là chứng nhận giả do anh trai Lục Trình đã nhờ ông nội là giáo sư Lục Phong Niên làm.

Cậu ta biết rất rõ Lục Trình là một người lương thiện đến mức ngu ngốc, chỉ cần mẹ cậu ta gọi điện khóc lóc cầu xin, Lục Trình đều sẽ mủi lòng xin ông nội một tấm giấy chứng nhận. Mà ông nội già nua cứng đầu của cậu ta vẫn luôn yêu thương Lục Trình nhất, từ trước đến nay chưa từng từ chối Lục Trình.

Cả nhà toàn là người giả nhân giả nghĩa đến ngớ ngẩn. Rõ ràng mẹ cậu ta là người thứ ba, cậu ta là con riêng, nhưng Lục Trình lại có thể giả vờ coi cậu ta như em trai ruột của mình.

Còn người vợ nhỏ của ba cậu ta, Bạch Thắng Nam, là người giả nhân giả nghĩa nhất, đầy tham lam mà cưới một ông già giống như ba cậu ta, chẳng phải chỉ để rời khỏi vùng núi và trở thành một người vợ giàu có sao? Cô ấy còn giả vờ chất phác, nhận nuôi một đàn chó mèo hoang.

Cô ấy có thực sự tốt bụng không? Nếu cô ấy thực sự tốt bụng, cô ấy sẽ không cưới ba cậu ta, cướp vị trí của mẹ cậu ta, hại cậu ta tiếp tục làm con riêng.

Nếu thật sự chất phác liệu có quyến rũ anh trai Lục Trình của cậu ta ngay sau khi ba cậu ta chết không?

Thế giới này thật ghê tởm! Cậu ta là người sống có thể bị bắt nạt bị đánh đập, nhưng có một đám đạo đức giả, coi chó mèo như con người.

“Đã gây phiền phức cho các anh rồi, nên bồi thường chúng tôi sẽ bồi thường, giấy cam kết cũng đã viết, sau khi về nhà tôi nhất định sẽ giáo dục thằng bé thật tốt.” Chương Phi Hồng liên tục xin lỗi và hứa với cảnh sát.

Cảnh sát vừa xác nhận giấy chứng nhận từ phòng thí nghiệm và định lên tiếng thả người, thì một cảnh sát khác từ bên ngoài bước vào nói: “Một số hàng xóm của Lục Vũ đã cùng nhau ủy quyền cho luật sư để kiện anh ta về tội phát tán chất nguy hại. Tạm thời chưa thể cho anh ta đi được.”

Cảnh sát tới nhìn Lục Vũ một chút rồi đưa hai tài liệu cho cảnh sát thẩm vấn: “Còn một trường hợp khác, người báo án Bạch Thắng Nam trước đó báo án mất mèo và mèo bị hành hạ giết hại, nhưng bây giờ cô ấy lại báo án mèo của cô ấy bị ăn mòn bởi HF mà chết, xác mèo dính đầy HF bị ném lại nhà cô ấy. Cô ấy cũng báo án về việc có chất độc hại bị ném vào nhà và bản thân bị đe dọa nghiêm trọng.”

Lục Vũ đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, lại cúi xuống khi đối diện với ánh mắt của cảnh sát, nhíu mày nghĩ thật nhanh: Hai vụ án này gộp lại, chẳng phải rõ ràng là cảnh sát sẽ nghi ngờ sao? Ai đã tra tấn và giết chết con mèo? Có rất ít cá nhân có thể có được HF một cách hợp pháp, nhưng bây giờ cậu ta vẫn đang ở trước mặt cảnh sát. Nếu họ không điều tra cậu ta trước thì họ sẽ điều tra ai?

Lúc này, cậu ta hoàn toàn không biết tội “phát tán chất độc hại” là tội gì, đối với cậu ta không có gì đáng sợ hơn việc bị vạch trần thân phận, lại còn là trước mặt mẹ cậu ta…

“Người hàng xóm nào đã báo cảnh sát?” Chương Phi Hồng ở bên cạnh hỏi: “Chúng tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho hàng xóm, nhưng còn việc phát tán chất độc hại là cái gì?” Hiển nhiên bà ta không hiểu đây là tội gì.

Một nữ cảnh sát gõ cửa đi vào, theo sau là một người khác: “Đây là luật sư đại diện cho mấy hộ gia đình của chung cư Khê Cốc, Diệp Trần.”

Diệp Trần?

Lục Vũ chợt nhìn qua, nhìn thấy Diệp Trần mặc áo sơ mi trắng lụa, quần tây xám bước vào, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu ta, mỉm cười rất nhẹ, giống như khinh thường rác rưởi. Cậu ta đã từng nhận quá nhiều ánh mắt như thế này rồi, cho là bản thân vốn nên không quan tâm nhưng bây giờ cậu ta lại nắm chặt tay. Lại là cô, lại là cô!

“Cô là ngôi sao nhỏ sống ở đối diện sao?” Chương Phi Hồng nhận ra cô, giọng điệu khinh miệt: “Đổi nghề làm luật sư, gần đây rất nổi tiếng nhỉ.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Đứa con gái riêng nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ còn chưa chịu nhận, làm ồn ào đến khó coi.

Diệp Đồng Trần không trả lời bà ta, cô đứng trước bàn đẩy tài liệu ủy quyền trong tay cho Lục Vũ và mẹ cậu ta, giọng điệu bình tĩnh: “Có lẽ hai vị chưa hiểu rõ về tội phát tán chất nguy hại. Tôi xin giải thích cho hai vị. Phát tán chất độc hại, chất phóng xạ, mầm bệnh truyền nhiễm hoặc các chất khác gây nguy hiểm cho an toàn công cộng đều được coi là phát tán chất nguy hại. Nếu chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, có thể bị kết án từ 3 năm đến 10 năm tù giam.”

Mắt Chương Phi Hồng bỗng ngước lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Đồng Trần, miệng định phản bác.

Diệp Đồng Trần tiếp tục nói một cách bình thản nhưng đầy sức nặng:

“Nếu việc phát tán chất nguy hại đã gây thương tích nặng, tử vong hoặc thiệt hại lớn về tài sản công hoặc tư, thì hình phạt có thể là tù giam từ 10 năm trở lên, tù chung thân hoặc tử hình.”

Cô nhấn mạnh: “Làm sao có chuyện chỉ phải bồi thường, tạm giam hay phê bình giáo dục được?”

Chương Phi Hồng không thể ngồi yên, đứng bật dậy khiến ghế kêu lên chói tai: “Phát tán chất độc hại gì chứ! Con trai tôi chỉ làm thí nghiệm hóa học, vô ý làm rò rỉ nguyên liệu thôi. Đâu có cố ý, càng không có ý định gây hại cho hàng xóm! Sao lại phải kết án chứ?”

Lục Vũ vẫn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Diệp Đồng Trần. Thật thông minh, cô lại có thể nghĩ ra tội danh như vậy cho cậu ta, thông minh hơn nhiều so với những kẻ ngốc đã bắt nạt cậu ta năm đó.

“Bà Chương, bà có biết sự nguy hiểm của HF không?” Diệp Đồng Trần liếc nhìn Chương Phi Hồng rồi lại nhìn sang Lục Vũ: “Nó có tính ăn mòn rất cao, có thể ăn mòn kim loại, thủy tinh, thậm chí cả da và xương. Khí của nó cũng rất độc, hít phải sẽ gây ăn mòn nghiêm trọng cho mắt, miệng và các cơ quan nội tạng… Chỉ cần một giọt HF nồng độ cao trên da cũng có thể nhanh chóng ăn mòn vào xương.”

Giọng nói của cô rất lạnh lùng, Lục Vũ lạnh sống lưng trước ánh mắt của cô. Cậu ta vô thức cụp mắt xuống: Cô nhìn chằm chằm vào cậu ta nói những điều này vì đã biết gì rồi sao? Biết được bao nhiêu?

“Lục Vũ.” Cô đột nhiên gọi tên cậu ta, khiến cậu ta run rẩy, nghe thấy cô hỏi: “Cậu hẳn phải biết rất rõ điều này.”

Lục Vũ không dám nhìn cô, một bàn tay đặt lên vai cậu ta, là mẹ của cậu ta Chương Phi Hồng

“Luật sư Diệp, cô không cần phải hù dọa con trai tôi.” Chương Phi Hồng bảo vệ con trai mình và nói: “Thằng bé không cố ý làm điều đó, đó chỉ là một sơ suất vô ý khiến chất lỏng bị rò rỉ, hơn nữa còn có nhân viên đi xử lý ngay lập tức, có nghiêm trọng như vậy không?”

“Việc sử dụng HF trong khu dân cư mà không được phép cũng là vi phạm pháp luật, dù là cố ý hay vô ý.” Diệp Đồng Trần nói với Chương Phi Hồng: “Người dân trong chung cư Khê Cốc đã đến bệnh viện để khám tập thể. Có người già và trẻ em ở gần nhà của các người, có nghiêm trọng hay không, không phải bà nói là được.” Cô hỏi Chương Phi Hồng: “Là ai đã phê duyệt cho con trai của bà sử dụng HF trong chung cư? Là phòng thí nghiệm của Đại học Hàng Châu đã cấp giấy chứng nhận đó à? Tôi sẽ đại diện cho thân chủ của mình kiện phòng thí nghiệm của Đại học Hàng Châu.”

Vẻ mặt của Chương Phi Hồng hoàn toàn thay đổi, bà ta nhờ Lục Trình xin ông Lục cấp giấy chứng nhận giả cho phép sử dụng HF. Bà ta không thể để phòng thí nghiệm bị kiện! Nếu ông Lục tức giận vì chuyện này, Tiểu Vũ làm sao có thể quay về với nhà họ Lục? Làm sao chia tài sản được?

Không thể làm ầm ĩ lên được, nhất định không thể làm ầm ĩ lên được, chẳng phải luật sư cũng chỉ vì kiếm tiền thôi sao? Nhất định có thể giải quyết riêng được.

Chương Phi Hồng ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Tất cả là lỗi của tôi. Tiểu Vũ nhà tôi thật sự không biết thứ này lại nguy hiểm đến như vậy. Tôi đại diện cho Tiểu Vũ xin lỗi luật sư và cảnh sát. Chúng tôi sẽ trả toàn bộ chi phí kiểm tra của toàn thể cư dân trong chung cư, sẽ đến xin lỗi từng nhà một.”

Đúng là rất biết điều.

Diệp Đồng Trần không buồn nghe bà ta diễn kịch nữa, quay sang nói với viên cảnh sát: “Văn phòng luật của chúng tôi cũng đại diện cho cô Bạch Thắng Nam. Sau khi mèo của cô ấy bị đánh cắp, nó đã bị ăn mòn lông bằng HF, rồi được bỏ vào túi nhựa kín và thả lại nhà cô ấy. Nếu không có người nhắc cô ấy bảo quản bằng chứng, có lẽ cô ấy đã mở túi niêm phong và bị bỏng do chất lỏng HF còn sót lại trên xác mèo, thậm chí có thể dẫn đến tử vong. Chúng tôi có lý do hợp lý để nghi ngờ kẻ trộm mèo này có ý định giết hại cô Bạch Thắng Nam.”

Nói bậy.

Lục Vũ mím môi trắng bệch, cậu ta không muốn giết người, chỉ muốn khiến cô ấy sợ hãi đau khổ, quay về vùng núi của cô ấy.

Nhưng cảnh sát cũng đồng tình với nhận định nực cười này và coi trọng vụ trộm mèo. Họ thậm chí còn làm theo ý muốn của Diệp Đồng Trần và bắt đầu điều tra những người đã mua HF ở Hàng Châu.

Lục Vũ lúc này giống như chấy rận trên đầu người đàn ông hói, quá rõ ràng. Cậu ta nghĩ tới con mèo cái màu trắng vừa mới sinh, nó vẫn chưa được xử lý vẫn còn dấu vân tay của cậu ta ở trên đó, tuyệt đối không thể bị cảnh sát tìm thấy.

Không hiểu sao, cậu ta giống như bị ánh mắt như máy quét qua. Cậu ta ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt của Diệp Đồng Trần.

Lần này cậu ta không tránh né, chẳng phải cô biết xem tướng trong livestream sao? Thậm chí còn có thể nhìn ra ai là người đồng tính, có thể nhìn ra cậu ta là người như thế nào không?

Bói toán và xem tướng đều là những chiêu trò lừa đảo. Cậu ta chưa bao giờ tin vào điều đó, nhưng cậu ta tin vào tâm lý học. Cậu ta biết rằng bây giờ cậu ta không thể chột dạ nên cậu ta bình tĩnh nhìn cô.

Diệp Đồng Trần cẩn thận nhìn Lục Vũ. Cậu ta có vẻ ngoài ngây thơ và yếu đuối của nạn nhân. Đây là lý do tại sao lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ta không nghĩ cậu ta là hung thủ. Vì mùi máu trong phòng cậu ta, cô nghĩ nó xuất phát từ cánh tay cậu ta. Cậu ta đã cắt cổ tay mình, thậm chí nhiều lần.

Lúc đó cô chỉ để ý rằng cậu ta là nạn nhân của bạo lực và thường xuyên bị bắt nạt, đánh đập.

Nhưng cô quên mất rằng đôi khi kẻ yếu sẽ gây hại cho kẻ yếu hơn.

****

Diệp Đồng Trần đứng dậy và rời khỏi phòng thẩm vấn.

Lục Vũ phải ở lại hợp tác điều tra, nhưng mẹ cậu ta vội vàng đi theo Diệp Đồng Trần ra ngoài. Bà ta lịch sự muốn ngăn cản Diệp Đồng Trần từ phía sau, nhưng Diệp Đồng Trần lại phớt lờ bà ta.

Bà ta lại nhìn thấy Bạch Thắng Nam đã báo cảnh sát ở trong sảnh, Lục Trình ở bên cạnh cô ấy. Người phụ nữ giỏi giả vờ này thật lợi hại, cả người già lẫn người trẻ đều bị cô ấy quyến rũ.

Luật sư của Bạch Thắng Nam lại chính là Hiểu Sơn Thanh, vị luật sư khiếm thính làm việc chung với Diệp Đồng Trần.

“Tiểu Trình.” Chương Phi Hồng vội vàng đi về phía Lục Trình, nắm lấy cánh tay Lục Trình, hai mắt đỏ bừng: “Mau cứu em trai của con đi, bây giờ em trai của con sắp bị bắt giam, luật sư còn muốn kiện ông nội của con!” Bà ta trừng mắt nhìn Hiểu Sơn Thanh: “Chính là văn phòng luật này. Sao con lại đi cùng bọn họ chứ, họ không chỉ muốn kiện em trai con, mà còn kiện cả phòng thí nghiệm và ông nội con nữa.”

Lục Trình nghe vậy choáng váng. Cậu ta đi cùng Bạch Thắng Nam và Hiểu Sơn Thanh để báo cáo vụ án hành hạ và giết hại mèo. Cậu ta không để ý đến vụ án của luật sư Hiểu. Cậu ta chỉ nghe nói luật sư Diệp đã liên lạc với những người ở chung cư Khê Cốc, nhưng không biết rằng luật sư Diệp lại còn muốn kiện ông nội cậu ta.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Trình kinh ngạc quay đầu lại hỏi Diệp Đồng Trần.

Diệp Đồng Trần thẳng thắn nói: “Tôi muốn truy tố Lục Vũ về tội thải chất độc hại. Tất nhiên, tôi cũng muốn khởi tố phòng thí nghiệm đã phê duyệt hành vi tàng trữ HF sau lưng của cậu ta.”

Lục Trình nghẹn ngào, làm sao cậu ta có thể giải thích rằng giấy chứng nhận của phòng thí nghiệm là giả?

“Luật sư Diệp, vụ án này…” Lục Trình muốn nói chuyện riêng với Diệp Đồng Trần.

Bạch Thắng Nam cúi đầu ký tên, đặt bút xuống đứng lên nói: “Luật sư Diệp đã nói cho tôi biết về vụ án này. Nếu quả thực phòng thí nghiệm của ông lão đã đưa hóa chất nguy hiểm như vậy cho Tiểu Vũ thì phải chịu hậu quả chung với Tiểu Vũ.”

Bạch Thắng Nam nhìn Lục Trình và Chương Phi Hồng nói: “Mấy ngày trước khi mèo của tôi bị lạc, Tiểu Vũ đã đến xem chúng, thậm chí còn nói cậu ta rất thích mèo con.”