Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 26: Chứng nhân kết hôn của ba cả



Chương Danh Thụy sợ Thẩm Xác sẽ gây rối trong bệnh viện, vội vàng kéo hắn ta, thì thầm đề nghị hắn ta ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, cụ Triệu bất ngờ tỉnh lại.

Bác sĩ đến kiểm tra tất cả chỉ số của cụ bà, mỉm cười nói với cụ: “Cụ đấy, hoàn toàn không có vấn đề gì cả đâu, nhưng sau này phải chú ý một chút, đừng để ngã nữa.”

Triệu Bình An đứng bên giường bệnh suýt khóc, dù sao đã lớn tuổi như vậy, ông ta sợ cụ bà sẽ không tỉnh lại nữa, vội vàng cảm ơn bác sĩ rối rít.

Bác sĩ cũng rất vui khi thấy cụ bà đã trường thọ như thế này vẫn có thể tỉnh lại bình thường, dặn dò Triệu Bình An vài câu rằng để cụ bà nghỉ ngơi trước, những người khác đừng quấy rầy. Sau đó lại trông thấy Chương Danh Thụy và Thẩm Xác ở bên ngoài, chỉ bảo họ: “Nơi này là phòng bệnh, không phải phòng khách, có việc gì thì ra ngoài nói.”

Chương Danh Thụy ngăn Thẩm Xác lại, vội vã nhận lỗi, cũng không dám bước vào phòng bệnh khiến cụ bà bị kích động, như vậy quá rõ ràng, bị hai luật sư là Hiểu Sơn Thanh và Diệp Trần này bắt được thóp sẽ phiền toái lắm.

Nhưng anh ta không biết, sau khi Thẩm Xác xông vào phòng bệnh, Hiểu Sơn Thanh đã báo cảnh sát, đây là bằng chứng rõ ràng cho tội hăm dọa.

Diệp Đồng Trần cũng không ở lại trong phòng bệnh quấy rầy Triệu Bảo Châu nghỉ ngơi. Cô ra khỏi phòng bệnh liền đối mặt với đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, giống như một con sói đói không thể rời mắt khỏi cô.

Chương Danh Thụy vội vã giới thiệu, đây là Thẩm Xác, trợ lý của anh ta.

Thẩm Xác?

Diệp Đồng Trần không nhớ mình đã từng nghe qua cái tên này, nhưng cô đảo ánh mắt qua bàn tay quấn băng vải của Thẩm Xác, lại nhìn qua gương mặt Thẩm Xác, bỗng nhiên chợt đoán được gì đó. Hắn ta là đạo sĩ đã đổi mệnh của Giang Dã nhỉ? Vết thương trên tay là do bị cô phá thuật đúng không?

Quả thật, đạo thuật của người này không tầm thường.

Bởi vì Diệp Đồng Trần không hề nhìn thấy “quá khứ”, “tương lai” và mệnh số trên gương mặt tái nhợt này, khả năng duy nhất là người này đã từng đổi “mệnh” cho mình rất nhiều lần, bao gồm thân thể hiện tại, cũng không phải là thân thể của hắn ta đúng không?

Có thể đổi mệnh cho mình nhiều lần như thế, đạo thuật của hắn ta không tầm thường, nhưng ác nghiệp lại quá nặng.

Diệp Đồng Trần gần như không cần đoán cũng biết người động đến Triệu Bảo Châu là Thẩm Xác này.

Hóa ra ba con nhà họ Chương đã nhờ “Đại sư” Thẩm Xác âm thầm làm mấy việc sau lưng, nếu Triệu Bảo Châu chết, ba con họ sẽ là người thừa kế theo thứ tự phải không?

Ánh mắt của Diệp Đồng Trần dừng trên người Thẩm Xác một lát, hai mắt Thẩm Xác như một ngọn lửa vậy, hắn ta gạt tay Chương Danh Thụy ra, đi về phía cô: “Đã lâu không gặp, chắc cô vẫn nhớ tôi nhỉ.” Hắn ta nói với cô mà không hề che giấu chút nào cả: “Thẩm Tước, chữ Tước trong chim sẻ.”

Hắn ta định tìm ra vẻ có tật giật mình trên mặt Diệp Đồng Trần, sự ngạc nhiên sau khi gặp lại kẻ thù sau một thời gian dài xa cách, nhưng lại không hề có. Cô chỉ suy nghĩ một chút, bảo: “Không nhớ rõ cho lắm.”

Thẩm Xác đột nhiên thấy vô cùng thất vọng, cô chuyển kiếp rồi ư? Cô đã quên đi tất cả những ký ức ở kiếp trước rồi sao?

Trên đời này chỉ có mình hắn ta nhớ những quá khứ khắc cốt ghi tâm kia sao?

Không thể như thế này được, cô phá được thuật của hắn ta, chắc chắn pháp thuật sẽ không thấp hơn hắn ta. Nhưng thế gian ngày nay đã không còn linh khí, không thể tu luyện được nữa, không thể có thuật sĩ mới xuất hiện, trừ phi giống như hắn ta, sống từ quá khứ đến hiện tại, một thuật sĩ của quá khứ.   

Cô như một bí ẩn đứng trước mặt hắn ta, khiến hắn ta nóng lòng muốn khám phá.

“Không nhớ cũng không sao.” Thẩm Xác nhìn cô: “Cô sẽ nhớ kỹ tôi.”

Quả thật, Diệp Đồng Trần không hề nhớ mình từng quen một người như thế này, là người quen của nguyên chủ Diệp Trần sao?

Cô chợt nhớ đến việc Diệp Trần tự sát một cách khó hiểu, Diệp Trần đã thu gom được nhiều chứng cứ như vậy, tại sao lại đột nhiên suy sụp, lựa chọn tự tử? Cô bé thực sự tự lựa chọn tự sát hay sao? Hay là… Thẩm Xác này cũng đã từng động đến số mệnh của Diệp Trần?

Cô vẫn nghĩ trên đời này chỉ có mình cô là người biết pháp thuật, nhưng một kẻ như Thẩm Xác, dùng pháp thuật để làm đủ điều ác, không nên tồn tại.

Thẩm Xác còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên có vài người cảnh sát bước đến ở hành lang.

Hiểu Sơn Thanh lập tức tiếp đón: “Là tôi báo cảnh sát.” Cậu nói rõ tình huống với cảnh sát: “Thân chủ Triệu Bảo Châu của tôi vì vấn đề tài sản thừa kế, bị ba con Chương Danh Thụy che giấu việc phân chia di chúc, đe dọa ép buộc bà ký tên vào hợp đồng gian lận, dẫn đến việc bà ngất xỉu phải nhập viện.”

Chương Danh Thụy nghe xong thì sợ ngây người: “Bọn tôi đe dọa ép buộc khi nào hả?”

“Anh có từng nói với bà Triệu Bảo Châu rằng —— Không ký hợp đồng sẽ khởi tố mẹ bà tội trùng hôn hay không?” Diệp Đồng Trần nhìn Chương Danh Thụy hỏi.

Chương Danh Thụy sững sờ, muốn phản bác.

Hiểu Sơn Thanh tiếp lời Diệp Đồng Trần, chất vấn: “Ở nhà bà Triệu Bảo Châu, ba con hai người có nói những lời như vậy hkhông?”

Chương Danh Thụy nghẹn lời, quả thật bọn họ từng nói như vậy, nhưng sao có thể tính là đe dọa ép buộc được chứ? Huống hồ lúc đó cụ Triệu đâu có ngất xỉu!

Trong bệnh viện không thể ồn ào, cảnh sát đến và biết được vị Triệu Bảo Châu kia đã 93 tuổi, hơn nữa bà ấy đang nằm viện, bèn xác nhận với Chương Danh Thụy: “Lúc đó anh có nói như vậy không?”

Lúc đó có người nhà họ Triệu, còn có trưởng trấn, Chương Danh Thụy không thể nói dối, chỉ có thể thừa nhận: “Quả thật tôi đã nói như vậy, nhưng đó tuyệt đối không phải là đe dọa ép buộc…”

“Nhỏ tiếng thôi.” Cảnh sát cắt lời anh ta, trong bệnh viện không tiện tụ tập đông người, cảnh sát đành phải đưa tất cả họ về đồn để tra hỏi.  

Chỉ có Triệu Bình An ở lại để chăm sóc cho cụ bà, ông ta nhìn theo luật sư Diệp và những người khác rời đi, nghe thấy cụ bà đang nằm trên giường bệnh nói mấy lời không rõ ràng cho lắm: “Ba cả, ba cả đến tìm mẹ rồi…”

“Gì cơ?” Triệu Bình An không nghe rõ, tiến đến muốn nghe kỹ hơn, cửa sổ trong phòng bệnh chợt bị gió thổi mở, màn cửa màu trắng nhẹ nhàng lay động, như thể có người kéo màn để bước vào…

Triệu Bình An rùng mình một cái không rõ lý do, bước nhanh qua đóng cửa sổ lại, sau khi nhìn tấm rèm một chút, xác thực chẳng có gì cả.

Chỉ có cụ bà nằm trên giường bệnh đang mở mắt, kinh ngạc nhìn sang giường bệnh bên cạnh, bật khóc giống như một đứa bé.

Triệu Bình An vội vã bước qua dỗ dành bà ấy, chỉ nghe bà ấy vừa khóc vừa nói gì đấy: “Sao bây giờ ba cả mới đến… Mẹ đã đợi rất lâu, đợi không nổi nữa rồi…”

****

Trong đồn cảnh sát.

Triệu Lãng Lãng hoàn toàn không ngờ pháp sư Diệp có thể nói được làm được  ——  Cô đã thực sự đã kiện Chương Danh Thụy vào đồn cảnh sát!

Hắn ta được cảnh sát đưa đến phòng thẩm vấn, trông thấy pháp sư Diệp cùng luật sư Hiểu ung dung ngồi ở đó, đối diện là tên Chương Danh Thụy kia, còn có một tên mặt trắng mà hắn ta không quen biết.

Lần này hắn ta đã khôn khéo hơn rồi, không lên tiếng cũng không hành động bồng bột, nghe cảnh sát và pháp sư Diệp nói chuyện.

Kết quả, hóa ra tên này đã gọi điện thoại đe dọa ba hắn, khiến bà nội hắn phải nhập viện!

Triệu Lãng Lãng giận đến mức muốn mắng ba con nhà họ Chương, nhưng luật sư Hiểu đặt tay lên đầu gối hắn ở dưới mặt bàn, tỏ ý hắn đừng nói những lời ngông cuồng nữa. Hắn ta cố gắng nhịn xuống, giao tất cả cho pháp sư Diệp xử lý.

Chương Danh Thụy vẫn đang giải thích, nói rằng lúc gọi điện thoại không hề đe dọa Triệu Bình An, chỉ hỏi ông ta đã suy nghĩ kỹ về việc ký hợp đồng chưa, không ngờ cụ Triệu lại nghe thấy.

Anh ta lại giải thích, ngày đầu tiên đến nhà họ Triệu thăm cụ Triệu cũng không đe dọa ép buộc gì, lúc đó nói những lời đó chỉ vì sợ bà Triệu không biết về những rắc rối có thể xảy ra sau này.

Thứ chó má.

Triệu Lãng Lãng giận điên người, miệng lưỡi người này được đấy.

Diệp Đồng Trần không ngắt lời anh ta, đợi anh ta nói xong mới hỏi: “Lúc đó anh có nói cho bà Triệu Bảo Châu biết, hợp đồng kia có liên quan đến việc phân chia di chúc của ba nuôi bà ấy không?”

Chương Danh Thụy nghẹn họng.

Triệu Lãng Lãng cũng sửng sốt, khẽ hỏi Hiểu Sơn Thanh ở bên cạnh: “Ba nuôi gì hả? Di chúc gì thế?” Thật ra hắn ta vẫn không hiểu vì sao ba con nhà họ Chương cứ khăng khăng bắt bà nội hắn ký bản hợp đồng kia, vì sao nhất định phải kiện bà cố tội trùng hôn?

Sau đó, nghe ý Chương Danh Thụy hỏi pháp sư Diệp trong phòng live, có vẻ như như vị thái giám kia đã để lại di sản cho vợ ông ấy, cũng chính là mẹ của bà nội hắn.

Nhưng mẹ của bà nội hắn đã qua đời từ lâu rồi, di chúc kia chẳng phải đã vô hiệu rồi sao? Tuy hắn ta không hiểu luật, nhưng cũng biết di sản của một người chỉ có vợ và con cái mới được thừa kế, vợ mất rồi thì sẽ là con cái.

Theo lý mà nói, bà cố hắn đã qua đời, di sản của cụ ông thái giám sẽ do ba con họ Chương thừa kế với tư cách là con nuôi, làm gì đến phiên nhà họ Triệu cơ chứ, dù sao bà nội hắn thực sự là con gái ruột của ông cố Triệu Dũng cơ mà.

Nhưng sao nghe ý này, bà nội hắn lại là con gái nuôi của cụ ông thái giám kia nhỉ?

Thấy Chương Danh Thụy không trả lời, Diệp Đồng Trần lại hỏi: “Tôi có thể hiểu là, anh Chương Danh Thụy và ba anh cố ý che giấu sự tồn tại của bản di chúc với bà Triệu Bảo Châu, lừa gạt đe dọa bà ấy trong tình trạng không biết gì, ký tên vào bản hợp đồng có ảnh hưởng đến việc phân chia di sản?”

Diệp Đồng Trần nhìn Chương Danh Thụy: “Các người chưa từng nói cho bà Triệu Bảo Châu biết việc ba nuôi bà ấy để lại di chúc.”

Chương Danh Thụy bị hỏi trúng tim đen, mím chặt môi không trả lời, lát sau mới nói: “Tôi không muốn trả lời bất kỳ vấn đề gì trước khi luật sư của tôi đến.”

Triệu Lãng Lãng bật cười khẽ, hào hứng và nói nhỏ Hiểu Sơn Thanh: “Câu này giống thoại phim truyền hình thế.”

Hiểu Sơn Thanh suýt bật cười vì hắn ta, cố nén lại nhắc nhở hắn, đừng nói chuyện, hãy nghiêm túc một chút.

Diệp Đồng Trần bên kia lại có cách nói hoàn toàn khác, cô không nói một câu thừa: “Anh có thể không trả lời, bà Triệu Bảo Châu đã khởi kiện các anh che giấu di chúc, xâm phạm đến quyền lợi của bà ấy, lừa gạt bà ấy ký tên vào bản hợp đồng không công bằng, dùng thủ đoạn đe dọa gây tổn hại nghiêm trọng đến thân thể bà ấy.”

“Đợi nhận được trát hầu tòa, rồi công bố di chúc của cụ Chương Phúc An trên tòa án đi.” Mặc dù đang tựa vào ghế, cô vẫn tỏ ra rất gay gắt: “Chương Danh Thụy, đừng cho rằng che giấu di chúc không phạm pháp, dùng thủ đọan lừa gạt ép buộc hoặc ngăn cản người thừa kế kế thừa di sản, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ cấu thành tội lừa đảo.”

Sắc mặt Chương Danh Thụy rất khó coi. Hiện tại anh ta hoàn toàn không hề lo lắng về tội lừa đảo gì đó, trước đó họ đã tìm hiểu rồi iệc che giấu di chúc loại hành vi xâm phạm quyền lợi này chỉ là tranh chấp dân sự, nhiều nhất là bồi thường một ít tiền, phiền phức là phải công khai di chúc.

Bọn họ không muốn di chúc bị công khai cho nên mới bày ra trăm phương ngàn kế để Triệu Bảo Châu ký hợp đồng, bây giờ lại phải công khai di chúc ở trên tòa…

Cho đến khi anh ta nghe Diệp Trần nói: “Anh và ba anh đều sẽ mất quyền thừa kế.”

Anh ta lập tức đứng lên, phẫn nộ nhìn Diệp Trần, dựa vào đâu chứ? Luật sư nên bảo vệ quyền lợi của phía đúng, anh ta không hiểu tại sao có vẻ như ba con họ lại trở thành bên vô đạo đức?

Triệu Bảo Châu, những người nhà họ Triệu chưa từng phụng dưỡng ông cố anh ta, chưa từng bỏ chút sức lực nào, một chút hiếu tâm cũng không. Ông cố anh ta đã liệt gần mười năm, đều do ông nội anh ta vất vả chăm sóc, chưa từng để ông cố có một vết loét nào do nằm lâu! Dựa vào đâu mà di sản lại phải cho những người nhà họ Triệu chưa từng gặp mặt?

Thậm chí, anh ta và ba anh ta từng nói sẽ gửi cho Triệu Bảo Châu 200 nghìn, đối với một người phụ nữ xa lạ chưa từng chăm sóc ông cố anh ta ngày nào, đây đã là phúc từ trên trời rơi xuống rồi. 

Nhất là anh ta vừa chợt nhớ ra Triệu Bảo Châu đã hơn 90 tuổi, chẳng còn sống được bao lâu nữa, một khi chia số di sản của ông cố anh ta cho Triệu Bảo Châu, tức là sẽ lọt vào tay hai ba con Triệu Lãng Lãng và Triệu Bình An, anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Người nhà họ Triệu không có chút liên quan nào đến ông cố anh ta hết!

“Anh định làm gì?” Triệu Lãng Lãng thấy Chương Danh Thụy kích động đứng lên, trong lòng rất thoải mái, nói với anh ta: “Không thể bốc đồng mà ra tay đâu đấy, đánh người là phạm pháp, tôi chính và vết xe đổ đây này.”

Nhìn Chương Danh Thụy nén giận ngồi xuống lần nữa, Triệu Lãng Lãng thật muốn gửi tặng cho pháp sư Diệp món quà [Tàu ngầm] 1000 tệ! Hắn ngưỡng mộ cô tột độ!

Thẩm Xác ngồi bên cạnh mãi không lên tiếng, nhìn lướt qua Chương Danh Thụy ngồi trở lại, “chậc” một tiếng mỉa mai: “Đồ hèn nhát vô dụng, hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Đồng Trần.”

Thẩm Xác tựa vào thành ghế, chống cằm nhìn Diệp Đồng Trần, cô luôn mang dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, đúng vậy, thiên tài tuyệt thế Thiên Sư Diệp chưa từng nếm mùi thất bại, trong đời cô chưa thua lần nào.

Nếu như hắn ta có thể đánh bại cô, chết cũng không hối tiếc.

Chẳng mấy chốc, Chương Quy, ba của Chương Danh Thụy, cùng với luật sư vội vã đến.

Hiểu Sơn Thanh nhìn thấy vị luật sư kia thì khựng lại một chút, sau đó vẫn đứng dậy bắt tay. Luật sư mà Chương Quy mời đến là Vương Đống, vị lãnh đạo tiền bối của cậu tại văn phòng luật danh tiếng trước đây.

Mấy ngày trước anh ta còn gọi điện muốn lôi kéo Diệp Trần.

Cũng không có gì bất ngờ, ba con nhà họ Chương không thiếu tiền, đương nhiên phải mời luật sư tốt nhất từ văn phòng luật tốt nhất, Vương Đống rất giỏi về các vụ kiện tranh chấp tài sản.

“Luật sư Diệp.” Vương Đống mỉm cười bắt tay với Diệp Đồng Trần: “Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”

Diệp Đồng Trần chỉ lễ phép gật đầu một cái.

Vương Đống cười cười, tuổi trẻ kiêu ngạo cũng rất bình thường, lúc anh ta còn trẻ cũng chẳng coi ai ra gì.

Anh ta đưa ra chứng minh nhân dân đã chuẩn bị từ trước cho cảnh sát, giải thích thay Chương Danh Thụy: “Thân chủ của tôi không cố ý che giấu di chúc của cụ Chương Phúc An, chỉ là chưa thể xác định bà Triệu Bảo Châu có phải là con gái nuôi được nhắc đến trong di chúc của cụ Chương Phúc An hay không, cho nên mới chưa nói rõ. Lần đầu tiên đến thăm bà Triệu Bảo Châu, thân chủ của tôi chính là để xác minh xem bà Triệu Bảo Châu có phải là con gái nuôi của cụ Chương Phúc An hay không.”

Vương Đống mang đến một bản sao di chúc.

Anh ta giải thích rõ ràng, khi cụ Chương Phúc An còn sống đã ủy thác cho luật sư và ngân hàng ở nước ngoài làm đơn vị bảo quản di chúc của ông.

Trên di chúc viết rõ ràng, sau khi cụ mất, di chúc sẽ được giao cho con nuôi là Chương Yên Kinh, do con nuôi thay mặt tìm kiếm người được chỉ định thừa kế trong di chúc. Nếu sau 50 năm kể từ khi cụ mất vẫn chưa tìm được người thừa kế trong di chúc, thì phần di sản này sẽ do hàng thừa kế thứ hai là con nuôi cụ của kế thừa.

Hiểu Sơn Thanh thò đầu nhìn bản sao di chúc kia, sau đó lập tức đưa cho Diệp Đồng Trần xem.

Quả nhiên, người được chỉ định thừa kế trong di chúc là —— Vợ Vương Phượng Tiên và con nuôi của cụ là Bảo Châu.

Hiểu Sơn Thanh đã hiểu tại sao ba con nhà họ Chương cứ nhất định phải ép Triệu Bảo Châu ký vào bản hợp đồng kia.

Bởi vì trong di chúc có viết tuổi tác, quê quán và nhiều tin tức cặn kẽ của người vợ Vương Phượng Tiên.

Nhưng thông tin của con gái nuôi chỉ có tên mụ là [Bảo Châu], mẹ ruột là Vương Phượng Tiên, nơi sinh ở Yên Kinh, ngoài ra không còn thông tin nào khác.

Ba con nhà họ Chương muốn lợi dụng sơ hở này, cố gắng khiến Triệu Bảo Châu tự thừa nhận bà được sinh ra sau khi mẹ bà là Vương Phượng Tiên rời bỏ Chương Phúc An, rời khỏi Yên Kinh, và kết hôn với ba bà là Triệu Dũng.

Như vậy, nơi sinh của Triệu Bảo Châu không còn khớp nữa, đã không khớp, đương nhiên không có quyền thừa kế rồi.

Bao gồm việc ba con nhà họ Chương muốn khởi tố người đã khuất là bà Vương Phượng Tiên về tội trùng hôn, cũng chỉ để chứng minh một điểm —— Chứng thực cuộc hôn nhân giữa Vương Phượng Tiên và Triệu Dũng, chứng minh Triệu Bảo Châu được Vương Phượng Tiên sinh ra sau khi chạy nạn đến Hàng Châu, kết hôn và sinh con chung với Triệu Dũng, chứ không phải là con gái nuôi của Chương Phúc An.

Quê quán trên hộ khẩu của Triệu Dũng là Hàng Châu, không phải Yên Kinh.

Chẳng ai có thể chứng minh, một trăm năm trước Triệu Dũng đã đến Yên Kinh, cùng với Vương Phượng Tiên sinh một đứa con gái, rồi được Chương Phúc An nhận làm con nuôi.

Quả nhiên, Vương Đống liền nói: “Ba của thân chủ tôi là ông Chương Yên Kinh, đã qua đời vào nửa năm trước, mới giao bản di chúc này cho thân chủ tôi là Chương Quy. Ông Chương lập tức tuân theo di chúc, đi thăm dò tung tích của bà Vương Phượng Tiên và con gái nuôi Bảo Châu được nêu trên di chúc, tra được năm đó Vương Phượng Tiên đã chạy nạn đến Hàng Châu, kết hôn và sinh con với Triệu Dũng.”

Vương Đống nhắc đến quê quán của Triệu Dũng, ba của Triệu Bảo Châu: “Quê quán của Triệu Dũng là Hàng Châu, mà Triệu Bảo Châu lại là con gái ruột của ông ấy, quê quán (nơi sinh) cũng là Hàng Châu. Điều này không khớp với nơi sinh của [Con gái nuôi Bảo Châu] trên di chúc. Cho nên thân chủ của tôi mới nghi ngờ rằng mình đã đoán sai, Triệu Bảo Châu không phải [Con gái nuôi Bảo Châu], mới không nhắc đến di chúc mà điều tra thêm.”

Cảnh sát nghe xong cũng thấy đau đầu: “Dường như không khớp với di chúc.” Lại hỏi Diệp Đồng Trần: “Vị thân chủ này của cô có giấy tờ chứng minh việc nhận nuôi của cụ Chương Phúc An không?”

Anh ta hỏi xong, chính bản thân mình cũng nghi ngờ: “Khoảng một trăm năm trước có giấy chứng nhận con nuôi không nhỉ? Thứ này có thể tra được không?”

Diệp Đồng Trần rất rõ, không thể tra được. Hệ thống hộ khẩu hiện tại chỉ mới được phổ biến sau khi nước Tân Hoa thành lập, hoàn toàn không thể tra cứu được hộ tịch từ khoảng hơn một trăm năm trước.

Thậm chí cũng chẳng tra được Vương Phượng Tiên chỉ sinh mỗi một người con gái là Triệu Bảo Châu này đây, thời đó đến giấy khai sinh còn chẳng có.

Cho nên ba con nhà họ Chương mới dám lợi dụng sơ hở này.

Nhưng cô cũng chắc chắn rằng di chúc đúng như cô phỏng đoán, người được chỉ định thừa kế chỉ có Vương Phượng Tiên và Bảo Châu.

Chương Phúc An viết rõ, trừ phi 50 năm sau không tìm được Vương Phượng Tiên và Bảo Châu, con cháu nuôi nhà họ Chương mới có quyền thừa kế.

Diệp Đồng Trần nhìn về phía Chương Quy, lên tiếng hỏi ông ta: “Đợi mấy chục năm nữa ông có thể kế thừa di sản rồi, sao còn gấp gáp muốn tìm người con gái nuôi này như thế hả?” Mấy chục năm cũng đợi không nổi sao?

Chương Quy bị hỏi sững người, nhìn về phía cô, khi ánh mắt chạm nhau: Nếu không phải ngân hàng được ủy thác trong di chúc đã tra được tung tích của Vương Phượng Tiên, thông báo với bọn họ rằng hãy xác minh danh tính của Triệu Bảo Châu, thì tất nhiên ông ta có thể đợi rồi. Ông ta chỉ sợ nếu ngân hàng xác nhận danh tính con gái nuôi Triệu Bảo Châu trước họ, khi đó họ sẽ không được một xu nào từ di sản. Dĩ nhiên họ phải nhanh tay hơn ngân hàng, khiến Triệu Bảo Châu mất tư cách thừa kế…

Thẩm Xác đột nhiên búng tay thành tiếng, cầm văn kiện lên chắn trước mặt Chương Quy. Hay đấy, Thiên Sư Diệp cũng âm thầm thám thính lời thật lòng của người ta à.

Chương Quy như chợt tỉnh lại, khựng người một chút.

Diệp Đồng Trần rũ mắt nở nụ cười, đúng là lòng tham không đáy, nếu ba con họ không tham lam như vậy, sẵn lòng bàn bạc chuyện phân chia di sản với Triệu Bảo Châu, chưa chắc Triệu Bảo Châu sẽ không chia cho họ.

Cảnh sát nghe họ nói mà đau đầu, chỉ cảm thấy kỳ lạ, vị thái giám hơn một trăm năm trước để lại di sản kếch sù cho người vợ và con gái nuôi đã rời bỏ cụ, chạy nạn đi mất…

Bây giờ đã không có cách nào chứng minh Vương Phượng Tiên chỉ sinh mỗi một người con gái là Triệu Bảo Châu, cũng không có cách nào chứng minh Triệu Bảo Châu là [Con gái nuôi Bảo Châu].

Nói không chừng, [Con gái nuôi Bảo Châu] đã mất trong quá trình chạy nạn, Vương Phượng Tiên lại cùng với Triệu Dũng sinh thêm một người con gái, cũng đặt tên là Bảo Châu.

Chuyện này ai dám chắc chứ? Cũng không có cách nào tìm được chứng cứ.

Cảnh sát cũng không biết phải làm sao để hòa giải cho hai bên.

Luật sư của hai bên chẳng ai nhường ai, luật sư Diệp nói thân chủ của cô sẽ khởi tố ba con nhà họ Chương về tội lừa đảo và ép buộc.

Luật sư Vương Đống phía bên kia nói: Thân chủ của anh ta cũng đã ủy thác anh ta khởi tố Vương Phượng Tiên tội trùng hôn.

Xem ra việc này không ra tòa thì không được.

Cuối cùng, với sự nỗ lực của cảnh sát, Chương Danh Thụy đồng ý rút lại việc truy cứu Triệu Lãng Lãng về hành vi đánh người.

Diệp Đồng Trần mới kết thúc cuộc hòa giải này, không tiếp tục truy cứu về việc anh ta gây rối ở bệnh viện hôm nay.

****

Hai bên gần như rời khỏi đồn cảnh sát cùng lúc.

Trời đã tối đen.

Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đưa Triệu Lãng Lãng vừa được thả đến bệnh viện thăm Triệu Bảo Châu.

Thẩm Xác lên xe của ba con Chương Danh Thụy.

Trong lòng Chương Quy rất bực bội, hỏi luật sư Vương Đống một cách không chắc chắn, ông ta đã làm theo kế hoạch của luật sư Vương Đống, công khai di chúc.

Ông ta vốn không định để cho gia đình Triệu Bảo Châu biết về chuyện di chúc, bởi vì một khi họ biết được di chúc viết rằng người kế thừa là Vương Phượng Tiên và con gái nuôi Bảo Châu, phần thắng của họ sẽ thấp hơn.

Vì vậy ông ta mới tốn công sức ép cụ Triệu ký hợp đồng, không ngờ Diệp Trần và Hiểu Sơn Thanh can thiệp vào, khiến mọi công sức trước đây đều thành công cốc.

Vương Đống lại nói: “Ngay từ đầu các người đã nắm sai trọng điểm rồi, không phải là che giấu di chúc, mà phải làm cho người thừa kế trong di chúc không còn tồn tại nữa.”

“Không tồn tại nữa?” Chương Quy nhíu mày: “Vương Phượng Tiên đã chết, nghe nói cụ Triệu cũng nhập viện rồi…” Ông ta vô thức nhìn về phía Thẩm Xác ở hàng ghế sau.

Vương Đống lập tức cảnh giác, bảo: “Ông đang nghĩ gì thế? Không tồn tại mà tôi nói không phải như ý ông nghĩ đâu, mà là làm cho người thừa kế trong di chúc không phải là Triệu Bảo Châu.”

Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao? Chỉ cần chứng minh Triệu Bảo Châu là con do Vương Phượng Tiên và Triệu Dũng sinh ra ở Hàng Châu, thì chẳng phải đã hoàn toàn tách rời mối liên hệ giữa bà ấy với danh phận con gái nuôi của Chương Phúc An rồi sao?

“Trong thời kỳ hỗn loạn đó, cụ Triệu muốn chứng minh mình được sinh ra ở Yên Kinh, là con gái nuôi của Chương Phúc An cũng khó.” Vương Đống nói.

Thẩm Xác ở hàng ghế sau bật cười một tiếng: “Có khó hay không còn phải xem người đang giúp Triệu Bảo Châu là ai.”

Vương Đống quay đầu nhìn hắn ta, không biết người này là ai.

Nhưng Chương Quy rất khách sáo với hắn ta, nói với hắn ta: “Ngài Thẩm, ý của ngài là có lẽ Diệp Trần và Hiểu Sơn Thanh sẽ giúp cụ Triệu tìm được chứng cứ?”

Thẩm Xác dựng thẳng ngón tay “xuỵt” một tiếng, hắn ta đang nghe Triệu Lãng Lãng và Diệp Đồng Trần nói chuyện, họ đang hỏi Triệu Bảo Châu: “Bà nội, bà có giấy khai sinh hay giấy tờ gì tương tự không? Bà cố thực sự kết hôn với vị Chương Phúc An kia sao?”

Thẩm Xác giơ ngón tay có quấn một sợi tóc bạc lên, giấu đầu còn lại vào trong túi áo Triệu Lãng Lãng, trong tai liền truyền đến giọng nói của Triệu Bảo Châu——

Bà ấy nói: “Ba cả và mẹ có giấy đăng ký kết hôn, được đặt cùng với khóa trường mệnh của bà trong chiếc hộp nhỏ của bà đấy.”