Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 44: Hủy bỏ nhà tài trợ



Sau khi tiễn Cục trưởng Vương Triệu và đạo diễn Uông Kiệt đi, Hiểu Sơn Thanh mới mở lại livestream, Diệp Đồng Trần cũng không muốn đọc sách nữa nên ngồi cùng trước ống kính.

Mọi người trong phòng livestream bất ngờ rất hào hứng–––

[Vậy thật sự là Cục trưởng và đạo diễn Đài Trung Ương tìm hai người sao?!]

[Đúng là Cục trưởng Vương Triệu thành phố Hàng Châu và đạo diễn Uông Kiệt rồi, tôi xem phỏng vấn đạo diễn Uông Kiệt, ấn tượng sâu sắc với hình ảnh ông ấy đầu trọc như một đại ca to con.]

[Tôi vừa tra từ điển bách khoa về Uông Kiệt, hóa ra ông ấy đã làm nhiều chương trình pháp luật cho Đài Trung Ương thế! Chương trình <> mà ba tôi thích xem nhất cũng là của ông ấy!]

[Không chỉ vậy, ông ấy còn làm đại hội văn nghệ lớn của Đài Trung Ương và chương trình <<Đến Gần Khoa Học>> của kênh Khoa Học Công Nghệ, là đạo diễn chuyên trách của Đài Trung Ương, lý lịch rất ấn tượng.]

[Giỏi thế! Đến làm gì vậy? Có vụ án nào ủy thác cho văn phòng luật nhỏ của chúng ta không?]

[Vợ ơi vợ ơi họ tìm hai người để làm gì vậy!]

[Không phải là lên chương trình giải trí chứ? Hơn một tháng trước Đài Trung Ương đã quảng bá sẽ làm một chương trình livestream giải trí, là chương trình livestream đầu tiên của Đài Trung Ương, hình như là để phổ biến pháp luật, mời rất nhiều người nổi tiếng, cả bác sĩ pháp y nổi tiếng Nghiêm Tĩnh cũng sẽ đến, lúc đó có nhiều nghệ sĩ đang hot thèm muốn “liếm bánh” lắm.]

[Liếm bánh là sao? Chương trình đó tên gì vậy? Tôi đi tìm xem]

[Liếm bánh là từ trong giới giải trí, “bánh” ám chỉ nguồn lực, ý nói rất thèm khát đặc biệt hy vọng nghệ sĩ nhà mình có thể lên chương trình này. Lúc quảng bá chương trình này có tên là <<Hòa Quang Đồng Hành – Luật Sư Xuất Sắc Nhất>> hình như đã đổi tên rồi. Lúc đó nhà tôi cũng muốn lên, nhưng nghe nói Đài Trung Ương chọn nghệ sĩ còn phải qua kiểm tra chính trị gì đó, tóm lại là rất nghiêm ngặt, không chỉ xem độ nổi tiếng của nghệ sĩ, mà còn xem chuyên môn liên quan và đánh giá của nghệ sĩ nữa.]

[Chương trình này đúng là được đo ni đóng giày cho vợ tôi! Đài truyền hình Trung Ương đấy! Vợ ơi nếu cô lên được thì tôi sẽ được xem chương trình cùng ba tôi rồi!]

[Vẫn là đừng lên chương trình thì hơn, sợ bị cắt ghép ác ý gì đó, hy vọng luật sư Diệp và luật sư Hiểu có thể tiếp tục làm luật sư tốt]

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Chương trình pháp luật của Đài Trung Ương, có các chuyên gia đầu ngành tọa trấn, ai dám cắt ghép ác ý chứ? Đây đâu phải chương trình giải trí. Tiền bối Nghiêm Tĩnh là huyền thoại của trường chúng tôi, từ bỏ nghề bác sĩ để trở thành pháp y, tạo ra nhiều huyền thoại. Nếu vợ thật sự có thể đi, có thể giúp tôi xin chữ ký của tiền bối Nghiêm Tĩnh không?]

[Giỏi đến vậy sao?]

Quả thật rất giỏi, Hiểu Sơn Thanh rất muốn nói những vụ án đó đặt trong phim còn không thể chiếu, vậy mà Đài Trung Ương lại cho bạn xem qua livestream.

“Mọi người đừng đoán mò.” Diệp Đồng Trần nói: “Chuyện chưa có gì chắc chắn.”

Hiểu Sơn Thanh chuyển chủ đề, hỏi hôm nay có ai muốn kết nối trực tiếp để tư vấn không.

****

Nhưng chuyện Cục trưởng Vương và đạo diễn Đài Trung Ương đến văn phòng luật vẫn nhanh chóng lên hot search, vì đúng lúc họ vào cửa đã bị ghi lại trong livestream, mặc dù Hiểu Sơn Thanh đã nhanh chóng tắt livestream.

Trên đường về, đạo diễn Uông Kiệt cũng thấy mục hot search này, trong đó mọi người đều đang đoán xem ông và Cục trưởng Vương xuất hiện ở văn phòng luật để làm gì, tất nhiên cũng có nhiều người đoán ra họ đến để mời Diệp Trần và Hiểu Sơn Thanh lên chương trình.

Đạo diễn Uông Kiệt cảm thán: “Diệp Trần đúng là lựa chọn trời ban, độ nổi tiếng, chuyên môn, thậm chí là độ thu hút chủ đề đều không tìm được người thứ hai.” Nhớ lại khi Diệp Trần chưa rút lui khỏi giới giải trí, nhóm đạo diễn đã chọn cô trong số các nghệ sĩ, vì Diệp Trần hiếm có là nghệ sĩ tốt nghiệp khoa luật ưu tú, lại có kinh nghiệm thực tập vững chắc tại văn phòng luật và đã có chứng chỉ hành nghề luật sư.

Chỉ là lúc đó tiếng xấu về con riêng của Diệp Trần quá nặng nề, vài đạo diễn và biên kịch không đồng ý, cho rằng hình ảnh của cô không đủ tích cực, nên đã đặt cô vào danh sách chờ.

Ai ngờ được, sau khi rút lui khỏi giới giải trí, độ nổi tiếng của cô lại tăng vọt, mấy vụ án đó xử lý quá tốt.

Khiến Uông Kiệt cảm thấy dường như cô sinh ra là để đảm nhận vai trò này.

“Đúng vậy.” Cục trưởng Vương Triệu cũng gật đầu: “Hiếm có là chuyên môn của cô ấy được mọi người nhất trí công nhận.” Mọi người ở đây chỉ những chuyên gia hàng đầu trong ngành đã được mời vào chương trình, bao gồm cả Nghiêm Tĩnh cũng không ngớt lời khen ngợi, rất hứng thú.

Trong giới luật sư và giới giải trí đều không tìm ra được người thứ hai.

“Đáng tiếc…” Cục trưởng Vương Triệu nghĩ đến lý do từ chối của Diệp Trần, “Nhưng tôi cũng hiểu tâm trạng của Tiểu Diệp, Kỷ Vọng của Hòa Quang Đồng Trần đến giờ vẫn chưa làm rõ tin đồn cô ấy là con riêng, quả thật khiến người ta chán nản.”

Uông Kiệt cũng có thể hiểu. Nếu là ông ấy, bị ba ruột bịa đặt như vậy, gián tiếp khiến ông ấy suýt bị hủy hoại trong tay công ty nghệ sĩ, ông ấy chết cũng không đi lên chương trình do ba đầu tư để kiếm tiền cho ông ta.

Diệp Trần chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng và xin lỗi, lời nói cũng đã rất lịch sự rồi.

“Tôi sẽ đi nói chuyện với Kỷ Vọng.” Uông Kiệt nói.

Ông ấy và Kỷ Vọng cũng có chút giao thiệp, tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần đã tài trợ không ít chương trình cho Đài Trung Ương, hình ảnh tập đoàn vốn rất tốt, nên lần này việc tài trợ cho chương trình quan trọng này được thảo luận trực tiếp với Hòa Quang Đồng Trần, không ngờ chỉ trong một hai tháng mà Kỷ Vọng lại có nhiều chuyện như vậy.

Chương trình đang cấp bách, ông ấy cũng không trì hoãn, trực tiếp hẹn gặp Kỷ Vọng, đổi hướng đến công ty của ông ta để gặp mặt trao đổi.

****

Kỷ Vọng vừa từ sân bay trở về công ty, đã thấy Uông Kiệt đang đợi trong văn phòng, ông ta cười chào đón: “Đạo diễn Uông sao lại vội vã thế? Có phải vì chuyện chương trình không?”

Gần đây ông ta bận rộn đi công tác và chạy đi chạy lại bệnh viện, quả thực rất bận. Ông ta không thể không thừa nhận công ty chắc chắn bị ảnh hưởng vì chuyện của Diệp Trần, nhưng điều khiến ông ta đau đầu nhất vẫn là khuôn mặt của con trai Diệu Quang, sau này còn phải làm thêm vài lần phẫu thuật thẩm mỹ xóa sẹo, mới có thể làm cho vết sẹo đó bớt rõ.

Vì vậy ông ta thực sự không có thời gian để tìm hiểu về tiến độ chương trình của Đài Trung Ương, không rõ Uông Kiệt lần này đến vì chuyện gì.

Uông Kiệt cũng không vòng vo với ông ta, nói thẳng rằng tổ chương trình muốn mời Diệp Trần tham gia ghi hình, nhưng Diệp Trần yêu cầu Kỷ Vọng phải làm rõ và xin lỗi về tin đồn cô là con riêng trước.

“Chủ tịch Kỷ, yêu cầu này không quá đáng.” Uông Kiệt nói: “Dù bây giờ chủ tịch Kỷ không đứng ra làm rõ, thì trước khi chương trình phát sóng, cấp trên cũng sẽ yêu cầu làm rõ.”

Kỷ Vọng im lặng, ông ta không ngờ Uông Kiệt đến vì chuyện này, lại còn nói thẳng thừng như vậy, chuyện riêng tư của ông ta bị đem ra nói công khai.

Ông ta cười nhạt, nói với Uông Kiệt: “Ông nhất định phải mời Diệp Trần sao? Có nhiều luật sư giỏi, nghệ sĩ đang hot như vậy, không nhất thiết phải là Diệp Trần chứ?”

Uông Kiệt nhìn ông ta, thở dài nói: “Chủ tịch Kỷ, dùng con mắt làm ăn của ông mà xem, trong số những nghệ sĩ đang hot và luật sư, có người thứ hai nào có chuyên môn và giá trị thương mại cao hơn Diệp Trần không?”

Kỷ Vọng lại im lặng một lần nữa, ông ta suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu, không thể không thừa nhận, không thể tìm ra được người thứ hai.

Được lắm, Diệp Trần đã không còn là Diệp Trần có thể bị đàn áp tùy ý, xóa bỏ dấu vết như trước kia nữa, bây giờ ngay cả đạo diễn Đài Trung Ương cũng đến bảo vệ cô.

Kỷ Vọng đứng dậy gọi thư ký mang trà vào, Uông Kiệt trực tiếp từ chối: “Không cần uống trà đâu. Chủ tịch Kỷ, tôi không ngại nói thẳng với ông, cấp trên rất mong muốn Diệp Trần tham gia chương trình này. Mục đích ban đầu của chương trình là muốn thông qua hiệu ứng đơn giản, giải trí để phổ biến pháp luật cho mọi lứa tuổi, sự tham gia của Diệp Trần sẽ khiến nhiều người hơn quan tâm và hiểu về chương trình.”

Phổ biến pháp luật cho đại chúng, đây mới là đạt được ý nghĩa của chương trình.

****

Sau khi tiễn Uông Kiệt đi, Kỷ Vọng lại đến bệnh viện thăm con trai, hôm nay vết thương trên mặt hắn ta có thể cắt hết chỉ rồi.

Khi ông ta đến phòng bệnh, nghe thấy Kỷ Diệu Quang đang nổi nóng với mẹ hắn là Trương Nghê, nói tất cả chuyện này đều do bà ta gây ra.

Kỷ Vọng thở dài bên ngoài. Thực ra ông ta vẫn luôn biết Diệu Quang rất để tâm đến thân phận con riêng của mình, để tâm đến mức căm ghét chính mẹ mình, vì vậy ông ta mới không thể ngay lập tức đồng ý với Uông Kiệt để làm rõ và xin lỗi.

Nếu theo ý ông ta, làm rõ Diệp Trần không phải là con riêng cũng chẳng sao, chỉ cần đổ hết trách nhiệm bịa đặt cho công ty quản lý trước đây của Diệp Trần là được, dù sao người trong cuộc đã chết không thể đối chứng.

Vừa hay nhân cơ hội này nhận Diệp Trần, lợi dụng chương trình của Đài Trung Ương để cứu vãn hình ảnh và danh tiếng của công ty.

Không có gì quan trọng hơn công ty.

Nhưng còn có Diệu Quang, một khi làm rõ Diệp Trần không phải là con riêng, thì Diệu Quang sẽ hoàn toàn mang tiếng là con riêng, hắn ta rất để tâm đến chuyện này.

Kỷ Vọng đẩy cửa bước vào, thấy Trương Nghê đang khóc, Kỷ Diệu Quang trên giường bệnh đã tháo băng gạc, vết sẹo trên mặt hắn ta… thật sự khiến người ta giật mình.

Ông ta bảo Trương Nghê ra ngoài, nói chuyện riêng với con trai, an ủi hắn ta rằng không có gì đáng ngại, vết sẹo trên mặt có thể phẫu thuật loại bỏ.

Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn mở lời về chuyện của tổ chương trình.

Kỷ Diệu Quang nghe mà sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào ba hắn: “Vậy ba định làm rõ sao? Đi xin lỗi Diệp Trần?” Hắn ta không dám tin: “Ba có nghĩ đến việc sau khi làm rõ, con sẽ không bao giờ gột rửa được tiếng là con riêng không?”

Chương trình này quan trọng đến thế sao?

“Tất nhiên ba sẽ không để người thừa kế của nhà họ Kỷ mang tiếng như vậy.” Kỷ Vọng an ủi hắn ta: “Nếu con để tâm, tất nhiên ba sẽ không làm.”

Kỷ Diệu Quang nhìn ba hắn, nếu ba hắn vốn không định làm rõ và xin lỗi, thì tại sao còn đến nói với hắn chuyện này?

Việc Kỷ Vọng đến nói chuyện này, chứng tỏ ông ta muốn làm rõ và xin lỗi để giành lấy chương trình này, chỉ là đến dò ý hắn mà thôi.

Đúng vậy, Hòa Quang Đồng Trần hợp tác với Đài Trung Ương nhiều năm nay, nếu vì chuyện này mà đổ bể, thì tổn thất và ảnh hưởng không phải là nhỏ.

Vì một cái tiếng con riêng, Kỷ Vọng chắc chắn thấy không đáng, bởi vì người bị chửi đâu phải là ông ta!

Kỷ Diệu Quang thậm chí còn đang nghĩ, liệu có một ngày Diệp Trần giỏi giang mạnh mẽ đến mức có giá trị hơn hắn, rồi Kỷ Vọng sẽ bỏ rơi hắn – đứa con trai này, trao vị trí người thừa kế cho Diệp Trần?

Điều này không phải là không thể, Kỷ Vọng vốn không yêu mẹ hắn, chỉ vì bà ta sinh được con trai. Nếu hắn ta – Kỷ Diệu Quang không phải là con trai, Kỷ Vọng sẽ chẳng vì mẹ hắn và hắn mà ly hôn với mẹ Diệp Trần.

Hắn ta bắt đầu cảm thấy một sự khủng hoảng chưa từng có, tại sao Diệp Trần không thể biến mất hoàn toàn?

Liệu ba hắn ta có thực sự giúp hắn tìm Thẩm Xác không?

Không, hắn ta không thể hoàn toàn tin tưởng ba mình, hắn ta phải tự đi tìm Thẩm Xác.

Những ngày sau đó, các chủ đề liên quan lần lượt xuất hiện trên hot search, khiến Kỷ Diệu Quang càng khẳng định được suy đoán của mình.

Nào là trợ lý công ty quản lý cũ của Diệp Trần tiết lộ đã bịa đặt tin Diệp Trần là con riêng, nhà họ Kỷ không hề biết.

Nào là chữ “Trần” trong tên tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần chính là chữ “Trần” của Diệp Trần.

Những điều này suýt làm Kỷ Diệu Quang buồn nôn đến chết, hắn ta không cần đoán cũng biết những chủ đề này chắc chắn là do ba hắn âm thầm mua, cố gắng dùng những thông tin này để gián tiếp bày tỏ Diệp Trần không phải là con riêng. Chẳng phải đây là để thỏa hiệp vì chương trình đó sao?

Hắn ta nhất định phải xuất viện càng sớm càng tốt để đi tìm Thẩm Xác.

****

Những hot search này cũng khiến Diệp Đồng Trần khó chịu. Kỷ Vọng thà rằng kiên quyết không làm rõ không xin lỗi còn hơn, ông ta quả thực là một nhà tư bản ích kỷ đến tận cùng, không yêu thương bất kỳ ai, kể cả đứa con riêng kia.

Cô cũng thẳng thắn trả lời trong phòng livestream khi được hỏi liệu có tham gia chương trình đó không, nói rõ: Cô sẽ không tham gia bất kỳ chương trình nào có liên quan đến tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần.

Nhưng bất ngờ là, tài khoản chính thức của Đài Trung Ương ngày hôm sau đã đăng một bài Weibo, thông báo chương trình phổ biến pháp luật mới <<Hòa Quang Đồng Hành – Luật Sư Xuất Sắc Nhất>> sẽ đổi tên thành << Đúng Vậy, Thưa Thẩm Phán>> đồng thời chấm dứt hợp tác với tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần, sẽ bắt đầu hợp tác mới với tập đoàn Thiện Thủy.

Hình ảnh kèm theo bài Weibo là poster quảng bá chương trình, trên đó viết––– [Sự thật không nên bị che giấu, xin lỗi chỉ là yêu cầu đạo đức tối thiểu.]

Thời gian đăng và nội dung của bài Weibo này đều rất tinh tế, ngay lập tức có một làn sóng người dùng mạng đổ xô vào phần bình luận hỏi–––

[Đài Trung Ương đã rút nhà tài trợ Hòa Quang Đồng Trần? Vì Diệp Trần sao???]

[Bài Weibo này ẩn ý quá mạnh… Hôm qua Diệp Trần mới nói trong phòng livestream là sẽ không tham gia bất kỳ chương trình nào liên quan đến Hòa Quang Đồng Trần, hôm nay Đài Trung Ương đã thay đổi nhà tài trợ Hòa Quang Đồng Trần, còn có cả hình ảnh kèm theo… Có phải tôi nghĩ nhiều quá không?]

Và tài khoản chính thức của Đài Trung Ương đã bất ngờ trả lời bình luận nóng đầu tiên: [Không phải vì ai cả, chỉ là vì chương trình phổ biến pháp luật không cho phép tồn tại bất kỳ yếu tố không tốt nào.]

Câu trả lời này trực tiếp đóng dấu––– tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần chính là yếu tố không tốt.

Đám đông hóng hớt xem náo nhiệt không sợ chuyện to @Kỷ Vọng và Kỷ Diệu Quang––– [Xem kìa, Đài Trung Ương điểm danh phê bình các người đấy!]

[Sướng quá! Mấy ngày nay những hot search của nhà họ Kỷ làm tôi buồn nôn quá! Muốn làm rõ thì làm rõ cho đàng hoàng, xin lỗi cho đàng hoàng! Còn muốn đổ lỗi! Đài Trung Ương không nổi giận, các người tưởng nó là đồ ngốc à!]

[Ha ha ha ha trời ơi, văn phòng luật nhỏ của chúng ta thật có mặt mũi! Luật sư Diệp quá đỉnh! Đài Trung Ương chống lưng!]

[Phải nói là fan của Diệp Trần sướng thật… Ai có được đãi ngộ như cô ấy chứ, tôi ghen tị quá.]

[Vậy pháp sư Diệp sẽ tham gia chương trình này đúng không! Xin đấy! Muốn xem chương trình cùng ba tôi quá!]

Uông Kiệt lại đến văn phòng luật, lần này ông ấy đến một mình, không tuyên bố rằng việc chấm dứt hợp tác với tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần là vì Diệp Trần, thực tế cũng không hoàn toàn vì cô.

Uông Kiệt nói thẳng thắn, là vì cấp trên cho rằng hình ảnh doanh nghiệp của tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần không phù hợp, chương trình phổ biến pháp luật không nên hợp tác với một doanh nghiệp lén lút lợi dụng dư luận để làm rõ, xin lỗi.

Vì vậy đã chấm dứt hợp tác, đổi sang doanh nghiệp phù hợp hơn.

Lần này ông ấy thậm chí chưa kịp nói hết những lời đã chuẩn bị, Diệp Đồng Trần đã đồng ý tham gia chương trình, thậm chí còn chưa bàn đến thù lao của cô.

Thực ra, nhà tài trợ mới đã đưa ra một ngân sách rất cao để thương lượng thù lao cho Diệp Trần, còn nói có thể tăng thêm, tăng đến khi cô hài lòng mới thôi.

Nhưng Diệp Trần lại nói: Thế nào cũng được.

****

Chương trình này đã chuẩn bị từ rất lâu, mọi công tác chuẩn bị đều đã hoàn tất, Diệp Trần và Hiểu Sơn Thanh là khâu cuối cùng được thương lượng xong.

Từ lúc ký hợp đồng với họ đến khi phát sóng chỉ mất một tuần, và trong tuần này do đã ký thỏa thuận bảo mật, phòng livestream của luật sư vẫn chưa mở lại, trên hot search gần như ngày nào cũng đoán già đoán non tại sao phòng livestream không mở, liệu Diệp Trần có tham gia chương trình không?

Ngày phát sóng, #DiệpTrần# cùng với # ĐúngVậyThưaThẩmPhán # đột ngột lên hot search.

Phát sóng lúc tám giờ tối, phòng livestream chính thức của Đài Trung Ương lập tức quá tải, phá kỷ lục livestream số một trên tất cả các nền tảng, số người xem trực tuyến chỉ trong vòng 10 phút đã tăng vọt từ hơn 1 triệu lên hơn 10 triệu.

Đạo diễn Uông Kiệt đứng sau máy quay vừa phấn khích vừa cảm khái, Diệp Trần quả là sự lựa chọn hoàn hảo, sinh ra là để phổ biến pháp luật!

Chương trình phổ biến pháp luật này sử dụng hình thức các vụ án đơn lẻ, livestream 24 giờ xét xử lại những vụ án lớn có điểm nghi vấn pháp lý. Để tăng tính hấp dẫn, đã bỏ phần giới thiệu khách mời và vụ án ở đầu chương trình, trực tiếp đưa các khách mời đến hiện trường vụ án, để họ trực tiếp bắt đầu vụ án.

Thậm chí cố tình không cho các khách mời biết về sự hiện diện của những khách mời khác, cả máy quay livestream và những nhân viên như họ cũng được giấu sau các vật che chắn.

Vì vậy trong khung hình livestream, Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đứng trước cửa trung tâm thương mại vắng tanh, cả hai đều mang vẻ mặt bối rối.

Tám giờ tối, dưới ánh đèn đường vàng vọt, rõ ràng là khu vực sầm uất, nhưng Trung tâm thương mại Ngân Tượng trước mắt lại vắng tanh, được giăng dây cảnh báo.

Gió bắc thổi, Hiểu Sơn Thanh xách cặp máy tính run cầm cập vì lạnh, để lên chương trình cậu cố tình không mặc áo phao xấu xí, mà mặc áo khoác len cashmere màu đen, ai ngờ xe của tổ chương trình lại bỏ họ ở đây…

Trong khi đó, Diệp Đồng Trần bên cạnh kéo khóa áo phao đen dài đến bắp chân lên tận miệng, liếc nhìn Hiểu Sơn Thanh và không nhịn được chọc ghẹo cậu: “Hôm nay cậu còn chải chuốt làm kiểu tóc phải không?”

Kiểu tóc gì chứ, đã bị gió bắc thổi đến mức chẳng còn nhìn ra gì nữa rồi.

Hiểu Sơn Thanh vừa lạnh vừa bực, nhìn quanh cũng không thấy một ai của tổ chương trình, môi run lập cập nói: “Bây giờ là bắt đầu ghi hình chương trình rồi sao? Sao không thấy nhân viên đâu cả? Đây là đâu vậy?” Cậu rất bối rối: “Hai chúng ta phải làm gì đây?”

Họ không thể thấy camera livestream, càng không thể thấy những bình luận trêu chọc trong khung chat–––

[Ha ha ha vợ tôi đã học cách chọc ghẹo người khác rồi! Dễ thương quá!]

[Người đẹp mặc áo phao cũng đẹp, vợ tôi xinh quá, tóc đen như lụa vậy]

[Đây là định làm gì vậy? Sao tổ chương trình cũng không giới thiệu gì cả? Những khách mời khác đâu? Nghi phạm đâu?]

“Hai vị luật sư!” Trong khung hình, một cảnh sát trẻ mặc đồng phục chạy từ xa tới, cười chào Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh: “Là luật sư Diệp Trần và luật sư Hiểu Sơn Thanh phải không? Tôi là Tống Minh Minh, cảnh sát phụ trách vụ án này.”

“Xin chào” Hiểu Sơn Thanh vẫn còn hơi ngơ ngác bắt tay anh ấy, muốn hỏi anh ấy có phải cũng là khách mời do tổ chương trình mời không?

Cảnh sát tên Tống Minh Minh này nói thẳng: “Nào, tôi đưa hai vị luật sư đến hiện trường vụ án để điều tra.” Anh ấy dẫn hai người họ định vượt qua dây cảnh báo để vào Trung tâm thương mại Ngân Tượng.

Hiểu Sơn Thanh lập tức nói: “Khoan đã khoan đã.” Mặc dù cậu chưa kịp phản ứng xem đã bắt đầu quay chương trình chưa, nhưng phản xạ có điều kiện của một luật sư khiến cậu chặn Tống Minh Minh lại và nói: “Tôi có thể xem thẻ công vụ của anh không? Không phải là không tin tưởng anh, chỉ là người không phải nhân viên chính thức xông vào khu vực cảnh báo là phạm pháp… Tôi cần xác nhận thẻ công vụ của anh.”

Tống Minh Minh cười lộ hàm răng trắng đều, quay đầu về hướng nào đó và nói: “Quả không hổ danh là luật sư chuyên nghiệp. Mọi người hãy nhớ không được tùy tiện xông vào phạm vi dây cảnh báo, ngay cả người mặc đồng phục cảnh sát cũng không thể tin tưởng một cách tùy tiện.”

Hiểu Sơn Thanh: “?”

Diệp Đồng Trần: “…”

Trong khung bình luận——

[???]

[????]

[Ha ha ha ha ha phổ biến pháp luật cứng rắn vậy sao?]

[Ha ha ha làm vợ tôi và Hiểu Cẩu bối rối rồi]

[Lần đầu xem kiểu… chương trình phổ biến pháp luật này, có cảm giác vừa nghiêm túc vừa hài hước.]

[Cứu! Sao anh ta có thể trông nghiêm túc mà lại hài hước vậy! Vậy anh ta có phải là cảnh sát không?]

Tống Minh Minh lấy giấy tờ của mình ra cho hai vị luật sư xem, cười nói: “Tôi đúng là cảnh sát phụ trách vụ án này, hai vị luật sư cứ yên tâm.”

Sau khi xác nhận, Hiểu Sơn Thanh không nhịn được lẩm bẩm: “Tổ chương trình này toát ra bầu không khí khiến người ta không yên tâm chút nào… Rốt cuộc đã bắt đầu phát sóng chưa?”

Diệp Đồng Trần liếc nhìn camera ẩn trong lá cây, rõ ràng đã bắt đầu phát sóng rồi.

Hai người họ đi theo Tống Minh Minh vào trung tâm thương mại vắng tanh, tòa nhà bảy tầng chỉ bật vài bóng đèn, ánh sáng mờ ảo như một hiện trường ma quái.

“Tòa nhà bị cắt điện, mấy bóng đèn này là đồng nghiệp của chúng tôi lắp.” Tống Minh Minh giải thích, vừa đi vừa nói với họ: “Trước đây, đây là trung tâm thương mại rất sầm uất, Trung tâm thương mại Ngân Tượng đứng top đầu ở thành phố Hàng Châu của chúng ta. Nhà đầu tư chính là Vương Tuấn trong vụ ngược đãi mèo.”

Ồ, Diệp Đồng Trần nhớ ra rồi, đây chính là mảnh đất đầu tiên mà Vương Tuấn từng “đóng cọc sống”.

Hiểu Sơn Thanh cũng phản ứng lại: “Có phải là vụ án liên tiếp bốn người nhảy lầu tự tử trong tòa nhà đó không?”

“Đúng vậy.” Tống Minh Minh nói: “Chính là ở tòa nhà này, trong nửa tháng liên tiếp bốn người nhảy lầu tự tử từ tòa nhà, bốn người tuổi tác khác nhau, không quen biết nhau, chỉ cùng giới tính, đều chọn tòa nhà này để tự tử, quá kỳ lạ phải không?”

“Bên ngoài đều đồn đại rằng, vì Vương Tuấn đóng cọc sống khiến quá nhiều mèo chó chết, những oan hồn mèo chó đó không tan đi và đang trả thù ở đây.” Tống Minh Minh cười khổ nói: “Nhưng tôi không tin vào chuyện oan hồn gì cả, lòng người còn đáng sợ hơn oan hồn.”

Hiểu Sơn Thanh nhìn anh ấy, khẽ nói: “Anh đang nâng cao giá trị đạo đức phải không?” Ý là đôi khi quay chương trình, người ta sẽ thăng hoa một chút ở cuối, đưa ra một chút quan điểm giá trị tích cực.

Tống Minh Minh ngượng ngùng gãi mũi, cũng nói nhỏ: “Luật sư Hiểu nhìn ra rồi à. Đây là nhiệm vụ từ Cục, bảo tôi phải xóa bỏ mê tín dị đoan, kêu gọi mọi người tin vào khoa học và pháp luật.”

Hiểu Sơn Thanh cười không nói nên lời, quay sang nhìn Diệp Đồng Trần bên cạnh, nhưng phát hiện cô đang quan sát xung quanh, vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt lấp lánh trông có vẻ… hơi nghiêm túc đáng sợ.

Trong lòng cậu lại hơi hoảng, không biết có thật sự có gì không?

Mặc dù cậu cũng kiên định tin vào khoa học, nhưng… kể từ khi gặp Diệp Trần, luôn có những chuyện khó chấp nhận về mặt khoa học khiến tam quan* của cậu bị lung lay.

* tam quan là những quan điểm của con người về thế giới xung quanh, được hình thành bởi ba yếu tố: Thế giới quan, Giá trị quan, Nhân sinh quan.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi khẽ Diệp Đồng Trần.

Diệp Đồng Trần nhìn lên tầng sáu của tòa nhà, cau mày nói: “Có người ở đó.”

Da đầu Hiểu Sơn Thanh lập tức tê rần.

“Còn có những khách mời khác.” Tống Minh Minh khẽ tiết lộ, dẫn họ dừng lại bên cạnh thang cuốn ở tầng một của tòa nhà, ngước đầu chỉ lên trên, tiếp tục kể về vụ án: “Người đầu tiên chết từ tầng bảy nhảy xuống, vào lúc ba giờ chiều, vào ngày Chủ nhật đông đúc nhất của trung tâm thương mại…”

Anh ấy vừa nói xong, Diệp Đồng Trần nói: “Không đúng, có người chết nữa.”

Chưa dứt lời, từ tầng sáu một bóng người xám xịt đột ngột rơi xuống.

“Tránh ra!” Diệp Đồng Trần lập tức đưa tay kéo Tống Minh Minh và Hiểu Sơn Thanh ra, đẩy họ ra xa trong tích tắc khi bóng người xám xịt kia “phịch” xuống chỉ cách cô vài bước.

Chỉ trong chốc lát, máu thịt văng tung tóe, Diệp Đồng Trần chỉ cảm thấy chất lỏng nóng hổi bắn lên mặt mình, mùi tanh của máu như một quả bom nổ tung.

Mùi máu nồng nặc đột ngột xuyên qua đầu óc cô, những mảnh ký ức vụn vặt hiện lên––– sư phụ bị cắn nát, toàn thân đầy máu, máu lênh láng khắp nơi, những kẻ ăn thịt sư phụ… khắp làng đầy máu và xác chết…

Cô cảm thấy chóng mặt, đầu đau như búa bổ, nôn khan không ngừng.

“Diệp Trần!” Hiểu Sơn Thanh hoảng sợ, máu thịt văng khắp nơi, cậu lập tức tiến tới đỡ Diệp Trần.

Diệp Trần mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, nhưng cô đột ngột ngẩng đầu nhìn lên tầng trên: “Tầng sáu, có người ở tầng sáu.”

Cô gỡ tay cậu ra, chạy nhanh lên thang máy, không quay đầu lại nói với Hiểu Sơn Thanh: “Ở lại với Tống Minh Minh, giữ cửa!”