Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 57: Cổ Nữ



Diệp Đồng Trần cố ý không tránh ra khỏi ống kính, toàn bộ quá trình vẽ bùa đều hiển thị trước camera. Sau khi vẽ xong, cô đưa tờ giấy có vết ướt cho người kết nối ở đối diện ống kính xem: “Bùa trừ tà, tôi sẽ gửi nó đến địa chỉ anh đã đưa cho tôi.”

Người kết nối lập tức nói: “Cảm ơn, cảm ơn luật sư Diệp! Rất cảm ơn cô!”

Sau đó ngắt kết nối ngay lập tức.

Hiểu Sơn Thanh còn ở hậu trường liên lạc với người kết nối để xin số điện thoại: “Người này không để lại số điện thoại, sau khi đến bệnh viện rồi thì biết liên lạc với ai đây…”

Diệp Đồng Trần càng xác định suy nghĩ trong lòng, là đám người trộm mộ kia phải không? Bọn họ căn bản cũng không muốn lấy được tấm bùa này, chỉ là muốn xem phù đầu, phù đảm và phù cước* của đạo bùa này của cô mà thôi.

* “符头” (phù đầu), “符胆” (phù đảm), “符脚” (phù cước) là ba phần cấu thành của một lá bùa trong văn hóa Trung Hoa.

Một đạo bùa chỉ gồm ba phần này, mỗi phái có cách vẽ bùa riêng. Có những cách vẽ bùa trong quá khứ được truyền lại một cách bí mật, cũng không phải tất cả đạo sĩ, thuật sĩ đều biết.

Diệp Đồng Trần nhớ tới chuyện hồ ly lông trắng nói, nó từng nhìn thấy một người mặc trang phục đạo sĩ. Cô đoán rằng sau lưng đám người trộm mộ này hẳn có người tinh thông phong thủy và địa lý, nên mới tìm ra được ngôi mộ đã bị lãng quên cả trăm năm của chủ nhân hồ ly lông trắng, lấy đi những đồ tùy táng.

Nhưng người này không tinh thông thuật phù lệnh.

“Tôi đi toilet một chút.” Diệp Đồng Trần đứng dậy cầm di động đi vào toilet.

Hồ ly lông trắng đang ngồi xổm trên cửa sổ cũng lập tức nhảy xuống đi theo cô vào toilet, nhìn thấy Diệp Đồng Trần bắt đầu vẽ một đạo bùa ở trên gương, vội hỏi: “Cô phát hiện ra điều gì sao? Có tìm thấy chủ nhân không?”

Diệp Đồng Trần chỉ thẳng “suỵt” một tiếng, nhắm mắt niệm chú…

Trên gương đột nhiên nổi lên một tầng hơi nước. Vài giây sau, Diệp Đồng Trần mở mắt ra và nở một nụ cười. Cô đoán không sai, người kết nối quả nhiên là đang học cách vẽ bùa của cô. Nhưng người này hiển nhiên không biết cô đã bỏ thêm “mồi” vào trong lá bùa, chỉ cần có người vẽ là cô có thể tìm được.

Cô giơ tay lau đi hơi nước ở trên gương. Mặt gương giống như ống kính hiện lên một hình ảnh –––  Trong một căn phòng tối, hai người đàn ông đang kéo rèm cửa lên. Một người đàn ông trong đó mặc trang phục đạo sĩ và búi tóc đạo sĩ, trong tay cầm một lá bùa màu vàng, bước nhanh tới bên cạnh một chiếc giường. Có một người đàn ông rất gầy, sắc mặt rất kém đang nằm trên chiếc giường đó, anh ta giống như là đã sốt cao rồi ngất xỉu.

Một người đàn ông khác đứng bên cạnh sốt ruột hỏi: “Lá bùa này có thể dùng được sao? Diệp Trần đó có phải đã tùy tiện vẽ một lá bùa giả hay không?”

“Không đâu, đây đúng là bùa trừ tà, tôi đã xem rồi.” Người đàn ông mặc trang phục đạo sĩ lấy bật lửa ra đốt lá bùa thành tro rồi bỏ vào trong cốc nước: “Tôi không lộ mặt ra, hơn nữa lại dùng máy đổi giọng, cô ta lại không biết chúng ta là ai, tại sao lại muốn lừa gạt chúng ta chứ?”

Một người đàn ông khác cũng gật đầu: “Cũng đúng, thừa dịp cảnh sát còn đang bí mật hành động không thông báo, chúng ta phải mau chóng rời đi.” Anh ta nhìn nước đã trộn lẫn tro của lá bùa, nói với đạo sĩ: “Sau khi uống lá bùa này thì bao lâu nữa sẽ có tác dụng?”

“Không xác định.” Đạo sĩ mở miệng người đang bị hôn mê ra, sau đó chầm chậm đút nước bùa vào.

Người kia nói: “Thế này đi, chúng ta sẽ đợi nửa tiếng. Nếu như sau nửa tiếng mà nước bùa không có tác dụng, anh ta vẫn cứ như vậy thì chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức, để anh ta ở lại chỗ này.”

Đạo sĩ cau mày nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt tràn đầy không đồng tình.

“Đến khi cảnh sát thông báo, chúng ta có muốn đi cũng đi không được nữa đâu!” Người kia nói: “Lúc này anh cũng đừng do dự nữa. Anh ta ở lại chỗ này, cho dù cảnh sát bắt được anh ta thì cũng sẽ khám bệnh cho anh ta, nhiều nhất là sẽ ngồi tù vài năm, cũng sẽ không chết được. Nhưng nếu như chúng ta nhất định phải đưa anh ta đi thì nói không chừng anh ta sẽ chết đấy.”

Đạo sĩ cau mày nói: “Đơn hàng này vốn dĩ không nên nhận. Tôi đã nói rồi, nơi đó là trại cổ đã biến mất, người được chôn trong ngôi mộ đó chính là Cổ Nữ nổi danh trong trại. Năm đó chính là bởi vì chôn sống cô ta nên toàn bộ trại mới bị trả thù và toàn bộ đều chết hết. Mở cái quan tài này ra thì nhất định sẽ gặp phải cổ trùng…”

“Chỉ mình tôi đồng ý thôi sao? Chẳng phải vì muốn kiếm một khoản lớn nên mới làm à?” Người kia sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải vén rèm lên, có vẻ như chỉ có bốn ngón: “Bây giờ nói những điều này cũng vô ích. Nghe tôi đi, chỉ đợi nửa tiếng thôi. Nếu anh ta vẫn không tỉnh, chúng ta sẽ đi, ai thoát được thì thoát. Anh ta bị kết án mấy năm, ở ngoài anh còn có thể giúp chăm sóc gia đình anh ta.”

Đạo sĩ không nói gì nữa, đổ toàn bộ nước bùa vào.

Hồ ly lông trắng nhảy lên bồn rửa tay, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc trang phục đạo sĩ ở trong gương: “Người tôi nhìn thấy chính là hắn!”

Xem ra chính là đám người này đã trộm mộ. Thì ra bọn họ dám liên lạc với cô là vì nghĩ rằng cô vẫn không biết về chuyện trộm mộ này. Quả thật, nếu không có hồ ly lông trắng tìm được cô, hiện tại cảnh sát vẫn chưa thông báo chuyện này, cô làm sao biết được ở một nơi cách xa ngàn dặm lại có một phần mộ bị trộm.

Thoạt nhìn thì đám người này căn bản không phải là thuật sĩ gì cả, thậm chí còn không có nổi một người thông linh. Có lẽ cũng chỉ có loại người này mới dám động vào mộ phần của người khác mà thôi.

Đây là đâu?

Diệp Đồng Trần nhìn kỹ vị trí của những người này, giá giường giống như là được sử dụng trong ngành y, bên cạnh cũng đặt một ngăn tủ y tế bằng sắt… Nơi này là bệnh viện? Phòng thay thuốc của bệnh viện?

Bệnh viện nào?

Cô tìm thấy trên tủ một logo của bệnh viện có kích thước bằng con dấu, đó là hình một bàn tay màu đỏ.

Không trì hoãn nhiều nữa, cô thu hồi thần thức, hình ảnh trong gương mờ dần. Cô gửi WeChat cho Tống Minh Minh: [Không biết anh có tin hay không, vừa rồi hình như tôi kết nối được với đám người trộm mộ kia.]

Tin nhắn vừa mới gửi qua, Tống Minh Minh liền trả lời cô: [Tin! Đương nhiên là tin!]

Sau đó điện thoại trực tiếp gọi tới, Tống Minh Minh hạ thấp giọng hỏi cô: “Luật sư Diệp, cô nói đi, sau khi kết nối thì như thế nào?”

Cô có thể nghe ra Tống Minh Minh đang sốt ruột, liền nói: “Anh có biết bàn tay màu đỏ là logo của bệnh viện nào không? Đến bệnh viện này xem thử.”

Tống Minh Minh lập tức hiểu ra. Bình thường nếu Diệp Đồng Trần nói là xem thử, vậy có nghĩa là được rồi.

Anh ấy nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn luật sư Diệp. Cô có nghĩ ra được cái gì thì lập tức liên lạc với tôi. Tôi lúc nào cũng giữ điện thoại di động thông suốt.” Nói xong, anh ấy không chần chừ thêm một giây nào đã cúp máy.

Hồ ly lông trắng ngửa đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cô giỏi như vậy, chắc chắn có thể cứu được chủ nhân của tôi. Cô ấy rất đáng thương.”

Diệp Đồng Trần rũ mắt nhìn nó, lần đầu tiên hỏi nó về người chủ nhân tên Kim Linh Nhi này của nó: “Đám người trộm mộ đó nói chủ nhân của ngươi là Cổ Nữ?”

Cô biết là cách đây một trăm năm, ngôi trại bị diệt sạch này có một đám vu y và cổ bà rất giỏi dùng cổ độc. Nhưng cô mất sớm nên chưa từng nghe nói đến Cổ Nữ Kim Linh Nhi này.

Hồ ly lông trắng không biết phải trả lời thế nào, nó nói: “Cô ấy chỉ là một cô gái đáng thương tội nghiệp, chưa bao giờ dùng cổ để hại người cả.”

“Vậy tại sao cô ấy lại bị tộc trưởng hiến tế? Thậm chí còn phong ấn hồn phách không cho rời khỏi thể xác?” Diệp Đồng Trần có vẻ ngạc nhiên. Theo cô được biết, khi đó cổ bà, Cổ Nữ và vu y có địa vị rất cao ở trong trại. Nhất là Cổ Nữ, là người thừa kế tộc trưởng được lựa chọn từ khi sinh ra, là người có thiên phú rất giỏi về thông linh, nếu như không có gì bất ngờ thì sau khi lão tộc trưởng qua đời, cô ấy sẽ trở thành tộc trưởng mới.

Tại sao lại bị lão tộc trưởng hiến tế?

Hồ ly lông trắng hiếm khi không thẳng thắn trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Tôi có thể không trả lời được không?”

“Đương nhiên là có thể.” Diệp Đồng Trần không tiếp tục hỏi nữa. Chuyện không muốn nói đương nhiên có thể không nói.

Cô một lần nữa trở lại trước ống kính trực tiếp.

Xế chiều hôm đó, buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc, xe cảnh sát của Tống Minh Minh đã đỗ bên ngoài văn phòng luật. Anh ấy hưng phấn đi tới, kích động đến mức bắt tay với Diệp Đồng Trần đang đứng trước mặt: “Pháp sư Diệp, tôi thay mặt cảnh sát cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cung cấp manh mối để chúng tôi bắt được hai tên tội phạm!”

“Cảnh sát Tống.” Hiểu Sơn Thanh vội vàng chỉ vào ống kính: “Chúng tôi vẫn đang livestream…” Nói như vậy ở trong phòng livestream có ổn không vậy?

Tống Minh Minh lúc này mới chú ý tới, hai người vẫn còn đang livestream, thò đầu vào ống kính là thấy được mình, xấu hổ nở nụ cười: “Không sao, không sao, cảnh sát ngay lập tức sẽ thông báo ha ha.”

Trong phần bình luận–––

[Cảnh sát Tống! Lại gặp cảnh sát Tống!]

[Ha ha ha ha cảnh sát Tống lỡ miệng nói à?]

[Là vụ án gì thế! Pháp sư Diệp cung cấp manh mối như thế nào? Sẽ không phải lại nằm mơ thấy nữa chứ! Cảnh sát Tống nói một chút đi!]

[Ha ha ha cảnh sát Tống cũng tin vào huyền học sao? Đừng quên anh là người tuyên truyền pháp luật đấy nhé!]

[Nhớ tổ chương trình quá, khi nào thì phát sóng lại thế!]

“Sắp rồi, sắp rồi.” Tống Minh Minh chào hỏi mọi người trong phòng chat trực tiếp, trả lời: “Tôi có thể tiết lộ với các bạn rằng đội ngũ sản xuất đang liên hệ với chính quyền các địa phương. Ngay khi có giấy phép, chúng tôi sẽ bắt đầu mùa mới của chương trình.”

[Vụ án mới là gì thế?]

Nhưng chuyện này Tống Minh Minh tạm thời vẫn không thể trả lời, chỉ nói là chờ đội ngũ sản xuất lấy được giấy phép sẽ thông báo cho mọi người.

Diệp Đồng Trần tạm thời đóng phòng live, hỏi Tống Minh Minh: “Hai tên tội phạm? Tổng cộng chỉ có hai người thôi sao? Nhưng trong giấc mơ của tôi có ba người mà.”

Nụ cười của Tống Minh Minh chợt tắt: “Ba người ư? Luật sư Diệp, cô có thể đi cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến được không?”

Tất nhiên là tiện.

Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đóng cửa văn phòng luật.

Trên đường đến cục cảnh sát, cảnh sát đã phát thông báo ––– Một nhóm tội phạm đào mộ và lấy trộm di vật văn hóa cổ đại tại di tích cổ Vân Quế đã bị bắt ở Hàng Châu.

Mọi người nhanh chóng suy đoán trong phần bình luận ––– [Đào mộ? Có phải vụ được hỏi trong phòng phát trực tiếp của Luật sư Diệp không? Đây không phải là vụ án mà cảnh sát Tống nói pháp sư Diệp cung cấp manh mối bắt giữ tội phạm chứ!]

[Oa! Trộm mộ! Luật sư huyền học phát sóng trực tiếp để phá án! Đây là kịch bản tiểu thuyết à? Trông hấp dẫn quá! Đội sản xuất hãy chọn vụ án này đi! Muốn xem quá!]

Hiểu Sơn Thanh tùy tiện đọc lướt qua phần bình luận, hỏi Diệp Đồng Trần và Tống Minh Minh: “Đây chính là vụ án mà hai người đã nói sao?” Không lẽ thật sự là vụ mà Diệp Đồng Trần kết nối tư vấn về đứa trẻ đi một vòng quanh nghĩa trang để xin bùa sao?

Tống Minh Minh lại gật đầu khiến Hiểu Sơn Thanh cũng bắt đầu nghi ngờ có phải huyền học thật sự tồn tại hay không.

Đến đồn cảnh sát, Tống Minh Minh đưa ảnh chụp hai người bị bắt cho Diệp Đồng Trần xem: “Một người bị bắt lúc đang chạy trốn, người kia sốt cao được tìm thấy trong phòng thay thuốc, người đang sốt cao vẫn còn nằm trong bệnh viện.”

Hồ ly lông trắng lặng lẽ đáp xuống vai Diệp Đồng Trần, cúi đầu nói: “Một người đã chạy rồi.”

Diệp Đồng Trần nhìn thấy tên đạo sĩ và người bị sốt cao nên ngất xỉu trong hai tấm hình. Một người nữa thì đã chạy mất rồi.

“Người thứ ba trong giấc mơ của cô trông như thế nào?” Tống Minh Minh nhỏ giọng hỏi. Dù sao thì đó cũng chỉ là giấc mơ, không thể dùng làm bằng chứng, nhưng có thể dùng làm manh mối để điều tra: “Vẻ ngoài có điểm đặc biệt gì không?”

Diệp Đồng Trần suy nghĩ kĩ lại một chút, đột nhiên nhớ ra: “Bàn tay phải của người đó có bốn ngón tay, có lẽ là cùng ở trong bệnh viện với hai người này.”

Tống Minh Minh cau mày, sai người đi điều tra camera giám sát của bệnh viện kia.

Nhưng vẫn chưa điều tra camera xong thì đã xảy ra chuyện. Trên cầu vượt ở Hàng Châu xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, có một chiếc xe cứu thương đã tông vào lan can. Và chiếc xe cứu thương này chính là chiếc xe cứu thương của bệnh viện Nhân Ái, nơi Tống Minh Minh vừa bắt được người.

Trên xe chỉ có ba người: tài xế, một y tá và một bệnh nhân.

“Bệnh nhân ư?” Diệp Đồng Trần hỏi: “Có khả năng kẻ trốn thoát đã giả làm bệnh nhân để được đưa lên xe cứu thương không? Vì vậy cảnh sát và camera an ninh đều không phát hiện ra anh ta.”

Sau khi Tống Minh Minh nhận được tin tức liền lập tức chạy tới hiện trường vụ tai nạn. Tại hiện trường, tài xế trên xe vỡ đầu chảy máu, sợ hãi nói: Điên rồi, anh ta điên rồi.

Nạn nhân tử vong trên mặt đất là nữ y tá, cảnh sát đang ghì chặt bệnh nhân xuống đất.

Mà bệnh nhân đó giống như phát điên, miệng đầy máu, đang cười man dại.

Cảnh tượng này đã khiến Tống Minh Minh rùng mình. Anh ấy ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể nữ y tá, phát hiện ra rằng cô ấy không phải chết vì tai nạn xe. Trên người cô ấy chỉ có một vết thương rõ ràng ở cổ, động mạch cổ bị cắn đứt, mất máu nghiêm trọng.

Tài xế run rẩy núp sau lưng cảnh sát, chỉ vào người bệnh kia nói: “Anh ta điên rồi, là anh ta đã cắn chết cô ấy!”

Người cắn chết người ư?

Tống Minh Minh đi qua xem xét tay phải của bệnh nhân, quả nhiên chỉ có bốn ngón tay.

Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay vào khuôn mặt đẫm máu kia. Đôi mắt của người này đã hoàn toàn mất tiêu cự, nhưng anh ta vẫn rất phấn khích, không ngừng run rẩy và cười lớn, tạo nên một cảnh tượng vô cùng quái dị.

Đây là triệu chứng gì?

Tống Minh Minh vừa ra lệnh cho đồng nghiệp đưa thi thể về đồn cảnh sát để khám nghiệm tử thi, vừa cho chuyển bệnh nhân này đến bệnh viện trước.

Sau đó đứng dậy đi sang bên cạnh để gọi điện thoại cho Diệp Đồng Trần, sau khi kết nối liền nói: “Luật sư Diệp, đúng là chỉ có bốn ngón tay thật. Nhưng tình hình của người này hiện tại rất phức tạp phải đưa đến bệnh viện trước. Anh ta giống như lên cơn điên vậy đó.”

Diệp Đồng Trần ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, lập tức hỏi: “Có phải anh ta cười điên cuồng không ngừng, đi đứng không vững, nhiệt độ cơ thể tăng cao không? Và có lẽ… còn rất hung hăng nữa?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tống Minh Minh kinh ngạc nhìn thoáng qua người bệnh: “Cả chuyện này mà cô cũng mơ thấy sao???”

“Không phải là mơ thấy, bởi vì nhóm người này dùng máy đổi giọng để hỏi tôi về bùa trừ tà, nói bọn họ có một đồng bọn có những triệu chứng này.” Diệp Đồng Trần nhanh chóng nói: “Có người nào bị anh ta cào bị thương hoặc cắn bị thương không? Cảnh sát Tống, anh bảo tất cả mọi người nhất định phải cẩn thận, đừng để bị anh ta cào bị thương hoặc cắn bị thương, cái này có lẽ sẽ bị lây nhiễm. Anh gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi, bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Tống Minh Minh sợ ngây người: “Đây là triệu chứng của bệnh gì? Sẽ lây bệnh sao?”

Diệp Đồng Trần ở đầu dây bên kia ngập ngừng một chút. Cô đang do dự không biết nên dùng cách giải thích khoa học nào để nói với Tống Minh Minh rằng bọn họ có lẽ đã trúng cổ trùng trên thi thể rồi.

Cuối cùng cô nói: “Có lẽ bọn họ đã bị nhiễm một loại virus nào đó trên thi thể.”

Tống Minh Minh lập tức hiểu ra. Đúng rồi, thi thể hàng trăm năm trước mà bọn họ cũng dám đào lên rồi tùy tiện đụng chạm loạn xạ, trên thi thể nói không chừng sẽ virus gì đó!

Anh ấy vội vàng nhắc nhở đồng nghiệp nhất định phải cẩn thận, sau đó gửi địa chỉ bệnh viện cho Diệp Đồng Trần.

****

Chờ đến khi Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đến bệnh viện, bệnh nhân bốn ngón tay kia đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng sốt cao, giống như tên trộm mộ bị bắt kia. Cô đoán rằng không lâu nữa, bệnh nhân bốn ngón tay cũng sẽ bắt đầu hôn mê.

Bệnh viện vẫn đang tiến hành kiểm tra cho hai người.

Lúc Tống Minh Minh ở bệnh viện, đã xem lại đoạn livestream hôm nay của Diệp Đồng Trần. Anh ấy kéo Diệp Đồng Trần qua, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cô đã vẽ cho bọn họ một lá bùa sao? Lá bùa đó có dùng được không?”

Diệp Đồng Trần bất đắc dĩ nhìn anh ấy: “Tôi bị cảm thì cũng phải đến bệnh viện để kê đơn mua thuốc. Anh nghĩ lá bùa này có tác dụng hay không?”

Tống Minh Minh nở nụ cười, gật đầu nói: “Phải phải phải, đây là mê tín dị đoan, không nên tin không nên tin, nhưng mà…” Mỗi lần Luật sư Diệp mơ thấy hay có linh cảm mơ hồ đưa ra manh mối đều đúng cả! Thật thần kỳ đến mức anh ấy cảm thấy hoang mang.

Nhưng Diệp Đồng Trần vẫn đưa một lá bùa màu vàng cho Tống Minh Minh: “Anh bỏ cái này vào trong túi đi.” Cô nói thêm: “Không phải là loại bùa trừ tà đâu, chỉ là dùng rượu hùng hoàng* để vẽ bùa, có tác dụng đuổi côn trùng.” Đuổi cổ trùng.

* Đây là một loại rượu được pha chế với khoáng chất hùng hoàng, theo truyền thống được cho là có tác dụng trừ tà và đuổi côn trùng.

Tống Minh Minh ngửi thử, quả nhiên là mùi dược liệu và mùi rượu. Anh ấy nghĩ đây không phải là mê tín dị đoan, đây là… Trung y, liền bỏ lá bùa vào trong túi. Anh ấy lại hỏi Diệp Đồng Trần có thừa không, muốn xin cho đồng nghiệp một cái.

Nhưng Diệp Đồng Trần trên đường đến đây khá vội vàng, cũng chỉ vẽ được một lá. Cô hẹn với Tống Minh Minh trở về sẽ vẽ thêm cho bọn họ.

Hiểu Sơn Thanh đã mua một lô giấy vàng cùng rượu hùng hoàng và chu sa theo yêu cầu của Diệp Đồng Trần.

Diệp Đồng Trần đến trước cửa phòng kiểm tra, nơi bệnh nhân đang được khám. Cô quay đầu nhìn hồ ly lông trắng trên vai, dùng truyền âm hỏi nó loại cổ gì đã ở trên mộ hay thi thể.

Hồ ly lông trắng lẩm bẩm nói: “Cô muốn cứu bọn họ sao? Bọn họ đáng chết! Là chính bọn họ muốn tìm chết!”

“Không phải cứu họ.” Diệp Đồng Trần nói: “Loại cổ này chỉ cần chạm vào là nhiễm phải sao? Nếu chỉ cần chạm là trúng cổ, thì những người này đều sẽ chết.” Những kẻ đào mộ tất nhiên là tự chuốc họa, nhưng Tống Minh Minh, cảnh sát, bác sĩ, y tá… nếu họ cũng bị cổ trùng hại thì quá oan uổng.

Hồ ly lông trắng cũng không phản bác nữa, cụp tai xuống nói: “Kim Linh Nhi được nuôi lớn bằng cổ trùng, trên người cô ấy có hơn trăm loại cổ độc, tôi cũng không biết rõ rốt cuộc bọn họ trúng loại nào… Nhưng những người này nếu như không chạm vào thi thể của Kim Linh Nhi thì hẳn là sẽ không trúng cổ độc, trừ phi bị người trúng cổ độc cắn.”

Vậy là nó lây qua đường máu và nước bọt.

Đã rất lâu rồi Diệp Đồng Trần không gặp phải “cổ”. Cô đoán rằng nhóm trộm mộ này bị nhiễm cổ độc vì đã chạm vào thi thể của Kim Linh Nhi, nhưng bản thân những người này không mang cổ trùng. Vì vậy, chỉ khi bị họ cắn, thông qua máu mới có thể nhiễm loại “virus” cổ này.

Còn tên đạo sĩ thì sao? Trong ba người, chỉ có hắn là vẫn ổn. Liệu hắn chưa phát bệnh, hay là hắn chưa chạm vào thi thể?

Diệp Đồng Trần cảm thấy rất kỳ lạ. Cô và Tống Minh Minh trở về đồn cảnh sát, được phép xem khẩu cung của tên đạo sĩ kia. Hắn không khai ra đã bán những thứ trộm được cho ai, chỉ nói rằng khi mở mộ ra, bên trong chẳng có gì, họ chẳng lấy gì cả.

Tống Minh Minh đi thẳng vào vấn đề: “Không lấy gì thật sao? Một đồng bọn khác của anh cũng đang sốt cao và hôn mê, có lẽ sắp đến lượt anh đấy.”

Đạo sĩ thoáng giật mình, rồi lập tức nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó, hắn hỏi: “Tôi có thể xin gặp luật sư Diệp Trần không? Tôi có thể mời cô ấy làm luật sư cho tôi không?”

Tống Minh Minh suýt nữa thì mắng hắn mơ giữa ban ngày, nhưng anh ấy vẫn ra ngoài chuyển lời đề nghị của tên đạo sĩ cho Diệp Đồng Trần.

Diệp Đồng Trần không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Cô đi vào, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang mặc trang phục đạo sĩ, nói với anh ta: “Tôi có thể làm luật sư cho anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải thành thật với tôi. Tôi cần biết toàn bộ quá trình thân chủ của tôi gây án, và cổ vật mà các anh đã lấy trộm được bán cho ai?”

Đạo sĩ cau mày, không muốn trả lời, cho dù chết cũng không thể nói. Người mua là người mà bọn họ căn bản không thể chọc giận. Chị dâu và những người khác vừa mới được người mua đưa ra nước ngoài. Nếu hắn khai ra người mua, chắc chắn gia đình hắn sẽ gặp chuyện.

Diệp Đồng Trần nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Không sao đâu, sẽ rất nhanh thôi.” Cô nhỏ giọng nói: “Kim Linh Nhi là Cổ Nữ, đồ vật của Cổ Nữ, anh cho rằng ai cũng có thể chạm vào sao?”

Môi đạo sĩ hơi động đậy nhưng lại không nói gì: Người mua có cao nhân giúp đỡ.